Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán

Chương 28

Giữa trưa hôm sau, Trang Di đặc biệt chạy đến trước cửa phòng Trang Cửu gõ cửa: “Cửu thúc? Tiền thúc? Tiểu Thập Tam hồi cung trước nha?”

Không ai đáp lại, phía sau vang lên thanh âm nói: “Điện hạ, Vương gia cùng chủ tử ở phòng bên cạnh.”

Trang Di quay đầu lại, nhìn hai gã ám vệ theo hầu kia giật giật khóe miệng, mới đi qua, gõ cửa: “Cửu thúc, Tiền thúc, Tiểu Thập Tam hồi cung trước.”

“À.” Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm miễn cưỡng của Trang Cửu, “Lần sau không cần chịu khó chạy ra như thế, không tác dụng gì.”

Trang Di bĩu môi: “Ờ......”

Ai ngờ Trang Cửu cái tốt không linh cái xấu thì linh, Trang Di vừa về Hoàng cung, liền lập tức bị giam lại, đưa đến  Đại Lý tự.

Buổi chiều lập tức có người nhanh chóng đến thông báo cho Trang Cửu.

“Là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, ai cũng không có thông báo một tiếng, trực tiếp giải đi rồi.” Người truyền tin là một tiểu công công, đứng ở ngoài cửa nhất nhất bẩm báo, “Nói là bởi vì mưu hại Thập Thất Hoàng tử.”

Bên trong cửa an tĩnh một lát, sau đó cửa “ầm” mở ra, Trang Cửu vừa buộc đai lưng vừa lẩm bẩm: “Trang Thập Tam này sao không thể an phận một hai ngày cho ta chứ. Ngươi nói Thập Thất Hoàng tử xảy ra chuyện gì?”

“Người bị chết chìm trong hồ sen ở Ngự hoa viên.” Công công trả lời.

Trang Cửu nhíu mày, Thập Thất sẽ “gặp chuyện”, hắn đã đoán trước, nhưng sẽ liên lụy đến Thập Tam?

Tiền Vinh phía sau cũng đã chỉnh lý xong y sam, đi ra khỏi phòng: “Là chuyện lúc nào?”

“Đêm hôm trước, buổi sáng hôm qua phát hiện, nhưng thời điểm đó còn chưa tra ra là ai làm, mà Thập Tam điện hạ đêm trước có đi tìm Thập Thất điện hạ, sáng hôm qua lại không thông báo cho tổng quản thái giám liền tự tiện ra cung......” Công công trả lời.

Trang Cửu cùng Tiền Vinh nhìn nhau, xoay người nói với công công: “Ngươi trở về nói với Mã công công, ta nghĩ xong biện pháp liền đi.”

Mã công công là thái giám từ khi Thập Tam sinh ra liền đi theo bên cạnh hắn, rất là yêu thương tiểu tử này.

“Vâng” Tiểu công công gật đầu, “Tiểu nhân xin về trước.”

“Được, ngươi đi đi.” Trang Cửu nói.

Trang Cửu cùng Tiền Vinh trực tiếp đi thư phòng. Trang Cửu vừa vào cửa liền bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm, Tiền Vinh cũng không hỏi, chỉ ngồi vào bên thư trác, đề bút viết thư.

Trang Cửu tìm kiếm một lát, mới từ trong một quyển sách cũ tìm ra ba miếng vàng.

“Đây là cái gì?” Tiền Vinh vừa viết vừa hỏi.

“Trang Di lần này gặp chuyện lớn, mọi sự phải trước bảo trụ nó rồi nói.” Trang Cửu cau cau mày, “Đây chính là ba tấm kim diệp tiên đế ban cho, vô luận chuyện gì đều có thể bảo toàn một mạng.”

“Ngươi cũng không xác định nó vô tội hay không?” Tiền Vinh đã viết xong, đề tên, rồi chờ cho giấy khô.

“...... Ta không xác định,” Trang Cửu trầm giọng nói, tự giễu một chút, “Tuy rằng ta tận lực tránh cho nó tiếp xúc mọi chuyện, nhưng không biết từ khi nào nó đã trưởng thành đến bộ dạng ta cũng không nhận ra......”

Tiền Vinh cong cong khóe miệng: “Nhớ rõ lúc trước khi Ngân Tùng bảo nghị sự đã nói gì không, Thập Tam Hoàng tử đức trọng nhân hậu...... Ta lại cảm thấy nó không đến mức chủ động ra tay. Huống hồ trước đây Thất Vương gia cũng đã đến tìm chúng ta.”

“Ta biết, cũng rất có thể là Lão Thất ra tay.” Trang Cửu thở dài, “Đợi lát nữa ta tiến cung diện thánh. Chỉ sợ phe phái lão Tam sẽ mượn cơ hội hành động.”

“Ừm.” Tiền Vinh gật đầu, bắt đầu xếp giấy, bỏ vào phong thư, trên phong thư đề bút viết xuống “Ngân Tùng bảo nhận”, đề tên là “Tiền”.

Trang Cửu nhìn thấy, đột nhiên tiến lên, đề bút viết thêm bên trên chữ “Tiền” kia một chữ “Cửu”. Tiền Vinh giật giật khóe miệng nhìn hắn, hắn cười hì hì: “Chúng ta là người một nhà mà.”

Tiền Vinh vô lực, dứt khoát không so đo với hắn, sau đó niêm phong thư, đứng dậy: “Ta đi gửi thư.”

“Ngươi viết cái gì?” Trang Cửu hỏi.

“Khi chúng ta lâm vào nguy hiểm không thể tự bảo vệ, thỉnh bọn họ ra tay cứu giúp.” Tiền Vinh thản nhiên nói.

Lại bị Trang Cửu lập tức giữ chặt, Tiền Vinh xoay người, bình tĩnh nhìn vào mắt nam nhân.

Trang Cửu chân thành mà nghiêm túc nói, thanh âm thấp trầm: “Nếu sau khi ta tiến cung có vấn đề gì, ngươi nhanh chóng trở về Ngân Tùng bảo, không cần chịu liên lụy.”

Hai mắt Tiền Vinh gợn sóng, khóe miệng cong một bên, cho hắn một cái cười lạnh: “Vâng, Tiền mỗ tự có chừng mực, Vương gia yên tâm.”

Trang Cửu biết đã chọc tới  y, thở dài: “Ta là lo lắng ngươi......”

Tiền Vinh nhẹ nhàng tránh hắn: “Ngươi chuẩn bị đi, còn chậm trễ thêm một khắc, Thập Tam điện hạ liền nguy hiểm thêm một phần.”

Trang Cửu lúc này mới không nỡ mà buông tay.

Chờ Tiền Vinh phân phó mang thư gửi xong, Trang Cửu đã thu thập thỏa đáng, ăn mặc chỉnh tề, muốn tiến cung.

Ngoài cửa, Trang Cửu nhìn Tiểu Tiền vân đạm phong khinh theo hắn thông báo, rốt cuộc nhịn không được kéo y qua, ở trước mặt mọi người, cho y một cái hôn nhẹ.

Mà Tiền Vinh, lại không có khước từ, ngầm cho phép hắn.

Hai người đều biết, Trang Cửu đi chuyến này, nguy hiểm trùng trùng.

Buông tay để Trang Cửu rời đi, Tiền Vinh nhẹ dựa vào khung cửa, ôm ngực. Đến khi nhìn thấy bóng dáng cỗ kiệu kia biến mất ở chỗ rẽ, mới xoay người, đi chờ người của Ngân Tùng bảo ở Hoàng thành mà vừa rồi khi truyền tin đã thông tri đến gặp.

Hai người đoán không sai, Tam Vương gia lần này quả nhiên lập tức truy kích, mượn cơ hội muốn làm lớn chuyện này, tốt nhất có thể hoàn toàn diệt trừ Trang Cửu cùng Thập Tam Hoàng tử. Tức khắc bỏ đá xuống giếng đổ dầu vào lửa, cơ hồ là tiến cung cùng lúc với Trang Cửu.

Tiền Vinh nghe thuộc hạ thuật lại, một tay chống đầu, một tay không nhịp điệu gõ gõ mặt bàn, mở miệng hỏi: “Thất vương bên kia thì sao?”

“Cũng không động tĩnh.” Thuộc hạ trả lời.

Tiền Vinh trầm ngâm, mặt ngoài không có động tĩnh là đúng, trừ bỏ tự hắn đến Cửu Vương phủ nói chuyện Thập Thất Hoàng tử, bên ngoài cũng không ai biết giữa Thất vương cùng Thập Thất Hoàng tử có dính dáng.

Vậy thì, nếu thật sự là Thất vương động tay động chân, hà tất liên lụy Trang Cửu, Thập Thất không phải còn chờ Trang Cửu an bài chỗ đi cho hắn sao?

Đang cùng thuộc hạ thương nghị, bên ngoài lại có người đến, là vị công công đến lúc sáng kia.

“Cửu Vương gia cũng bị giam giữ.” Công công lo lắng nói, “Hoàng Thượng lần này cực kỳ tức giận, muốn xử trí thật nặng, tuy rằng Cửu Vương gia cầm kim diệp bảo mệnh, nhưng cũng bị đưa đến Đại Lý tự ── nghiêm hình nơi đó cực kỳ tàn khốc......”

Tiền Vinh nhíu mi, nghe hắn nói.

“Mã công công bảo nô tài lập tức ra đây báo cho Vương phi, việc này trọng đại,” tiểu công công tiếp tục nói, “Tam Vương gia cũng ở trong cung, theo bên cạnh Hoàng Thượng nói không ít lời xấu về Cửu Vương gia, còn nói Thập Tam điện hạ sau khi có chuyện đến tìm Cửu Vương gia trước, tất có ẩn tình.”

“Vậy chuyện Thập Thất hoàng tử tra rõ chưa?” Tiền Vinh hỏi.

“Chính là vẫn chưa, giống như có người đang cố ý che giấu, mẫu phi của Thập Thất Hoàng tử cũng không cho người tới gần di thể......” Tiểu công công đáp, “Mã công công lo lắng, việc này kéo dài, Cửu Vương gia cùng Thập Tam điện hạ sẽ chịu tai bay vạ gió.”

Tiền Vinh đỡ trán, cảm thấy đối với chân tướng cái chết của Thập Thất Hoàng tử có chút khẳng định. Nhưng quả thật như tiểu công công đã nói, nếu Thất vương giở thủ đoạn kéo dài điều tra, bọn Trang Cửu chắc chắn ở trong thiên lao ăn hết đau khổ. Hơn nữa Tam vương bên kia, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn công công nói: “Đa tạ công công có lòng đến đây thông báo, Tiền mỗ còn nghĩ biện pháp. Thỉnh công công hồi cung trước, tránh ở lại quá lâu, bị người đàm tiếu.”

“Vâng, tạ ơn Tiền đại nhân.” Tiểu công công nói xong, cũng vội vàng rời đi.

Còn lại Tiền Vinh, còn có mấy vị tùy tùng của Trang Cửu, cùng với người mình tin tưởng ở Ngân Tùng bảo.

“Có chỗ nào không đúng.” Tiền Vinh cau mi nói.

“Phải, tại hạ suy đoán, điểm mấu chốt ở chỗ Thất Vương gia.” Một vị mưu sĩ nói.

Tiền Vinh gật đầu, đứng dậy: “Triệu Tiểu Cường, chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Thất Vương phủ bái phỏng.”

Trong Đại Lý tự, Trang Cửu tuy rằng tay chân đều bị xiềng xích, trên người cũng có mấy chỗ bị thương, nhưng tốt xấu gặp được Trang Di. Tiểu tử cũng không tốt được chỗ nào, trên mặt tràn đầy máu, vừa thấy Trang Cửu, nước mắt vẫn nghẹn liền không dừng được oa oa chảy ra, lại kích thích vết thương trên mặt bị đau.

Trang Cửu giật giật khóe miệng, tiến lên sờ sờ đầu của hắn: “Ngoan...... Ai bảo ngươi không có việc gì đi trêu chọc Thập Thất.”

Trang Di bĩu môi, rất là ủy khuất: “Rõ ràng là hắn đến trêu chọc ta......”

Trang Cửu vô lực.

Ngục tốt phía sau đẩy hai người một cái: “Còn dài dòng cái gì? Ngại ăn khổ không đủ có phải không?!”

Giờ này khắc này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, khi Trang Cửu bị áp giải đi ngang qua Thập Tam, tiến vào phòng giam của mình, loáng thoáng nhớ kỹ số phòng giam của Thập Tam.

Đêm khuya, Tiền Vinh mới từ trong Thất Vương phủ đi ra, sắc mặt đen trầm, không biết suy nghĩ cái gì. Triệu Tiểu Cường đi theo phía sau, trong lòng phỏng đoán không ra biểu tình bí hiểm khó dò của y.

Giờ này khắc này, Cửu Vương phủ tuy rằng tạm thời không có Cửu vương, nhưng cũng không hỗn loạn rối ren như rắn mất đầu. Có vị Tiền chủ tử tọa trấn, mọi người cũng hơi chút an tâm.

Ai ngờ vị chủ tử này, vừa về Vương phủ của mình, liền trực tiếp trở về phòng ngủ.

Triệu Tiểu Cường đánh bạo trước khi y vào phòng hỏi một câu: “Chủ tử?”

“Hả?” Tiền Vinh quay đầu lại nhìn hắn.

“Kế tiếp phải làm sao?”

“Về phòng ngủ.” Tiền Vinh đáp lại hắn.

Liền không hề để ý tới bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm kia nữa, trực tiếp vào phòng đóng cửa.

...... Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, đột nhiên giống như thực tin tưởng y, đều nhún nhún vai, trừ bỏ người theo hầu, đều mạnh ai về phòng nấy.

Ngày hôm sau, Tiền Vinh cũng không có động tác gì, nhưng lại đem mọi người trong Vương phủ, tiểu tư nha hoàn gì gì, đều gọi vào trong đại sảnh.

Nhìn mấy người bên dưới không rõ chuyện gì, Tiền Vinh uống ngụm trà, thanh thanh yết hầu: “Cửu vương lần này gặp nạn, đúng là ý trời khó tránh. Tiền mỗ bất tài, thật sự vô lực xoay chuyển trời đất. Mọi người mấy năm nay cũng đều ở trong Vương phủ, nói tới cũng không phải không có tình cảm. Thật sự thì, giữa phu thê đều là đại nạn lâm đầu mạnh ai nấy bay(1). Tiền mỗ thật sự vô năng, chỉ có thể thỉnh mọi người đều tự tìm đường ra ── đương nhiên, Vương phủ sẽ bồi thường đủ cho các vị.”

Tôi tớ hai mặt nhìn nhau, lại không dám nghị luận.

Tiền Vinh nhìn tình huống này, buông chén trà, thở dài nói: “Các vị, thỉnh đi tìm quản gia đại nhân, lĩnh phần của mình, sau đó, liền tan đi.”

Những người đó tuy rằng chần chờ, nhưng nhất thời cũng không có phương pháp. Cho dù trong lòng đều chê trách đã nhìn lầm vị “Vương phi nương nương” này.

Bọn người Triệu Tiểu Cường lại bất vi sở động ── bọn họ không phải mấy tiểu tư nha hoàn hay thị thệ bình thường kia, là tử sĩ một tay Trang Cửu bồi dưỡng ra. Cái gọi là tử sĩ, tức là đến chết cũng sẽ không rời bỏ chủ tử của mình. Cho dù đối mặt chính là như Tiền Vinh đã nói, trời.

Lại trở về thư phòng, Tiền Vinh nhìn Triệu Tiểu Cường và Lí Cương vẫn đi theo phía sau mình, cong nửa miệng: “Cửu vương nuôi các ngươi không uổng.”

“Chủ tử.” Triệu Tiểu Cường xưng hô cũng không đổi.

Bọn họ đồng thời cũng nguyện trung thành với Tiền Vinh, này cũng không thể nghi ngờ.

“Đều tự về cả đi.” Tiền Vinh nói, “Đêm nay phải ngủ thật tốt.”

“...... Vâng.”

Bởi vì biết tình cảm dây dưa giữa vị chủ tử này cùng Trang Cửu, cho nên, tin tưởng y.

Đến tận đêm khuya, Tiền Vinh vẫn đứng trong thư phòng không ra. Đến khi tổng quản đến gõ cửa.

“Đều đi rồi à?” Tiền Vinh vừa nhìn một quyển sách, vừa hỏi.

“Đúng vậy.” Tổng quản trả lời.

Ông là người đã theo Cửu vương nhiều năm, đối với Cửu vương một lòng trung thành.

Tiền Vinh vẫn không nâng mắt: “Ông cũng đi đi.”

“Chủ tử......” Lão quản gia lập tức mắt ươn ướt.

Tiền Vinh thản nhiên nói: “Để lại cho ông, cũng đủ ông an tâm về quê dưỡng lão.”

“Nhưng mà, Cửu Vương phủ chỉ trong một đêm liền bị bại như thế, lão thân, không cam lòng......” Lão quản gia nói.

Tiền Vinh mới ngẩng đầu, nhìn ông cười cười: “Ta thật sự cảm tạ ông mấy năm nay đã chiếu cố Trang Cửu, nhưng đã đến lúc duyên phận hết rồi.”

Lão quản gia nghẹn ngào không nói nên lời, thở dài một tiếng, lui xuống.

Tiền Vinh mới thản nhiên đưa tầm mắt trở lại sách trên tay.

______________________________________________________________________________

(1) Đại nạn lâm đầu mạnh ai nấy bay: xuất phát từ câu “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi”. Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi.