Hoàng tộc là một gia tộc thần kì trên đất Nhật Bản, người trong tộc
đã tồn tại trên Kyoto trên trăm năm vẫn luôn bí mật dốc sức phò tá cho
hoàng thất Nhật Bản, cho nên được người ta gọi là gia tộc “Thị thần”…
Hoàng gia là một gia tộc nhẫn giả, nhưng lại không giống với các gia
tộc nhẫn giả bình thường khác bởi vì nhẫn thuật sở trường của Hoàng gia
là thuật Ngũ Hành âm dương.
Tương truyền loại nhẫn thuật này rất xuất quỷ nhập thần, huyền diệu
vô cùng, chẳng những có thể khiến những nhẫn giả luyện được nó trường
sinh bất tử mà còn có thể khống chế quỷ thần, thậm chí có thể khiến
người ta cải tử hoàn sinh…
Có điều truyền thuyết thì cũng chỉ là truyền thuyết, tôi ở trong
Hoàng gia đã rất nhiều năm nhưng trước giờ chưa từng gặp tên nhẫn giả
nào trong Hoàng gia có thể trường sinh bất tử, cũng chưa từng gặp ai có
thể cải tử hoàn sinh…
Nếu sự thần kì đó là thật, vậy mẹ tôi cũng không phải rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn…
Cái gọi là quỷ thần tôi đã từng gặp rồi, bất có điều đó chỉ là một
tên nhẫn giả tay chân nhanh nhẹn hành động cực nhanh mà thôi, nói toạc
ra thì vẫn là con người…
Lời đồn đại bên ngoài thực sự chỉ là khuếch trương quá mức thôi…
Tuy nhiên, Y thuật và Độc thuật của Hoàng gia thực sự là độc nhất
thiên hạ, có thể nói là có một không hai, không một gia tộc nhẫn giả nào có thể có được, cho nên trong thời kì cuối của Mạc phủ (cơ quan quân
phiệt cầm đầu ở Nhật trước thời Minh Trị), trong khi các gia tộc nhẫn
giả khác đều rơi vào tình huống ‘Có mới nới cũ, được cá quên nơm’, thì
Hoàng tộc vẫn đứng sừng sững không hề ngã quỵ…
Còn Hoàng gia của ngày hôm nay trong cả giới bạch đạo và hắc đạo ở
Nhật Bản đều có thế lực nhất định, chỉ là ẩn trú trong nơi tăm tối là
thói quen của các nhẫn giả, cho nên Hoàng gia luôn không tranh chính sự
mà trải qua những ngày sống cho chính mình, ung dung ngồi xem nhân gian
gió giục mây vần, thế sự đổi thay…
Cội nguồn của mối quan hệ giữa Hoàng gia và Hiên Viên gia bắt đầu từ
Hiên Viên Vô Cực, vợ của ông cũng chính là bà nội tôi là người của Hoàng gia, hơn nữa còn là một người chuyên điều chế thuốc của nhà họ Hoàng,
chuyện của hai người họ, một người sống tại Hà Lan, một người ở Kyoto,
cách xa như vậy họ yêu đương thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết
năm đó hôn sự của hai người họ làm chấn động cả hai gia tộc…
Tôi được sinh ra ở Hoàng gia, mẹ tôi – Hiên Viên Minh Tuệ, năm đó sau khi bà phát hiện có bầu tôi lập tức rời khỏi Hiên Viên gia, đi tới Nhật Bản nhờ vả Hoàng Thực Nhất, lúc đó bác đã là người đứng đầu của Hoàng
gia, cũng chính là cha của Bắc Nguyệt, là bác họ của tôi…
Còn hiện tại bác tôi đã lui về, người đứng đầu Hoàng gia bây giờ là anh họ tôi, thiếu chủ của Hoàng gia — Hoàng Bắc Nguyệt
“Tiểu thư, thiếu chủ đã đợi cô rất lâu rồi, mời đi theo tôi…”
Tôi khẽ gật đầu, đi theo anh ta vào trong…
Tôi vừa mới đến Kyoto, anh đã biết rồi, thông tin đúng là nhanh nhạy quá mức…
Đây là một không gian màng phong cách và kiến trúc cổ đại, mỗi cái
sân, mỗi tầng lầu, đều khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng, thanh nhã, cảm giác rất kì lạ, mỗi lần trở về đây tôi đều có cảm giác như thời gian
đang trôi ngược…
Nơi này chính là nơi tôi đã sống tám năm trời…
Tôi đã nhìn thấy Bắc Nguyệt, anh đang đứng dưới tàng hoa anh đào cao vút…
Anh nghiêng người dựa vào thân cây, ngẩng mặt nhìn trời, tôi dường
như còn thấy màu xanh lam rơi từ trên trời xuống hòa vào con ngươi trong suốt của anh…
“Bắc Nguyệt…” Tôi khẽ gọi một tiếng
Nghe thấy tiếng của tôi, anh đứng dưới tàng hoa anh đào chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt dường như trong suốt nhìn tôi, mỉm cười với tôi,
một giây đó tôi phảng phất như nghe được tiếng hoa anh đào nở rộ…
Tôi vẫn tin rằng trên bộ quần áo của anh ấy có linh hồn của hoa anh
đào, giống như tôi vẫn chấp nhất tin rằng trên người anh có mùi thơm
ngát của hoa nở
Hương chỉ thơm trong khoảnh khắc, nhưng lại có thể chảy đi mãi mãi…
“Chào mừng em đã về, Ngưng Tịch…”
Khói trà mờ mịt, không khí ẩm ướt trong phòng cũng mờ mịt, Bắc Nguyệt mặc một bộ kimono màu trắng thuần, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên
tâm pha lượt trà thứ nhất…
Ngón tay trắng trẻo linh hoạt của anh loay hoay với một đống trà cụ
phiền phức, rửa sạch, đun nước, bỏ trà vào, rót nước… Mỗi bước anh đều
làm rất chu đáo và cẩn thận…
Tôi ngồi trên chiếu tatami, chuyên tâm nhìn anh…
Cuối cùng anh cũng pha xong lượt trà thứ nhất, anh bưng lên một tách
trà màu đen, xoay xoay trong bàn tay ba lần, đặt hoa văn trên tách trà
hướng về phía tôi, sau đó đôi tay dâng tách trà lên… (ôi, cầu kì chết
được!!!!)
Tôi nhận lấy chén trà, giơ lên cao quá lông mày, hơi gật đầu, đó là đáp lễ…
Lần thứ ba uống cạn trà trong chén, tôi khẽ mỉm cười tán thưởng “Trà ngon…”
Anh liếc tôi một cái lạnh băng, không chút cảm động với lời khen của
tôi “Em cũng thật khó mời, nếu lần này không có việc nhờ anh sợ rằng bây giờ vẫn chưa có diễm phúc gặp được em mất.”
“Này, Bắc Nguyệt, đừng nói em sành sỏi thế chứ, em muốn đến thăm anh
từ lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có cơ hội…” Tôi cẩn thận dè dặt còn bồi
thêm một nụ cười trên môi.
“Em lúc nào cũng vội vàng như thế, em còn nhớ lúc trước đã đồng ý với anh điều gì không? Em nói muộn nhất là nửa năm em sẽ trở về đây một
lần, lần này qua bao lâu rồi nhỉ?”
“Xin lỗi, xin lỗi, lần sau em không dám nữa, đừng giận mà…” Tôi biết điều chắp tay thi lễ nhận tội
Anh thở dài một hơi, ánh mắt dịu dàng hơn “Sức khỏe gần đây thế nào? Nhịp tim thất thường còn xảy ra không?”
Tôi cẩn thận nghĩ ngợi “Chỉ xuất hiện một lần thôi, có điều không nghiêm trọng lắm…”
Tôi chỉ nhớ lần đối phó với bốn tên nhẫn giả kia nhịp tim có phần không bình thường.
“Đưa tay đây nào…”Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, ra lệnh
Tôi ngoan ngoãn duỗi tay đưa anh, anh bắt mạch cho tôi, nhưng sắc mặt càng lúc càng xấu…
“Như vậy mà còn nói không sao, bệnh em lại nặng lên rồi em biết không?”
Tôi líu lưỡi “Không phải chứ, em rất cẩn thận mà…”
Bắc Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt tôi tuyệt đối không tin tưởng “anh đã nói rồi tim em đập nhanh là do bẩm sinh, không thuốc nào chữa được, không
thể để mình quá mệt mỏi, mỗi nửa năm phải đến để anh kiểm tra một lần
mới có thể giúp em sống thêm vài năm nữa, nhưng em vẫn coi lời anh nói
như gió thoảng bên tai, em thật sự muốn chết trẻ phải không?”
Tôi lắc đầu, không biết nói gì cười cười “Em không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngui r bệnh lại nặng hơn…”
Anh nhíu mày chất vấn “Ngưng Tịch, rốt cuộc em đang làm gì vậy?”
“Bắc Nguyệt, anh biết mà…”
“Lại là vì Hiên Viên gia, Ngưng Tịch, em đang tiêu hao sinh mệnh của chính mình…” Bắc Nguyệt hơi đau lòng nhìn tôi.
“Em biết nhưng anh cũng đã nói rồi đó, bệnh em theo độ tuổi càng ngày càng nặng hơn, cho nên em chỉ hi vọng lúc sức khỏe mình vẫn còn tốt thì mau chóng làm xong những chuyện nên làm…”
Mấy năm nay tôi làm việc gì cũng rất nhanh là bởi vì tôi biết rồi sẽ có ngày mình phải vĩnh viễn nằm trên giường bệnh…
“Bắc Nguyệt, chuyện này chỉ có mình anh biết, hứa với em, đừng nói cho Vũ!” Tôi nhỏ giọng cầu xin
“Haiz, Ngưng Tịch, mọi lúc mọi nơi em đều nghĩ cho cậu ấy… Anh cũng
là anh trai em nhưng sao không thấy em đối tốt với anh như vậy nhỉ, em
cũng thật thiên vị! Nếu bàn về thời gian, cũng là em sống với anh nhiều
hơn mà, hơi nữa lúc em còn nhỏ, anh còn giúp dì Minh Tuệ vi thay tã cho
em đấy!” Bắc Nguyệt kiêu ngạo nói
Bánh trong miệng tôi nghẹn lại, thiếu chút nữa là phun ra ngoài “Xin
anh đấy Bắc Nguyệt, anh là người đứng đầu của cả một gia tộc, loại
chuyện này đáng để khoe khoang sao?”
Bắc Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của tôi, cười vui vẻ, tôi cũng cười…
“Ngưng Tịch, nếu biết em có bệnh này sớm, năm đó sẽ không để cha mang em đi thử thuốc, cơ thể em cũng sẽ không sinh ra tính chất kháng thuốc, khiến cho sức khỏe càng ngày càng xấu…” Bắc Nguyệt nhìn mái tóc chuyển
màu xanh tím dưới ánh mặt trời của tôi, đau lòng nói
Tôi khẽ lắc đầu, “Bác năm đó cũng có ý tốt mà, khó lắm mới có được
một ‘Hợp thể tinh khiết’ đặc biệt kế thừa thể chất của bà nội là em, thử thuốc cho Hoàng gia chính em cũng có thể luyện đến trình độ trăm thứ
thuốc không thể xâm phạm, sao lại không làm chứ?” (tại sao nói NT là Hợp thể tinh khiết? Vì cha mẹ chị ấy đều là do cùng một mẹ sinh ra cho nên
tất nhiên sẽ là hợp thể tinh khiết của bà nội chị ấy rồi)
“Đúng vậy, năm đó mọi người ai cũng nghĩ vậy…” Bắc Nguyệt phiền muộn nói
“Tiếc là cuối cùng vẫn thất bại, thể chất em tuy là đặc biệt, nhưng
bệnh trong tim lại khiến em không thể nào thích ứng với những thứ thuốc
kích thích, kết quả còn làm em bị suy tim, không chỉ có thế thuốc còn
phá hủy công dụng của hệ thống thần kinh, đúng là mất nhiều hơn được…”
“Lúc em vừa được sinh ra vẫn chưa có bệnh tim đó, lúc ấy mẹ em còn
rất vui mừng, không ngờ con gái họ lại có thể khỏe mạnh đến vậy… Hơn nữa còn rất thông minh…” Tôi khoe khoang
“Bởi vì em là ‘Hợp thể tinh khiết’, xác suất mắc bệnh tuy rất cao
nhưng nếu trí lực không có vấn đề gì thì lại vô cùng thông minh, hơn
nữa, em có trong mình dòng máu tuyệt vời của Hiên Viên gia và Hoàng
gia…” Bắc Nguyệt cười nói
“Chỉ là Ngưng Tịch à, anh ngược lại hi vọng em đần một chút, xấu một
chút, như vậy ít nhất em cũng có được hạnh phúc của người binh thường…”
Ánh mắt Bắc Nguyệt nhìn tôi lại tràn đầy bi thương
Tôi mỉm cười, Bắc Nguyệt luôn như vậy, lúc nhắc tới sự việc năm đó vẻ mặt luôn là tiếc nuối…
“Đúng rồi, Bắc Nguyệt, loại thuốc lần trước em đưa anh có kết quả chưa?” Tôi chuyển đề tài
“Em nói ‘Lục yêu’?”
“Vâng, sao rồi?”
“Nó thật sự rất đặc biệt, dịch thuốc thì màu lục, nhưng khi hòa với
nước lại có thể chuyển thành không màu không vị, dường như được luyện
chế từ một loại cây đặc biệt… Đáng tiếc, trong phòng thí nghiệm của anh
không có bản mẫu của loại cây đó…”
“Vậy chắc đó là một loại cây riêng có trên đảo Tái sinh rồi, trên đảo có một rừng nguyên sinh rất lớn, rốt cuộc là loại nào thì em cũng không biết rõ… Nhưng nó tại sao lại có thể gây nên sức ảnh hưởng lớn đến vậy
trên người em? Em vẫn không hiểu, lúc ấy, em rõ ràng chỉ hút một tí tẹo
dịch thuốc thôi, kết quả toàn thân lại tê liệt…”
Từ sau chuyện năm đó, ‘Lục yêu’ vẫn là một khối tâm bệnh của tôi…
Bắc Nguyệt trầm tư một chút nói, “Anh nghĩ có lẽ do em thử qua loại
thuốc nào đó có thành phần tác dụng được với chất trong Lục yêu, cho nên thuốc mê với người khác là bình thường nhưng với em lại tạo ra hiệu quả rất lớn…”
“Ngưng Tịch, còn nhớ năm đó em đã thử qua những loại thuốc nào không?”
Tôi bất đắc dĩ cười cười, “năm đó em nếm qua bao nhiêu loại thuốc như thế, sao mà nhớ được? Hơn nữa lúc đó cả hai chúng ta đều cùng học y
thuật từ bác, chính em cũng thử qua mấy loại thuốc linh tinh nữa…”
Nghe vậy, Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi “Từ lúc đó em đã bắt đầu chế
thuốc rồi sao? Anh nên nói em là thiên tài, hay nên mắng em nghịch ngợm
đây?”
Tôi nhún vai, vô tâm cười nói “Tùy anh… Dù sao hai cái đó trong mắt
anh cũng chẳng khác nhau là mấy “ Anh lắc đầu, “Em đó, từ nhỏ đã hư đốn
như vậy rồi, trừ cái vẻ ngoài giống dì ra, còn lại cái gì cũng không
giống…”
“Ngưng Tịch, loại thuốc này trừ chỗ em đưa anh, bên ngoài còn nữa không?”
Bắc Nguyệt vừa nói vừa rửa sạch trà cụ, bắt đầu chuẩn bị pha lần thứ hai…
“Vâng… Chắc là không có, năm đó lúc bọn em rời đi đã thiêu sạch nơi đó rồi…” Tôi do dự nói, thực ra tôi cũng không chắc lắm…
Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói “Ngưng Tịch, ‘Lục yêu’
với người khác mà nói chỉ là một loại thuốc mê nhưng đối với em nó lại
không đơn giản như vậy chỉ một chút cũng có thể khiến cả người tê liệt
hoàn toàn, nếu trúng phải một lượng lớn mà lại không được giải độc kịp
thời còn có thể gây nguy hiểm tới tính mạng… Cho nên em nhất định phải
nhớ kĩ, loại thuốc này em không thể bị trúng độc một lần nào nữa…”
Tôi hơi ngờ vực, “Thật sự là lợi hại vậy sao? Ngay cả anh cũng bó tay à?”
Bắc Nguyệt cười cười, chậm rãi lấy trà mới ra từ một chiếc hộp gỗ tinh xảo màu đen, chậm rãi nói
“Sơn ngoại hữu sơn, không phải loại độc nào anh cũng có thể giải
được, em cũng không phải là người không thể trúng loại độc nào, sau này
vẫn nên cẩn thận một chút, đừng coi thường mọi thứ…” (Thành Ngữ “Sơn
ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” ý chỉ ngọn
núi này cao thì còn có những ngọn núi khác cao hơn, cao thủ thì vẫn còn
có những cao thủ khác giỏi hơn…)
Tôi nở nụ cười “Em biết rồi…”
Tôi biết, Bắc Nguyệt thực sự rất lo cho tôi…
“Đúng rồi, người nghiên cứu chế tạo ra loại Lục yêu này, em biết hắn ta là ai không?”
Bắc Nguyệt rót nước sôi vào, sau đó cẩn thận hớt bọt trên mặt rồi hỏi tôi như vậy
Tôi lắc đầu, “Không biết, lúc bọn em tạo phản, hắn ta đã rời khỏi lâu rồi…”
Chắc là người đã khám bệnh cho tôi hôm đó. Tôi chỉ nghe qua tiếng nói của hắn, hơn nữa, cũng chỉ có một lần đó, gặp lại chưa chắc tôi đã nhận ra được…
“Đúng là cao thủ…” Anh khen, sau đó rót trà ra đưa tôi
“Ồ, rất ít khi nghe anh khen ngợi một ai đó…” Tôi nhận chén trà, chầm chậm nhấp một ngụm
“Bắc Nguyệt, lần này rất cảm ơn anh đã cứu bọn Nguyên Húc, ngay cả
thuốc độc nhà Iga mà anh cũng có thể dễ dàng giải được, xem ra y thuật
của anh càng lúc càng tiến bộ…”
“Không có gì…” Bắc Nguyệt khiêm tốn nói, “Nếu em không rời khỏi Hiên
Viên gia thì y thuật của em đã vượt xa anh lâu rồi, em học cái gì cũng
tiếp thu rất nhanh, từ nhỏ đã là như vậy…”
Tôi mỉm cười, đúng vậy, nếu như năm đó tôi không rời khỏi Hoàng gia
vậy bây giờ Hiên Viên Ngưng Tịch sẽ như thế nào nhỉ? Dưới đôi cánh che
chở của Bắc Nguyệt và bác, cô ta sẽ không biết đến những khó khăn của
cuộc sống, không hiểu yêu hận tình thù, không có âm mưu tính kế, không
có chết chóc máu tanh…
Bình thản mà trong sáng, dịu dàng và không tranh đoạt, trên người tôi có phải cũng sẽ có linh hồn của hoa, giống như Bắc Nguyệt, lúc mỉm cười thì sẽ xuất hiện một màn sương mù ẩm ướt, phiêu du mà tinh tế huyền
hảo…
Chuyện hối hận nhất trên đời thường sẽ không tách khỏi hai chữ “nếu như” này…
Mà cuộc đời người có mấy cái nếu như?
Nếu như tôi không rời khỏi Hoàng gia thì sẽ thế nào?
Nếu như tôi không bị đưa đến đảo Tái sinh, lại sẽ thế nào?
Nếu như, tôi không tình cờ gặp Hoàn Tư Dạ…
Nếu như, hắn không hại chết Trình Chân…
Như vậy tình cảnh giữa chúng tôi sẽ thế nào đây?
“Nếu như” chẳng qua chỉ là một loại giả thiết, một loại tham vọng
không chính đáng, cuộc sống của tôi không có “nếu như” mà chỉ có hiện
thực máu chảy đầm đìa…
“Ngưng Tịch, sao thế?” Bắc Nguyệt phá vỡ dòng mộng tưởng của tôi
“Thật chứ?” Bắc Nguyệt mỉm cười hỏi lại, hai mắt sáng như sao
“Tới đây, anh cho em mượn đùi này, lúc nhỏ em không phải thích nhất
là nằm trên người anh ngủ một giấc sao? Có một lần em ngủ luôn cả một
ngày, anh không dám cử động, đùi cũng tê liệt luôn…”
Tôi mỉm cười, “Anh vẫn còn nhớ…”
“Tất nhiên, trước giờ chưa bao giờ quên, sao muốn ôn lại cảm giác một chút không…” Anh cười chớp chớp mắt với tôi
“Tất nhiên là muốn!” Tôi giống như ngày xưa, nằm trong vòng tay Bắc Nguyệt…
Haiz. Thật là vô cùng thoải mái, tôi lại ngửi được mùi hoa nở rộ, tôi biết linh hồn hoa lá đang vui mừng nhảy múa…
Chậm rãi nhắm hai mắt lại…
“Ngưng Tịch, mệt lắm sao?” Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi
Tôi nhắm mắt khẽ gật đầu, “Đúng vậy, mệt lắm…”
“Khổ cực như vậy sao? Vì sao không cho bản thân nghỉ ngơi một chút…”
Ngón tay Bắc Nguyệt nhẹ nhàng ấn lên Thái Dương tôi giúp tôi giảm bớt
nỗi mệt nhọc…
Tôi thỏa mãn như một con mèo, co quắp nằm trong lòng anh, thở dài
“Không được, trước khi mọi chuyện chưa xong, khổ cực nữa em cũng không
thể từ bỏ…”
Bắc Nguyệt thật sâu thở dài một hơi “Bắt chính mình mệt mỏi như thế, Ngưng Tịch, có đáng không?”
Tôi cười nhẹ mở mắt nhìn anh “Bắc Nguyệt, anh biết mà, em không thể lựa chọn…”
Ánh mắt anh dần ảm đạm, phiền muộn nói “Không biết quyết định của dì năm đó rốt cuộc là đúng hay sai nữa…”
“Đừng nói vậy, em dù sao cũng là người của Hiên Viên gia …” Tôi an ủi
“Nhưng chấn hưng Hiên Viên gia không phải là nhiệm vụ của một mình em…” Bắc Nguyệt bất bình nói
Tôi thoải mái cười “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng Bắc Nguyệt à, ta em
có thể mặc kệ Hiên Viên gia, nhưng em không thể mặc kệ Vũ, em không thể
khiến mẹ em chết không nhắm mắt…”
Anh không nói gì trong đôi mắt trong suốt tràn đầy đau lòng, vẻ mặt là bất đắc dĩ…
Chúng tôi đều biết đó là số mệnh của tôi, số mệnh tai kiếp khó tránh…
“Bắc Nguyệt, lát nữa em muốn đến thăm mẹ em…”
“Được, có muốn anh đi cùng không…”
“Không, em muốn một mình tâm sự với mẹ…” Tôi u ám nói
Phần mộ của mẹ tôi nằm trong vườn hoa phía sau nhà của Hoàng gia,
xung quanh trồng mấy cây anh đào rất lâu năm, một cơn gió nhẹ thổi qua
cánh hoa màu hồng dường như có sinh mệnh nhảy múa vòng quanh theo gió,
lắc lư lắc lư
Tôi biết, đó là linh hồn của mẹ tôi, bà đang chào hỏi tôi…
Năm mẹ tôi qua đời mấy cây anh đào đột nhiên trở nên rất tươi tắn,
cánh hoa màu hồng giống như ánh nắng chiều nơi chân trời, ánh sáng lung
linh, rực rỡ tươi đẹp động lòng người…
Bác tôi nói với tôi đó là bởi vì linh hồn mẹ tôi đã nhập vào những
cây hoa này, về sau khi nhìn thấy anh đào cũng giống như nhìn thấy mẹ…
Đúng, mẹ tôi đã mang linh hồn mình nhập vào trong những thân cây này, dòng máu đỏ tươi của bà khiến cánh hoa càng thêm quyến rũ, cơ thể mỏng
manh của bà khiến cây lá thêm xanh tốt…
Thực ra tôi đã biết từ lâu, anh đào nhìn thì rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn…
Tôi chậm rãi đi qua, quỳ xuống trước bia mộ, duỗi tay vuốt ve bức ảnh trên đó, ôn nhu hỏi “Mẹ, mẹ khỏe chứ?”
Người trong hình chỉ nhìn tôi, ấm áp cười…
Trong ấn tượng của tôi mẹ tôi còn đẹp hơn cả hoa anh đào, và bà cũng yếu đuối hơn cả loài hoa đó…
Rất nhiều đêm bà dùng nước mắt rửa mặt, tôi không biết
Rốt cuộc dày vò là như thế nào? Có thể khiến một người sống trên đời mà lại khổ đau như thế…
Lúc hấp hối, mẹ kéo tay tôi, khó nhọc nói
“Ngưng Tịch, về Hiên Viên gia đi, trở về… chăm sóc Vũ. Nó là một đứa
trẻ rất đáng thương, từ nhỏ đã không có được tình thương của cha cũng
không có được một gia đình hạnh phúc. Tuy nó là anh, nhưng mẹ hi vọng
con có thể chăm sóc nó, bảo vệ nó, khiến nó hạnh phúc…”
“Vũ?” Đây là lần đầu tiên tôi biết đến Vũ – anh trai tôi
“Ngưng Tịch, mẹ biết con là một đứa trẻ rất kiên cường và thông minh, con chắc chắn không phải là một đứa trẻ bình thường… Khi trở về con sẽ
phải đối diện với rất nhiều áp lực, thậm chí sẽ bị tổn thương. Sai lầm
mẹ mắc phải lại bắt con chịu hậu quả, tha thứ cho sự ích kỉ của mẹ…
Nhưng mẹ hết cách rồi, mẹ thiếu mẹ con nó quá nhiều, bây giờ mẹ có chết
cũng không nhắm mắt…”
Tôi kéo kéo bàn tay tái nhợt bé nhỏ của mẹ, nhẹ nhàng đặt lên mặt
mình, cười nói “Yên tâm đi mẹ, con đồng ý với mẹ, con sẽ chăm sóc Vũ,
khiến anh ấy được hạnh phúc…”
Nghe thấy tôi nói vậy bà thỏa mãn mỉm cười, nụ cười đó vừa tươi tắn
vừa bi thương đau đớn, cả đời này tôi cũng không thể quên được…
“Mẹ…” Tôi nói với bức ảnh trên mộ “Mẹ yên tâm, Vũ, anh ấy rất khỏe,
ânh ấy vẫn dịu dàng lương thiện như thế, bao nhiêu năm rồi cũng không hề thay đổi…”
Tôi mỉm cười, ngày hôm nay trước mộ mẹ, tôi kể rất nhiều chuyện của Vũ…
Mẹ yên lặng lắng nghe, điềm đạm mỉm cười, hoa anh đào nhảy múa trong
gió, từng cánh hoa rơi xuống người tôi, thê thảm mà dịu dàng như một
người tự sát…
Mãi đến khi trăng sáng, ngôi sao mơ hồ mà nhạt nhòa cùng nhảy múa với hoa anh đào, tôi mới dừng lại…
“Mẹ, mẹ biết không? Vì Hiên Viên gia, vì Vũ, con… sẽ cố gắng hết sức…”