Dạ Hành Ca

Chương 104: Rung động

Sen đỏ nở đầy hồ, gió lùa qua thủy tạ.

Trong đình vọng ra tiếng cười nói vui vẻ, vô cùng thỏa chí.

Nữ tử mặc váy xanh màu ngọc bích buộc khăn trắng lên mắt, trượng phu ngồi cạnh lật giở sách vở. Tạ Vân Thư thuận tiện chọn lấy một câu, nàng thong thả đọc tiếp câu sau, chẳng cần nghĩ đã đối đáp ngay, khiến người xem phải thở dài.

Hắn ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương cười khen, “Khó trách nàng có thể đọc hết đống sách ở Thiên Sơn, không hổ danh nhìn một lần là nhớ ngay.”

Nàng xem thường, “Cái này thì có gì khó, không phải chàng cũng làm được sao.”

“Đều nhờ những việc nặng nhọc nàng ‘ban’ cho.” Ban ngày chống đỡ giáo huấn, đến đêm còn phải chịu khổ, đều nhờ cả vào nghị lực kiên cường, “Nàng nghiêm khắc lắm đấy.”

Nàng thử nhớ lại, “Thiếp từng mắng gì chàng à?”

“Nàng chưa bao giờ mắng ai cả.” Tạ Vân Thư cười khẽ thừa nhận, “Chỉ là ánh mắt rất đả kích.”

Nàng ngơ ngác, “Sao thiếp không cảm thấy thế?”

“Dĩ nhiên rồi.” Hắn nhoẻn miệng cười, cắn lấy vành tai phấn nộn, “Hại ta thường xuyên xấu hổ vì sự vô dụng của mình.”

Mắt không nhìn thấy thì xúc giác càng thêm nhạy cảm, khơi dậy cơn run rẩy, nàng rụt cổ muốn nhảy xuống đầu gối nhưng đã bị hắn giữ lại, “Đừng vậy mà, ban ngày…”

“Ban ngày thì sao hả?” Hắn càng cười thêm càn rỡ, yêu chết đi được dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách của nàng, khư khư không buông.

Nàng giãy giụa, ngọc cốt băng cơ trơn nhẵn dưới tay khiến tâm thần xao dộng. Nàng vùng tránh ra, nhưng đã quên trên mắt còn che một lớp lụa mỏng, lập tức dưới chân vấp ngã không kịp níu lại, chới với ngã hẳn từ lan can xuống. Đình xây sát nước, nên vừa ngã là rơi thẳng xuống hồ sen, cũng may hắn nhanh tay kịp thời bắt được, chậm chút nữa là rơi tõm vào hồ rồi.

Tạ Vân Thư kéo cơ thể mềm mại vào lòng, lại cởi khăn lụa xuống cho nàng.

“Sợ à?”

Nàng lườm hắn, không tránh khỏi buồn cười, “Hôm nay thiếp vô dụng thật rồi, chàng có thể vừa lòng rồi đấy.”

“Đúng là thế thật, nếu yểu điệu vịn vào tay ta run lên thì càng hay nữa, tốt nhất là nói thêm một tiếng, tướng công ~~~~ thiếp sợ ~~~~~” Dáng vẻ thẹn thùng giống y hệt, nàng muốn đánh nhưng lại không có sức, cười tới mức không thở nổi.

Tạ Vân Thư cũng cười, lại trêu thêm mấy câu rồi ôm nàng khẽ dỗ dành, “Gió lên rồi, để Sương Kính đưa nàng về phòng nghỉ ngơi nhé, ngã bệnh thì không hay đâu.”

Trong đôi mắt đen chợt lóe lên, nàng không nói gì, để Sương Kính dìu vào.

Đưa mắt nhìn bóng lưng bé nhỏ biến mất ở lầu son đỏ thắm, Tạ Vân Thư quay đầu cất giọng.

“Là tứ đệ đấy à, đến đây đi.”

“Tam ca hưởng thụ quá.” Tạ Phi Lan đứng ở bên tường nhìn không biết đã bao lâu, như cười như không, “Giai nhân như thế, chẳng trách ở Quỳnh Châu ngày ngày bận lòng.”

Tạ Vân Thư vén rèm trong đình lên. Bớt đi rèm che, gió càng mát hơn nhiều.

“Hiếm khi thấy đệ đến chỗ ta ngồi, sao đến mà không nói gì?”

“Lên tiếng thì sao thấy được màn kịch hay vậy.” Tạ Phi Lan không e dè gì, “Đáng tiếc tam ca tinh mắt quá, nếu không đệ còn muốn xem nhiều hơn.”

Tạ Vân Thư mỉm cười, ra hiệu để người hầu đổi trà thêm trái cây, rót trà thơm ra ly rồi mới thong thả nói.

“Đệ tới đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với đệ.”

“Thật đúng là thần giao cách cảm, đệ cũng có lời muốn nói với tam ca.” Tạ Phi Lan nhướn mày, nửa đứng đắn nửa bông đùa bảo, “Mời tam ca nói trước.”

“Mấy lần trước nhắc đến đều bị đệ bác bỏ, lần này coi như đúng dịp.” Thoáng trầm ngâm, Tạ Vân Thư nói, “Không phải chuyện gì khác, chỉ là ta thấy kết hôn với Bạch gia Hàng Châu không ổn, nên vừa khéo đã từ chối thay đệ rồi.”

Tạ Phi Lan không ngờ đề tài này lại liên quan đến mình, nhất thời ngẩn ngơ.

“Vì trưởng bối vẫn chưa quyết định nên từ chối vào lúc này cũng không tính là thất lễ, chấm dứt sớm còn đỡ ngày sau phải lúng túng.”

“Sao tam ca… lại đột nhiên nói đến việc này?”

Tạ Vân Thư bình tĩnh trả lời, “Chuyện này là do ta mà ra, dù tự hỏi không làm gì khiến người ta khó chịu, nhưng tạo nên cục diện hôm nay ít nhiều cũng có xấu hổ, hại đệ phải xử lý thay ta lại chính là sai càng thêm sai, rất không ổn. Dù đệ không bận tâm, nhưng nhân duyên không phải trò đùa, thà dứt khoát chấm dứt còn tốt.”

“Chỉ vì thế thôi sao?” Tạ Phi Lan nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hoắm của huynh trưởng.

Nhìn sen nở đầy hồ, Tạ Vân Thư khẽ cười, “Còn nữa, là cảm thấy tính tình hai người không hợp nhau, đệ vô tâm còn nàng ta vô tình, như vậy kết hôn thì có ý nghĩa gì.”

“Sao huynh biết đệ vô tâm?” Không ngờ lại bị nhìn thấu, Tạ Phi Lan vô thức mạnh miệng.

Tạ Vân Thư buồn cười, “Đệ tưởng tam ca của đệ bị mù hả? Ta vốn tưởng đệ tính tình phong lưu, phàm là mỹ nhân đều không ngại bông đùa, về sau mới biết cũng không phải như vậy, chí ít là đối với Bạch cô nương…” Rất giữ lễ.

“Đệ không phong lưu tới mức đến mạng cũng không cần.” Tạ Phi Lan cười giễu, cũng không che giấu nữa, “Gặp phải hạng nữ nhân đó cũng không phải kết quả tốt.”

Tạ Vân Thư nghe ra ý tứ khác, “Ý đệ là…”

Tạ Phi Lan dựa vào cột đình, thuật lại một lượt chuyện mình vô tình nghe được ngày trước. Cứ tưởng nhất định huynh trưởng giận dữ, nào ngờ chỉ thấy Tạ Vân Thư im lặng lắng nghe, không khỏi kinh ngạc.

“Tam ca không tin sao?”

Tạ Vân Thư im lặng một lúc, chân mày dần dà giãn ra, “Là đệ nói sao ta có thể không tin, chỉ là ta không ngờ thì ra đệ cũng có mặt ở đó.”

Cũng? Tạ Vân Thư lập tức bắt được mấu chốt, “Lúc đó tam ca cũng có mặt?”

“Không phải ta, mà là ám vệ của ta theo dõi.” Tạ Vân Thư thở dài, “Hắn vẫn luôn theo sát Bạch Phượng Ca, nên đã mật báo lại tình hình lúc đó với ta rồi.”

Đáy lòng Tạ Phi Lan lạnh buốt, nhanh chóng hồi tưởng lại, hắn không hề phát hiện có người khác bên cạnh.

“Người từ Thiên Sơn ra đều rất giỏi thuật ẩn mình.” Tạ Vân Thư giải thích, nói rồi khẽ mỉm cười, “Hắn cũng không phát hiện ra đệ, trái lại cũng ngang tài.”

“Tam ca bố trí tai mắt từ bao giờ vậy?” Còn bất ngờ hơn chuyện không vui phát sinh, tuy cảnh giác là chuyện tốt, nhưng ngay đến người trong nhà cũng không yên tâm…

Tạ Vân Thư biết suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng giải thích, “Không phải ta đề phòng huynh đệ trong nhà, chỉ là trong lòng Bạch Phượng Ca có khúc mắc, lại quá thân mật với nhị tẩu, bình thường tam tẩu chẩn mạch lấy thuốc đều ở chỗ nhị ca, không thể không cẩn thận được.”

Cuối cùng cũng nuốt trôi cơn bực bội, Tạ Phi Lan nói khẽ, “Tam ca để ý thật chu toàn, suy nghĩ cặn kẽ khiến người ta bội phục.”

Tạ Vân Thư không che giấu ân hận, “Được đệ nhắc nhở ta rất cảm kích, ta cũng biết chuyện này ít nhiều có hơi quá, nhưng hiện tại nàng không có khả năng phòng vệ, tình mạng treo cả nơi này, không dám mạo hiểm chút nào, mong tứ đệ thông cảm.”

Có lẽ sẽ uổng công vô ích, có lẽ cẩn thận quá độ sẽ khiến người thân không vui, nhưng dù là thế cũng phải làm. Có được hạnh phúc ngày hôm nay không dễ, hắn không thể vì nhất thời sơ sót mà ân hận cả đời được.

“Tam ca… làm đúng mà.” Tạ Phi Lan thở hắt ra, “Dù không chịu phục, nhưng sự thật có thể chứng minh huynh có khả năng dự đoán.” Bất ngờ nghe trộm chỉ là tình cờ, chỉ có chuẩn bị không sơ hở thì mới đảm bảo được.

Tạ Phi Lan nửa xúc động nửa đùa, “Vì kiều thê, tam ca coi như hao tổn tâm huyết rồi.”

Tạ Vân Thư mỉm cười, “Nàng đã phó thác cho ta, dĩ nhiên ta không thể phụ lòng tin đó được.”

“Lấy vợ như vậy, tam ca đúng là vất vả.” Thấy huynh trưởng như ăn mật, cuối cùng hắn cũng không nén nổi châm chọc, “Không cảm thấy mệt à?”

Nhưng Tạ Vân Thư chỉ cười, “Sau này nếu đệ có gặp một người như thế thì sẽ hiểu thôi.”

Hắn nghĩ… mình đã hiểu rồi.

Một tòa thủy đình giữa hồ sen, lụa mỏng tựa sương, đôi như ẩn như hiện tựa thần tiên quyến lữ.

Một màn thân mật khắng khít không hề có vẻ khinh suất, chỉ cảm thấy nhu tình vô hạn, mê người đắm say.

Nhẹ giọng cười trách mắng, ân ái càng bền lâu.

Tựa đôi uyên ương chụm đầu vào nhau, sen mọc chung cuống, tình ý triền miên khó lời nào tả nổi.

Dải lụa rơi xuống giữa hồ.

Áo váy cùng sắc với lá sen, phù dung nở ngay bên cạnh.

Trong nháy mắt ấy, hắn thật sự hâm mộ lá xanh mọc ở bên đình, có thể nâng đỡ suối tóc đen nhánh ấy dưới ánh nắng mặt trời, lại được chạm vào làn da trắng mịn kia.

Vòng yêu bé nhỏ tựa dương liễu, mềm mại tới nỗi chẳng ôm chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi mặt nước phẳng lặng… con tim rung động.