Dã Man Vương Tọa

Chương 27: Kinh hiện cố địch

Trương Đức Bưu đi qua con đường nhỏ đầy bóng râm trong vườn trường, bức tượng điêu khắc anh hùng xuất hiện ở trước mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở bên trái bức tượng lão viện trưởng, cúi đầu mỉm cười, tựa hồ đang nói cái gì. Mà bức tượng cũng nghiêng đầu, ánh mắt cũng không đặt trong sách, tựa hồ đang nghe hắn hứng thú kể chuyện xưa.

Trương Đức Bưu trong lòng chấn động:

- Hai người kia, càng nhìn bộ dạng càng giống, chẳng lẽ...

- A Man, ngươi đã đến rồi.

Bane Claren thẳng người lên, cũng không nhìn về phía hắn, mà cứ như trước nhìn chăm chú vào bức tượng nọ, nhẹ giọng nói:

- A Man, ngươi thông minh lanh lợi, ngươi hãy nói ta biết, hắn có ngốc không?

Bane Claren giống như đang lầm bầm lầu bầu, tiếp tục nói:

- Lúc ấy thành chủ chạy, liên quân phòng ngự thành chạy, quý tộc trong thành cũng chạy, chỉ có hắn cố tình không chạy, hắn lại còn muốn ngăn cản đường đi của Tam Đầu Địa Ngục khuyển, hắn còn muốn cứu những học sinh kia cùng với bình dân trong thành! Ngươi nói, hắn ngốc hay không ngốc?

Trương Đức Bưu liền lắc đầu nói:

- Thật đúng là một đấng anh hùng, trong lòng anh hùng luôn có lòng tin của chính mình, bản thân cố chấp, trong mắt người khác có lẽ rất ngu, nhưng đây mới là anh hùng!

- Cố chấp sao? Khó trách...

Bane Claren xoay đầu lại, mỉm cười nói:

- Ta sinh ra trong gia đình dân nghèo, cha mẹ sớm qua đời, chính hắn đã nuôi dưỡng ta thành người, tuy ta gọi hắn là ca ca, nhưng trong lòng coi hắn như phụ thân. Hắn là thiên tài chân chính, từ nhỏ đã bộc lộ ra ma pháp thiên phú vô cùng xuất sắc, vô luận ma pháp gì, hắn chỉ cần xem qua một lần là có thể sử dụng, hắn cũng hi vọng ta có thể trở thành ma pháp sư, ta lại không có tiền đồ, chỉ có thể trở thành kiếm sĩ.

- Về sau danh tiếng của hắn càng lúc càng lớn, mà ta vẫn như cũ, là một kiếm sĩ nho nhỏ không gặp thời, hắn vẫn đối với ta tỉ mỉ chu đáo, giống như một tiểu đệ cần hắn chiếu cố năm xưa. Ha ha, có một ca ca như vậy, ta cảm thấy áp lực rất nặng, ép tới ta không thở nổi. Rốt cục, ta quyết định bỏ đi...

Trương Đức Bưu lẳng lặng nghe, chỉ thấy Bane Claren sắc mặt cổ quái, tiếp tục nói:

- Ta trốn ra bên ngoài, thế mới biết một người muốn sống sót ở cái thế giới này, khó khăn gian khổ đến cỡ nào, huống chi còn muốn chống đỡ cho cả một gia đình, chiếu cố một tên đệ đệ phế vật? Trong thời điểm đó, ta đã làm tên trộm, đã làm sát thủ, đã làm sơn tặc, đã giết người, cướp qua đường, cũng ngồi qua ngục lớn... Cuối cùng có một ngày, ta đột nhiên nhận ra, một mảnh trời mênh mông cuồn cuộn trong lòng, giống như thấy được đất trời rộng lớn. Ta mang theo những tâm pháp đấu khí do mình trộm cướp lừa gạt chiếm được, một mình trốn trong núi sâu, làm bạn cùng một đám ma thú. Ba năm đi qua, rốt cục ta đã dung hợp hoàn toàn những tâm pháp đó, sáng tạo ra tâm pháp của chính mình.

Bane Claren nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, nói:

- Từ đấy về sau tu vi của ta tiến triển cực nhanh, liên tiếp đột phá, trở thành ngũ cấp Kiếm đấu sĩ. Đến lúc đó ta mới đi tìm hắn, hắn đã là Viện trưởng học viện Tinh Mang, lúc ấy hắn khoa trương an vị trên ghế mây, giống như một phụ thân đang lắng nghe nhi tử khoe câu chuyện hắn đắc ý nhất. Cái vẻ mặt kia, cả đời ta đều không thể quên...

Nói tới đây, Bane Claren đột nhiên dừng lại, xoay người đi ra phía ngoài trường học, nói:

- Dĩ nhiên nói nhiều như vậy với ngươi, xem ra ta đã thật sự già rồi. Tiểu tử, đi thôi.

Trương Đức Bưu vội vàng đuổi theo:

- Đi đâu thế?

- Ngươi không phải muốn một thanh Bích Tỳ Đàm Kim để rèn vũ khí sao? – Bane Claren cười nói:

- Chúng ta đi ra ngoài, đương nhiên là tìm người có thể chế tạo ra vũ khí như vậy.

Hai người ra khỏi trường học, đi dọc theo ngã tư đường về phía Tây.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa chạy qua sát hai người, dừng lại bên đường trước sân một ngôi nhà lớn, tiếp theo một vị lão giả từ trên xe ngựa đi xuống, đi thẳng vào trong trạch viện.

Trương Đức Bưu dừng bước lại, nhìn theo bóng lưng lão giả kia dường như nghĩ đến một người nào.

- Làm sao vậy? – Bane Claren quay đầu lại nói.

- Không có gì. Tòa trạch viện này chiếm vị trí không nhỏ, là tòa nhà của ai vậy?

Lão Bane liếc mắt một cái, lơ đểnh nói:

- Đây là phân bộ thương hội Hogan, thương hội lớn trong thành.

- Thương hội Hogan sao... – Trương Đức Bưu đem tên này nhớ vào trong lòng, đuổi theo bước chân Bane Claren, tiếp tục đi tới phía trước. Lão giả vừa đi vào thương hội Hogan kia, Trương Đức Bưu nhìn hết sức quen mắt, chính lão giả này tại lễ trưởng thành đã mang theo thương đoàn Đà Linh vây bắt thiếu niên Man Cương, ý đồ bán nô lệ cho sàn đấu sĩ và đại trang viên ở phía Nam.

Trương Đức Bưu còn nhớ rõ, thương đoàn Đà Linh gọi tên lão giả này là "Malue tổng quản".

"Những người này dĩ nhiên không chết toàn bộ trong tay Naga tám tay, bọn họ tự xưng là người công quốc Nam Minh, không nghĩ tới là người của thương hội Hogan!"

Trương Đức Bưu trong mắt hiện lên một đạo sát khí, thầm nghĩ:

- Thương hội Hogan chắc chắn không phải lần đầu tiên săn bắn người Nam Cương chúng ta, năm nay có ta ở đây, bọn hắn không thực hiện được, nhưng sang năm thì sao đây? Rồi năm sau? Những năm kế tiếp thế nào?... Thương hội Hogan vốn là mầm mống tai họa, không thể giữ lại được!

Bane Claren càng đi càng ngoằn ngoèo, dần dần đi đến khu xóm nghèo phía Tây thành Philina.

Thành Philina mặc dù là thành thị mới xây lại, thế nhưng bên trong nơi này không tránh khỏi tình trạng phân chia làm khu quý tộc cùng xóm nghèo, chênh lệch giàu nghèo là vấn đề tồn tại ở mỗi thành thị.

Cho dù tại thế giới trong giấc mơ của Trương Đức Bưu cũng như vậy.

Lão Bane hiển nhiên đối với địa hình xóm nghèo rất tinh tường, mang theo Trương Đức Bưu chui tới chui lui trong ngỏ hẻm nhỏ.

Phòng ốc xóm nghèo thường được đắp cao thấp không đều, ngã tư đường cũng thật sự chật chội, hai bên không phải là nhà dân, mà lại là quán rượu xiêu vẹo, khách sạn cùng tiệm tạp hóa, các loại hương vị kỳ quái trộn cùng một chỗ, làm Trương Đức Bưu nhịn không được nhăn mặt cau mũi.

Trước quán rượu, thường thường có mấy tên lính đánh thuê lười nhác nghiêng ngả tựa vào bên cánh cửa, trong tay bưng một chén rượu dỏm, dùng ánh mắt xấu xa đánh giá người qua đường. Lính đánh thuê sinh là đám người sinh hoạt ở tầng thấp nhất trong xã hội, thành phần long xà hỗn tạp, có kẻ mới xuất đạo không bao lâu, vì kế sinh nhai mà tranh đấu, cũng có người thân mang tuyệt kỷ, là cao thủ nhưng không cam lòng đầu nhập quyền quý.

Mà bưng ly rượu dựa bên cạnh cửa, hơn phân nửa là đạo tặc, chỉ cần nhìn thấy miếng mồi ngon đi ngang qua liền xuống tay, thậm chí sẵn sàng giết người cướp của. Chẳng qua bất kể là lão Bane hay là Trương Đức Bưu, thoạt nhìn đều không hề dễ chọc, ánh mắt bọn đạo tặc chỉ quan sát trên người bọn họ một chút, liền dời đi, tìm kiếm mục tiêu mới.

Hai người xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, đi tới trước một tòa tháp pháp sư, cuối cùng Bane Claren cũng dừng bước.

Trương Đức Bưu tỉ mỉ đánh giá tòa tháp pháp sư này, so sánh với tháp pháp sư tại khu quý tộc nổi tiếng hùng vĩ, tòa tháp này có vẻ rất nghèo túng, trên vách tháp tường vôi tróc ra loang lổ, ngói lưu ly trên đỉnh tháp cũng rách nát tả tơi, trên ngói ném đầy các thứ đồ bỏ đi.

Hai hàng dây kẽm kéo căng ven móng tháp pháp sư, phía trên treo đầy mấy cái quần lót cùng áo lót phụ nữ cỡ lớn, một con chó đốm xám đang nâng cái chân cà thọt lên, không chút kiêng nể gì đi tiểu nơi góc tường.

Phía trên con chó đen không tới hai thước, không biết bị ai dùng vôi vẽ trên tường một vòng tròn, chính giữ viết một chữ "Hủy" thật to.

Bane Claren ngẩng đầu, cao giọng nói:

- Đại sư Grand có nhà không? Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Còn chưa dứt lời, tầng bốn tháp pháp sư đột nhiên nổ mạnh một tiếng dữ dội, tháp pháp sư bị chấn động trên dưới run rẩy. Cửa sổ tầng bốn mở ra, khói đặc cuồn cuộn, một cái đầu rối bời bên trong cửa sổ thò ra, ho khan hai tiếng, giận giữ nói:

- Con chó hoang nào ầm ĩ phía dưới, báo hại lão tử vừa mới bị dược thủy nổ tung, chán sống rồi phải không?