Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 17: Chương 17


Trên đường, chỉ còn lại Dạ Ngọc và Mặc Đông Quân đứng đó.

Giờ đây, cô mới kịp hoàn hồn lại vội nắm lấy tay anh, khuôn mặt hoang mang hơn cả.
- Anh làm gì vậy? Bắt người là phạm pháp.
Mặc Đông Quân nhíu mày không vui, mặt ghé sát về phía cô.
- Em lo lắng cho hắn ta? Em với hắn có quan hệ gì? Tại sao hắn gọi em là Tiểu Ngọc?
Vừa hỏi anh càng bước tới sát gần cô hơn khiến Dạ Ngọc vô thức mà bước lùi lại.

Cảm nhận áp lực mạnh mẽ từ người đàn ông này đang vây lấy mình, Dạ Ngọc có chút không biết nên đối mặt thế nào.
Nhưng vỉa hè khá nhỏ bước vài bước lưng cô đã chạm vào nền tường lạnh, bất giác cô rơi vào thế bị động không lối thoát.
Mặc Đông Quân vòng tay ôm lấy eo Dạ Ngọc cho khoảng cách xích lại gần hơn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực nhìn chăm chăm như muốn hút lấy toàn bộ sinh khí của người khác.
Tình thế nguy hiểm, tinh thần bị áp bức nặng nề cô chỉ có thể quay mặt sang hướng khác để né tránh.
- Anh biết làm gì chứ?
Mặc Đông Quân không cho phép cô né tránh mình liền dùng tay còn lại cố định cho cô phải đối diện với mình.
- Đừng cố né tránh tôi, mau trả lời đi.

- Không thích.
Câu trả lời liền làm anh tức giận mà trực tiếp vác cô lên vai.
Dạ Ngọc hoảng hốt không ngừng đánh vào lưng anh nhưng không ăn thua.

Cô bị anh đẩy vào ghế sau xe ô tô đè dưới thân.
Tài xế nhận thấy tình hình không thích hợp liền bật chế độ, lập tức phần ghế phụ đằng sau và ghế lái đã bị ngang cách nhau bằng một vách ngăn.
Mặc Đông Quân đè cô dưới thân, khuôn mặt nghiêm trọng.
- Nếu em không trả lời tôi, tôi liền lập tức ăn em tại đây.
Nhìn thấy vách ngăn, biểu hiện biết điều chuyên nghiệp của tài xế cộng thêm việc nhớ lại sự thuần thục của anh lần trước mặt cô bất giác đỏ lên.
- Có phải tại đây anh đã làm chuyện này với rất nhiều cô gái khác không?
Mặc Đông Quân bị hỏi vặn nhất thời lúng túng, Dạ Ngọc nắm chắc điểm này ánh mắt càng sắc bén hơn hỏi dồn dập.
- Mau trả lời đi, có phải anh đã qua đêm với rất nhiều cô gái khác rồi phải không?
Nhưng tiếc thay cho cô, người đàn ông trước mặt cô là kẻ đàm phán vô địch.

Mặc Đông Quân biết được chiêu trò của cô liền hỏi ngược lại.
- Nếu thật như vậy thì sao? Em ghen à? Ghen vì tôi lấy đi lần đầu của em còn tôi thì không phải?

Dạ Ngọc ngượng quá hóa giận liền chỉ tay thẳng vào mặt anh mắng.
- Đồ khốn.
Mặc Đông Quân càng nghe chửi càng hưng phấn hơn, anh đè sát lấy người cô.
- Tôi cho em ba giây trả lời tôi ngay, nếu không đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.
Dạ Ngọc cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh đang luồn vào trong áo mình rồi lại trôi tuột xuống dưới đùi, mặt đỏ như gấc.
- Tôi là lo rằng nếu lỡ cảnh sát bắt anh đi rồi không ai điều hành tập đoàn tôi sẽ lại thất nghiệp.
Mặc Đông Quân nhận được câu trả lời có chút bật cười.
" Em lo cho tôi sao?"
Anh mỉm cười đặt lên môi cô nụ hôn chóng váng cưng chiều trả lời.
- Em yên tâm đi, tôi không dễ bị bọn cảnh sát bắt như vậy đâu và em là ngta phụ nữ đầu tên của tôi.
Anh cười, nụ cười của anh đẹp như những vì tinh tú.

Nhìn gần mới thấy rõ khuôn mặt anh khi bỏ đi sự lạnh lùng lại mang một vẻ hút hồn khác, đôi mắt dài hẹp, mũi cao thẳng tắp.
Dạ Ngọc nhìn đến mê người mà cảm thán.
" Ông trời cũng quá thiên vị cho anh ta rồi"
Mặc Đông Quân nhìn Dạ Ngọc nhìn mình chằm chằm đến ngốc ra liền trêu đùa.
- Tôi đẹp trai chứ?
Dạ Ngọc thẹn đến đỏ tận mang tai.
- Xấu đến ma chê quỷ hờn.
Mặc Đông Quân lại một lần nữa hôn lên môi cô, lần này cái hôn rất sâu lại nhẹ nhàng như cưng chiều, như trân trọng..