Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 97: Không gì hơn cái này


Thanh âm từ bên hồ truyền lại, lộ ra tự phụ cùng lạnh lùng.
Tần Thiên cùng Lôi Đình biến sắc cùng lúc, chỉ thấy cao thủ cửu đại phái đã tề tựu đông đủ, nhân số ước chừng hơn mười vị.
Cẩn thận quan sát, tất cả cao thủ lần này tới đây đều là trẻ tuổi, lấy cường giả Tạo Hóa làm chủ đạo, cũng có một ít là cao thủ Khởi Nguyên cảnh.
Thanh âm mới vừa rồi chính là thiếu chủ Thiên Kiếm tông – Kiếm Thần Phong, bên cạnh còn có 5 vị cao thủ, người đông thế mạnh a.
Nhân số của tám đại môn phái còn lại đều có khác nhau, bình quân cũng có chừng 3 – 5 vị, trong đó không ít gương mặt quen thuộc như mấy người Băng Tâm, Đông Phương Vũ Nhược, Chu Dật, Thiên Hoa Tà Nguyệt.
Tiểu Vân Thương Hải Trầm Tuyết Y không tới, chỉ có Chu Dật cùng một vị cao thủ mà thôi, là nhân số ít nhất trong các môn phái.
“Khiến cho các vị đợi đã lâu, thật là ngượng ngùng a”
Tần Thiên rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, cũng không nóng lòng ly khai.
Kiếm Thần Phong cười lạnh, nói: “Ngươi cũng rất trấn định đó, đáng tiếc ngươi đã là con chim trong lồng, có chạy đẳng trời”

Tần Thiên phản bác: “Chuyện gì cũng không có tuyệt đối, chư vị không nên quá tự phụ. Trong số các ngươi cũng có không ít là người quen cũ của ta, từ Tuyệt Thiên lĩnh rồi đến ngôi miếu đổ nát, sau đó là Xích Huyết cốc, tiếp theo là Phổ Độ tự, một đường truy sát không ngừng nghỉ, ta đây không phải còn sống tốt đó sao?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt hừ nói: “Vận khí một người cũng có lúc dùng hết, ngươi cho rằng mỗi một lần đều có vận tốt như thế cả sao?”
Lôi Đình lạnh lùng nói: “Chỉ bằng đám người các ngươi … cũng càn rỡ đó, thật là cuồng vọng”
Thiên Hoa Tà Nguyệt chân mày nảy lên, hơi giận nói: “Tiểu tử, ngươi đến cả tên cũng không dám báo ra, còn dám phát ngôn bất kính, hôm nay nhất định phải cho ngươi chết tại chỗ này”
Lôi Đình cười lạnh, nói: “Các ngươi là những kẻ bất tài, còn chưa có tư cách biết ta là ai”
Kiếm Thần Phong giận nói: “Tiểu tử thật cuồng vọng, ở cái đại lục Khởi Nguyên này, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện như thế với chúng ta”
Lôi Đình khinh thường nói: “Khởi Nguyên đại lục đất chật người đông, là một loài chim nho nhỏ? Bọn ngươi là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, lại còn là một đám tự đại cuồng vọng, không cảm thấy mất mặt sao?”
Kiếm Thần Phong là thiếu chủ Thiên Kiếm tông, chưa từng bị ai quở trách bao giờ?
“Im miệng, ta giết ngươi!”
Dưới cơn thịnh nộ, Kiếm Thần Phong cong ngón tay rồi búng ra, một đạo quang trụ sáng ngọc phá không mà hiện, hóa thành một đạo Thông Thiên kiếm trụ, hướng cái đầu Lôi Đình đánh xuống.
Bốn phía, cuồng phong nộ hống, thời không rung chuyển, một mảnh hư không dài hẹp tại trên mặt hồ nước lóe lên, từng đạo vết rách không gian bủa giăng khắp nơi, tựa như một thiên võng, đem Tần Thiên cùng Lôi Đình bao phủ vào trong đó.
Một kiếm này nhìn qua có vẻ đột ngột, nhưng uy lực kinh người, sắc mặt của cao thủ cửu đại phái không khỏi kinh biến, tựa hồ không nghĩ tới dưới cơn thịnh nộ Kiếm Thần Phong có thể bộc phát ra một kích khủng bố như vậy.
Sắc mặt Tần Thiên lộ vẻ lo lắng, mặc dù cảnh giới của hắn quá thấp, cũng biết được một kích này của Kiếm Thần Phong mạnh hơn mình nhiều lắm.
Lôi Đình cười lạnh lẽo một tiếng, tay phải hướng kiếm trụ đang bổ tới kia nhấn một cái, từ lòng bàn tay bay ra chín đạo quang mang, trong nháy mắt hóa thành chín cái mặt trời, cửu dương chi quang cực nóng, tạo thành một quang hoàn tỏa sáng ngọc, đột nhiên chụp vào Thông Thiên kiếm trụ khổng lồ kia.
Quang hoàn trói buộc, kiếm trụ chấn động, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, Thông Thiên kiếm trụ của Kiếm Thần Phong ầm ầm bể nát, hóa thành lưu quang đầy trời, bắn tứ tung.
Vừa lúc đó một đạo kiếm quang xuất hiện tại đỉnh núi cách đó không xa, chỉ nghe một tiếng nổ tung, cả đỉnh núi bị san bằng, đất bụi tung bay đầy trời.
Tần Thiên có chút hoảng sợ, cao thủ Tạo Hóa cảnh quả nhiên lợi hại, chỉ một cái phất tay thôi cũng đủ dời non lấp biển, quả thực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Thân thể Kiếm Thần Phong nhoáng một cái, lui về phía sau hai bước, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, sắc mặt chấn động.

Lôi Đình hồn nhiên bất động, ánh mắt như đao, cao ngạo lãnh khí làm cho người ta không thể nào quên được.
Thực lực Lôi Đình sâu không lường được, mọi người tuy rằng biết hắn là cao thủ Tạo Hóa cảnh, nhưng đều là cảnh giới Tạo Hóa đỉnh phong, người thì bất đồng, thể chất khác nhau, công pháp tu luyện khác nhau, đẫn đến thực lực cũng không giống nhau.
Lúc trước ở Huyết Sát động phủ, Lôi Đình dễ dàng đẩy lùi Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Cổ Liệt một đám đại cao thủ, trong đó Băng Tâm cùng Trầm Tuyết Y đều là cao thủ Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, nhưng bàn về lực chiến đấu, hiển nhiên là không cách nào sánh với Lôi Đình.
Hiện tại, cao thủ cửu đại môn phái ngăn cản Lôi Đình cùng Tần Thiên ở trên đầm nước này, mặc dù nhân số nhiều hơn, nhưng lại thiếu cao thủ Bất Diệt cảnh áp trận, muốn áp chế Lôi Đình, cũng không phải dễ dàng gì.
“Thiên Kiếm tông chỉ có vậy mà thôi, chúng ta đi”
Lôi Đình kéo Tần Thiên, xoay người muốn đi.
“Đứng lại! Không giao ra Tần Thiên, ngươi đừng nghĩ muốn rời khỏi nơi này”
Cao thủ cửu đại môn phái đồng loạt tiến lên, đem Tần Thiên cùng Lôi Đình bao quanh vào giữa.
Tần Thiên nhìn lướt qua bốn phía, lạnh nhạt nói: “Các vị nếu đã nhiệt tình như vậy, vậy chúng ta sẽ lưu lại trong chốc lát”
Chu Dật hừ nói: “Đừng có ra vẻ trấn định, hôm nay ngươi không thể rời đi nơi này”
Tần Thiên nhìn Chu Dật, châm chọc nói: “Cõi đời này người lấy oán báo oán cũng thật nhiều a, ta tặng không bảo vật cho Tiểu Vân Thương Hải các ngươi, ngươi liền đối với ta như vậy sao?”
Chu Dật nghe vậy giận dữ, quát: “Tặng không? Bởi vì tấm bia đá kia mà các đại môn phái nhìn chằm chằm vào bổn môn, đây là ngươi di họa Giang Đông”
Tần Thiên cười to, nói: “Bảo vật phải là người có đức, Tiểu Vân Thương Hải nếu một chút thực lực cũng không có, tự nhiên là đưa cho người khác,
Chu Dật cả giận nói: “Ngươi câm mồm”
Tần Thiên nhún nhún vai, xem thường, hừ nói: “Có đồ tốt nữa, ta cũng không cho Tiểu Vân Thương Hải ngươi nữa đâu nha”
Chu Dật giọng căm giận, nói: “Ngươi cảm thấy được ngươi có lần nữa sao?”
Tần Thiên phản bác: “Các ngươi đợi ta ở chỗ này đã lâu rồi, có ai biết ta từ nơi nào đi ra không?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt khinh thường nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi từ trong hồ đi ra, cái này còn phải hỏi sao?”

Tần Thiên giọng châm chọc: “Lấy tu vi của các ngươi, ta nếu muốn trốn trong hồ, các ngươi cảm ứng được sao hả? Cả một đám thật đúng là đồ ngu mà”
Mọi người giận dữ, Tần Thiên là một người bình thường, ở nơi này lại dám nhục mạ đám cao thủ bọn họ, đây quả thực là ăn gan báo.
Nhưng, nếu cẩn thận suy nghĩ lại, lời nói Tần Thiên không phải là không có lý.
Hồ nước này mặc kệ sâu bao nhiêu, lấy thực lực của đám cao thủ lúc này, Thần niệm thấu không đại pháp hơi dò xét thôi, thì bất kỳ một hơi thở nào tuyệt không giấu diếm được, tuyệt đối giấu không được đám cao thủ này.
Đông Phương Vũ Nhược nói: “Địa hình nơi này có chút đặc thù, chính là nơi Tàng Long Ngọa Hổ, chỉ sợ có ẩn chứa bảo vật”
Đông Thắng Huyền Tông giỏi về cơ quan trận pháp, đối với xem núi nhìn nước, tìm kiếm địa bảo lại có thành tựu kinh người.
Đông Phương Vũ Nhược chính là huyền nữ của Đông Thắng Huyền Tông, thân phận siêu nhiên, địa vị cực cao, đối với nghiên cứu huyền thuật tương đối thấu triệt.
Kiếm Thần Phong kinh nghi nói: “Nơi đây thật có bảo vật sao?”
Đông Phương Vũ Nhược nhìn Tần Thiên một cái, khẽ gật đầu.
Mọi người ồ lên, tâm tư nhảy loạn, tất cả đều cẩn thận lưu ý đến chỗ sâu giữa hồ, triển khai thăm dò.
Tần Thiên cười lạnh, nói: “Cửa vào là ở bên trong dưới đáy hồ, nếu không sớm đã có người phát giác? Trước mắt, cao thủ Thiên Nguyên phái đang ở bên dưới điên cuồng cướp đoạt, các ngươi cứ chầm chậm mà tìm nha. Đoán chừng lúc các người tìm được, cao thủ Thiên Nguyên phái đã cướp sạch sẽ không còn một mống nào”