Thu Tử Hàn và Bạch Khải Kỳ quay lại đã nhìn thấy Thu Tử Thiện ngồi bên cạnh Lạc Ngạn, bàn tay cô nắm tay Lạc Ngạn nhưng hai người cũng không nói chuyện.
Thu Tử Hàn liếc nhìn Bạch Khải Kỳ một cái, hai người im lặng nhìn nhau, không khí này thực sự quá mức quái dị. Ai kêu hai ngày trước Thu Tử Thiện còn bày ra vẻ cả đời sẽ không qua lại với Lạc Ngạn nữa làm chi. Vậy mà bây giờ..... hòa bình rồi phải không?
Thu Tử Hàn tất nhiên không dám hỏi ra miệng, cậu rất thức thời kéo Bạch Khải Kỳ đi ra ngoài.
Chỉ để lại hai người ở trong phòng khách, im lặng không ai lên tiếng.
Thu Tử Thiện không biết nói gì bây giờ, có một người đàn ông vì bảo vệ mình mà nguyện ý giết người phóng hỏa rồi. Cô không phải vô tâm cũng không phải là Thánh mẫu Mary Sue, không thể vì Lạc Ngạn thiết bẫy rập lừa gạt Trương Tuyết Vân mà gào lên với anh, tại sao anh lại làm như vậy?
Nhưng cô lại tự dưng sinh ra sợ hãi, ân tình này cô phải làm sao để trả, hay dù không trả thì cô phải đáp lại thế nào đây?
Lạc Ngạn cũng chỉ im lặng nắm tay cô, xưa nay thế giới của đàn ông luôn rộng lớn hơn thế giới của phụ nữ, mặc kệ tâm địa của phụ nữ có cứng rắn thế nào thì ở trong thế giới của các cô, thù hận đối phương cũng chẳng qua chỉ là dùng ở ngôn ngữ. Còn đàn ông một khi đã ra tay sẽ huyết tinh tàn nhẫn hơn nhiều.
Hà Minh Châu tựa như một quả lựu đạn vậy, cô ta tồn tại chung quanh Thu Tử Thiện, ban đầu cùng lắm cô ta cũng chỉ khiến Thu Tử Thiện ghê tởm. Vậy nên Lạc Ngạn tuy ghét cô ta thì cùng lắm là không thèm nhìn cô ta.
Nhưng kể từ Hà Minh Châu trở thành tứ phu nhân của Bách Thất Gia thì không chỉ có Hà Minh Châu cảm nhận được mà ngay cả Lạc Ngạn cũng nhanh chóng cảm giác được, lúc này Hà Minh Châu có đủ lực lượng và can đảm để gây tổn thương cho Thu Tử Thiện. Vì vậy Lạc Ngạn không muốn tiếp tục dễ dàng tha thứ cho việc cô ta cứ luôn tổn thương Thu Tử Thiện, anh nghĩ mình cần phải ra tay thanh trừ hoàn toàn quả bom này.
"Em muốn trở về phòng," kết quả cuối cùng Thu Tử Thiện chỉ bật ra được một câu này.
Lạc Ngạn cùng với Thu Tử Thiện đi lên lầu, mới vừa đẩy cửa đi vào phòng cô liền chạy thẳng tới giường. Không đợi Lạc Ngạn đóng cửa lại, cô đã vén chăn lên nằm xuống.
Lạc Ngạn bất đắc dĩ nhìn cô giờ giống như đà điểu vùi đầu vào trong cát, bao bọc cả người vào trong chăn. Nhưng dù như vậy thì Lạc Ngạn vẫn cảm thấy vui mừng.
Coi như Chu Thiệu Tùng bị bắt trở lại thì cũng không có chứng cớ chứng minh giữa bọn họ có liên hệ, anh cũng chỉ cung cấp đối tượng cho Chu Thiệu Tùng, cũng cung cấp cho hắn một vài phương tiện giúp hắn thành công dễ hơn mà thôi.
Anh cởi giày nằm xuống giường, sau đó đem cả người và chăn ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Thiện Thiện, ngẩng đầu nhìn anh một chút."
Giọng nói của anh vốn dĩ đã mê người hấp dẫn, lúc này còn mang theo ba phần cố ý, thật sự muốn câu hồn đoạt phách. Nhưng Thu Tử Thiện vẫn không ngẩng đầu, Lạc Ngạn cũng không gấp, anh khẽ cười nói: "Thiện Thiện, lâu rồi anh chưa được nhìn kĩ em đấy."
Lạc Ngạn nói xong lại muốn cười, kể từ khi hai người vì một bức ảnh mà xảy ra chiến tranh lạnh, giữa bọn họ đã thật lâu không ngồi nói chuyện tử tế với nhau chứ đừng nói được ôm cô như lúc này.
Lạc Ngạn thầm thở dài một tiếng, cánh tay ôm cô lại càng siết chặt hơn. Trong lúc nhắm mắt, Lạc Ngạn cảm thấy phía dưới có một trận sột soạt.
Qua một hồi thấy chăn bị vung lên một góc, Thu Tử Thiện đưa cái chân trắng nõn ra, từ từ chuyển đi qua khoác lên mắt cá chân của Lạc Ngạn. Lạc Ngạn vẫn nhắm mắt, khóe miệng lại cong lên một chút ý cười.
Không đợi anh bật cười thành tiếng thì thấy người dưới chăn bắt đầu hoạt động, Lạc Ngạn cố y buông lỏng tay nên Thu Tử Thiện cũng rất dễ dàng tránh thoát anh.
Thu Tử Thiện vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt. Cô chưa kịp lên tiếng thì Lạc Ngạn đột nhiên áp lại gần, cô theo bản năng nhắm mắt lại."
"Có nhớ đến anh không, hửm," Lạc Ngạn lại gần hôn lên khóe miệng cô, vừa tinh tế hôn vừa cúi đầu cười. Thu Tử Thiện ở phía dưới chăn mền uốn éo người nhưng vẫn không lên tiếng.
Lạc Ngạn vẫn kiên trì bền bỉ hỏi, nhưng anh chưa lấy được đáp án thì có một cái tay ở trong chăn đưa ra, lúc nãy áo khoác ngoài Lạc Ngạn đã bị cởi xuống đặt ở ghế dài dưới chân giường, bây giờ trên người anh chỉ mặc một cái áo len màu đen.
Khi bàn tay mang theo hơi lạnh dán bụng của mình, Lạc Ngạn khẽ hít vào một hơi, thấp giọng hỏi: "Sao lạnh thế này?"
"Lạnh mà," Thu Tử Thiện cuối cùng cũng mở miệng vàng, nhưng cũng chỉ là nói một câu vô nghĩa.
Bàn tay lạnh lẽo của Thu Tử Thiện lần mò lên trên, Lạc Ngạn lập tức nhấc lên chăn, cả người cũng chui vào.
Lúc này hô hấp của hai người đều có thể phun đến mặt của đối phương, ở trong chăn không có một tia ánh sáng nào lại vô cùng ái muội. Sau đó Lạc Ngạn than nhẹ một tiếng vô cùng trầm thấp gợi cảm, điều này khiến Thu Tử Thiện đang kìm nén đến bực bội lập tức đỏ cả gương mặt.
Thu Tử Thiện đang muốn chui ra khỏi chăn thì đột nhiên cảm giác có một đôi chạm đến bắp đùi của cô, sau đó tóm lấy tay cô. Ngay lúc Lạc Ngạn bắt được tay phải của cô thì một cái chân của anh cũng chen vào giữa hai chân cô.
Thu Tử Thiện đang muốn đẩy anh ra thì nhận thấy hai tay của mình đã bị anh chế trụ. Dù cách hai tầng vải vóc cô cũng có thể cảm thấy chỗ nào đó nóng rực.
"Thiện Thiện, em có nhớ anh không," lần này Lạc Ngạn không có ý định dễ dàng buôn tha cô, anh nhanh chóng đưa hai tay ra ôm cả người cô lên, sau đó đặt cô nằm trên người của mình, anh dán sát vào vành tai cô nói: "Bảo bối, có nghĩ đến anh không?"
Thu Tử Thiện nằm trên người anh, tuy không ngẩng đầu nhưng vẫn chặt chẽ ôm cổ anh, miệng dẫu lên tỏ vẻ ấm ức. Một giọng nói vừa kiều vừa mềm vang lên: "A Ngạn, thật xin lỗi."
Kì thật Lạc Ngạn đã sớm hết giận rồi nhưng nghe cô nói vậy tâm tình vẫn nhanh chóng tốt lắm. Tâm tình kiều diễm cũng vơi đi ba phần, giờ anh chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp lúc này thôi.
Lạc Ngạn vòng tay qua cổ cô, cái trán khẽ chống lên trán cô, hỏi cô: "Em sợ không?"
"Không sợ," Thu Tử Thiện vòng tay ôm chặt eo của anh, vóc người đàn ông rộng rãi lại cứng rắn khiến cô cảm thấy an tâm khác thường: "Em không sợ, có anh ở đây em sẽ không sợ gì cả."
--- ------ -----
Trong phòng khách sạn, Bách Hạo tức giận hổn hển nhìn Hà Minh Châu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, nhưng hắn vẫn cố miễn cưỡng nhịn xuống nói: "Minh Châu, chuyện này đã vượt qua phạm vi năng lực của tôi, bây giờ truyền thông cũng đang nhìn chằm chằm vụ án này, làm sao tôi có thể cứu mẹ cô ra ngoài ngay lúc này được."
"Nhưng mẹ em vô tội."
"Đúng, mẹ cô vô tội, nhưng trên những văn kiện kia tại sao đều có chữ viết của mẹ cô, hơn nữa cảnh sát cũng đã làm giám định chữ viết, đó là do tự mẹ cô kí lên," Bách Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, lại nói: "Tôi nghĩ chính cô cũng không thể phủ nhận đúng chứ."
"Nhưng đó đều là Chu Thiệu Tùng hoa ngôn xảo ngữ lựa mẹ em kí," Hà Minh Châu thấy Bách Hạo cứ cắn mãi vấn đề này, cũng kích động lên.
Lúc này Bách Hạo không hề che dấu vẻ khinh thường trên mặt: "Phàm là mẹ cô đừng tham tiền thì hai người cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy. Tôi thật không rõ, ba tôi không chu cấp đủ cho cô hay là như thế nào? Sao cô không chịu an phận một chút?"
Bách Hạo nói xong thì lại càng thêm tức giận.
Trước khi Hà Minh Châu đi tìm hắn thì hắn đã bị một đống chuyện phiền toái quấn thân. Bách Thần hình như biết chuyện du thuyền lần trước là ai làm, bây giờ cậu ta vẫn chưa làm gì cũng là vì cậu ta còn chưa có chứng cớ xác thực.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy điện thoại của Bách Hạo vang lên. Hắn nhận điện thoại, nghe được vài câu thì cực kỳ tức giận quát: "Con mẹ nó mày là óc heo sao? Sao bọn mày lại ngu xuẩn như vậy hả, ở đó chờ cho tao, tao lập tức qua đó."
"Bây giờ tôi có chuyện rồi, chuyện của mẹ cô tôi sẽ xem rồi làm," nói xong Bách Hạo liền sải bước rời khỏi phòng.
Hà Minh Châu bị bỏ lại lập tức xụi lơ trên ghế. Cô ta bụm mặt từ từ nức nở, cô ta biết bọn đàn ông đến lúc mấu chốt đều không dựa vào được.
Bách Hạo mới bước ra khỏi phòng một đoạn không xa đột nhiên một người đàn ông đứng ở khúc quanh vọt ra, lúc hai người ở sát vai đi qua thì va chạm vào nhau một chút. Trong khi người đàn ông kia nói xin lỗi thì một người đàn ông khác đứng ở khúc quanh nhanh chóng nhấn máy chụp hình trong tay.
Khi Bách Hạo chạy tới sòng bạc, bảo an trong văn phòng đã sớm giương cung bạt kiếm rồi. Trên trán Đội trưởng bảo an đã bị chảy máu, trên bàn là mấy miếng khăn giấy dính đầy máu. Đứng phía sau hắn là bảo an sòng bạc, ánh mắt nhìn nhóm người đối diện như nhìn kẻ thù.
Hai người đàn ông đang yện vị ngồi trên ghế nhìn thấy Bách Hạo vào cửa cũng ngẩng đầu lên. Một trong hai người đó đứng lên khách khí nói: "Anh cả, sao lại kinh động đến anh rồi?"
"Địa bàn của tôi xảy ra chuyện, tôi cũng nên tới xem một chút chứ," Bách Hạo không lạnh không nhạt trả lời một câu.
Bách Thần nghe vậy cười rất chi là dối trá, hắn nói: "Anh cả, tuy ba giao sòng bạc này cho anh quản lý, nhưng anh cũng không tránh khỏi quá độc đoán đi. Đội trưởng bảo an lại dám ra tay đánh khách?"
Bách Thần cười ha ha, ánh mắt còn quét qua người bị đánh bể đầu chảy máu ở đối diện.
Lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng thì người chung quanh cũng biết hắn là Nhị thiếu gia Bách gia, thế nhưng cũng không ngăn cản được đám người đối diện muốn quyết tâm đánh hắn. Đám người này tuy mang tiếng là bảo an nhưng trong xương vẫn không thoát khỏi bản chất của xã hội đen.
Cho tới bây giờ xã hội đen đánh nhau đều xem quả đấm, quả đấm của người nào cứng rắn hơn thì người đó chính là đại ca. Bởi vì ba của anh ta là Bách Thất Gia nên tất cả mọi người mới chịu cho anh ta mặt mũi, nhưng điều này cũng không đại biểu người ta cũng phục anh ta. Nhóm bảo an này đều đi theo Bách Hạo nên đương nhiên biết Nhị thiếu gia xưa nay bất hòa với lão đại nhà mình.
Vì thế hôm nay lúc hắn mang người tới, đội trưởng bảo an còn đặc biệt dặn dò phải ‘chăm sóc’ tốt vị Nhị thiếu gia này. Nhưng ai giờ Bách Thần lại không hề gây chuyện, chỉ nhàn tản đổ bài, đánh bài.
"Đại thiếu, anh cũng cũng đừng trách Nhị thiếu gia, thật ra đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi," lúc này người đàn ông ngồi trên ghế cũng lên tiếng.
Bách Hạo nghe thấy lời của hắn chỉ giật giật mày, nói thật mặc kệ hắn và người này tiếp xúc bao nhiêu lần thì trong lòng hắn vẫn lộ ra cảm giác chán ghét với hắn ta. Phong cách của người đàn ông này quá tà ác, ngay cả nụ cười cũng mang theo chút tố chất thần kinh, huống chi danh tiếng của hắn ta ở trong giới cũng coi như là có tiếng xấu.
Hắn ta tên là Triệu Khiêm, ba của hắn ta từ lúc Bách Thất Gia ra ngoài xông xáo giang hồ đã ở bên cạnh Thất gia. Hắn ta trước kia cũng chơi chung với đám Bách Hạo, nhưng kể từ sau khi lúc hắn ta mười tám tuổi thiếu chút nữa ở trên giường đùa chết một thiếu niên, Bách Hạo chưa từng gặp lại hắn.
Nghe nói tiểu tử này bị ba mình đưa đến Hongkong, sau hình như lại đi nước Mĩ.
Lần này gặp được hắn ta ở đây đã khiến Bách Hạo có chút giật mình. Hắn không biết từ lúc nào Bách Thần và Triệu thúc đã liên hệ với nhau rồi.
Vì vậy khi nhìn thấy Triệu Khiêm, trong ánh mắt của hắn cũng lóe lên sự hoài nghi..
"Tôi nhìn trúng nhân viên chia bài kia, nhưng mà tôi chỉ mới sờ soạng hắn một cái thế mà tiểu tử này đã đánh tôi lệch cả mũi," Triệu Khiêm nói xong đưa tay sờ sờ sống mũi mình, bất mãn nhìn người đối diện một cái.
Nhân viên chia bài bị sám sỡ đó lúc này bị người ngăn ở phía sau, Bách Hạo chỉ nhìn thoáng qua liền biết tại sao Triệu Khiêm lại bị đánh.
Nhân viên chia bài này là em trai của Đội trưởng bảo an, vẫn còn là một sinh viên đại học, nếu không phải vì mẹ của hai anh em họ bị nhiễm trùng đường tiểu cần dùng tiền gấp thì cậu ta căn bản sẽ không làm việc ở đây. Đội trưởng bảo an này tuy làm người cứng nhắc một chút nhưng Bách Hạo vẫn có chút coi trọng hắn, dù sao dạo này người giảng nghĩa khí thật sự là quá ít.
Vì vậy vừa nghe Triệu Khiêm vừa nói như thế, Bách Hạo ở trong lòng hung tợn mắng một câu, mẹ, đánh chết cái thằng khốn nạn như mày là đúng.
Hắn mở miệng nói: "Nếu cậu đã đánh người của tôi thành như vậy thì chuyện này không truy cứu nữa. Để tôi dẫn cậu đi hội sở vui đùa một chút, chi phí anh cả đây chịu hết."
Bách Thần cười như không cười liếc mắt nhìn anh cả nhà mình, nói thật cái tên Triệu Khiêm đúng là thứ khốn nạn, ngay cả hắn cũng cực kỳ ghét bỏ. Nếu không phải là bởi vì cha hắn, Bách Thần cũng không muốn đặt quan hệ với loại người này.
Triệu Khiêm quả nhiên không cho hắn thất vọng nói: "Uống rượu cũng được, nhưng anh phải bảo thằng nhóc kia tối nay theo tôi. Nếu cậu ta đồng ý thì tôi sẽ không truy cứu chuyện tối nay bị đánh nữa. Nếu không đồng ý..."
Triệu Khiêm nhìn đội trưởng bảo an còn đang ôm đầu thì cười tà.
Bách Hạo vốn dĩ còn muốn nhịn tực giận xuống, nếu người bình thường sinh sự trên địa bàn của hắn thì kể gì hắn cũng phải đánh gần chết kẻ đó. Ai ngờ thằng khốn này lại còn được voi đòi tiên.
Hắn cũng không sợ thứ người như thế, cũng chỉ là muốn dàn xếp ổn thỏa thôi, nếu hắn ta đã không muốn thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang Bách Hạo, đặc biệt là đội trưởng bảo an vô cùng khẩn trương nhìn hắn, Bách Hạo đột nhiên tiến lên nâng tay lên đè vai Triệu Khiêm xuống, đồng thời đùi phải nhấc lên, một tiếng kêu thảm thiết như giết heo trong nháy mắt bạo ra ngoài.
"Mẹ, cho mày không biết xấu hổ này, ông đây còn tính muốn dàn xếp ổn thỏa. Mày thì hay rồi, mẹ kiếp còn thuận cột leo lên, tao cho mày biết, dù hôm nay ba mày có ở đây thì tao cũng sẽ đánh mày một trận."
Triệu Khiêm bị đánh quỳ trên mặt đất, thân thể đã co lại thành một cục. Bách Thần lại chỉ đứng ở bên cạnh mắt lạnh nhìn hắn ta.
Vài hôm sau, Thu Tử Thiện đang ngồi ăn điểm tâm với Lạc Ngạn, thuận tay mở TV ra, tivi nhảy ra tin tức tối hôm một khu nhà cao cấp bị tập kích, người bị hại là họ Triệu bị người ta cắt mất đầu.
"Ý ghê quá, mới sáng sớm đã nhìn thấy cái này," Thu Tử Thiện oán trách một câu, nhưng vẫn không chuyển kênh.
Nữ MC vẫn đang cẩn thận tỉ mỉ đưa tin vụ án ‘cực kỳ bi thảm’ này.
"Anh nói người đàn ông này có phải ăn chơi trác táng quá, bị người ta trả thù, nếu không người nào có thù lớn với hắn như vậy chứ?" Thu Tử Thiện vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Lạc Ngạn đã đặt tờ báo trong tay xuống.
"Nhanh ăn đi, lát nữa anh lái xe đưa em đi làm."
"Tài xế của anh hôm nay xin nghỉ à."
"Không phải, anh chỉ muốn tự mình đưa em đi làm thôi," Lạc Ngạn uống một hớp nước trái cây rồi đáp.