Chương 9
Sáng hôm sau khi vừa vào tiết thì thầy giáo chủ nhiệm thông báo
"Bạn Lục Chi cảnh do có việc nên đã chuyển trường rồi"
Giây phút đó lòng tôi như có thứ gì đó khựng lại. Dù có đau lòng nhưng vẫn biết cả hai đã từ bỏ nhau.
Hôm đó là vào ngày đầu tuyết rơi, trắng xóa cả một vùng trời.
Nó như chứa tất cả những kỷ niệm buồn trong tôi, nó cuốn đi những ký ức về cậu ấy.
Ngày cậu ấy chuyển đi, tuyết rơi, tôi ở trong lớp tình cờ có thấy một cuốn sổ gì đó dưới ngăn bàn của cậu ấy.
Tôi tò mò lấy ra xem, dù sao cậu ấy cũng chẳng mang theo nó.
Khi cầm ra thì nó là cuốn sổ mà cậu ấy thường dùng để vẽ.
Tôi cũng có một chút ngạc nhiên vì thấy cậu ấy bỏ cuốn sổ này lại hoặc là cậu ấy bỏ quên ở đây.
Tôi cũng không biết cậu ấy làm sao lại để quyển sổ đó ở đây nhưng dường như có một thứ gì đó thúc đẩy tôi mở quyển sổ này ra.
Vào những trang đầu thì thấy cậu ấy vẽ những khung cảnh bờ hồ, nhà cửa,...
Nhưng những trang sau thì cậu ấy lại vẽ đi vẽ lại một bóng hình cô gái có mái tóc ngang vai, vóc dáng nhỏ nhắn.
Và điều đặc biệt là cô ấy đang... cười.
Trang cuối của cuốn sổ cậu ấy còn ghi những dòng chữ
"Thượng đề thật tốt vì để cho anh gặp lại người anh yêu"
Dù chỉ là những dòng chữ được viết ngay ngắn đẹp đẽ nhưng nó đã làm tôi rơi nước mắt
Người con gái cậu ấy vẽ không ai khác chính là tôi
Người cậu ấy yêu trong những dòng chữ cũng chính là tôi.
Giây phút đó như có gì đó dừng lại. Mọi khoảng khắc thời gian cậu ấy gặp tôi trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu ấy đều vẽ lại trong cuốn sổ này.
Tôi đã thật sự hối hận vì đã để cậu ấy đi mà không giữ cậu ấy lại
Giá như lúc đó mình không nói vui vì Khả duệ
Giá như mình kiên trì một chút.
Giá như mình cho cậu ấy một cơ hội thì...
Vỡ rồi, tất cả đã không thể quay trở lại nữa.
Có thể chúng ta có duyên nhưng không có phận
Tại sao ông tơ lại se nhầm duyên tớ với cậu.
Được rồi, mọi chuyện dừng lại tới đây thôi, trước khi một trong hai chúng ta lại đau lòng thêm lần nữa.
Những ngày tiếp theo, tôi sẽ phải trải qua giống như mọi năm,
Mà không có cậu ấy..