Dạ Hành Ca

Chương 110: Hoài thai

Hoa yến tưng bừng khắp đại sảnh, ca múa liên miên.

Đúng lúc có thế gia võ lâm Giang Nam mở tiệc nên hai huynh đệ Tạ gia đến góp mặt, được tiếp đãi như thượng khách.

Hai bên tiếp rượu không dứt, rượu quá tam tuần, huynh đệ thấp giọng cười nói.

“Tam ca đúng là quá phận.” Tạ Phi Lan nửa thật nửa giả than phiền, “Mẹ giữ đệ lại một thời gian không phải để đệ làm trâu làm ngựa ở nhà, tam ca lại giao hết công việc chính cho đệ, còn mình thì dẫn kiều thê đi ngắm cảnh vui chơi, không hề quan tâm huynh đệ chút nào.”

“Dù sao đệ cũng rảnh mà.” Tạ Vân Thư cười chê, không hề có chút gì xấu hổ, “Mà đệ lo liệu tốt đấy, coi như làm quen cũng không sao.”

Tạ Phi Lan tức giận hừ lạnh, “Tam ca đừng mơ, lần trước đệ nói rồi, đệ không đồng ý.” Phụ thân đã quyết định rõ ràng như thế, há cho phép tam ca âm thầm thay đổi. Hắn thật sự rất muốn nhắc nhở, nhưng vì phụ thân nghiêm khắc nên chỉ có thể kín miệng.

“Quay về không tốt à?” Tạ Vân Thư thở dài, “Cũng đỡ cha mẹ nhớ mong.”

“Về một người nhưng đi một người thì có gì khác.” Tạ Phi Lan nhấc chân lắc ghế, giọng nhẹ bẫng hời hợt, “Hơn nữa trong đại gia đình quá gò bó, cha không thích tính cách của đệ.”

“Nhìn đệ bề ngoài có vẻ không kiên nhẫn, nhưng tận trong xương lại có chừng mực, làm việc ổn thỏa, cha hiểu rất rõ điều đấy.”

“Nhưng vẫn còn kém xa huynh.” Lúc ở Quỳnh Châu đã được chứng kiến mấy lần, về điểm này Tạ Phi Lan hắn thật sự tâm phục khẩu phục, nói, “Tam ca vẫn nên từ bỏ ý định đi, cha sẽ không cho huynh đi đâu.”

“Chỉ cần đệ đồng ý thì ta sẽ nghĩ cách nói với cha.”

“Hay là thôi đi.” Im lặng một lúc lâu, Tạ Phi Lan bật cười bảo, “Đệ không có hứng thú, trừ khi trong sân tam ca cũng có một giai nhân tuyệt sắc như vậy chờ đệ.”

“Chuyện này thì không thành vấn đề.” Tạ Vân Thư mỉm cười, thoải mái trêu chọc, “Giang Nam còn nhiều giai nhân, với thủ đoạn của đệ mà còn sợ không có ai à?”

“Bước ra vừa khỏi cửa đông, lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà. Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình.”* Tạ Phi Lan cũng cười, song lại chứa sự tối tăm không ai lý giải, “Nhưng người muốn nhất lại không dễ có được.”

(*Trích bài thơ Xuất Kỳ Đông Môn trong tập Kinh Thi của Khổng Tử, Tạ Quang Phát dịch. Hai câu cuối của bài là: “Vợ ta áo trắng khăn xanh, làm ta vui thích riêng mình yêu đương”. Bài thơ nói lên trong thời thế dâm loạn có người biết giữ mình trong sạch mà không bị thói tục biến đổi.)

“Thật sự nhìn trúng ai rồi hả? Là khuê tú nhà nào vậy?” Phát giác vẻ mặt hắn có vẻ khác thường, Tạ Vân Thư không khỏi ân cần, “Là ai mà có thể khiến đệ tương tư, chỉ cần cưới về là được mà.”

“Tam ca đừng nói đệ nữa, mỹ nhân hiến vũ trên đài cứ nhìn huynh hoài kìa.” Tạ Phi Lan nhếch môi, giai nhân dáng múa đẹp đẽ ánh mắt quyến rũ, lại chỉ lởn vởn trên người Tạ Vân Thư, “Tam ca phong thái phi phàm, đã cưới vợ rồi mà vẫn không ngăn được hoa đào nở rộ, may mà tam tẩu không ra ngoài, nếu không thì huynh lãnh đủ.”

“Tam tẩu của đệ không nhỏ mọn như thế.” Nghe tới rất nhiều hiềm nghi cười trên sự đau khổ của người khác, Tạ Vân Thư mỉm cười, “Hơn nữa nếu nàng ra ngoài, đệ cho rằng số nam nhân nhìn nàng còn ít hơn ta à?”

Nhất thời Tạ Phi Lan cứng họng tiếp tục xem ca múa, Tạ Vân Thư nhìn canh giờ.

“Ta đi cáo từ chủ nhân đã, cũng đã đến lúc nên đón người rồi.”

Khéo léo từ chối lời mời giữ lại, hai người giục ngựa ra về.

***

Đây không phải là lần đầu tiên Quân Tùy Ngọc đến Tạ gia, nhưng lại là lần đầu sau khi nàng gả đi. Tạ Vân Thư dẫn huynh đệ ra khỏi thành ngênh đón, tình hình của người quan tâm nhất đã có chuyển biến tốt, lo lắng cũng dần vơi nên cũng thong thả. Mọi người cười nói vô cùng ăn ý, đảo mắt đã đến dưới cửa Tạ gia, đang định đón vào thì cận thị theo hầu Phiên Tiên đã đi ra cúi người bẩm báo.

“Bẩm tam thiếu, công tử, một khắc trước tiểu thư khó chịu trong người, ngất đi không rõ lý do, đang mời nhị thiếu đến uyển chữa trị.” Ám vệ của Quân phủ vẫn gọi nàng là tiểu thư, mấy năm nay đều không đổi.

Tạ Vân Thư giật mình, ném mạnh dây cương đi, tâm trạng tốt ban nãy lập tức bay biến.

“Có nói là xảy ra chuyện gì không?” Rõ ràng lúc hắn đi vẫn bình thường.

“Trước đó cũng không có gì kỳ lạ, tiểu thư và Thẩm cô nương trò chuyện rất vui, ở trong hoa uyển chọn hoa cúc mùa thu, nhưng đang giữa chừng thì bỗng nhiên ngất xỉu, mọi người cấp tốc bẩm báo phu nhân, mời nhị thiếu đến.”

Cận thị đáp rất nhanh không dám ngắt nghỉ dừng lại, không ngạc nhiên khi thấy mấy người sầm mặt.

Vừa đến đã nghe thấy tin này, Quân Tùy Ngọc nhíu chặt chân mày.

Còn chưa đến gần thì đã thấy Tạ Cảnh Trạch đi ra, không thấy căng thẳng, trái lại có vẻ ngạc nhiên.

“Nhị ca! Phiên Tiên thế nào rồi, sao bỗng dưng lại hôn mê?” Trước đây tuy có yếu thì cũng không nói ngất là ngất ngay, sau khi uống Hải Minh Tiêu thì còn chuyển biến tốt hơn nhiều, nói đúng ra thì không nên có gì bất trắc mới phải.

“Muội ấy không sao, đệ đừng lo lắng.” Tạ Cảnh Trạch an ủi tam đệ, lại không nén nổi nghi ngờ, “Còn đệ, mấy ngày gần đây… không uống thuốc à?”

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Minh Châu từ trong nhà đi ra, vô cùng vui vẻ.

“Thuốc gì? Sao tam ca lại hỏi đệ?” Tạ Vân Thư không hiểu, “Rốt cuộc Phiên Tiên thế nào rồi?”

“Đệ muội có tin vui.” Tạ Cảnh Trạch thấy sắc mặt đệ đệ nôn nóng thì cũng không tiện hỏi lại, “Mới hơn một tháng, vì cơ thể muội ấy yếu hơn người thường, lại có vẻ gần đây đã dừng uống thuốc, cho nên mới…”

“Chúc mừng tam công tử, Quân tỷ tỷ đã có tiểu bảo bối rồi.” Thẩm Minh Châu mỉm cười chúc mừng.

Kinh ngạc hơn cả sét đánh ngang tai.

Phiên Tiên… có thai…

Sao có thể, rõ ràng…

… Thuốc…

Mọi người nghe thế thì ngẩn người, trong nháy mắt Quân Tùy Ngọc nổi giận, vung quyền đánh Tạ Vân Thư ngã ngửa ra sau.

“Tam ca!” Tạ Phi Lan phản ứng rất nhanh, giơ tay đỡ lấy cú đấm thứ hai, nổi giận.

Thẩm Minh Châu ngơ ngác, gần đây nàng và Quân Phiên Tiên qua lại rất tốt nên cũng có hảo cảm với Tạ Vân Thư, không khỏi tức tối, “Người từ đâu đến, sao có thể tùy tiện ra tay đánh người!”

Quân Tùy Ngọc lập tức vung tay lên đấm Tạ Phi Lan, gió mạnh ập đến khiến nàng chấn động lùi ra sau mấy bước, lại được một bàn tay đỡ đứng vững, là một thanh niên chưa từng gặp bao giờ, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng nhúng tay vào, bọn họ là gia quyến.”

Nàng đang định hỏi thì nghe thấy Tạ Phi Lan tức giận nói.

“Quân công tử đã hà hiếp quá đáng rồi đấy, xem đây là nơi nào hả!”

Tạ Cảnh Trạch cũng không hề vui vẻ, “Quân tiểu thư gả đến Tạ gia chưa bao giờ bị bạc đãi, nay mang thai cũng là chuyện vui, Quân công tử làm thế là có ý gì?”

Tạ Vân Thư vẫn đang sợ hãi ngơ ngác, như thể một đấm đó không phải đánh vào mình.

Quân Tùy Ngọc lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Vân Thư, “Ở Tây Kinh ngươi đã đồng ý với ta thế nào rồi?”

Thấy hắn không đáp, trong lòng y lại tức điên, tiến lên trước một bước.

“Tùy Ngọc!”

Động tĩnh ngoài cửa sổ đã kinh động đến người bên trong, Sương Kính đỡ nàng dựa vào cạnh cửa, gương mặt mỹ miều tái nhợt, “Huynh đừng trách chàng, chàng không biết gì đâu, là muội muốn một đứa con, nên mới gạt chàng…” Đột nhiên cơn đau bụng cắt ngang lời nói, Thẩm Minh Châu hét lên toan chạy đến thì hai bóng người đã lướt qua bên mình, một trái một phải đỡ lấy.

“Đừng lộn xộn, mau đi nằm nghỉ đi.” Quân Tùy Ngọc cau mày, “Đã khó chịu đến mức này rồi.”

Ngón tay trắng muốt nắm lấy cổ tay huynh trưởng, khẽ thở dốc.

“Huynh đừng tức giận, thật sự là do muội… dùng muỗng Thần Mộc Tê Ngọc lừa chàng.” Hàng mi rung lên, nói ra lý do, “Chàng không biết được.”

Tạ Vân Thư đỡ lấy cơ thể mềm mại, lòng bàn tay lạnh buốt, mơ hồ biết được mấy phần. Đau khổ và tình cảm rối ren, ngực như có một tảng đá lớn đè xuống, lại thu tay xoay người rời đi.

“Tam ca!”

Tạ Phi Lan tung người đuổi theo, Tạ Cảnh Trạch thở dài một tiếng rồi cũng đi theo. Quân Tùy Ngọc ôm giai nhân đưa về phòng ngủ, Sương Kính cùng nha hoàn đi vào. Thẩm Minh Châu vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn hỏi người lạ từ đâu xuất hiện, nhưng vừa quay đầu đã chẳng thấy bóng dáng một ai, không khỏi ngẩn tò te.

Thư phòng trống rỗng lặng đi một lúc lâu.

“Mặc Diêu.”

“Có mặt.” Tiếng trả lời từ ngoài cửa sổ truyền vào.

“Đến Dạ các lấy sổ sách trân vật tới đây.”

“Vâng.”

Hắn lật giở đọc lướt rồi bất chợt khựng lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hình một chiếc muỗng đen như mực, không ngừng đọc đi đọc lại ghi chú bên dưới, chữ không nhiều, nhưng trong nháy mắt đủ để hóa giải nghi hoặc.

Muỗng Thần Mộc Tê Ngọc, tương truyền được làm để dâng tặng Thần Nông.

Xúc tu nhẹ nhàng, chất sừng làm thành hình chiếc muỗng, có thể trung hòa dược tính của bách thảo, vô hiệu hóa thuốc độc.

Hắn cầm chiếc muỗng gần đây nàng thường sử dụng lên, cẩn thận ngắm nhìn kỹ. Không phải vàng cũng không phải ngọc, nhẹ nhàng cổ nhã, nhìn rất bình thường, nhưng đủ khiến công hiệu của thuốc hai người dùng biến mất, dễ dàng che lấp sự chú ý, để nàng…

Hắn siết chặt nắm đấm, trân vật ngàn vàng khó cầu vỡ vụn, hóa thành bột phấn rơi lã chã xuống trang giấy.

Hắn chán nản khép mắt lại.