Trương Đức Bưu không biết Đồ Mông cùng những vị trưởng lão khác kỳ vọng vào hắn nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ mới là nhị cấp Man đấu sĩ, gần đến mức đấu khí ngoại phóng, hình thành kiếm quang, khoảng cách đến cảnh giới Đấu thánh kia còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Đấu thánh, đó là một loại tồn tại mạnh mẽ kinh khủng đến mức nào, cho dù là Thánh ma đạo sư cùng Kiếm thánh, cùng so sánh với Đấu thánh cũng thua kém không ít, đây không chỉ bởi vì người Nam Cương trời sinh khí lực cương hãn, mà nguyên nhân quan trọng hơn là Man đấu khí của người Nam Cương là do Dã Man kình tiến hóa thành, hơn xa những loại đấu khí "hậu thiên" của những chủng tộc khác, càng thêm bá đạo, càng thêm cuồng dã!
Một vị Đấu thánh đỉnh phong đủ sức ngăn cản hai ba vị Kiếm thánh đỉnh phong vây công!
Trương Đức Bưu đi vào cái miệng khổng lồ của Long Quy, dọc theo thông đạo trong cổ họng nó, đại khái khoảng hai mươi thước liền đến cuối thông đạo, chỉ thấy một dòng chảy ma pháp xuất hiện trước mặt, dòng chảy ma pháp này tương tự như dòng chảy ma pháp đã gặp ở vực sâu Trầm Luân, nhưng màu sắc không giống, một cột sáng màu lam tinh khiết dựng thẳng đứng trong thông đạo, như một cánh cửa thông qua thế giới khác.
Trương Đức Bưu cảm thấy tò mò, đi vào trong dòng chảy ma pháp nọ, tràng cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, đi đến một không gian độc lập xa lạ. Phiến không gian này có phương viên ước chừng không tới một dặm, trên bầu trời có bốn năm mươi khối dạ minh châu thật lớn, từng viên từng viên giống như một mặt trời nhỏ, tỏa sáng chói mắt, mà trên mặt đất thì không có gì cả, một mảnh hoang vu yên tĩnh.
"Đây là…nửa vị diện!"
Trương Đức Bưu kinh ngạc nhìn phiến thế giới này, đột nhiên nhớ tới một quyển sách ma pháp trong thư viện Tinh viện có ghi lại thông tin về nửa vị diện, không khỏi kinh hô.
Quyển sách nọ chủ yến nói về một số truyền thuyết thượng cổ cùng những chuyện kỳ lạ hiếm gặp, trong đó có miêu tả về nửa vị diện. Trong sách có viết, nửa vị diện là do "lĩnh vực" do ma thú cấp Truyền Kỳ, thậm chí cấp Bán thần sau khi chết hình thành, ma lực của những ma thú đó không tiêu tan, đủ sức chống đỡ hình thành một không gian, mà gân cốt da thịt của chúng đã được rèn luyện vô cùng cứng rắn, ngàn năm cũng không hủ hóa, làm cho không gian này càng trở nên ổn định.
Những ma thú này khi còn sống mạnh mẽ bai nhiêu thì sau khi chết hình thành nửa vị diện sẽ càng vững chắc bấy nhiêu, không gian cũng rộng lớn hơn.
Khi Trương Đức Bưu bắt đầu đọc quyển sách này cũng chỉ để giải trí tiêu khiển khi rảnh rỗi, cũng không tin là thật, vậy mà trước mắt hắn lại xuất hiện một cái nửa vị diện chân thật, dạ minh châu trong không trung cũng sợ là do ma lực của Long Quy nhưng tụ thành ma hạch bảo châu!
Con Long Quy này khi còn sống đạt đến cấp Truyền Kỳ, sau khi chết hình thành nên nửa vị diện cũng không quá lớn, phạm vi không gian khoảng một dặm, so sánh với không gian độc lập như ở vực sâu thì xa xa không bằng, nhưng chỉ dựa vào nửa vị diện này, Thần miếu Gaia cũng đủ xứng đáng với cái tên "Thánh địa".
Vực sâu có chín tầng không gian độc lập, mỗi không gian có thể coi như là một thế giới, vạn vật ở trong sinh sôi nảy nở, mà nửa vị diện không có được năng lực đó, sinh vật không thể phát triển trong này, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
"Man tộc Nam Cương chúng ta không hổ là nơi khởi nguyên của đấu khí. Những gì Thần miếu Gaia ngầm cất giấu quả thực hơn xa Ngân Nguyệt cự lang Thần miếu, ngay cả thứ thần kỳ như nửa vị diện cũng có! Nhưng mà, võ học của Đấu Thánh theo lời Đồ Mông trưởng lão nói, đến tột cùng để ở chỗ nào?"
Trương Đức Bưu đưa mắt nhìn quanh, xem xét nửa vị diện này không sót một chỗ nào, đừng nói cái gì bí tịch đấu khí võ học, ngay cả một con kiến cũng tìm không ra!
"Chẳng trách Đề Thản trưởng lão đến đây lại hộc máu quay về, nơi này thật sự chẳng có đấu khí võ học gì cả. Đề Thản trưởng lão chắc là tức giận đến hộc máu…"
Trương Đức Bưu đi sâu vào trong nửa vị diện, đột nhiên phảng phất như hắn cảm giác được một chỗ không thích hợp, vội vàng dừng chân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Chỉ thấy một nơi cách hắn hơn mười thước đột nhiên phong vân hội tụ, "rắc" một biếng bạo vang, mặt đất liền bị đánh nứt ra một cái khe dài hơn trăm thước, sâu hơn mười thước!
Lập tức, dưới tác dụng của nửa vị diện hố sâu này chậm rãi khép lại rồi biến mất.
"Đây là cái gì?"
Trương Đức Bưu kinh ngạc vạn phần, vội vàng tránh xa khu vực này ra, ở một nơi không xa bên cạnh, hắn lại gặp một cảnh tượng kinh khủng khác. Lúc này không phải là mặt đất gặp tai ương mà là không gian bị nghiền nát, giống như bị ai đó dùng đại kiếm, một kiếm xé rách không gian!
Sau đó, không gian bị xé rách cũng nhanh chóng khép lại, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hắn đi qua mười hai chỗ, liền gặp phải mười hai dị tượng, tựa hồ như có một cao thủ tuyệt đỉnh vô hình nào đó, ngưng tụ tinh -thần - khí của mình, dùng kiếm, thương, đao, búa, thậm chí dùng quyền đầu, toàn lực đánh ra một chiêu cực mạnh của bản thân!
Trương Đức Bưu đi xung quanh nửa vị diện một lần nữa, phát hiện chỉ có mười hai chỗ có hiện tượng lạ, những địa phương khác đều trầm lắng không sức sống, không khỏi lâm vào trầm tư.
"Mười hai loại dị tượng này chỉ sợ là võ học do Đấu thánh lưu lại theo lời Đồ Mông trưởng lão nói, những Đấu thánh này, đem chính quyền ý của mình, ngạnh sanh đánh vào không gian nửa vị diện, lưu lại tinh thần lạc ấn của mình, để cho con cháu sau này tham quan học tập. Quyền ý của bọn họ mãnh mẽ vô cùng, cho dù sau ngàn năm cũng sẽ không tan đi."
"Đây chính là lực lượng của Đấu thánh sao?"
Loại lực lượng này đã vượt khỏi phạm trù nhân loại, gần với Thần minh!
"Mười hai Đấu thành lưu lại cho con cháu, có lẽ không phải là võ học của chính mình, mà là để cho bọn họ tự lĩnh ngộ quyền ý, quyền thần của chính mình. Thứ mà ta đọc ngàn quyển sách cũng không tìm được, rốt cục đã tìm được ở đây rồi!"
Trương Đức Bưu mừng rỡ như điên, tu luyện đấu khí có ba điểm mấu chốt, đó chính là tinh, khí, thần.
"Tinh" chính là tinh thần lực, "khí" chính là đầu khí, mà "thần" thì lại hư vô mờ mịt, một vạn người tu luyện đấu khí, cũng không nhất định có một người tìm ra được "thần" của mình!
Khi Trương Đức Bưu đối kháng với thương hội Hogan, ngẫu nhiên tiến vào loại cảnh giới này, lúc đó mới tiếp xúc đến thần, sau này đọc rất nhiều sách vở, nhưng thủy chung vẫn không tìm được mô tả về thần.
Trong tinh, khí, thần – thần chỉ có thể tự lĩnh hội, không thể ngôn truyền, sau khi Trương Đức Bưu tiến vào loại cảnh giới này, từ lúc đó đến giờ cũng không gặp qua một lần nào nữa.
Hôm nay, tại Thánh địa võ học của Man tộc, hắn rốt cuộc lại được nhìn thấy loại cảnh giới thần bí này một lần nữa, chính là quyền ý do mười hai vị Đấu thánh lưu lại – quyền thần!
Mười hai vị tiền bối Man tộc, ngưng tụ ra chính "thần" của bản thân, sau đó đem thần đánh vào không gian nửa vị diện, cho dù ngàn năm cũng sẽ không tiêu tán.
Quyền thần của bọn họ có lực ngưng tụ thật mạnh, tựa hồ vĩnh viễn không dứt, cứ lặp đi lặp lại, biểu diễn cảnh giới cao thâm khó lường đó, kỳ vọng những người đi sau có thể tự lĩnh ngộ được thần của bản thân!
"Đạt đến cạnh giới của mười hai vị Đấu thánh này rồi, đã không còn tín ngưỡng, không tín ngưỡng nữ thần Gaia, cũng chẳng tín ngưỡng nữ thần Sinh Mệnh, bọn họ chỉ tín ngưỡng bản thân mình, tín ngưỡng đấu khí của chính mình, bởi vì đó mới chính là "Thần" trong tâm bọn họ! Hết thảy những thần linh khác, đều là hư ảo!"
Trương Đức Bưu thở ra một hơi dài, mãnh mẽ nén kích động trong lòng xuống, những suy nghĩ vừa rồi của hắn, trong mắt người Man tộc khác chính là "đại nghịch bất đạo", nhưng bản thân hắn lại cho rằng đó là chuyện đương nhiên, thầm nghĩ: "Mặc dù ta đã hiểu ra, cũng đã chứng kiến thần của những bậc tiền bối đáng kính này, nhưng làm sao để có thể nắm giữ thần của bọn họ, đây mới là điểm mấu chốt!"
Hiểu rõ suy nghĩ của các bậc tiền bối là một chuyện, làm sao để có thể nắm bắt được bản lĩnh của các tiền bối đó lại là một chuyện khác, mặc dù Trương Đức Bưu hiểu được những dị tượng đó đến tột cùng là gì, nhìn thấy nó, nhưng làm sao để nắm bắt nó, lúc này thật sự hắn không nghĩ ra.
"Chẳng lạ khi Đề Thản trưởng lão vào đến đây lại hộc máu, mặc dù có quyền ý quyền thần của mười hai vị Đấu thánh lưu lại đây, nhưng muốn hiểu rõ chúng nó, thật sự quá khó khăn mà!"
Trương Đức Bưu chậm rãi ngồi xuống, suy nghĩ: "Đồ Mông trưởng lão làm thế nào có thể nắm bắt được thần của mười hai vị Đấu thánh này? Đáng tiếc hắn không nói rõ cho ta biết…"
Đáng thương cho tiểu man tử ngây thơ, hắn căn bản không biết Đồ Mông trưởng lão không hề hiểu được tí xíu gì về loại ý cảnh này, lão chỉ giỏi bốc phét, nói láo không biết đỏ mặt.