Tuy nói Trương Đức Bưu thông minh hơn nhiều so với những đồng tộc của mình, nhưng hắn vẫn thuộc về Man tử kiêu dũng hiếu chiến, cho dù đã sống cả đời tại thế giới trong mơ, cũng không có cách nào thay đổi nhân tố bạo lực trong huyết mạch hắn, huống chi thế giới trong mơ cùng thế giới thật vốn là hai nền văn minh khác nhau, dùng cách tại thế giới trong mơ để xử lý chuyện tại thế giới này, chỉ có nước đụng phải cảnh đầu rơi máu chảy.
Cũng như tất cả người Nam Cương, hắn thờ phụng chính là bạo lực, tuy rằng không thể giải quyết được tất cả vấn đề, nhưng có thể giải quyết được đại đa số vấn đề.
Hai chiến sĩ thảo nguyên chạy song song cùng vọt tới, tốc độ hơn kém nhau không nhiều, nhưng động tác lại hoàn toàn khác biệt. Người có thân hình khôi vĩ chạy đến, giống như một con bạo hùng, chân giẫm xuống làm cho mặt đất rung chuyển, còn người kia bước chân phiêu hốt bất định, làm cho người ta khó có thể nắm được trọng tâm của hắn.
Hai người này thực lực không tệ, đều là hảo thủ, hẳn là cùng cùng một đẳng cấp với bọn Donaldson, Tina, tuy nhiên so với Donaldson, bọn họ hơn nhiều về mặt khí thế, chỉ có người lòng dạ độc ác giết người như cỏ rác mới có loại khí thế này!
Mặc dù là cùng cấp bậc, nhưng nếu Donaldson, Tina cùng bọn họ giảo thủ, khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ!
- Triền Ti kình!
- Cổn Đao kình!
Trương Đức Bưu trực diện đón đỡ nắm tay hai người, bỗng nhiên cảm thấy không ổn, chiến sĩ thảo nguyên thân hình cao lớn nắm đấm lại mềm nhũn không có bao nhiêu lực lượng, ngược lại nhiều hơn vài cỗ lực đạo âm nhu như tơ tằm, vặn xoắn liên tục cánh tay phải của hắn, suýt nữa trộn lẫn xương cốt gân thịt, ngay cả cánh tay cũng thiếu chút bị tháo xuông.
Mà chiến sĩ thảo nguyên vóc người thấp bé, nhưng lại sử dụng Cổn Đao kình vô cùng cương mãnh, quyền phong sắc bén "xuy" một tiếng, cắt ống tay trên cánh tay trái của hắn thành từng mảnh, cánh tay giống như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, đã nhiều hơn mười đạo vết thương!
Hai tên chiến sĩ thảo nguyên cười âm trầm, thân hình nhướn lên, đánh về phía Trương Đức Bưu. Hai tay chiến sĩ thấp bé phảng phất giống như hai thanh búa lớn, mở ra hợp lại, sinh ra một trận gió lớn, Cổn Đao kình sinh ra đao khí như tiếng xé gió, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Mà chiến sĩ khôi ngô lại vô cùng linh hoạt, tả xung hữu đột, hai tay giống như đang hái hoa, mang theo một luồng khí âm nhu phiêu hốt.
- Tiểu tử, cảm giác không dễ chịu phải không? Đừng nói đến ngươi, mà ngay cả những cao thủ đều chịu thua dưới sự liên thủ của huynh đệ ta!
Chiến sĩ thảo nguyên vóc người thấp bé ha ha cười, âm thanh khàn khàn chói tai.
Trương Đức Bưu hừ lạnh một tiếng, hắn không né không tránh Cổn Đao kình, tiến nhanh về phía trước, nắm tay như thương, "xuy" một tiếng nghênh đón. Bôn Lôi thủ và Cổn Đao kình đụng cùng một chỗ, phát ra một tiếng nổ, chiến sĩ vóc dáng thấp bé kia lảo đảo như say rượu lui về phía sau, tay phải mềm oặt, buông thõng xuống, đã bị Đại Phách Quan thủ vô cùng âm nhu phá hủy đi thông đạo đấu khí ở cánh tay!
Cùng lúc đó, hai tay chiến sĩ khôi ngô lần lượt đánh ở trên lưng Trương Đức Bưu, phát ra hai tiếng "bình bình" trầm muộn. Truyện được copy tại Trà Truyện
Ma pháp bào sau lưng Trương Đức Bưu nhất thời xuất hiện hai dấu chưởng ấn, lớp vải sau lưng bị xé rách, bay tán loạn như những con bướm.
Thiếu niên không thèm để ý tới tên chiến sĩ sau lưng, một mực tiến nhanh đuổi theo, một chưởng đánh xuống, phong lôi nổi dậy, tức giận nói:
- Cảm giác dễ chịu chứ?
Chiến sĩ thấp bé kia kinh hãi vạn phần, vội vàng giơ tay trái lên chống đỡ, "răng rắc" một tiếng, cánh tay trái cũng mềm nhũn buông thõng xuống dưới.
- Ta đang hỏi ngươi cảm giác dễ chịu chứ!
Trương Đức Bưu vừa trúng hai chưởng Triền Ti kình sau lưng, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, lại hắn bị hắn cưỡng ép nuốt ngược vào trong bụng, lần nữa tiếp tục vung tay chụp lấy đối phương, giận dữ hét:
- Trả lời ta!
Chiến sĩ thảo nguyên thấp bé kia đã bị phế hai tay, trơ mắt nhìn một chưởng của hắn đặt trên đỉnh đầu mình, nhất thời trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, bị lực đạo âm nhu Đại Phách Quan thủ phá hủy đại não hoàn toàn, không còn biết chuyện gì nữa.
Sau ba quyền Trương Đức Bưu đã đánh chết tên chiến sĩ thấp bé, đột ngột xoay người, hướng về phía địch nhân còn lại.
Chiến sĩ thảo nguyên khôi ngô chứng kiến hắn không tiếp chiêu chấp nhận trả giá, ngạnh kháng nhận đòn, đồng bọn lại bị ba quyền của hắn đánh chết, sợ đến hồn phi phách tán, lập tức xoay người bỏ chạy, hô lên:
- Kankan Mitch, nhanh tới cứu ta!
Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến âm thanh:
- Ngươi đánh ta bốn chưởng, ta trả lại cho ngươi một chưởng, nếu ngươi không chết, ta để cho ngươi một con đường sống!
Chiến sĩ khôi ngô chỉ cảm thấy sau lưng bị đối thủ ấn một chưởng, ba cỗ lực đạo âm nhu quỷ dị hướng phế phủ của mình chui vào, vội vàng điều động đấu khí, hóa thành Triền Ti kình ngăn trở.
Ba cỗ lực đạo âm nhu kia bị Triền Ti kình bao vây tầng tầng, nhưng vẫn như cũ chui vào nội tạng hắn, rồi đột nhiên bộc phát, đem Triền Ti kình chấn tới nát bấy, lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo lộn dập nát!
- Ặc, ặc…Man tộc Phách Quan thánh thủ…
Chiến sĩ khôi ngô kia tiến về phía trước hai bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đổ ầm xuống đất.
Trương Đức Bưu giết chết hai kình địch, khí thế tiêu tan, đặt mông ngồi xuống, phun ra một ngụm máu đen.
Vừa rồi nhìn hắn uy phong lẫm lẫm, giống như thiên thần hạ phàm, nhưng dù sao tu vi không cao, gần như dựa vào sự dũng mãnh chịu thương thế đổi lấy thương thế mới giết chết được hai địch nhân. Sau khi kết thúc chiến đấu, tinh thần thả lỏng, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân chỗ nào cũng đau, nhất là phía sau lưng, nơi bị dính bốn chưởng Triền Ti kình, dường như cơ thịt nơi đó đều bị dập nát, lục phủ ngũ tạng mơ hồ cũng có cảm giác đau đớn, hơn nữa cánh tay phải bị Cổn Đao kình chém bị thương, máu vẫn đang tiếp tục chảy.
"Sau này không thể tùy tiện sính cường, muốn đường đường chính chính cùng người khác giao thủ một lần, nhưng lại khiến cho cả người bị thương."
Thái ca vỗ cánh bay đến trước mặt hắn, đứng giữa không trung, trong ánh mắt lại lộ chút kính sợ.
- A Man, ngươi vừa rồi rất hung tàn a… - Thái ca nghiêng đầu nói, thái độ lập tức cương ngạnh lên:
- Đương nhiên, so với Thái ca ta còn kém một chút!
Trương Đức Bưu đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhảy bật lên, động đến vết thương sau lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, hổn hển nhớn nhác nói:
- Ngươi luôn chú ý đến ta? Vậy còn Tiểu Hắc thì sao? Sao ngươi lại để Tiểu hắc cùng Ma đạo sư kia đấu tay đôi chứ?
- Tên Ma đạo sư kia à? – Thái ca bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Ta còn chưa đi đến trước mặt hắn, hắn đã bị Tiểu Hắc giết chết rồi, thật sự yếu ớt! Hai người các ngươi đều hung tàn, làm Thái ca không có phần. Lần sau Thái ca cũng muốn hung tàn một lần!
Trương Đức Bưu không để ý đến vẻ oán giận của lão hổ, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa cự khuyển màu đen đang nằm bên cạnh Ma đạo sư thảo nguyên, thấy chủ nhân nhìn về phía nó, hưng phấn vẫy đuôi loạn xạ, sau đó hung ác trừng mắt nhìn thi thể tên Ma đạo sư, tựa hồ lo lắng hắn sống lại.
Tên Ma đạo sư thảo nguyên kia bị cắn đứt cổ, đầu cùng cổ chia lìa, đương nhiên đã chết đến mức không thể chết thêm.
Trương Đức Bưu đi qua, chỉ thấy trên mặt đất bừa bộn kinh khủng, đầy những mảnh băng nhỏ, cách đó không xa lại dựng thẳng lên một bức tường đá, trên tường đá lại xuất hiện một lỗ to bằng một con chó lớn, hiển nhiên là do Tiểu Hắc cậy mạnh đánh vỡ thạch bích hộ thuẫn, vọt tới bên người Ma đạo sư, sau đó đụng vỡ băng nguyên hộ thuẫn, cắn chết hắn!
Trương Đức Bưu khó có thể tưởng tượng được, lực trùng kích như vậy mạnh mẽ đến mức nào, hai mắt không khỏi nhìn Tiểu Hắc: "Tên Tiểu Hắc này, lúc này đã lợi hại hơn rất nhiều so với hồi còn ở Lạc Nhật sâm lâm, đổi lại nếu là ta đối chiến với Ma đạo sư cũng có chút khó khăn, nhưng nó lại có thể dễ dàng giết chết đối thủ, chẳng lẽ nó thật sự là Tam Đầu Địa Ngục khuyển?"
- Hắc tử, đứng lên, ngoan ngoãn biến thành ba đầu cho chủ nhân nào!
Cự khuyển màu đen đứng lên, cúi đầu nhìn chăm chú vào một tảng đá trên mặt đất, dường như đang tập trung tinh thần, cố gắng biến ra hai cái đầu khác. Trương Đức Bưu chờ mong hồi lâu, vẫn như cũ không hề phản ứng.
Tiểu Hắc chán nản ngồi phịch xuống, cúi đầu ủ rũ, dùng hai chân trước che lấy mặt mình, có chút xấu hổ không dám gặp ai.
Trương Đức Bưu vỗ vỗ đầu nó, an ủi nói:
- Biến không được cũng không sao, nhiều thêm hai cái đầu cùng cũng chỉ tổ cãi nhau loạn xạ thôi? Trước hết chúng ta xem một chút thu hoạch được cái gì.
Vừa nói, vừa lấy ma pháp trượng của Ma đạo sư thảo nguyên kia xuống, nhét vào trong bọc của mình.
Trên người Ma đạo sư thảo nguyên kia cũng không còn vật nào khác, Trương Đức Bưu lục soát hồi lâu, cuối cùng phát hiện trên ngón tay hắn có một chiếc nhẫn, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Không gian giới chỉ? Thứ tốt nhất định là để ở trong này…nhưng mà tinh thần lực của ta lại không đủ để mở không gian giới chỉ, tuy nhiên một vật nhỏ lại có thể. Thái ca!"