Dã Man Thành Nghiện

Chương 33: 33 Mê Hoặc



Cả đêm trôi qua, trừ Tiểu Triệu ra, thì không có ai chủ động liên lạc với Ninh Du.
Gọi cho Lý Triều thì đầu bên kia điện thoại báo, hãy gọi điện về nhà, anh ấy sẽ trở lại biệt thự vào sáng mai để bàn luận cụ thể.
Về phần người Ninh Du muốn liên lạc nhất, có chuyện lớn xảy ra như vậy cũng biệt tăm không có tin tức gì.
Cậu mở số điện thoại của Lý Mộ mấy lần, sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ gọi điện.
Ninh Du muốn xem xem, đến khi nào người này mới liên lạc với mình.
Sáng hôm sau, thay vì đến công ty, Ninh Du trở về biệt thự nơi bố mẹ cậu ở.
Trong gara có một chiếc Rolls-Royce quen thuộc, là xe của Lý Triều, Ninh Du không ngạc nhiên lắm, nhưng cậu không ngờ rằng cha mẹ của Lý Triều cũng sẽ tới đây.
“Ninh Du.” Ninh Tâm vẫy vẫy tay với Ninh Du, “Lại đây chào chú với dì đi.”
Trong phòng khách rộng rãi có hai hàng ghế sofa bọc da màu xám sẫm, cha mẹ của Ninh Du đang ngồi một bên, cha mẹ Lý Triều ngồi ở phía đối diện.
Ninh Du đã từng nhìn thấy hai trưởng lão nhà họ Lý, họ mập hơn một chút so với cha mẹ của cậu, có thể là do họ đã bỏ rất nhiều công việc và cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Cháu chào chú, dì.” Ninh Du chào hỏi hai vị trưởng lão, sau đó ngồi xuống bên cạnh cha mẹ.
Cậu bình tĩnh nhìn Lý Triều đang đối mặt với mình, thấy người đó không có chút căng thẳng nào, liền cười gật đầu với anh ta.
Hai gia đình tiếp tục bàn về hôn ước, Ninh Du mất một lúc mới theo kịp nhịp điệu, càng nghe càng cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc.
“Xử phạt hành chính không thành vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết bằng tiền thì thì không cần lo.” Ninh Tâm nói.
“Việc nộp phạt thực sự chỉ là một vấn đề bình thường, nhưng tôi sợ nó sẽ ảnh hưởng đến Ninh gia.” Mẹ của Lý Triều nói.
“Đừng lo lắng về điều này, đó cũng là ý của tôi.” Ninh Tâm đáp lại.
Ninh Du có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thật khó để cậu có thể can thiệp vào những dịp như vậy, Lý Triều nhẹ nhàng nâng cằm lên nhìn cậu, vừa lúc cậu đọc hiểu ánh mắt của anh ta, liền nói với những người lớn tuổi có mặt, “Mẹ và Ba, chú, dì mọi người nói chuyện trước, con đưa Lý Triều đi xem phòng.”
Ninh Tâm gật đầu, sau đó bắt đầu nói chuyện công việc.
Ninh Du đứng dậy đi về phía tầng hai, Lý Triều ý thức được cũng đi theo sau cậu.

Lúc hai người rẽ vào cầu thang, Lý Triều vẫn còn tâm trạng trêu chọc: “Về phòng của cậu sẽ có thích hợp không? Nếu Lý Mộ biết, em ấy nhất định sẽ gây phiền phức cho tôi.”
Ninh Du không có ý định đưa Lý Triều về phòng, cậu đưa anh ta lên sân thượng lớn trên tầng hai và hỏi: “Có phải mẹ tôi định kiểm tra công ty của anh không?”
“Đúng vậy.” Lý Triều lấy trong túi ra một hộp thuốc lá kim loại, hỏi Ninh Du: “Cậu không phiền chứ?”
Trên sân thượng có một khu vực hút thuốc, nơi này cũng không phải nơi công cộng, nhưng Lý Triều vẫn thành khẩn xin ý kiến, nếu Ninh Du nói mình để ý, chẳng phải là cậu quá keo kiệt rồi sao.
Nhưng cậu vẫn rất khó chịu, Lý Triều biết cậu không thích người hút thuốc, vậy mà cố tình hỏi điều này, như thể đang muốn nói: “Tính cách của tôi như thế đấy, cậu có thể làm gì chứ.”
“Tại sao bà ấy lại làm vậy?” Ninh Du tiếp tục hỏi.

“Bà ấy luôn biết về việc xả thải bất hợp pháp, thật ra mọi công ty đều sẽ có một số vấn đề nhỏ.” Lý Triều nói, “Cậu có thể hiểu là do lỗ hổng của chính sách.”
Cái này thì Ninh Du biết, không có công ty tư nhân nào sẽ trả lương cho nhân viên gấp ba lần vào các ngày lễ theo quy định của “Luật Lao động” hết, tất cả đều nhằm cố gắng lợi dụng các lỗ hổng.
Nhà máy của Lý gia xả thải trái phép, cậu cho rằng cũng chỉ kiểm soát trong phạm vi xử phạt hành chính, chỉ cần nộp đủ là có thể giải quyết được, không thể tự đưa mình vào tù.
“Áp lực dư luận gần đây hơi khó giải quyết, vì vậy dì chỉ để tôi phơi bày bản thân và giải quyết những vấn đề còn sót lại của quá khứ.” Lý Triều nói, “Đây cũng là vì lợi ích của Ninh gia.Tốt hơn hết là nên phơi bày ra ngay bây giờ còn hơn sau khi kết hôn.

Bằng cách này, gia cảnh của chúng ta sẽ trong sạch, gia đình cậu cũng không cần phải lo lắng.
Ninh Du đột nhiên nhớ lại lần trước Lý Triều đến văn phòng của Ninh Tâm nói chuyện, không phải là Lý Triều đơn phương tiếp quản chuyện của Ninh gia, mà Ninh gia cũng là tiếp quản chuyện của nhà họ Lý.
“Vậy anh từ chức là có ý gì?” Ninh Du lại hỏi.
“Bình ổn dư luận, sự việc này nhất định sẽ có ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.” Lý triều nói, “Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ đến bộ phận kinh doanh ở nước ngoài với tư cách là tổng giám đốc.”
Ai sẽ lo lắng anh chứ, tên cáo già này…
“Cho nên anh để lại một đống hỗn độn cho Lý Mộ?” Ninh Du nhíu mày nói.
“Hình ảnh của em ấy rất tốt, còn là tình nguyện viên bảo vệ môi trường trong nhiều năm, điều này sẽ mang lại những nhận xét tích cực cho công ty.” Lý triều nói.
Ninh Du phi đột nhiên muốn nổi giận, nhưng sự giáo dục tốt vẫn khiến cậu kìm nén tính khí nói: “Anh không phải là đang lợi dụng cậu ta sao? Cậu ta làm bảo vệ môi trường nhiều năm như vậy, chỉ là dọn dẹp đống bừa bộn cho anh thôi sao?”
“Cậu có thể nghĩ theo cách này, nhưng cũng nên nghĩ xem tại sao em ấy lại muốn quay lại.” Lý Triều thở ra một hơi khói, nhẹ nhàng nói: “Không phải đều là vì cậu sao.”
Ninh Du trở tay không kịp, nhất thời không thể tiếp tục chỉ trích Lý Triều.
“Đương nhiên không cần phải nghĩ như vậy.” Lý Triều cười nói lại, “Đây là hợp tác hai bên cùng có lợi, nếu em ấy muốn trở lại, tôi sẽ nhường chỗ cho em ấy, mọi người đều hài lòng, được không? “
Ninh Du đã nghĩ đến việc để Lý Mộ trở lại, nhưng cậu không ngờ rằng khi Lý Mộ quay lại sẽ gặp nhiều rắc rối như vậy.
“Lý Triều, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào?” Ninh Du Nhịn không được hỏi, “Anh muốn cậu ta trở về giúp anh giải quyết vấn đề, hay là trách cậu ta thế chỗ của anh? Anh nói anh theo chủ nghĩa độc thân, bây giờ lại muốn cản trở tôi và cậu ấy.
“Tôi chỉ yêu sự nghiệp của mình, Ninh Du à.” Lý Triều bóp điếu thuốc trong tay, “Sự trở về của Lý Mộ nhất định sẽ làm gián đoạn sự nghiệp của tôi, cho nên tôi không muốn em ấy quay lại.

Nhưng dù sao em ấy cũng là em trai của tôi, nếu sự tình đã như vậy, tôi cũng sẽ tạo cơ hội cho em ấy.


Cuối cùng Lý Triều vẫn mơ hồ không thực sự thể hiện rõ lập trường của mình.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa, vì sự quay lại của Lý Mộ đã trở thành sự thật.
“Cậu ấy bây giờ đang ở đâu?” Ninh Du rốt cuộc cũng hỏi câu mà cậu quan tâm nhất.

“Em ấy.” Lý Triều nở nụ cười, có chút hả hê, “Đang đau đầu ở công ty tôi.”
Sau khi nhà họ Lý rời đi, Ninh Du bị Ninh Tâm gọi đến phòng làm việc.
Về hôn ước, Ninh Du vốn đã tích tụ rất nhiều ân oán, nên khi Ninh Tâm nói với cậu: “Chúng ta bàn về hôn ước của con”, cậu khó giữ được ngữ khí ôn hòa mà đáp: “Mẹ vẫn biết đó là hôn ước của con à.”
“Con không quan tâm đến công ty.

Cũng không biết mẹ đã nói những gì với con.” Ninh Tâm điểm qua một vài lời với Ninh Du, sau đó tiếp tục nói về công việc chính,” Mẹ nghe nói rằng con muốn thay đổi ứng viên cho hôn ước.”
Ninh Du thật sự muốn đổi người, nhưng cậu cũng chưa đoán ra được thái độ của Lý Mộ, nói chuyện bây giờ cũng không tiện, cậu đành trả lời một cách mơ hồ, “Cái đó vẫn là suy nghĩ.”
“Tại sao?” Ninh Tâm hỏi, “Về phương diện quản lý công ty, Lý Triều hẳn là người thành thục hơn, còn trạc tuổi với con, cậu ta có thể dẫn dắt con tốt hơn.

Lý Mộ mới hai mươi lăm tuổi, cho dù có tốt thế nào đi nữa, cậu ta vẫn còn quá trẻ không thích hợp con.


Ninh Du không phản bác lời Ninh Tâm, chỉ đáp lại ba chữ ngắn gọn: “Con thích*.”
(*我喜欢 – con thích.)
“Du Du, cuộc hôn nhân này không phải là của một mình con, sau này con muốn tiếp quản Ninh thị, con cần có người giúp con lo chuyện công ty.” Ninh Tâm sốt sắng nói.
“Mẹ.” Ninh Du cũng nghiêm túc, “Con thừa nhận Lý Triều thích hợp quản lý công ty, nhưng anh ta quá phức tạp, con không muốn đối phó với anh ta cả ngày, con sợ mình sẽ chết trẻ.


“Thật quá khoa trương.” Ninh Tâm cau mày phàn nàn.
“Con biết mẹ nhìn trúng năng lực của anh ta, nhưng cho dù con gả cho Lý Mộ, thì Lý Triều vẫn có thể tham gia điều hành công ty, hôn sự vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
“Hơn nữa, hiện tại hình tượng của Lý Mộ tốt hơn Lý Triều, công ty nhà bọn họ còn muốn dựa vào cậu ta để thu dọn cục diện rối rắm, tại sao mẹ lại không coi trong cậu ta như vậy?”
“Được rồi.” Ninh Tâm bất lực thở dài, “Xem ra Lý Triều nói đúng, mẹ cũng không lay động được con.”
Ninh Du đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Chẳng lẽ, Lý Triều đã tự ý từ chức sao? ”
Mất công Tiểu Triệu còn phân tích một đống lớn các loại âm mưu, hoá ra mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Lý Triều.
“Đúng vậy, mẹ nghĩ không cần thiết, nhưng cậu nói rằng nếu Lý Mộ tiến tới, sự việc sẽ được giải quyết tốt hơn.” Ninh Tâm nói, “Cậu ta nói đúng, cộng thêm việc con lại bị Lý Mộ mê hoặc, mẹ chỉ có thể đồng ý “

“Làm sao con có thể bị mê hoặc…” Ninh Du thì thào, hoàn toàn quên mất cậu đã đứng đắn như thế nào khi nói “Em nguyện ý” với Lý Mộ.
Nhưng rồi cũng phải nói lại, Lý Triều quả thực không tệ như cậu nghĩ.
Lúc đầu Lý Triều không muốn Lý Mộ quay lại, nhưng sau đó công ty xảy ra chuyện, thái độ của Lý Mộ cũng cứng rắn nên anh ta đã thay đổi quyết định, tuy hi sinh vị trí hiện tại nhưng anh ta cũng thoát khỏi lùm xùm.
Về phần Lý Mộ, anh cũng có lỗ và được, vì vậy hai anh em họ đã đạt đến sự cân bằng hoàn hảo, cả hai đều không hy sinh vì người kia.
“Con hãy nói Lý Mộ đến gặp mẹ khi cậu ta xong việc.” Ninh Tâm nói, “Mẹ muốn xem cậu ta quyến rũ như thế nào.”
Cái này có chút khó…
Tên nhóc thối đó đến giờ vẫn chưa chịu liên lạc với cậu.

Sau khi ra khỏi biệt thự của cha mẹ, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ninh Du lại lái xe đến tòa nhà văn phòng của nhà họ Lý.

Nhưng sau khi chỉ loanh quanh ngoài cửa, cậu đã điều khiển xe trở về công ty của mình.
Đợi đến tối, Ninh Du vẫn không nhận được cuộc gọi của Lý Mộ.
Cậu vừa đọc sách vừa tập yoga nhưng cũng không thể bình tĩnh lại được, may mà cậu kịp thời nhận ra rằng lo lắng có thể khiến con người ta già đi nên đã đi tắm cho đẹp lại, nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ cho bản thân rồi trấn tĩnh lại tâm trạng.
Chính vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ninh Du hỏi “ai đó” mấy lần, nhưng không thấy trả lời, cậu đành phải đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đi đến máy quay phim để kiểm tra camera giám sát bên ngoài cửa.
“Lý Mộ?”
Sau khi nhìn thấy rõ người trên màn hình, Ninh Du lập tức xé mặt nạ trên mặt, bỏ qua một bên, mở cửa chính.
Chỉ thấy người đàn ông ngoài cửa trong bộ vest và giày da, cùng với bộ râu xồm xoàm được chỉnh sửa gọn gàng, ba chiếc cúc được cởi lỏng lẻo ở cổ áo, và chiếc cà vạt được kéo một cách khó chịu thành một vòng tròn – một sự man rợ thành thị mà Ninh Du chưa từng thấy trước đây.
“Du Du.” Lý Mộ nói rồi ngã vào trong, thân hình to lớn gần như treo trên người Ninh Du.
Ninh Du ngửi thấy thoang thoảng mùi cỏ roi ngựa quen thuộc, nhưng xộc vào mũi vẫn là mùi rượu nồng nặc.
“Uống bao nhiêu mà thành ra thế này?” Ninh Du nhíu mày đỡ Lý Mộ vào nhà, loạng choạng đặt anh lên sô pha.
Lý Mộ cứ ôm chặt Ninh Du không chịu buông ra, khiến Ninh Du ngã theo anh.
“Nhóm cổ đông đó rất khó đối phó.” Lý Mộ mơ mơ màng màng lẩm bẩm, hiển nhiên là đã say.
“Vậy thì anh thật sự nên học hỏi anh trai của mình đi.” Ninh Du muốn đứng dậy đi lấy một cốc nước nóng cho Lý Mộ, nhưng người đang giữ cậu lại bá đạo không buông tha.
“Tôi trở về rồi.” Lý Mộ bất mãn nói, “Hiện tại em là của tôi, đừng nhắc tới anh trai.”
“Ừ, đúng đúng, anh buông ra trước đã.”
“Không.” Lý Mộ ôm chặt Ninh Du, “Tôi biết em không muốn nghe tôi giải thích, nhưng tôi vẫn phải biện hộ.


Ninh Du trợn mắt, tại sao khi uống rượu đàn ông lại nói nhiều như vậy chứ?

Hừ, cậu không có tư cách nói Lý Mộ, vì chính cậu cũng đã làm như vậy, còn nói muốn nhìn lén Lý Mộ đi tắm.
“Tôi không trả lời câu hỏi của em ngay lập tức vì tôi biết rằng ngay sau khi đồng ý, tôi sẽ phải trở về thành phố với em.” Lý Mộ nói, “Đó là giả định đối với em, nhưng không phải đối với tôi.”
Ninh Du nằm ở trên ngực Lý Mộ, yên lặng lắng nghe nhịp tim của anh.
“Em có biết em có khả năng từ bỏ mọi thứ như thế nào không? Nhưng tôi thì khác.

Nếu tôi đồng ý, thì chính tôi là người sẽ phải hành động, bởi vì điều này là thực tế, và tôi không muốn trở thành một kẻ nói dối.” Lý Mộ vẫn ngoan cố nhìn Ninh Du, hỏi: Em cho rằng tôi nói đạo lý sao?”
Ninh Du hiểu ý của Lý Mộ, có đồng ý rũ bỏ mọi thứ vì đối phương hay không, đây không phải là lời nói suông giữa các cặp đôi bình thường, mà là hiện thực trước mắt.
Bọn họ bên nhau trước sau gì cũng phải có người hy sinh, sự hy sinh của Ninh Du rất lớn, trong khi sự hy sinh của Lý Mộ lại tương đối nhỏ, theo lẽ thường, Lý Mộ và Ninh Du chỉ có thể trở về thành phố.
Chính vì điều này mà câu “Em nguyện ý” của Ninh Du là lãng mạn, trong khi “Tôi nguyện ý” của Lý Mộ lại có ý nghĩa thiết thực, nên anh không dám dễ dàng hứa hẹn.
“Vâng, vâng.” Ninh Du nói.
Tên đàn ông thúi này, cậu không muốn so đo với anh.
“Tôi thừa nhận rằng tôi đã không sẵn sàng khi em hỏi, bởi vì tôi không chắc liệu mình có thể giải quyết được mâu thuẫn giữa tôi và anh trai hay không.” Lý Mộ nói, “Tôi cũng đã nghĩ về điều đó, hai chúng ta rất khó, nếu không thôi bỏ đi—”
“Cái gì?” Ninh Du lập tức ngẩng đầu lên, chiếc cằm nhọn đặt ở trên ngực Lý Mộ.
“Nhưng tôi không thể, Du Du.” Lý Mộ xoa gáy Ninh Du, “Tôi không biết ranh giới giữa ‘thích’ và ‘yêu’ mà em đã nói đến là ở đâu, nhưng tôi biết tôi thích nhiều như nào, thích em những ngày ở bên tôi, thích em xả trong rừng và giả vờ như không có gì xảy ra, thích em để tôi lái xe lúc nửa đêm vì bị tiêu chảy, thích em gọi tôi là anh— “
“Câm miệng cho tôi!” Ninh Du không nghe được nữa liền che cái miệng đang nói nhảm của Lý Mộ lại.
“Tôi thích em, Du Du.” Lý Mộ nắm tay Ninh Du, “Khi tôi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta hãy quay lại làm việc ở vùng núi, và trở về thành phố khi cần thiết.

Những ngọn núi có phong cảnh tuyệt vời, chúng ta có thể cưỡi ngựa phơi nắng mỗi ngày.”
Nghĩ lại những ngày trong căn nhà gỗ, một nụ cười nhàn nhạt nở trên miệng Ninh Du, cậu đáp: “Được.”
“Ngày mai, chúng ta sẽ đi lấy chứng nhận.” Lý Mộ nói một lần nữa.
Ninh Du nhướng mày, thầm nghĩ người này thật biết tiến bộ.
Tuy nhiên, cậu cho rằng đó là vấn đề thời gian, vì vậy cậu thản nhiên đáp: “Được.”
Một lục lâu cũng không thấy Lý Mộ đáp lại, Ninh Du ngẩng đầu lên, phát hiện người kia đã ngủ say.
Cậu nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt rực lửa.
Tên nhóc thúi này có muốn lấy vợ không?!

Tác giả có chuyện nói:
Lý Mộ trong lúc ngủ mơ: Tôi có vợ, vui vẻ (*^▽^*)
Lý Mộ nửa đêm tỉnh lại: Lạnh quá, bà xã cụ tui đâuuuu.