Trương Đức Bưu nhìn thủ sơn khuyển đang ngủ say, lông mày nhíu chặt, ngọn nguồn mọi chuyện hắn đã hiểu rõ ràng từ trong miệng Thái ca. "Hai vị" này đi liệp sát Vương cấp ma thú trong hoang mạc Thần Vẫn, ma hạch toàn bộ đều đem cho thủ sơn khuyển ăn tươi, Tiểu Hắc vẫn không xuất hiện dấu hiệu tiến hóa. Kết quá, ngay lúc nãy, chúng nó gặp phải một con thập tứ cấp Quỷ Diện Sơn Tiêu vương.
Tại loại địa phương như hoang mạc Thần Vẫn này, ma thú lợi hại hơn so với bên ngoài, thập tứ cấp Sơn Diện Quỷ Tiêu có thực lực tương đương với thập ngũ cấp Vương cấp ma thú, hơn nữa thần uy đặc biệt ở nơi này có tác dụng áp chế đối với thực lực những kẻ đến từ bên ngoài, song cho dù Sơn Diện Quỷ Tiêu vương hết sức lợi hại đi chăng nữa nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều so với Thái ca, dù sao Kim Quang tê là mọi loại ma thú hết sức cao cấp, so với nó mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ma hạch Sơn Tiêu vương đương nhiên rơi vào trong bụng Tiểu Hắc. Nhưng khi Tiểu Hắc ăn khối ma hạch này vào thì bỗng dưng xảy ra vấn đề, đột nhiên mê man bất tỉnh, Thái ca dùng mọi phương pháp đều không cách nào làm nó tỉnh lại.
Trương Đức Bưu nhớ lại lúc mình đến Tinh viện cầu học, có đọc qua một cuốn sách nói về chủ đề "Ma sủng", thầm nghĩ: "Trạng thái bây giờ của Tiểu Hắc có chút giống tình hình ma thú tiến hóa như trong sách miêu tả."
Trong quyển sách nọ có ghi lại, khi ma sủng tiến hóa sẽ xuất hiện hai loại tình huống, một loại là tiến hóa thất bại, ma sủng lâm vào trạng thái điên cuồng, tấn công tất cả sinh vật nó nhìn thấy, thậm chí chủ nhân của chính mình, cho đến khi kiệt sức mà chết.
Một loại tình huống khác là ma sủng lâm vào trạng thái hôn mê, điều này thường có nghĩa là tinh thần lực của ma sủng có xu thế tăng trưởng cấp tốc, tiến tới việc kích thích ma hạch trong đại não tiến hóa, cho nên mới hôn mê tạm thời. Căn cứ vào cấp bậc cùng phẩm chất của ma thú, thời gian tiến hóa cũng dài hay ngắn, phẩm bậc càng cào, thời gian tiến hóa càng dài.
Tiểu Hắc hẳn là đang ở trong tình trạng thứ hai, nó ăn vào ma hạch của thập thứ cấp Vương cấp ma thú, khẳng định tinh thần lực tăng trưởng nhảy vọt, vì thế kích thích ma hạch trong đại não.
Trương Đức Bưu nghĩ đến đây, trong lòng vừa động:
- Thái ca, đến tột cùng ngươi đưa cho Tiểu Hắc ăn bao nhiêu Vương cấp ma hạch?
Thái ca suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Không nhớ nổi, ta với Tiểu Hắc đi qua bên này, từ biên giới hoang mạc dạo qua một vòng, giết vài chục con, sau đó thu hẹp bán kính, lại dạo một vòng, lại giết mất chục con. Sau đó…..
Trương Đức Bưu cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, thì ra hai vị này thừa lúc hắn đang tu luyện, đem hoang mạc Thần Vẫn quét ngang một lần!
"Vương cấp ma thú trong hoang mạc Thần Vẫn sợ rằng đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi …"
Trương Đức Bưu không khỏi có chút mong chờ, Vương cấp ma thú nơi này khác với bên ngoài, bởi vì chúng nó hấp thu thần uy nơi này nên ma hạch có tác dụng thúc đẩy quá trình tiến hóa của các ma thú khác. Ăn tươi nhiều ma hạch như Tiểu Hắc thì cho dù là một con Smile cũng sẽ tiến hóa cực kỳ cường hãn!
"Không biết bao lâu nữa Tiểu Hắc mới có thể tỉnh lại, ta không thể cứ ở bên cạnh trông chừng nó mãi, không bằng trước tiên thu nó vào không gian giới chỉ đã."
Miếng không gian giới chỉ này của Trương Đức Bưu có dung lượng cũng không lớn, đem bỏ Tiểu Hắc vào trong không gian trống cũng không còn được bao nhiêu, hắn không thể làm gì khác hơn là đem Bích Tỳ đao cùng lương khô và những vật dụng linh tinh khác bỏ ra ngoài, chỉ để lại hai quyển sách Long Mông Bảo Tượng quyết và Tà Linh thành điển.
Thái ca đem Tiểu Hắc bỏ vào không gian giới chỉ, sau một lúc nó suy nghĩ rồi cười nói:
- A Man, ta đi vào trong chơi với Tiểu Hắc cho nó đỡ buồn!
Dứt lời liền mở không gian giới chỉ, thu chính bản thân mình vào trong.
Trương Đức Bưu cũng không quá để tâm, lương khô ba ngày đã ăn hết rồi, hắn đang chuẩn bị quay về thành Cự Mang để bổ sung thực vật, lúc này mới nhớ tới Thái ca không thể đi ra từ không gian giới chỉ, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
- Tên Thái ca chết tiệt này, tự nhốt mình vào trong không gian giới chỉ, làm sao thả nó ra bây giờ…
Không gian giới chỉ ngoài tác dụng chứa đồ vật còn có tác dụng khác chính là để an trí ma sủng.
Ma pháp sư thường có thói quen cho ma sủng của mình ở trong không gian giới chỉ, lúc cần thiết thì thả chúng nó ra, thậm chí có một số ít ma pháp sư "biến thái" còn bỏ người hầu nữ của mình vào trong giới chỉ, nuôi dưỡng như sủng vật.
Trong không gian giới chỉ là một không gian độc lập, nhiệt độ ôn hòa, chỉ cần có lượng thức ăn đầy đủ thì không cần lo ma sủng chết đói. Bất quá, nếu ma sủng muốn từ bên trong đi ra, ngoại trừ chủ nhân mở ra thì chỉ có một biện pháp suy nhất là dùng lực lượng thuần túy đánh vỡ không gian, nếu không thì chỉ có nước ở yên bên trong.
Thái ca làm việc không suy trước tính sáu, mà Trương Đức Bưu cũng không phải là một ma pháp sư chính thức, hai vị này đều không nghĩ đến việc Thái ca tự nhốt mình vào không gian giới chỉ rồi, ai có thể thả nó ra ngoài bây giờ?
"Quên đi, trở lại thành Cự Mang rồi nhờ Jiamon Richie giúp đỡ vậy."
Trương Đức Bưu rời khỏi hồ nước, đi vào sa mạc, đi về hướng thành Cự Mang.
Đột nhiên, hắn chú ý đến một chuyện hết sức thú vị, trên sa mạc có một dãy dấu chân của con người. Dấu chân không lớn, khoảng chừng bàn chân của nữ hài tử, ngón út có chút uốn lượn, ngón chân cái thỉnh thoảng nhếch lên, hiển nhiên là không mang giày mà rõ ràng là đi chân không trên sa mạc.
Hạt cát màu đỏ tươi bị hai dấu chân này dẫn lên, không ngờ trở thành một màu đen kịt, phảng phất giống hệt như bị ma khí xâm nhập!
"Kỳ quái, sao lại có người đi chân không trong sa mạc? Chẳng lẽ không sợ hạt cát làm rách da chân…"
Trương Đức Bưu đang cười đột nhiên biến sắc, hắn nhớ tới cô gái áo trắng đến từ vực sâu đang truy giết mình, hình như cũng đi chân không.
Sau đó, hắn chứng kiến bên cạnh mình đột nhiên nhiều hơn một bóng người, không khỏi rùng mình: "Ca ngợi nữ thần Trí Tuệ, không trùng hợp như vậy chứ?"
Trương Đức Bưu khó khăn quay đầu lại, quả nhiên chứng kiến một cô gái áo trắng đang đứng phía sau hắn, màu áo như tuyết, quần bó, tay áo dài, một đôi chân không mang giày, bởi vì tu luyện Tà Linh thánh điển nên cát đỏ dưới chân dần dần biến thành màu đen, không phải cô gái đến từ Tà Linh thần miếu đang truy sát hắn thì còn ai vào đây nữa!
"Nữ thần Trí Tuệ ơi!"
Da đầu Trương Đức Bưu có chút tê dại.
Cô gái áo trắng nọ nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:
- Thật khó khăn lắm mới gặp được một ngươi, không ngờ là một ma pháp học đồ…
Xoay người một cái, trong chớp mắt nàng đã biến mất trong sa mạc.
"Ca ngợi nữ thần, chẳng lẽ cô nàng bưu hãn này không nhận ra ta?"
Trương Đức Bưu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lúc này mới nhớ tới lúc đầu hắn cùng cô gái này chỉ thấy nhau từ xa, cũng không thấy rõ tướng mạo lẫn nhau, hơn nữa ma pháp bào của hắn đã bị Lôi Điểu đánh nát, nên lúc trước hắn đến chợ trong thành Cự Mang mua một bộ quần áo dân du mục thảo nguyên, nàng không nhận ra cũng không có gì kỳ quái.
"Lạ thật, tại sao ta không cảm giác được ma huyết trớ chú trên tay có dị trạng nhỉ?"
Trương Đức Bưu nhìn lên mu bàn tay một chút, trên mu bàn tay hắn có một đạo ma huyết trớ chú, lần trước khi gặp phải cô gái này, ma huyết trớ chú liền phát sáng, nóng rực lên. Mà lúc này đây, ma huyết trớ chú không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Đột nhiên, một luồng gió thơm ập vào mặt, cô gái kia lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hai tròng mắt sáng lên:
- Vị tiên sinh này, nhìn ngươi trông có chút quen quen! nguồn Trà Truyện
Tâm lý Trương Đức Bưu hồi hộp, lặng lẽ giấu tay vào trong áo, ha hả cười nói:
- Cô nương, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, hơn nữa gương mặt của ta cũng rất phổ thông mà…
Cô gái nọ "oh" một tiếng, cười nói:
- Ta tên là Aier, tới tìm một gã Ma pháp sư, hắn mặc bộ quần áo ma pháp học đồ, bên cạnh còn có một con chó lớn cùng với một con cọp trên lưng có cánh đại bàng, ngươi có gặp người nào như vậy không?
"Ca ngợi nữ thần Gaia, nữ thần Sinh Mệnh, nữ thần Trí Tuệ cùng Lang thần! May mắn tên Thái ca hỗn đãn kia đã tự nhốt mình vào trong không gian giới chỉ rồi!"
Tâm tình Trương Đức Bưu sảng khoái vô cùng, lắc đầu cười nói:
- Ta không nhìn thấy. Aier cô nương, cô tìm người kia có việc gì?