Ngay sau khi đột phá, Nordinson cơ hồ thay đổi thành người khác. Cho dù hình dạng bên ngoài giống như đang đùa giỡn nhưng khẩu khí lại vô cùng tự tin, vô cùng cường đại, hắn tản ra mị lực kinh người.
Tuổi của hắn cũng không lớn, thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, tuổi thật cũng không đến 60 tuổi, 60 tuổi đối với người bình thường mà nói đã bước vào lão niên. Nhưng đối với Kiếm Thánh cao thủ mà nói, bọn hắn còn ở vào độ tuổi thanh thiếu niên, sinh mạng đã kéo dài hơn trước.
Nordinson đã là nhân tài cực phẩm. Nếu như không xuất hiện Hillman, hắn nhất định sẽ trở thành một ngôi sao sáng trên bầu trời Thú Tộc. Vạn người chú mục, thậm chí có thể sớm đột phá, trở thành Kiếm Thánh.
Nhưng Musharraf Hillman là nhân tài đang gặp thời nên ánh sáng chói lọi ấy của hắn bị che mất. Trong lòng người khác, Nordinson là một khối đá bị Musharraf Hillman đặt dưới chân, chuyện hắn bị chém đứt hai tay cũng đã trở thành vinh quang của Tiêm Nha Địch bộ lạc.
Chỉ sợ nhắc tới Nordinson đối với thú nhân khác, ấn tượng đầu tiên chính là sự thất bại của hắn, ấn tượng thứ hai mới là danh hiệu hiệp sĩ lừng lẫy của Nordinson, mà không để ý đến thành tựu kinh người của hắn trên phương diện đấu khí.
Chỉ có Trương Đức Bưu mới hiểu được thiên phú của Thú Tộc chiến sĩ bị đứt hai tay này cao bao nhiêu, mặc dù Musharraf Hillman hiểu rõ tầm quan trọng của phù văn đối với đấu khí, nhưng Nordinson mới thật sự là đệ nhất.
Chỉ dựa vào điểm này, hoàn toàn có thể xưng là tông sư rồi!
Cho nên Nordinson chỉ điểm phương diện phù văn cho Trương Đức Bưu, Trương Đức Bưu cũng không keo kiệt, đem tu luyện tâm đắc của chính mình nói cho hắn biết. Giúp hắn bài trừ tâm ma, thành tựu Kiếm Thánh.
Nordinson cười nói: "Cảnh giới Kiếm Thánh này thật sự là kỳ diệu, không bước vào cảnh giới này ngươi căn bản sẽ không hiểu được huyền bí trong đó, cũng không phải đơn giản là huyết nhục trọng sinh như vậy. Ta cảm giác mình dần dần chạm đến một cảnh giới quan trọng khác, chính là Tiên Thiên!"
Trương Đức Bưu lẳng lặng nghe không hề chen vào. Kinh nghiệm đột phá Kiếm Thánh đối với bất kỳ người tu luyện đấu khí nào đều là tài phú hiếm có. Nam Cương Man tộc tuy có nhiều người gọi là Đấu Thánh so với Kiếm Thánh còn muốn lợi hại hơn, nhưng lịch sử biến chuyển cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm tâm đắc lưu truyền tới nay.
"Tiên Thiên chia làm ba cảnh giới quan trọng. Sinh Mệnh bổn nguyên, Tinh Thần bổn nguyên cùng Đấu Khí bổn nguyên. Sinh Mệnh bổn nguyên có thể tăng tuổi thọ, huyết nhục trọng sinh, mà Tinh Thần bổn nguyên cùng Đấu Khí bổn nguyên, ta cũng không rõ ràng lắm, vẫn còn trong quá trình tìm hiểu."
Nordinson mỉm cười nói: "A Man huynh đệ. Ngươi lúc trước nói cho ta biết đấu khí chính là thần, ta chính là thần, hôm nay ta rốt cục triệt để nắm chắc điểm này. Lại nói ta thật sự cảm tạ Musharraf Hillman, hắn chặt đứt hai cánh tay của ta mới khiến cho ta dừng lại tại cảnh giới Đấu Khí Biến Hóa hơn chín năm, tích lũy chín năm mới có thể cho ta một lần hành động đã đột phá, trở thành Kiếm Thánh!"
"Ta dừng tại cảnh giới Đấu Khí Biến Hóa chậm trễ chín năm, Musharraf Hillman đồng dạng cũng là như thế, hắn cũng có được tích lũy vô cùng dày, dùng tư chất của hắn đột phá Kiếm Thánh cũng không khó khăn hơn ta."
Trương Đức Bưu gật gật đầu, Musharraf Hillman thông minh tài trí hơn, xuất sắc hơn Nordinson, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng Musharraf Hillman không thể trở thành Kiếm Thánh.
Bất quá Trương Đức Bưu đối với cảnh giới Thánh giả, không còn cách xa bao nhiêu, cho dù tu vi của hắn đã đạt tới giai đoạn Đấu Khí Biến Hóa thứ nhất, có thể làm Quyền Ý Biến Hóa, nhưng Quyền Ý Biến Hóa vẫn còn hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ hai Tứ Tí Biến Bóa, Tứ Tí Biến Hóa chỉ là một con số ước lượng, cũng không phải nói đấu khí chỉ có thể xuất ra bốn cánh tay, chỉ cần đấu khí đầy đủ, tinh thần lực đầy đủ, biến thành ngàn tay cũng có thể.
Đã đến giai đoạn thứ hai liền có thể trùng kích Thánh giả, bất quá hắn càng coi trọng giai đoạn thứ ba, giai đoạn thứ ba thần bí khó lường, Trương Đức Bưu cũng chỉ phỏng đoán, muốn luyện thành là điều muôn vàn khó khăn.
Hắn sở dĩ coi trọng cảnh giới thứ ba hư vô mờ mịt, ngoại trừ việc cảnh giới thứ ba có thể làm tăng thực lực lên phạm vi lớn, còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn, chính là hắn muốn đem quá trình tu luyện trở thành Đấu Thánh của chính mình ghi chép lại, lưu lại cho tất cả người Nam Cương tham khảo.
Tanya thần miếu cho tới nay không có ghi lại quá trình tu luyện của Đấu Thánh, nếu hắn đem quá trình này ghi lại nguyên vẹn, hoàn thành một hành động vĩ đại, hành động vĩ đại này tuyệt đối không thể lưu lại một khuyết điểm nào!
"Đúng rồi Nordinson tiền bối, xung quanh có Thánh cấp ma thú hay không?"
"Đương nhiên là có. Nơi này là dãy núi Kinh Môn Ngãi Lợi Tư, hùng vĩ tráng lệ nhất Thú Tộc đại lục. Vương cấp ma thú cũng không ít hơn Lạc Nhật Sâm Lâm của ngươi, tự nhiên có thể thai nghén ra mấy đầu Thánh cấp ma thú. Mấy ngày hôm trước ta thậm chí còn trông thấy một con Hắc Long từ trên thác nước bay qua, đáp xuống một ngọn núi phía đông nam."
Nordinson nói đến đây, thoáng dừng lại, hiếu kỳ nói: "A Man huynh đệ, ngươi tìm hiểu việc này để làm gì?"
Trương Đức Bưu cười nói: "Đương nhiên là đi săn. Thái Ca, chúng ta đi tìm con Hắc Long kia!"
Nordinson lại càng hoảng sợ, phàm là ma thú mang chữ Long, không có con nào là dễ trêu vào, nhất là Hắc Long, thuộc về cao đẳng long chủng. Mặc dù Nordinson đã trở thành Kiếm Thánh, gặp được Hắc Long này cũng phải đi đường vòng, hảo tâm nhắc nhở: "A Man. Đây chính là Hắc Long, một Thánh cấp ma thú trưởng thành!"
Trương Đức Bưu nhìn vẻ bồn chồn của Thái Ca, cười nói: "Không sao, ta dám tìm nó đương nhiên ta nắm chắc."
Nordinson lắc đầu nói; "Nếu như là ngày xưa, khi ngươi đối phó với con Hắc Long này ta đương nhiên nghĩa bất dung từ xuất thủ tương trợ, nhưng ngày mai sẽ là tiến hàng trưởng lão hội nghị, tại đây cách Chiến Thần Điện còn mấy ngàn dặm lộ trình, ta phải nhanh chóng đi cho kịp."
Trương Đức Bưu gật đầu nói: "Tiền bối đi trước, ta sẽ đi sau!"
"A Man, ngươi nên cẩn thận. Đánh không lại thì bỏ chạy, ta đi trước!" Nordinson phóng người lên, hướng Chiến Thần Điện mà bay đi.
Trương Đức Bưu đưa mắt nhìn hắn đi xa, lập tức mang Thái Ca theo như lời Nordinson tìm được ngọn núi. Đứng tại đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, con Hắc Long trưởng thành hình thể khẳng định cực kỳ to lớn, nhưng Trương Đức Bưu nhìn quanh bốn phía một lượt, thủy chung không tìm được Hắc Long.
"Chẳng lẽ Hắc Long đi ra ngoài rồi sao?" Trong lòng Trương Đức Bưu có chút thất vọng, rồi đột nhiên phóng xuất tinh thần lực của mình ra, dùng tinh thần phong bạo oanh kích dãi núi một phen, đã qua cả buổi cũng không có bất kỳ phản ứng nào, A Man nhún nhún vai, nói: "Xem ra con Hắc Long này thật sự không ở nhà, Thái Ca, chúng ta đi thôi"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một cổ Long Uy nguy hiểm từ trong sơn cốc bay lên, âm thanh rống to truyền đến: "Ai dám giương oai trước nhà của ta, phá rối giấc ngủ của ta?"
"Ồ? Hắc Long ở nhà!" Trương Đức Bưu vừa mừng vừa sợ, theo tiếng nhìn lại, không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy một con Hắc Long béo phì vỗ cánh thở hồng hộc bay tới. Con Hắc Long béo giống như viên cầu, hơn nữa cực kì nhỏ, không sai biệt với Thái Ca bao nhiêu, từ trong sơn cốc bay lên núi, liền mệt mỏi thở không nổi. Phù phù một tiếng rơi trên mặt đất, chân trái phía trước vịn một tảng đá thở hồng hộc.
"Móa mệt chết ta, vừa rồi chính là ngươi phá giấc ngủ của bổn đại gia?" Cái con tiểu Hắc Long kia đều đặng thở gấp, ngang ngược nói.
Trương Đức Bưu cảm thấy khó có thể tin, nói: "Tiểu bằng hữu, đại nhân nhà ngươi đâu?
Tiểu phì Long lập tức nổi giận. Râu rồng trên môi bị thổi thẳng tắp, quát: "Cái gì gọi là đại nhân nhà ta? Tại đây chỉ có một đầu Long là ta!"
Trương Đức Bưu vạn phần thất vọng, hướng về phía Thái Ca đang không ngừng chảy nước miếng nói: "Nguyên lai là đầu ấu Long, chúng ta đi thôi!"
"Ấu Long?" Con tiểu phì Long liền tức giận đến toàn thân phát run, cả giận nói: "Đại gia Rooted ta ở đây cũng đã hơn một ngàn ba trăm năm, ta như vậy mà còn là ấu Long?"
Trương Đức Bưu thật sự không nhìn ra cái tiểu Long chút chít này vậy mà đã hơn một ngàn ba trăm tuổi. Quay đầu hướng Thái Ca nói: "So với niên kỷ của ngươi còn lớn hơn."
Thái Ca liếc xem thường, nhìn tiểu phì Long hừ lạnh nói: "Tuổi của nó đi vào cái thùng nước lèo của nó hết rồi!"
Con tiểu Hắc Long kia bị hai người bọn họ làm cho tức chết, thật lớn gan, chưa thấy qua lá gan nào lớn như vậy, rõ ràng dám trêu chọc nó, đột nhiên cảnh giác nói: "Đúng rồi, nhân loại hèn mọn kia ngươi tới Long cốc của ta làm gì?"
Trương Đức Bưu cười tủm tỉm nói: "Tìm tân chủ nhân cho ngươi."
"Tìm tân chủ nhân? Tiểu phì Long Rooted nháy mắt mấy cái, mới hồi mới phục tinh thần lại, mặt âm trầm nói: "Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"
Trương Đức Bưu áy náy nói: "Nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy đành phải tiêu diệt ngươi, lấy long huyết của ngươi cho đệ tử của ta tăng tinh thần lực vậy."
"Ngươi muốn chết!" Tiểu phì Long Rooted gào thét một tiếng, rồng ngâm cao vút, cái đầu nhỏ đột nhiên trở nên to lớn vô cùng, miệng nhỏ mở ra giống như huyết trì khổng lồ hướng Trương Đức Bưu táp tới!
Nào biết chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái đầu càng lớn hơn, miệng đầy răng nanh, há miệng đem Long mập nuốt vào trong miệng!
Đầu phì Long Rooted gấp gáp thu nhỏ lại ý đồ từ trong hàm răng Thái Ca chạy trốn ra ngoài, nhưng Thái Ca cũng nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng vẫn đem nó gắt gao cắn vào trong miệng, gấp đến độ đôi cánh bằng thịt của phì Long đập loạn xạ.
"Đầu hàng!" Tiểu phì Long Rooted lấy một cái không gian giới chỉ từ móng vướt ra, từ trong giới chỉ lấy ra một kiện quần lót màu trắng nhỏ, cột vào trong một khúc cây, huy động hai cái.
Trương Đức Bưu nhịn không được cười lên, cái Hắc Long này rõ ràng thú vị a, cười nói: "Thái Ca, buông ra nó ra."
Thái Ca lắc đầu, gắt gao ngậm miệng lại
"Nhanh nhả ra! Ngươi xem, cái cổ nó bị ngươi cắn chảy máu rồi!" Trương Đức Bưu hổn hển nói, Thái Ca như trước lắc đầu, chết sống không muốn nhả ra.
Con ngươi Trương Đức Bưu đảo một vòng, cười nói: "Ngươi muốn ăn thịt rồng, lần sau ta mang ngươi đi Thâm Uyên tầng tám, nơi đó là căn cứ của Long tộc."
Thái Ca lưu luyến há miệng ra, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm cái cổ vẫn còn đổ máu của tiểu phì Long, hư tình giả ý nói: "Ta giúp ngươi cầm máu." Nói xong nước miếng chảy xuống rào rào.
Tiểu phì Long không khỏi rùng mình một cái. Đột nhiên phành một tiếng, hình thể trở nên vô cùng to lớn, hai cánh cánh biến lớn đến 50m, phóng vút lên trời, cười cạc cạc quái dị nói: "Lão hổ đáng chết, bổn đại gia đánh không lại ngươi. Bất quá ta chạy ngươi bắt được ta sao? Đừng nhìn ta béo, bộ tộc Hắc Long của ta bay là nhanh nhất."
Lời còn chưa dứt, Thái Ca cũng khôi phục hình thể cự thú, sáu cái cánh chỉ cần vỗ một cái đã bay đến chỗ nó, bốn móng vuốt dùng sức nhấn một cái. Phì Long kêu thảm từ không trung quay cuồng rơi xuống, đập vào đỉnh núi mới dừng lại, không ngừng run rẩy, đất đá bay tán loạn, khói bụi nổi lên bốn phía
"Ba đôi cánh! Ngươi là Hống! Tại sao Hống có thể có mọc ra cánh đen và lông vũ màu đen?"
Phì Long Rooted rốt cục nhận ra thân phận Thái Ca, chính là kẻ thù truyền kiếp của Long tộc, sợ tới mức toàn thân phát run, thân thể nhịn không được thu nhỏ lại, biến thành một tiểu Long mập mạp núp ở trong khe đá.
Thái Ca chạy về bên người Trương Đức Bưu. Hắn vẫy vẫy đuôi le lưỡi, Trương Đức Bưu lại gõ đầu của nó, cả giận nói: "Có chuyện nói thẳng, không được học Tiểu Hắc!"
Tiểu lão hổ gượng cười hai tiếng, nói: "Thằng này muốn chạy trốn, không bằng chúng ta tiêu diệt nó, ta ăn thịt, long huyết để cho ngươi, như thế nào?"
A Man nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có thể, bất quá Long tinh ta cũng muốn. Ta muốn dùng Long tinh, long huyết, tăng tinh thần lực cho Eva. Hai thứ này dùng cùng một lúc đủ để đem tinh thần lực của nàng tăng lên tới Thánh cấp, ngang bằng với ta! Đúng rồi, còn có hai khỏa long nhãn cũng phải cho ta, Bích Tỉ đao của ta cần rất nhiều mắt của Thánh thú."
Tiểu phì Long Rooted nghe đến đó, sợ tới mức sắc mặt xám ngoét, trong nháy mắt công phu trong miệng hai tên cường đạo đã đem nó ngay cả thịt, da đều đã chia cắt xong, vì vậy từ khe đá một lần nữa nó lại giơ lên cái quần lót màu trắng dùng sức vung vẩy: "Đầu hàng, lần này là thật sự đầu hàng, hai vị đại ca xin buông tha cho đệ một con đường sống." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Thái Ca lưu luyến nhìn chằm chằm vào cổ tiểu Hắc Long, nói: " Tiểu A Man chúng ta thật sự không ăn nó sao? Đây là Thánh Long a, ta chưa từng được nếm qua."
Trương Đức Bưu thấm thía nói: "Thái Ca, ngươi không phải luôn nghĩ đến vui chơi giải trí, giữ lại nó để nó tuyên dương hung tàn của ngươi chẳng phải là rất tốt sao?" Nói xong, hướng phì Long nói: "Ân, sau này ngươi kêu tiểu phì là tốt rồi." Hắc Long chán nản nhưng không dám kháng nghị, lại nói: "Tiểu phì, cái chiêu dùng quần lót đầu hàng là ngươi học của ai?"
Phì Long cẩn thận từng li từng tí nói: "Có một lần ta đi cướp bóc trong thôn làng Thú Tộc, một người nam nhân trong thôn bọn họ giơ quần lót chạy đến nói đầu hàng, ta xem thứ này rất có ý nghĩa liền giữ lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." Nhỏ giọng thầm nói: "Hôm nay quả nhiên dùng tới rồi. Long Thần tại thượng, đến tột cùng ta đã đắc tội với ai?"
Trương Đức Bưu lắc đầu cười nói: "Thánh thú lại phải đến chém giết cướp bóc nông phu Thú Tộc. Ngươi cũng được coi là đệ nhất rồi. Theo ta đi Chiến Thần Điện, ta giới thiệu cho ngươi một chủ nhân tốt, bao ngươi nhậu nhẹt ăn ngon, áo cơm không lo!"
Phì Long chớp chớp mắt, trong nội tâm vạn phần không vui: "Áo cơm không lo? Còn không phải bắt ta đi làm ma sủng cho người khác, chỉ trong chốc lát phải chia hết một nửa tinh thần lực, thật sự là bôi nhọ tổ tiên Long tộc."
Trương Đức Bưu mặc kệ nó không vui, trong nội tâm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Để cho Eva cùng phì Long ký kết ma sủng khế ước, chia đều tinh thần lực của Thánh Long, tinh lực của nàng sẽ đột nhiên tăng mạnh, một lần tăng lên tới cấp mười chín cảnh giới Thánh Ma Đạo! Tu luyện tất nhiên tiến bộ thần tốc, chỉ cần qua sáu bảy năm, Eva sẽ có thực lực tự bảo vệ mình! Hơn nữa có con phì Long này bên cạnh, an toàn của nàng cũng được bảo đảm, ta thật không xứng làm đạo sư, đành phải làm ra một điểm bồi thường nho nhỏ a."
Trong nội tâm, Trương Đức Bưu vẫn cảm thấy thực có lỗi với Eva Gruumsh. Tiểu nữ hài Thú Tộc cảnh ngộ thê thảm, cha mẹ cùng thân nhân đều chết trong tay Nam Minh Ca Thư Thái Tử, bái mình làm sư, đây là tình thế bất khả kháng, nàng tuổi vẫn còn nhỏ mà đã bắt nàng phải tham dự đấu tranh quyền lực của Thú Tộc, cho nên Trương Đức Bưu phải tận hết sức lực, vì Eva giết ra một con đường sáng!