Cô bé kia tựa như một thiên thần nhỏ, thân thể thon dài, một bộ váy dài như một đóa hoa Tường Vi khoe sắc, làn da trắng sữa sáng bóng như ngà voi. Nàng có một đôi mắt to dịu dàng trong sáng như thu thủy, giống như hai khoả ngọc Phỉ Thuý bảo thạch.
Đây là một vị thiếu nữ hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ quan của quý tộc phía nam, tinh xảo đến mức làm cho người ta không tìm ra điểm xấu nào.
Tinh thần Trương Đức Bưu thoáng hoảng hốt, lập tức khôi phục lại bình thường. Cô bé kia quá tinh xảo, tinh xảo đến mức khiến hắn cảm thấy cho chút nguỵ tạo, nhìn kĩ liền biết là nữ nhân lớn lên dưới hun đúc trường kỳ của lễ nghi quý tộc, ngay cả động tác thật nhỏ cũng nghiêm khắc phù hợp lễ tiết, khẽ cau mày nói: "Chuyện gì?"
Cô gái kia vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, nói khẽ: "Xin hỏi, sủng vật này của ngài có bán không? Ta rất thích nó…"
Nàng biểu lộ bộ dạng khẩn trương này lập tức đem loại khí chất cao nhã kia quét sạch, giống như tiểu muội hàng xóm, lộ ra vẻ rất thân thiết.
Trương Đức Bưu lắc đầu nói: "Thái Ca là bằng hữu của ta."
Một đệ tử quý tộc trong đám hừ lạnh một tiếng, nói: "Bằng hữu cũng có giá tiền, ngươi nói bao nhiêu tiền mới chịu bán?"
Trương Đức Bưu nhịn không được cười phá lên, lắc đầu, đang muốn phóng ngựa về phía trước, tên quý tộc đệ tử hai chân kẹp vào, tuấn mã dưới thân lập tức vọt tới trước người Trương Đức Bưu, ngăn đường lại, cười lạnh nói: "Ngươi không bán, chúng ta không biết cướp chắc?"
Trương Đức Bưu híp mắt, trong mắt hiện ra một mảng sát cơ, trung niên nam tử kia cao giọng nói: "Hassan, trở về!"
Hassan lườm Trương Đức Bưu, ngoan ngoãn quay lại cạnh xe ngựa, thấp giọng nói: "Cha, muội thích sủng vật này như vậy, chúng ta có nên ra tay đoạt lão hổ của hắn không?"
Trung niên nam tử kia hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Đoạt lấy? Buồn cười! Các ngươi có từng gặp qua ma thú biết nói chuyện chưa?"
"Cha lại tự hạ thấp mình rồi! Ma Diễm Quang Minh thú của người cũng biết nói chuyện, là Vương cấp ma thú cấp mười lăm…"
"Ma Diễm Quang Minh thú tuy là Vương cấp ma thú cấp mười lăm, nhưng nói chuyện còn lắp bắp, đâu có trôi chảy như lão hổ kia?" Trung niên nam tử nói: "Vương cấp ma thú phẩm giai càng cao, đẳng cấp càng cao, trí tuệ càng kinh người. Ngươi cho rằng lão hổ kia bao nhiêu cấp? Đoạt lấy? Chỉ cần lão hổ kia cũng đã có thể giết sạch chúng ta! Huống chi…"
Hắn nhìn Trương Đức Bưu, lộ ra sắc kiêng kị, thấp giọng nói: "Thiếu niên này ngồi trên lưng ngựa bất động như núi, nhưng chỉ cần khẽ động, liền có loại khí thế dâng trào, giống như một ngọn núi lửa tuỳ thời đều có thể bộc phát, ngay cả ta cũng cảm thấy cực kì nguy hiểm!"
Trương Đức Bưu nghe cuộc nói chuyện của họ vào tai, thầm nghĩ: "Vị trung niên quý tộc này ngược lại có vài phần nhãn giới."
Trung niên nam tử kia đi đến, áy náy nói: "Tiểu nữ tuỳ hứng, đã quấy rầy ngài rồi. Xin hỏi các hạ là…"
"Đức Bưu Man Chuy. Ngài có thể gọi ta là A Man." Trương Đức Bưu cười nói.
Trung niên nam tử kia mỉm cười nói: "Kẻ hèn là Gaddafi (Biên: thằng tác giả lấy toàn tên nhân vật nổi tiếng) gia chủ đương thời của Abu Dhabi gia tộc. A Man huynh đệ, ngài là người Nam Cương a? Ta và A Trát Bố trưởng lão thần miếu của các ngươi có chút giao tình, từng đến Tanya thần miếu vài lần, ngược lại chưa từng gặp ngươi, chắc hẳn các hạ là đệ tử bí mật bồi dưỡng của vị trưởng lão nào đó a? Xin hỏi sư thừa ngài là…"
Trương Đức Bưu trong lòng phiền muộn: "Thần miếu cộng thêm ta là bảy vị trưởng lão, cũng không có tên A Trát Bố này… Đúng rồi, hắn nhất định đã cho ta là người thần miếu phía nam!" Lúc này mỉm cười nói: "Ta cùng Bố Nạp Lạc Già trưởng lão có chút uyên nguyên!" Nguồn tại http://Trà Truyện
"Nguyên lai là đệ tử Bố Nạp Lạc Già trưởng lão!"
Gaddafi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức bắt đầu trở nên thân mật, cười nói: "A Man huynh đệ, ngươi là đệ tử trưởng lão Bố Nạp Lạc Già, Hầu Nhân Ma Ni kia nhất định là sư huynh ngươi rồi! Ta cùng Hầu Nhân Ma Ni gặp qua vài lần. Hầu Nhân Ma Ni đại danh đỉnh đỉnh, là nhân tài mới nổi của Tanya thần miếu, thật không ngờ Bố Nạp Lạc Già trưởng lão còn đệ tử xuất sắc như ngươi vậy, thật sự là thần miếu song kiệt!
Trương Đức Bưu gượng cười hai tiếng, nghi hoặc hỏi: "Gaddafi gia chủ, các người đây là đi đâu?"
Gaddafi thoáng chần chờ, nói: "Thật không dám giấu diếm, chúng ta định đi Thần Vương điện. Trước đó không lâu thiệp mời của Thần Vương điện đến, nói là tuyển bạt Thánh Nữ. Tiểu nữ Dalena là một trong những hậu tuyển nhân."
Trương Đức Bưu nội tâm khẽ động, hắn vốn tưởng Thần Vương điện tuyển Thánh Nữ bất quá chỉ là nguỵ trang, không ngờ là sự thật.
Tên quý tộc đệ tử Hassan bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nghe nói thượng nhiệm Thánh Nữ bị chết rất thảm, lần này lại để muội đi Thần Vương điện, tuyển bạt không được là tốt nhất…"
"Nghịch tử, ngươi câm miệng cho ta!" Gaddifi giận tím mặt, hung hăng lườm hắn: "Dalena nếu như có thể trúng tuyển Thánh Nữ, đối với tộc Abu Dhabi chúng ta là vinh quang lớn lao. Có được sự ủng hộ của Thần Vương điện, gia tộc bọn ta sẽ rất nhanh quật khởi! Đến lúc đó phiến gia nghiệp này còn không phải của ngươi hay sao?"
Hassan nhỏ giọng lầm bầm: "Ta mới không thèm dùng muội muội đổi lấy gia nghiệp…"
Gaddafi giận đến tay chân run rẩy, cường hành dằn nộ khí xuống, quay đầu cười bồi với Trương Đức Bưu nói: "A Man huynh đệ, ngài đừng khách khí, nghịch tử này của ta trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải cố ý muốn vũ nhục Thần Vương điện."
Trương Đức Bưu trong lòng buồn bực vạn phần, không biết hắn vì sao phải hướng mình giải thích bồi tội. Nghĩ một hồi mới hiểu rõ, Tanya thần miếu phía nam là một tổ chúc dưới danh nghĩa của Thần Vương điện, Gaddafi khẳng định cho hắn cũng là người Thần Vương điện, cười nói: "Không sao cả. Đúng rồi, đương nhiệm Thánh Nữ của Thần Vương điện chết rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào? Ta mấy năm nay một mực bế quan tu luyện, rất ít khi lưu ý chuyện bên ngoài."
Gaddafi do dự một chút, nói: "Chuyện này, ta nghe người khác nhắc qua một chút, cũng không biết là thật hay giả. Nghe nói Thần Vương điện Thánh Nữ bên ngoài tao ngộ cường địch, sau khi trở lại Thánh Điện, lập tức toàn thân ma diễm thiêu đốt mà chết, chỉ còn lại một dúm tro cốt, cho nên Thần Vương điện lúc này mới gửi thiệp mời bốn phía, tuyển bạt những thiếu nữ tuổi trẻ ưu tú trên đại lục cho làm nhân tuyển Thánh Nữ."
"Ma diễm thiêu đốt mà chết? Như thế nào mà nghe như đặc thù của Thiên Ma đấu khí?"
Trương Đức Bưu nhịn không được ngẩng ngơ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Y Ái Nhĩ hạ thủ? Tà Linh thần miếu là địch nhân vốn có của Thần Vương điện, hoàn toàn có khả năng chính là nàng làm rồi."
Gaddafi gia chủ nghe nói hắn cũng đi Thần Vương điện, liền nhiệt tình mời hắn đi cùng. Trương Đức Bưu cười cự tuyệt, tiếp tục giục ngựa tiến về trước, quay đầu liếc nhìn cửa sổ kia, chỉ thấy một góc cửa sổ mã xa vén lên, bên trong lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất như một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn ra thế giới bên ngoài.
"Cô bé này, đáng tiếc, sinh hoạt trong quý tộc thế gia, chính là thân bất do kỉ."
Trương Đức Bưu trong lòng thầm than một tiếng.
Thánh Nữ, nghe cao cao tại thượng, vô cùng thánh khiết, nhưng sau khi trở thành Thánh Nữ, nàng liền không còn là nàng, mà là một công cụ đại biểu ý chí của thần linh.
Thần Vương điện Thánh Nữ cùng Tà Linh thần miếu bất đồng. Y Ái Nhĩ tu luyện chính là ma đạo tâm pháp, tuỳ tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, thậm chí cả Mike Hughes Đại Tế Tự đối với nàng cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng Thần Vương điện thì hoàn toàn trái lại, Thánh Nữ tức là thần nữ, chẳng những đem thân thể cống hiến cho Thần Vương, tâm linh cũng cần cống hiến cho Thần Vương, không cần bất cứ tia tình cảm nào. Tình thân, tình bạn, tình yêu hết thảy không cách nào hưởng thụ. Các nàng cần làm chính là giữ gìn hình tượng cùng tôn nghiêm Thần Vương điện.
Trước tôn nghiêm của thần miếu, cho dù là Tà Linh Thánh Nữ cũng không thể triệt để tự do tự tại, phải đặt lợi ích thần miếu làm trọng. Cho nên dù Y Ái Nhĩ đối với Trương Đức Bưu có chút hảo cảm, nhưng cũng phải đuổi giết hắn tứ xứ.
Lại mấy canh giờ trôi qua, sắc trời dần hôm ám, Trương Đức Bưu tìm địa phương khô ráo ngủ ngoài trời. Đến nửa đêm, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, vội vàng đứng dậy nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, một thớt bạch mã từ giữa đường rừng chạy đến, trên lưng ngựa là một vị cô nương xinh đẹp, lộ ra chút tình thơ ý hoạ.
Trương Đức Bưu nhìn thấy khuôn mặt cô bé kia, không khỏi nao nao: "Tại sao là nàng?"
Nữ hài kia một bộ váy dài màu hoa Tường Vi, tóc xoăn vàng nhạt bị gió thổi qua hai bên, bồng bềnh đung đưa, đúng là hậu tuyển Thánh Nữ Dalena của Abu Dhabi gia tộc gặp được ban ngày. Thiếu nữ kia nhìn thấy bên này có ánh lửa, thúc ngựa thong dong chạy tới, thấy được Trương Đức Bưu, không khỏi vui vẻ nói: "Thật là ngươi?"
Man tử buồn bực vạn phần, quay đầu nhìn thoáng qua, đám người Gaddafi cũng không đi cùng, nghi hoặc hỏi: "Người nhà ngươi đâu?"
"Ta thừa dịp họ ngủ, lén lút chạy đi. Quỷ mới nguyện ý làm Thánh Nữ!" Dalena xuống ngựa đi đến bên đống lửa, cẩn thật từng li từng tí kéo váy, rất thục nữ ngồi xuống, sau đó đáng thương nhìn hắn: "Ngươi có gì ăn không? Người ta đói quá…"
Trương Đức Bưu vừa bực mình vừa buồn cười, lấy ra mấy khối thịt nướng ném cho nàng, nói: "Ăn xong trở về mau đi, dã ngoại hoang vu, ngươi một nữ hài tử đi đường không an toàn."
"Bên ngoài có nhiều người xấu lắm sao?" Dalena vừa ăn thịt nướng, vừa nhẹ giọng thỏ thẻ.
Man tử hắc hắc nhe răng cười nói: "Lão tử chính là người xấu, cướp của giết người không việc ác nào không làm! Cô bé, trông cũng không tệ đấy, tối nay cùng đại gia ta qua đêm thế nào?"
"Được!" Dalena vui mừng khôn xiết nói: "Người ta đang lo không có chỗ ngủ đây này!"
Trương Đức Bưu triệt để im lặng, sau nửa ngày mới ném tới một cái túi ngủ, nói: "Tự chui vào mà ngủ! Nếu như ngươi ngủ dám ngáy, lão tử liền tát tai! Còn nữa, ngày mai ngươi thành thành thật thật ngồi đây chờ ngươi nhà ngươi tới. Hiểu chưa?"
Dalena mạnh mẽ gật đầu, ngón tay trắng nõn như ngọc đặt trên cái miệng nhỏ nhắn, mút mút dầu mỡ, không có ý tứ nói: "Còn nữa không? Người ta còn hơi đói…"
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau Trương Đức Bưu thức dậy, từ trong túi ngủ chui ra, thoải mái duỗi lưng, chỉ thấy Dalena sớm chui ra từ trong túi ngủ, đang ôm Thái Ca. Con cọp lưu manh này đang thư giãn nằm xoài ra trong ngực nàng, trong họng phát ra tiếng khò khò.
Vành mắt Dalena biến thành màu đen, trong mắt đỏ bừng, thấy hắn tỉnh lại liền lập tức cáo trạng, uỷ khuất nói: "Đem qua ta không có ngáy, ngược lại là ngươi ngáy, thanh âm giống như sét đánh, làm cho người ta ngủ không được…"
"Lão tử căn bản không có ngáy!" Trương Đức Bưu mặt đen lại, một tay kéo Tiểu Hắc tới, giải thích: "Là nó ngáy! Tiểu Hắc, ngươi nói có đúng không?"
Tiểu Hắc ngáp một cái, trợn trắng mắt, hữu khí vô lực kháng nghị vài tiếng.
Trương Đức Bưu bỏ qua kháng nghị của nó, lung tung làm một ít bữa sáng. Sau khi ăn uống no đủ, đoạt lấy Thái Ca trong ngực nàng, nhảy lên tuấn mã quay đầu bỏ đi.
Sau một lúc lâu, sau lưng lại truyền tới tiếng vó ngựa, Dalena ngâm nga tiểu khúc nam phương đuổi theo kịp. Man tử giận tím mặt, rít gào nói: "Đừng có theo ta nữa, nếu không đừng trách lão tử thú tính đại phát, đem ngươi làm thịt tại chỗ, sau đó bán vào trong ji viện (chắc là lầu xanh) đó!"
Dalena hoảng sợ, vội vàng dừng lại. Trương Đức Bưu thoả mãn gật đầu, hung ác liếc nàng, lúc này mới giục ngựa rồi đi. Sau một lúc lâu, tiếng vó ngựa lộc cộc lần nữa truyền đến. Trương Đức Bưu dùng ánh mắt hung tàn trừng qua, Dalena cuống quýt cúi đầu, ánh mắt đảo tới đảo lui, phảng phất mặt đất có thứ gì thú vị.
Trương Đức Bưu bất đắc dĩ khua tay nói: "Tới đây. Dù sao lão tử cũng phải đi Thần Vương điện, sớm muộn gì cũng gặp người nhà của ngươi."
Dalena thúc ngựa vui mừng chạy tới, nghe nói thế sắc mặt có chút tái nhợt, cương ngựa trong tay quấn quanh đầu ngón tay, Trương Đức Bưu lại không phát hiện ra.