Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau, Sở Y Nhân ngẫu ngộ Mạc Duật ở một cái sân hẻo lánh. Hiện tại đang lúc sáng sớm, chưa có ai đi ra tản bộ. Nàng theo bản năng gọi lại hắn:

"Mạc công tử."

Mạc Duật không dừng lại cước bộ.

"Mạc công tử, xin dừng bước."

Mạc Duật tựa hồ không nghe thấy. Mặc kệ Sở Y Nhân có hô thế nào, bóng dáng của hắn vẫn như cũ tuấn dật tiêu sái.

Sở Y Nhân cắn chặt răng, nhấc làn váy chạy vội lên trước người Mạc Duật, giang tay ngăn lại.

"Mạc công tử còn ghi hận Y Nhân sao?" Sở Y Nhân ngẩng đầu, nhu nhược nhìn Mạc Duật, phảng phất như một đóa hoa thẹn thùng nhậm người hái. Khóe mắt rưng rưng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta hận không thể ủng vào trong lòng thương tiếc. Biết hắn không nhìn thấy, nàng cố ý điều chỉnh thanh âm của mình mềm mại quyến rũ đến cực điểm.

Sở Y Nhân thập phần tin tưởng năng lực của hệ thống. Nàng đem bản thân đắp nặn thành hình tượng nhu nhược động lòng người, bảo đảm người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Mặc dù lần đầu tiên đụng vào Mạc Duật xảy ra chút lỗi, lần thứ hai khẳng định không có vấn đề.

Nhưng lúc này, nàng lại thất vọng rồi, Mạc Duật vì sao mỗi lần đều miễn dịch với mị lực của nàng?

"Mạc công tử, ngươi hiểu lầm Y Nhân. Ta cũng không biết La đại ca cùng Tân đại ca lại làm như vậy. Ta......ta khi đó chính là sợ hãi, khóc đến hôn mê bất tỉnh. Ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ngươi bị thương......" Sở Y Nhân nghẹn ngào nói.

Mạc Duật bị chặn đường, trầm mặc không nói.

"Mạc công tử, thương thế của ngươi thế nào rồi? Mỗi khi nhớ tới ngươi bị thế nhân hiểu lầm, nhớ tới thương thế của ngươi, đau đớn của ngươi, ta liền hận không thể thay ngươi......Mạc công tử, nếu ngươi còn tức giận, cứ mắng ta đi, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng....."

Mạc Duật thờ ơ làm Sở Y Nhân có chút nóng nảy. Sao nàng nói đến như vậy hắn còn không phản ứng?! Ngày hôm qua nhìn thấy Mạc Duật, nàng vẫn liền nhớ mãi không quên, tuy rằng buổi tối bị Du Tông mê hoặc làm phân tâm, nhưng người nàng nhớ nhung nhất vẫn là Mạc Duật a. Lần này bỏ qua hắn, không biết đến khi nào mới gặp lại được. Người này thật sự quá cao ngạo, phạt không được dỗ cũng không xong, xem ra nhất định phải áp dụng biện pháp tử triền lạn đánh, không ngừng xoát cảm giác tồn tại, nhất định phải nghĩ biện pháp đem hắn bắt về.

Chờ cho độ hoàn thành nhiệm vụ của nàng cao hơn một chút, liền kêu hệ thống tăng thêm điểm mị lực. Nàng tin tưởng sở dĩ nam nhân còn có định lực, chính là vì nữ nhân không đủ mị lực!

"Cho dù Mạc công tử không chịu tha thứ Y Nhân, Y Nhân cũng sẽ mỗi ngày vì Mạc công tử cầu phúc, nguyện cho Mạc công tử từ nay về sau hết thảy bình an, khổ tận cam lai......" Thanh âm của nàng tràn đầy chua sót, tràn ngập chờ mong, nhưng nam tử trước mắt vẫn trơ như sỏi đá, đối với bộ dạng đáng thương của nàng không hề phản ứng. Trong lòng Sở Y Nhân quả thực muốn hộc máu.

Nàng liếc thấy trong tay hắn cầm một gói to, hiển nhiên là đi lấy bữa sáng cho người nào đó. Mạc trang chủ phong hoa tuyệt đại, cho dù mang theo một gói đồ ăn to tướng không hợp hình tượng như vậy, vẫn không chút nào tổn hại đến khí chất của hắn, không hổ danh là nam chủ. Sở Y Nhân khẽ híp con mắt, hờn giận thầm nghĩ, nam nhân này vì sao lại không ái mộ nàng?

"Mạc công tử đây là mang bữa sáng cho Tố cô nương sao? Cảm tình của các ngươi thật không sai a, thật khiến cho Y Nhân hâm mộ."

Nữ nhân này quá ầm ĩ, Mạc Duật giận tái mặt. Bánh bao đều nguội. Lúc này Tố Dĩ đã thức dậy, nếu dùng điểm tâm trễ, tinh thần của nàng cả ngày đều không tốt.

Nếu không phải vì không thể ở trước mặt nữ nhân này tiết lộ võ công, hắn đã sớm đem nữ nhân đang lảm nhảm trước mặt giết.

May mắn, có người đến giải cứu.

Vài vị nữ hiệp kết bạn đi tới, nhìn thấy Mạc Duật sắc mặt không chút thay đổi, bên cạnh là Sở Y Nhân vẻ mặt khóc tang, giây lát đã hiểu.

"Ai da! Có người liền như vậy chịu không nổi tịch mịch, mới sáng sớm đã ra ngoài trêu ong chọc bướm!"

Bạch liên hoa a! Càng khiến nam nhân trìu mến cỡ nào, càng thu hút thù hận của nữ nhân cỡ đó.

"Vài vị tỷ tỷ này......" Sở Y Nhân thê lương nhìn bọn họ.

"Ngừng! Ta cũng không có người muội muội nào nhu nhược như ngươi, ngươi không cần tùy tiện nhận thân thích."

"Muội muội thích khóc tang như vậy, ta chịu không nổi, nuôi trong nhà cũng không biết lãng phí bao nhiêu nước."

"Ta, ta biết......vài vị nữ hiệp đây là hiểu lầm ta......"

"Ngươi rốt cuộc hồi nhỏ dốt văn đến cỡ nào a? Nói vài câu đã lắp bắp, ấp a ấp úng, chưa nói xong liền rơi nước mắt, muốn khiến người ta nghĩ chúng ta khi dễ ngươi sao?"

"Không phải, Y Nhân làm sao dám......"

"Ngươi có gì không dám, nhìn ngươi cả ngày bày vẻ đáng thương, đúng là ai gặp ai xui!"

Đám xấu nữ này! Sở Y Nhân dùng sức vò lấy khăn tay, hung hăng mắng thầm trong lòng. Cho các ngươi đắc ý nhất thời, chờ đến đêm nay, để xem các ngươi còn có thể cười ra hay không!

Sở Y Nhân phát hiện Mạc Duật đã sớm lẩn mất, không thấy bóng dáng, nên cũng không muốn cùng đám người nhàm chán trước mặt lãng phí thời gian. Thấy loáng thoáng có bóng người hướng về phía này đi tới, nàng liền xuất ra khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt, nhỏ giọng khóc:

"Thực xin lỗi, nhất định là Y Nhân làm sai chỗ nào, mới chọc chư vị tỷ tỷ không vui. Nếu các tỷ tỷ nhìn thấy ta tâm tình không tốt, Y Nhân liền lập tức rời đi, sẽ không làm bẩn ánh mắt của các tỷ tỷ......"

Dứt lời, liền bày ra tư thái ôn nhu rơi lệ, mấy người phía xa lập tức bị tuyệt kỹ của nàng đánh bại, trong chốc lát, phía sau đã truyền đến tiếng rống giận của vài đại hiệp:

"Đám nữ nhân ác độc các ngươi, muốn đối Sở cô nương làm cái gì?!"

******

Thời điểm Mạc Duật trở về, Tố Dĩ đã thức dậy được một hồi, đang tản bộ ở ngoài sân, nhìn thấy Mạc Duật một bộ biểu tình người sống chớ gần bước vào, liền tiến lên tiếp nhận gói to trong tay hắn.

Nàng thật ra rất yên tâm để cho một người mù đi lấy bữa sáng, bởi vì nàng chưa hề gặp qua cái gì có thể làm khó hắn.

Mạc Duật suốt ngày đều biểu tình lạnh nhạt, không làm mặt nghiêm thì làm mặt than. Nhưng nếu có ai đến làm hắn không thoải mái, hắn nhất định sẽ đáp trả lại, làm cho người đó càng không thoải mái. Bất quá, gần đây cảm xúc của hắn càng lúc càng nóng nảy, may mà thời điểm ở bên cạnh nàng không xuất hiện hành vi bạo lực gì.

Tố Dĩ đã sớm thành thói quen với việc hắn ở bên cạnh.

Tối hôm qua, Mạc Duật đi ra ngoài một khoảng thời gian. Tố Dĩ biết, Mạc Duật cũng biết nàng biết. Nhưng hai người đều ăn ý không nói gì.

Tố Dĩ vừa ăn bánh bao, vừa nghĩ đến lời nhắn sư huynh gửi cho nàng. Nàng phải đi đâu tìm cái hắc hòm trong khi hiện tại một chút manh mối cũng không có. Ở đây nhiều phòng ốc như vậy, chẳng lẽ nàng phải lục xoát hết toàn bộ.

Sư huynh thật sự rất không đáng tin, lần trước còn kêu nàng đi theo Mạc Duật, lúc ấy vẫn còn là tướng quân xuất quân ra trận. Hắn thật đúng là xem trọng sư muội của mình a, tưởng nàng cái gì cũng có thể làm như Sở Y Nhân, mỉm cười một cái liền phá đổ một tòa thành sao?

Tố Dĩ phân tâm suy nghĩ, thiếu chút nữa liền bị nghẹn, bên cạnh đưa tới một chén nước, lập tức giải cứu nàng khỏi cơn cực khổ.

Sau đó, nàng nhìn sang Mạc Duật.

Nếu lần trước mấu chốt là đi theo Mạc Duật, như vậy lần này hẳn là cũng có thể từ trên người hắn tìm được manh mối.

Tố Dĩ nhắm mắt lại, mệt mỏi ngã ngồi xuống.

Nàng chỉ muốn lẳng lặng trồng hoa phơi nắng, vì sao cứ phải đi theo một kẻ không an phận chạy khắp nơi như vậy a?



------ Tiểu kịch trường ------

Hệ thống: [Xin hãy quyết định có "Đi theo" Mạc Duật hay không?]

Tố Dĩ: "Đi."

Tố Dĩ: "......Đợi chút! Tắm rửa sẽ không đi theo luôn chứ!?]

Hệ thống: [Vậy có muốn giải trừ trạng thái "Đi theo" hay không?]

Tố Dĩ: "Có! Mau giải trừ!"

Hệ thống: [Giải trừ thất bại, tiến vào trạng thái "Quyết chiến"]

Trong phòng hơi nước lượn lờ, Mạc Duật chỉ mặc nội y, tóc đen như mực, bí hiểm nhìn Tố Dĩ.

Tố Dĩ: "Trạng thái "Quyết chiến"...là cái gì?"

Hệ thống: [Mạc Duật mời ngươi cùng nhau cộng dục (*tắm chung*:v), nhận hay không?

=> Lựa chọn 1: Nhận.

=> Lựa chọn 2: Đương nhiên nhận.]

Tố Dĩ: "Lựa chọn "không nhận" đâu?"

Hệ thống: [Mạc Duật cưỡng chế mời ngươi cùng nhau cộng dục, Tố Dĩ không lựa chọn, mặc định là đồng ý.]

Tố Dĩ: "......Ta đi về phòng."

Hệ thống: [Trong trạng thái "Quyết chiến", mọi hình thức rời khỏi hiện trường đều mất đi hiệu lực. Thỉnh lựa chọn đạo cụ: roi da, cây nến, dầu bôi trơn, xiềng xích, bla bla...]

Tố Dĩ: "Rời khỏi hệ thống!"

Hệ thống: [Trong trạng thái "Quyết chiến", mọi hình thức rời khỏi hệ thống đều thất bại. Thỉnh lựa chọn tư thế: điên long đảo phượng, Quan Âm tọa liên, hán tử đẩy xe, bla bla...]

Tố Dĩ: "......Mạc Duật, đồ rối loạn nhà ngươi! Không được tùy tiện đem hệ thống thiết lập thành loạn thất bát tao như vậy!" [╯ˊ □ ˊ ]╯┴┴

(Tui cũng muốn quăng, [╯ˋ▽ˊ ]╯┴┴)