Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 44

Mấy ngày sau, tôi với cậu Ba vẫn tỏ ra như bình thường, không để lộ bất kỳ sơ hở nào để mọi người nghi ngờ. Bên phía công an vẫn đang tiếp tục điều tra về việc phóng hỏa, tạm thời chưa có thêm thông tin gì khả quan.

Tôi không theo dõi bác gái với Phi Lan nữa, mà thay vào đó, tôi tìm cách đánh vào tâm lý của chị Liễu, làm cho chị sợ để dễ bề moi thêm thông tin từ chị. Mà phải công nhận một điều, người làm chuyện không đường hoàng thì lúc nào trong tâm cũng dễ cảm thấy sợ hãi. Tôi mới rỉ tai có vài hôm mà chị Liễu coi bộ sắp chịu không nổi rồi.

Dì Tư thấy chị Liễu bỏ vào trong phòng, dì tò mò hỏi tôi:

– Ê, mày nói cái vụ đó có thiệt không?

Tôi hỏi ngược lại dì Tư:

– Dì nói vụ nào?

– Thì cái vụ bà Mai đó… thiệt là ai tiếp tay cho bả hại người cũng đều bị quả báo hết hả?

Tôi gật đầu:

– Dĩ nhiên rồi dì Tư, trời ơi… bà Mai bả là gϊếŧ người luôn đó, nghiệp nặng dữ lắm, ai mà tiếp tay cho bả thì trước sau gì cũng bị nghiệp quật cho coi.

– Ghê dữ trời, hèn chi tao nghe ngoài đất liền người ta đồn quá trời… người ta nói bả chết kỳ lắm, giống như bị bẻ tay bẻ cổ vậy đó mày.

– Thì đó, bị “hành” lại đó dì, tốt nhất bây giờ ai mà lỡ tiếp tay cho bả thì nên thú thật với người bị hại đi… để người đó làm lễ xin cho là được. Chứ để dăm bữa nửa tháng gì cũng bị “bắt” đi theo bà Mai à. Đó, con Thuỳ đó dì Tư, con gái của bà Mai nghe nói chết mất xác ở đâu luôn rồi.

Dì Tư chậc lưỡi rồi rùng mình vài cái, dì cảm thán hết lời với chuyện mà tôi vừa nói. Ở trong góc nhà, tôi biết là chị Liễu đang nghe lén, hy vọng là lời nói của tôi có thể thấm vào tai của chị để chị có thể đứng ra chỉ điểm kẻ chủ mưu sau lưng chị, đem sự thật cuối cùng ra ánh sáng.

……………………

Cuối tuần, ông nội có mời chị em Phi Lan Phi Uyển và ông Khang sang nhà chơi, ý này là do cậu Ba đứng sau chỉ đạo. Cậu Ba cũng có kêu thêm Quý Phong và Quý Trung, cả ông Ba bà Ba cũng có sang ăn bữa cơm thân mật. Về chuyện tôi và cậu Ba đang quen nhau, bà Ba Tuyết coi bộ cũng vừa ý lắm, bà ấy hỏi han tôi đủ thứ. Thấy thái độ của bà Ba Tuyết như vậy, tôi lại nghĩ tới câu nói lấp lửng của mợ Hiền trước lúc siêu thoát… câu nói ấy là ngụ ý gì vậy nhỉ?

Phi Uyển thấy tôi, cô ấy đi tới hỏi thăm an ủi tôi rất nhiều, Phi Lan thì trầm mặc hơn, cô ấy chỉ nói mấy câu rồi lại đi tới bàn ăn ngồi xuống. Bữa nay có cả tôi và Phi Lan mà bác gái lại không có ý ghét bỏ tôi, giống như kiểu bà đang… sợ tôi vậy.

Suốt bữa cơm, không khí trên bàn ăn vẫn vui vẻ và thân thiện lắm, cậu Ba cũng không muốn làm mất hứng của ông nội nên cậu đợi đến khi mọi người đã ăn xong hết, cậu mới khơi màn câu chuyện chính của bữa tối ngày hôm nay…

Cậu Ba ngồi sát ghế tôi, cậu đưa ly rượu trên tay lên cao, giọng phấn khởi:

– Sẵn tiện có đông đủ mọi người ở đây, con muốn thông báo một chuyện quan trọng…

Tất cả mọi người có mặt trên bàn ăn đều dừng hành động dang dở của mình mà quay sang nhìn cậu Ba. Mỗi người một biểu cảm, mỗi người một tâm trạng, không ai giống với ai.

– Đợi xong chuyện của cha Mùa… con với em ấy sẽ kết hôn với nhau.

Lời vừa dứt, chỉ có ông nội và bà Ba Tuyết là vui mừng, còn tất cả những người còn lại, mỗi người mang một biểu cảm rất khác nhau. Phi Lan với ông Khang thì chau mày không vui, Phi Uyển và Quý Phong kiểu sững sờ, bác gái mặt mày nghiêm túc, Quý Trung thì dửng giống như chưa nghe thấy gì. Tôi ngồi ở đây, quan sát không thiếu một biểu cảm nào, đặc biệt là chị em Phi Uyển Phi Lan, biểu cảm của bọn họ thật là phong phú.

Ông nội chưa kịp lên tiếng thì ông Khang đã giành nói trước:

– Lãnh, ông thấy con hơi vội vàng trong chuyện cưới hỏi đó, dù sao cũng là mới quen mà… nên để thời gian tìm hiểu thêm chứ con.

Bác gái cũng đồng tình:

– Mẹ cũng không muốn phản đối con với con Mùa đâu nhưng gì thì gì… con nên để ý đến cảm nhận của mọi người xung quanh một chút. Ai cũng thấy là con quá mức vội vàng rồi, ăn ở với nhau cả đời cũng chưa gọi là gì… mới có vài tháng không tính là gì đâu con.

Thiệt là buồn trong lòng, bác gái đến tận cùng vẫn không chịu chấp nhận tôi…

Bác gái dứt câu, biểu cảm trên mặt ông Khang với Phi Lan mới dịu hơn được chút, cả Phi Uyển cũng không còn cảm thấy nặng nề như khi nãy nữa.

Cậu Ba đặt ly rượu xuống bàn, cậu nhàn nhạt lên tiếng:

– Những chuyện con đã quyết định, con sẽ không vì ai thích hoặc là không thích mà thay đổi. Cưới vợ là chuyện quan trọng nhất cuộc đời con, con biết nên lấy người nào là tốt với mình, là đem lại hạnh phúc cho mình. Mẹ ép con lấy người con không thích… đó không phải là muốn tốt cho con mà là hại con.

Bác gái khó chịu ra mặt, bà lớn tiếng trách móc:

– Mẹ hỏi con… Phi Lan có cái gì không tốt, Phi Uyển có cái gì không tốt… mà con nhất mực cố chấp một hai chọn con Mùa như vậy? Đó giờ con có cãi mẹ cái gì đâu hả Lãnh?

Cậu Ba chợt chuyển sắc mặt, ánh nhìn của cậu liếc qua chỗ Phi Lan và Phi Uyển, giọng cậu lạnh hơn:

– Con không cần Mùa phải tốt mọi mặt, con chỉ cần em ấy… không có lòng dạ rắn độc hại người khác là được rồi.

Lời vừa dứt, những người trên bàn cơm lại chuyển đổi biểu cảm thêm một lần nữa. Tôi lúc này cũng chẳng quan tâm gì nhiều ngoài để ý đến sắc mặt của chị em Phi Lan và Phi Uyển. Tôi chợt phát hiện ra… Phi Lan đã tái mặt kèm theo hơi mất bình tĩnh, còn Phi Uyển thì… ái chà, vẫn còn chống đỡ rất tốt.

– Lãnh à, con nói vậy là có hơi quá rồi đó, dù sao cũng còn bác Khang đang ở đây…

Ông Ba có ý tốt lên tiếng nhắc nhở cậu Ba, ông Khang thấy vậy liền chau mày không vui cất lời:

– Cháu gái tôi ít nhiều gì đều là châu báu ở nhà tôi, cũng không phải chỉ có nhà họ Quý các người mới có con trai giỏi giang. Đã không nể mặt như vậy… được thôi, Phi Lan, Phi Uyển… đứng dậy theo ông về.

Ngó thấy ông Khang có ý dắt hai cô cháu gái về, cậu Ba liền chặn lại:

– Ông Khang… ông muốn về thì có thể về nhưng tạm thời để Phi Lan và Phi Uyển ở lại một lát, con có chuyện cần nói.

Ông Khang trầm mặc, giọng điệu có chút bực tức:

– Cậu đã coi hai đứa nó không bằng con Mùa… cậu còn giữ hai đứa cháu gái của tôi lại làm gì?

Cậu Ba cười nhạt, sẵn giọng tuyên bố:

– Có chuyện con mới cần hai em nó ở lại, chuyện này lại là chuyện quan trọng… liên quan đến cha con của Mùa.

Vừa nghe cậu Ba nhắc đến hai chữ “cha con”, bác gái liền mất bình tĩnh mà làm rơi ly nước xuống khiến nó vỡ tan trên sàn nhà. Cả Phi Uyển điềm tĩnh cũng không còn giữ được sự điềm tĩnh nữa rồi, cô ta liên tục quay sang nhìn Quý Trung, giống như một dấu hiệu của sự cầu cứu.

Không đợi mọi người đợi lâu, tôi liền lên tiếng chất vấn, đầu tiên là Phi Lan và bác gái. Quay sang bác gái, tôi khẽ hỏi:

– Bác gái… con biết hết mọi chuyện rồi, hy vọng bác có thể nghĩ đến anh Lãnh mà nói thật ra hết mọi chuyện với con. Chỉ cần bác nói thật, con sẽ không thẳng tay với bác.

Bác gái mở to mắt ra nhìn tôi, bà ấy giống như kiểu bị doạ đến môi cũng run run. Không đợi bác gái lên tiếng trước, Phi Lan vì sợ tội nên đã vội chặn ngang:

– Mùa… cô hơi quá đáng rồi đó, sao cô có thể nói với dì Hằng như vậy?

Ông Khang như nhìn ra được vấn đề, ông ấy liền lớn tiếng cảnh cáo Phi Lan:

– Phi Lan!

Phi Lan giật mình, cô ta được nhắc nhở nên liền thu liễm lại bớt. Tôi lúc này mới quay sang Phi Lan rồi lại nói:

– Phi Lan, những chuyện cô và bác gái làm… không phải là tôi không biết. Nếu cô thông minh thì nên nói hết ra cho tôi biết, đừng để tôi giao hết mọi chuyện lại cho công an… đến lúc đó, cô sẽ phải chịu tội thay cho kẻ chủ mưu phóng hỏa đứng phía sau đó… cô biết không?

Phi Lan thoáng xanh mặt, cô ta vẫn cố chống chế:

– Mùa… cô đừng có được nước làm tới, đừng nghĩ nói như vậy là có thể vu oan cho tôi và dì Hằng…

Tôi cười nhẹ:

– Sao tôi phải vu oan cho cô và bác gái, cô đâu phải là tình địch của tôi đâu, thế thì tôi vu oan cho cô để làm gì? Với lại, dù cho mọi chuyện có như thế nào thì tôi cũng không bao giờ đẩy bác gái vào hố sâu được… chỉ có cô thôi, nếu cô vẫn ngoan cố muốn chịu tội thay cho người khác… vậy được, tôi cũng không ngăn cản cô.

Dừng một lát, tôi lại nói:

– Bác gái, con có bằng chứng hết rồi… tạm thời con sẽ không giao chúng cho công an. Con vẫn đợi bác… đợi lương tâm của bác lên tiếng.

Cả bác gái và Phi Lan đều hoảng loạn, nhưng khác với Phi Lan đang sợ hãi, bác gái lại quay sang nhìn cậu Ba, ánh nhìn trông rõ được sự xấu hổ kèm bế tắc. Thật ra tôi cũng không biết được chuyện gì của bọn họ đâu, tôi là đang làm bừa thôi. Bởi tôi không tin là hai người bọn họ không làm chuyện gì đó mờ ám. Chính thái độ và biểu cảm của bác gái đã bán đứng bác ấy từ ngay những giây phút đầu tiên. Nếu không phải vì sự quan tâm kỳ lạ của bác gái, chắc tôi sẽ không dám làm bừa khi không có căn cứ gì giống như bây giờ đâu.

Đương lúc ông Khang muốn lên tiếng cản trở thì bác gái… bác ấy cuối cùng cũng không bỏ qua được ánh mắt đau lòng của cậu Ba mà thú thật hết tất cả:

– Phải… là bác… chính bác tìm người đến nhà con để cảnh cáo ba con… không cho con qua lại với thằng Lãnh nữa. Nhưng bác… bác không hề kêu tụi nó phóng hỏa đốt nhà… bác không có làm chuyện đó. Mục đích của bác chỉ muốn… muốn ba con vì sợ mà ép không cho con lấy thằng Lãnh…

Tôi cố xoáy sâu vào vấn đề:

– Nếu chỉ có vậy… sao cha con lại mất tích? Tội chủ mưu bắt cóc, chủ mưu gϊếŧ người… là tội rất nặng đó bác à…

Bác gái run rẩy, bà ấy cố gắng giải thích:

– Không… bác không có ý định gϊếŧ người, bác đã dặn dò Phi Lan thật kỹ… là chỉ…

– Dì Hằng!

Với cái gọi đầy cảnh cáo của Phi Lan, bác gái liền lắc đầu nói:

– Phi Lan… chuyện này không giấu được nữa đâu… là mạng người đó Phi Lan…

Phi Lan nhìn bác gái hồi lâu, cô ấy cuối cùng cũng buông xuôi tất cả…

– Mùa, dì Hằng nói hoàn toàn là sự thật, tôi và dì chỉ muốn cảnh cáo cô… chứ tôi không hề có ý định gϊếŧ ba cô. Ngay khi biết tin nhà cô bị cháy, ba cô mất tích… cả tôi và dì Hằng đều thấy hoang mang hoảng loạn. Vốn dĩ bọn tôi không hề kêu đám người đó làm như vậy, không hiểu sao…

– Vậy đám người đó đâu?

Phi Lan lắc đầu chịu thua:

– Sau khi phóng hỏa đốt nhà cô xong… tôi không còn liên lạc được với bọn họ nữa.

– Vậy lúc đầu cô tìm bọn họ bằng cách nào?

Tôi hỏi tới đây, Phi Lan khẽ liếc mắt nhìn sang Phi Uyển, nhưng một lời tố cáo cô ta cũng không dám nói ra…

Tôi tin Phi Lan và bác gái là đang nói thật, giả dụ như có giả thì cũng chỉ có một mình Phi Lan là có thể nói dối chứ bác gái thì không thể nào. Nhưng Phi Lan cũng không đủ thù hận để phải thuê người phóng hỏa gϊếŧ người, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Cô ta biết rõ tôi và cô ta có xung đột, nếu có chuyện gì đó không may xảy ra với tôi, cô ta chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Quan trọng hơn hết, Phi Lan cũng không yêu Quý Lãnh đến mức phải bất chấp tất cả như vậy… cô ta tới đây là để thay thế Phi Uyển thôi, không phải là vì tình yêu sâu đậm gì đó đâu.

Xong phần của Phi Lan, giờ là đến phiên Phi Uyển…

Tôi quay sang nhìn Phi Uyển, cô ta cũng nhìn lại tôi, hai người bọn tôi nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, cũng không ai chịu lép vế trước ai. Phải công nhận Phi Uyển có khí chất thật, ván bài ngả đến hơn nửa rồi mà cô ta vẫn còn tỉnh tuồng đến như vậy.

– Phi Uyển… cô có gì muốn nói với tôi không?

Phi Uyển trước sau im lặng nhìn tôi, vẫn là người đàn ông của cô ta lên tiếng trước:

– Mùa, cô càng lúc càng quá đáng rồi đó, liên quan gì tới Phi Uyển mà cô hỏi cô ấy như vậy?

Tôi lại cười:

– Phi Uyển là chủ mưu… tôi không hỏi cô ta, chẳng lẽ tôi hỏi anh à Quý Trung?

Quý Trung chau mày, anh ta đứng bật dậy, tay nắm tay Phi Uyển, có ý định kéo cô ta rời đi. Cậu Ba thấy vậy, cậu ấy liền lên tiếng giữ lại:

– Quý Trung, tốt nhất nên ở lại đi, bên ngoài là người của tôi… anh trốn không thoát đâu.

Quý Trung lạnh giọng:

– Mày… bẫy bọn tao?

Cậu Ba kéo tôi về sau lưng, đồng thời người của cậu cũng kéo những người không liên can ra xa để bảo vệ. Lúc này chỉ còn tôi, cậu Ba, Phi Uyển và Quý Trung đối mặt với nhau. Cách nhau một cái bàn ăn, Quý Trung lạnh giọng cười lớn:

– Mày đã biết hết mọi chuyện, bữa nay còn tốn công bày vẽ như thế này làm con mẹ gì?

Cậu Ba cười nhạt:

– Tao muốn cho mọi người thấy… cái bản tính ác độc của bọn mày là như thế nào. Tao vẫn không dám tin là cô em gái luôn tỏ ra hiền lành lại tàn ác đến mức như vậy… nếu không có nhân chứng… tao đến bây giờ vẫn không chịu tin là sự thật đâu.

Quý Trung cười lớn:

– Nhân chứng? Nhân chứng đâu? Ai là nhân chứng?

Tiếng cười chưa kịp vang lên thì Thuỳ và cha tôi cùng nhau xuất hiện, chưa hết náo nhiệt, một tên người đầy vết thương cũng được y tá đẩy xe lăn đi vào. Vừa thấy ba người bọn họ, Phi Uyển cả kinh đến mức đứng không vững. Cô ta chỉ tay vào Thuỳ, biểu cảm kinh ngạc, giọng lạc hẳn đi:

– Cô… tại sao cô…

Thuỳ bước tới vài bước, cô ta cười gian manh:

– Mày tưởng tao đã chết rồi đúng không? Rất tiếc là phụ tấm lòng của mày rồi… tao còn sống… tao vẫn còn sống đây.

Phi Uyển nắm chặt lấy cánh tay của Quý Trung, cô ta sợ đến mức tái xanh mặt mà nép vào lòng của anh ta. Quý Trung cũng không ngần ngại dang tay ôm Phi Uyển vào lòng, kiểu chở che dành cho cô gái yếu đuối. Nhìn thấy một màn này, tôi thiệt là hâm mộ cho tình cảm điên cuồng ngu muội của Quý Trung… đúng là yêu vào thì người khôn cũng hóa kẻ ngu đần mà.

Tôi lúc này mới đứng lên tố giác:

– Phi Uyển, cô còn cái gì để chối nữa hay không? Chủ mưu phóng hỏa gϊếŧ người, chủ mưu cố ý truy sát gϊếŧ người bịt đầu mối… tội danh này đủ cho cô ngồi tù đến mục xương.

Phi Uyển hoảng loạn, cô ta điên cuồng lắc đầu:

– Không… tôi không thể ngồi tù… không… không…

Tôi gằn giọng:

– Tôi vẫn chưa nói hết, chính cô… chính cô bắt tay với bà Mai để bỏ bùa ngải tôi. Cô biết cổ tôi có đeo dây đỏ trừ ma quỷ không tới gần được nên cô đã nhờ chị Liễu cắt đứt dây chuyền của tôi… chuyện này, cô có dám nhận không?

Phi Uyển xua tay, cô ta gào lên:

– Không… tôi không có… không…

– Vậy cô có dám kêu chị Liễu ra đối chứng?

Thuỳ cười lớn, cô ta lại nói:

– Cần gì kêu con Liễu, chính tôi có thể làm chứng chuyện này cho cô… Đúng vậy, mẹ tôi bắt tay với con Uyển để hại cô đó Mùa. Chính tôi và mẹ tôi đi gặp nó, là do mẹ tôi gợi ý sợi dây chuyền trên cổ của cô rồi nhờ con này tìm cách tháo xuống. Nếu không phải vì sợi dây chuyền đỏ trên cổ cô không còn… mẹ tôi cũng không thể làm phép lên người cô được. Lý do mẹ tôi muốn hại cô thì chắc cô đã biết… bà ấy cũng đã trả giá cho việc mình làm… tôi không muốn nhắc lại nữa.

Thuỳ nói rõ ràng từng chữ khiến những người xung quanh phải há hốc mồm kinh hãi. Đến cả ông Ba vốn trầm tĩnh cũng chau mày ghét bỏ. Chỉ có duy nhất Phi Uyển là im lặng cúi đầu, tôi chăm chú quan sát cũng không rõ được là cô ta đang muốn làm gì.

Chợt vài giây sau, tôi nghe rõ được tiếng nấc nghẹn của Phi Uyển, cô ta ngước gương mặt đẫm lệ xinh đẹp lên nhìn mọi người, kèm theo đó là giọng nói đứt quãng:

– Là do các người… chính các người muốn tôi phải làm như vậy… tại sao chứ… tại sao mọi thứ lại đổ hết lên đầu tôi… tại sao vậy chứ?

Tôi thấy Phi Uyển khóc, tôi lại nhìn thấy được sự giận dữ, sự oán hận cùng sự cô độc hiện rõ lên trong ánh mắt của cô ta. Phi Uyển ôm mặt khóc như đứa trẻ, khóc đến mức phải cần có Quý Trung dỗ dành. Đáng lý hình ảnh trước mắt sẽ rất cảm động, nếu như không có…

Thuỳ không nhịn được sự giả dối đó, cô ta trực tiếp chạy đến túm lấy tóc của Phi Uyển giật xuống, kèm theo đó là liên hoàn những cú đá thùm thụp. Cô ta gào to lên:

– Là do mày, chính mày hại tao ra nông nỗi này, sao mày có sức chơi lại không có sức chịu?

Quý Trung làm sao nỡ để Phi Uyển bị đánh, không đợi ai can ra, anh ta đã chạy tới đá cho Thuỳ một cái văng ra xa rồi trực tiếp ôm Phi Uyển vào trong lòng. Quý Trung đau lòng quá mức khi thấy Phi Uyển bị đánh đến chảy máu, anh ta vốn định xông đến cho Thuỳ vài cước thì bị Phi Uyển ngăn lại. Gương mặt tái xanh nhợt nhạt của Phi Uyển khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi đau lòng:

– Em không sao… anh đừng lo cho em.

Quý Trung ôm lấy Phi Uyển, anh ta đau lòng nói:

– Em thấy thế nào rồi hả?

Phi Uyển lau vết máu trên miệng, cô ta cười trả lời:

– Em bình thường mà.

Nói rồi, Phi Uyển lại đi đến ghế ngồi xuống, cô ta im lặng vài giây rồi lại quay lên nhìn tôi, ánh mắt trầm lại, giọng dịu xuống nhưng nghe thật đáng sợ.

– Đúng đó Mùa, là tôi nhờ chị Liễu cắt đứt dây chuyền của cô, tôi bắt tay với bà Mai hại cô… tôi muốn cô phải chết.

Tôi bước lên một bước, cậu Ba cũng nhích sát theo tôi, tôi khó hiểu nhìn Phi Uyển, tôi hỏi:

– Cô muốn tôi chết… là vì cô yêu anh Lãnh à?

Phi Uyển lắc đầu, nụ cười lạnh ngắt:

– Không, tôi không yêu Quý Lãnh… tôi đã nói với cô rồi mà, tôi không yêu anh ấy. Lý do tôi muốn cô chết là vì tôi không muốn để cô lấy anh Lãnh… à không, là do ông ngoại tôi… ông ấy không muốn như thế.

Ông Khang nhíu chặt mày, giọng đầy tức giận:

– Phi Uyển, con ăn nói hồ đồ gì vậy?

Phi Uyển cười khẽ, cô ta ngước nhìn ông ngoại mình, giọng thê lương:

– Ngoại… đến mức này rồi… con giấu để làm gì nữa hả ngoại?

– Con có câm miệng lại cho ông không? Hả?

Phi Uyển nhếch môi, oán trách nói:

– Ngoại cứ thích ép con như thế… từ nhỏ đến giờ, ngoại luôn ép con làm những thứ mà con không thích. Con đã nói với ngoại bao nhiêu lần rồi, con không có tình cảm với anh Lãnh… cớ sao ngoại cứ bắt con phải lấy anh ấy…

Vài giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, Phi Uyển lại thì thào nỉ non:

– Con biết ngoại thương Phi Lan hơn… những thứ tốt nhất đều muốn dành cho nó, con… con cũng không muốn chấp nhất với nó làm gì. Thế nhưng tại sao… tại sao trong khi con đã đánh đổi nhiều thứ như vậy, con vì ông nhiều thứ như vậy… mà ông vẫn không hề thương lấy con một lần? Vừa hay tin anh Lãnh không thương con… ông đã vội hất con sang một bên rồi để cho Phi Lan vào thay thế vị trí đó… tại sao vậy… tại sao vậy hả ngoại?

Vẫn không đợi ông Khang trả lời, Phi Uyển lại đột nhiên cười lớn:

– Nhưng cuối cùng thì sao… Phi Lan vẫn là đứa thua cuộc thôi. Nó đúng là đứa vô dụng, nó chả làm được cái gì cho ông… đúng là thứ vô tích sự.

Phi Lan thoáng chốc giận dữ, cô ta cất tiếng hỏi:

– Là chị… là chị lợi dụng tôi… chị nói với tôi là tìm người đến uy hiếp ba của Mùa dùm tôi rồi trộm long tráo phụng, chị sai người phóng hỏa gϊếŧ chết luôn cha của Mùa? Có phải vậy không?

Phi Uyển cuối cùng cũng chịu nhận:

– Phải, là tao đó, chính tao cho người đi phóng hỏa gϊếŧ người… đã làm ác thì làm cho tới, mày được ông ngoại yêu thương như vậy… sao một chút thủ đoạn của ông… mày cũng không học được vậy?

Ông Khang giận dữ muốn đi tới chỗ của Phi Uyển nhưng lại bị người của cậu Ba cản lại. Phi Uyển ngồi ở ghế nhìn lại chỗ ông ta, cô ấy cười lạnh lẽo, nói từng chữ từng chữ:

– Con hiểu mà… ngoại là vì thương Phi Lan nên không muốn nó làm chuyện ác. Còn con… con chỉ là cháu ngoại nên ông có thể tùy tiện ép buộc con thế nào cũng được…

Nói tới đây, cô ta lại khóc:

– Nhưng con… con đã cố hết sức rồi mà… đến cả người con yêu… con cũng từ bỏ để chạy theo Quý Lãnh. Nhưng Quý Lãnh anh ấy… anh ấy chưa từng yêu con… chưa từng muốn cưới con. Con vì ngoại mà làm ra bao nhiêu chuyện tàn ác… tiếp tay bỏ bùa ngải, chủ mưu truy sát gϊếŧ người, chủ mưu phóng hỏa gϊếŧ người… đôi bàn tay này của con đã dơ bẩn đến mức không rửa được nữa rồi. Vậy cớ sao… cớ sao ông vẫn chưa một lần khen con… tại sao vậy hả ông ngoại? Tại sao?

Phi Uyển điên cuồng gào thét:

– Ông luôn bắt con phải vào làm dâu trưởng của nhà họ Quý, phải làm vợ của Quý Lãnh ông mới vừa lòng. Tại sao vậy hả ông ngoại? Sao ông lại ép con thành ra nông nỗi này? Ông biến con thành một đứa xấu xa tệ hại, vì để được làm vợ Quý Lãnh mà không từ thủ đoạn nào. Con hại Mùa, là con hại cô ta đó… cũng là con vì sợ bị cô ta phát hiện chuyện tiếp tay với bà Mai mà một lần nữa phải nhúng tràm làm thêm chuyện ác…

Phi Uyển chỉ vào Thuỳ đang ngồi bệch dưới nền nhà, cô ta gào khóc:

– Chính con vì bịt đầu mối mà cho người truy sát con Thuỳ… chỉ cần nó chết thì nó sẽ không tố giác con được. Là con… tất cả những chuyện xấu xa đều là con làm… chính bàn tay này của con đã… gϊếŧ người… là con gϊếŧ người… con gϊếŧ người…

Quý Trung đau lòng đến đỏ mắt, anh ta đi tới chỗ Phi Uyển đang ngồi, anh ta nắm chặt lấy tay cô ta rồi dịu giọng an ủi:

– Không có… em không gϊếŧ người… em không có gϊếŧ ai hết. Bọn họ vẫn còn sống… ba của con Mùa vẫn còn sống… con Thuỳ vẫn còn sống… vẫn còn sống mà Uyển.

Tôi nhìn bọn họ, trong lòng ngũ vị tạp trần, đúng là nghịch cảnh sinh ra thủ đoạn. Nếu ông Khang không ép Phi Uyển phải làm vợ cậu Ba thì có lẽ giờ đây… Phi Uyển với Quý Trung đã là vợ chồng của nhau rồi…

Nhưng sai trái vẫn là sai trái, không thể dùng hoàn cảnh để bao biện cho dã tâm trong lòng mình lại được. Tất cả mọi thứ đều là do Phi Uyển chọn, cô ta chọn cái ác… chính cô ta muốn bản thân cô ta phải nhúng chàm. Tất cả những lý do kia đều trở nên vô nghĩa cho đến khi… Phi Uyển chọn gϊếŧ người!