Đúng lúc đó đột nhiên trên biển truyền đến mấy tiếng thở than, ngay sau đó trên mặt biển phía xa xuất hiện bốn năm thuyền lớn đi song song, chậm rãi hướng về phía thương thuyền. Khi bọn họ xuyên qua sương mù và xuất hiện trước mặt mọi người, bắt đầu tản ra theo bốn hướng, lần lượt đi vòng quanh gần thương thuyền này, mà lúc này kèn lệnh cảnh giới vang lên.
- Không hay rồi, là hải tặc! Tất cả mọi người cảnh giác! Nhanh! Nhanh lấy vũ khí!! Đám hải tặc này không có nhân tính! Rơi vào tay bọn chúng sẽ đầu lìa khỏi xác!
Thuyền Trưởng trên tầng năm thuyền lâu đột nhiên hét lớn, những thủy thủ đó cuống quýt bắt đầu hành động, người nào cũng bắt đầu la hét lên. Lúc này đã không còn khả năng chạy trốn, dù sao đây là thương thuyền chứ không phải chiến thuyền, thể tích lớn nhưng tốc độ không nhanh, cơ bản không có cách nào trốn thoát khỏi tay hải tặc, chỉ có liều chết một trận mới có một cơ hội sống!
Những người thường đi lại trên biển cũng không phải là những tên ngốc, nghe tiếng gọi của Thuyền Trưởng, sắc mặt người nào cũng biến đổi. Các hán tử lừa gạt vơ vét tài sản trước lúc đang bao vây người khác cũng cuống quýt rời khỏi, tìm kiếm vũ khí để chuẩn bị tác chiến. Còn mấy chục dong binh đi bên cạnh chủ nhân cũng như vậy, không nói thêm lời nào liền cầm lấy vũ khí đi lên boong thuyền. Những người khác như người già trẻ con rối rít trốn trong thuyền.
Những người thường xuyên đi biển đều biết tính cách của bọn hải tặc này, một khi trên biển cả mênh mông đụng phải bọn hải tặc vô cùng hung ác này thì ngoài chết ra hầu như không có lựa chọn nào khác. Bọn hải tặc giết người uống máu còn chưa tính, cướp đoạt phụ nữ cũng bó tay, bọn cướp cũng sẽ làm những chuyện này, nhưng bọn hải tặc này còn đáng sợ hơn bọn cướp. Mục đích bọn cướp là tìm tài sản, lấy được tiền là sẽ thả người, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp tuy cũng cướp đoạt, nhưng cũng không phải là quá nhiều, ít nhất bọn cướp cũng còn có đạo lý, bọn chúng còn ít nhiều hiểu ra một chút.
Nhưng hải tặc lại khác, bọn chúng cướp đoạt tất cả tài sản và phụ nữ, tùy ý ra tay giết người. Những điều này cũng thôi vậy, nhưng bọn chúng lại còn cướp đi tất cả lương thực và nước. Trên biển rộng mênh mông này, có nhiều người như vậy, ngoài chờ chết ra, hầu như không còn khả năng nào nữa. Chính bởi vì như vậy, khi gặp phải hải tặc, hầu hết tất cả mọi người đều đành phải liều chết một trận, mà như vậy cũng làm cho tình hình xấu đi, hải tặc trên biển nhìn thấy người là giết và cướp đoạt tất cả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Sau khi nghe thấy hải tặc đến, mọi người bỏ lại tất cả chuyện của mình, rối rít cầm vũ khí lên mũi thuyền, trong lúc thuyền từ từ khởi động, chuẩn bị quyết tử một trận với bọn kẻ xấu. Trên biển gặp hải tặc có lẽ đây là nguyên tắc duy nhất.
Thuyền hải tặc chậm rãi tiến gần, cuối cùng đã tiếp cận Hải Long Hào. Trên biển cả mênh mông, bốn chiếc thuyền hải tặc đều không lớn lắm, cộng lại cũng chưa bằng phân nửa Hải Long Hào, có điều lại không có ai dám coi nhẹ bốn chiếc thuyền hải tặc này, bởi vì trên chiếc thuyền này chứa đầy những tên hải tặc cực kỳ hung ác, kẻ nào cũng cầm vũ khí dây thừng, lúc nào cũng chuẩn bị lên thuyền giết người.
- Ha ha. Người trên Hải Long Hào hãy nghe đây, Ta là Hồng Hồ Tử của Khô Lâu Hải Tặc Đoàn. Hãy giao phụ nữ và tài sản của các ngươi ra đây, và cả lương thực nữa, chúng ta có thể tha cho các ngươi, nếu như không giao ra thì đừng trách chúng ta, sau khi lên thuyền sẽ không sót một tên.
Một tên hải tặc râu dài đứng trên cột buồm cao giọng hét, âm thanh trung vang vọng, thông qua đấu khí lại phóng to lên hàng chục lần. Những người có mặt đều có thể nghe thấy rõ ràng, không khó phán đoán người này là một cường giả đấu khí, ít nhất là tu vi cấp Đấu Linh.
- Hồng Hồ Tử, ngươi đừng lừa chúng ta nữa, chúng ta sẽ không bị lừa đâu. Những người đi lại trên biển lớn này ai không biết bản chất của Khô Lâu Hải Tặc Đoàn các ngươi? Các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta ư? Chỉ cần chúng ta dừng thuyền lại, các ngươi lập tức sẽ lên chém giết. Đến lúc đó chúng ta một người cũng đừng nghĩ đến sống sót! Nếu muốn đánh thì hãy đánh đi, trên Hải Long Hào chúng ta cũng có đến hơn nghìn thủy thủ, còn có hàng trăm hộ vệ thương đội, dù sao cũng không sợ bọn ngươi!
Thuyền Trưởng tức giận nói, có điều nghe giọng nói là biết hắn vô cùng lo lắng, tuy nói rất tự tin nhưng giọng nói yếu ớt đó lại bán đứng hắn.
- Hừ, cho sĩ diện mà không muốn sĩ diện, các huynh đệ, hãy giết hắn cho ta.
Tên Hồng Hồ Tử đó nghe thấy lời này liền thu lại nụ cười, lạnh lùng hừ một tiếng quát lên. Một giây sau, vô số hải tặc rút dây thừng trong tay mình ra, móc câu dài rơi trên Hải Long Hào. Hàng trăm tên hải tặc đưa tay nhanh nhẹn, từ bốn phương tám hướng xông tới, còn bốn thuyền hải tặc cũng từ từ tiến gần, lần lượt tiến sát vào phía trước sau, trái phải của Hải Long Hào, đại chiến mở ra trong nháy mắt.
Tinh tinh tang tang~~
Một hồi tiếng kim loại giao nhau truyền đến. Những thủy thủ và hộ vệ trên thuyền đánh nhau với những tên hải tặc đó, trong chốc lát khắp nơi đều là chiến loạn. Cả quang cảnh trở nên hỗn độn, lúc nào cũng có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, ngoài ra còn có tiếng hét thê lương của vô số người.
Những thi thể tàn phế, phần còn lại của chân tay bị cụt gãy rơi khắp nơi, máu chảy lênh láng. Chốc chốc lại có người rơi xuống nước, một mặt biển rộng bị nhuốm máu đỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hồng Hồ Tử cũng không thể ngồi yên được, chuẩn bị động thủ. Đột nhiên một cơn sóng nước nổi lên, một xúc tua khổng lồ từ dưới biển vươn ra. Xúc tua dài hàng trăm trượng dâng lên một trận sóng biển, dâng lên bầu trời giống như Thông Thiên Thần Trụ khổng lồ, trong nháy mắt cuộn xoắn lại, rơi xuống chỗ mà Hồng Hồ Tử đang đứng. Thuyền hải tặc liền bị đánh vỡ vụn, những người trên thuyền đều bị rơi xuống nước.
Tình cảnh như vậy làm chấn động tất cả mọi người. Bất giác, tất cả mọi người đều bỏ cuộc. Bất luận là hải tặc hay là những hộ vệ trên thuyền đều dừng động tác của mình lại. Mọi người khủng hoảng cầm lấy vũ khí, vẻ mặt sợ hãi nhìn cảnh tượng xung quanh, tất cả mọi thứ xung quanh khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
- Trời ạ, là Viễn Cổ Hải Thú.
Một lão thủy thủ vừa nhìn thấy liền hét lên, vũ khí trong tay rơi xuống đất, cả người cũng mềm nhũn, không bò dậy nổi.
Viễn Cổ Hải Thú là ác mộng của những người đi biển, bọn chúng còn đáng sợ hơn cả hải tặc. Hải tặc chí ít cũng là người, còn những con Viễn Cổ Hải Thú này lại là thú vật thực sự, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, khiến cho người ta không có cách nào chống lại được. Những tên hải tặc đó gặp phải thứ này cũng chỉ có thể bó tay chịu chết chứ không còn cách nào khác.
Thứ gọi là Viễn Cổ Hải Thú chính là chỉ ma thú biển dị chủng đã sống trong biển từ thời Viễn cổ. Bọn chúng không những có một cơ thể khổng lồ mà con người không thể với tới và một lực lượng hung mãnh, thậm chí còn biết sử dụng Thủy hệ Ma pháp. Tuy bây giờ Ma pháp Nguyên tố bị phong ấn, Thủy hệ Ma pháp đã trở thành mây khói. Thế nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến những Viễn Cổ Hải Thú này, thực lực của bọn họ mạnh mẽ đến mức làm người ta sợ hãi. Cho dù là thời Văn minh Ma pháp Thượng cổ hưng thịnh, bước chân của nhân loại bước đến bất kỳ một góc nào, nhưng đều vẫn không thể chinh phục được những Viễn Cổ Hải Thú này.
Ở trong biển những Hải Thú này là vô địch, bọn họ có thể so với Long Tộc, cho dù là Long Tộc cũng không muốn khiêu khích những bá chủ dưới nước này. Dù sao Long Tộc cũng không thể xuống nước, ở dưới nước bọn họ thực sự không thể địch nổi. Cho dù là Hải Tộc khổng lồ cũng sợ hãi những Hải Thú này, bọn chúng tuyệt đối khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía.
May mà những Viễn Cổ Hải Thú này số lượng thưa thớt, khó có thể sinh sôi nảy nở, hơn nữa thời gian trưởng thành đều tính bằng vạn năm. Khi còn nhỏ gặp phải sự thù địch của các Hải Thú thông thường, sinh tồn rất khó khăn, vì vậy số lượng của Viễn Cổ Hải Thú cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn đều sống trong biển sâu. Có thể nói là trăm năm khó gặp một lần, hình ảnh của bọn họ cũng chỉ xuất hiện trong Thần Thoại truyền miệng, và cả trong những bộ sách Viễn cổ, không ngờ hôm nay lại để cho Bạch Khởi bọn họ gặp phải.
Sau khi xúc tu khổng lồ đó xuất động, trên thuyền hải tặc chỉ có một mình Hồng Hồ Tử nhảy lên rồi núp ở Hải Long Hào, những hải tặc khác đều rơi xuống biển, nhưng lại không có cách nào để lên, còn ba thuyền hải tặc còn lại cũng không thể lo được, rất nhiều tên rối rít quay lại mũi thuyền chuẩn bị chạy trốn.
Có điều đáng tiếc là Viễn Cổ Hải Thú lại không cho bọn họ cơ hội làm như vậy, khi ba thuyền lớn đó quay đầu, đột nhiên ba xúc tu lại xuất hiện.
Ầm ầm~~
Sau khi ba xúc tu cùng phát ra một tiếng vang lớn, ba thuyền hải tặc bị xúc tu khổng lồ quét ra từ chính giữa, cả thuyền bị vỡ vụn.
Cảnh tượng như vậy khiến cho sắc mặt Bạch Khởi biến đổi, chuẩn bị ra tay. Hắn thân là Đấu Thánh cường giả, đương nhiên là không sợ, có thể đi trên không, đừng nói là Viễn Cổ Hải Thú ngoài cơ thể khổng lồ ra thì không phải là đối thủ của Bạch Khởi, ngay cả so sánh sự lợi hại với Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng không sợ. Nhưng những người bình thường này sẽ chết chắc.
Những tên hải tặc kia chết thì cũng thôi, dù sao cũng là tự làm tự chịu, nhưng còn những người này, có người già và trẻ con ở đó. Bọn họ chết, Bạch Khởi khó có thể yên lòng, vì vậy Bạch Khởi cũng không do dự tiến tới một bước, chuẩn bị ra tay. Nhưng đột nhiên lúc này một hình bóng xuất hiện bên cạnh Bạch Khởi, chính là Vô Cực, người vừa rồi nói chuyện với Bạch Khởi. Vô Cực nở nụ cười xuất hiện bên cạnh Bạch Khởi, cười nói:
- Bạch Khởi huynh đệ muốn ra tay phải không? Ta thấy hay là thôi đi, những Viễn Cổ Hải Thú dưới đó tuy hung mãnh nhưng tính cách vẫn được coi là ôn hòa, giết những hải tặc đó chẳng qua là vì bọn chúng có tội nên trả, nghĩ thấy sẽ không ra tay với Hải Long Hào. Huynh không cần lo lắng, cũng không cần phải động thủ, chẳng phải là huynh muốn xuống đáy biển xem một chút hay sao? Cơ hội ở ngay trước mắt, hà tất phải ra tay chứ?
Bạch Khởi không phải tên ngốc, nghe xong lời này, nếu Bạch Khởi vẫn không biết mối quan hệ giữa Vô Cực và Hải Thú thì Bạch Khởi quả là con heo. Sững sờ một chút, Bạch Khởi quay người về phía Vô Cực nói:
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Hải Thú?
- Ha ha. Ta là ai ư? Bạch huynh, hãy chờ một chút, tự nhiên sẽ biết, bây giờ không phải vội. Còn về Hải Thú, không giấu gì huynh, đó là do ta phái đến. Chúng luôn đi theo phía dưới Hải Long Hào, chỉ là không có ai biết mà thôi. Vừa rồi ta thấy những tên hải tặc này đáng ghét, cho nên mới phái bọn chúng ra tay tiêu diệt mà thôi, chứ không có ác ý gì.
Vô Cực khẽ cười nói, mái tóc màu xanh lam tung bay theo gió.
Nghe lời này Bạch Khởi cũng không nhiều lời, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn sự phát triển của sự việc, có điều cũng không buông lỏng sự phòng bị đối với Vô Cực, lúc nào cũng chuẩn bị để ra tay với Viễn Cổ Hải Thú. Mặc dù Bạch Khởi vẫn có chút thiện cảm với Vô Cực, nhưng sự đề phòng người khác không thể không có, phòng bị một chút cũng tốt.
Bạch Khởi không hành động, những Viễn Cổ Hải Thú đó lại bắt đầu bỏ đi. Cả thuyền bắt đầu lắc lư mạnh, Hải Long Hào to lớn không ngừng lắc lư trên biển là điều làm cho mọi người càng sợ hãi. Sắc mặt người nào cũng trắng bệch, bám chắc lấy thuyền, người nào cũng đứng ở đó tràn đầy sợ hãi. Bất luận là Thuyền Trưởng với giọng nói yếu ớt hay là tên đạo tặc Hồng Hồ Tử vừa rồi còn hung hãn đều có sắc mặt trắng bệch. Trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ không có nổi một chút sức lực phản kháng.
Rầm rầm~~
Sau khi tiếng nước ầm ầm qua đi, một cơ thể giống như một ngọn núi nhỏ từ dưới đáy biển dần dần dâng lên, nổi lên tại nơi cách Hải Long Hào khoảng năm trăm thước. Một cặp mắt khổng lồ mà băng lãnh xuất hiện trước mặt mọi người, một con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện trên mặt biển.
Tuy bạch tuộc là một sinh vật rất bình thường ở biển, nhưng con bạch tuộc trước mắt rõ ràng không giống như vậy. Nó có thân thể giống như một ngọn núi nhỏ, tám xúc tu uy mãnh, mỗi một cái đều dài nghìn mét, thô to mấy trượng, nhìn thấy mà giật mình.
Sùng sục. Sùng sục
Mọi người trên thuyền đều nuốt nước bọt, không thể chịu được mà ngã xuống thuyền, không thể có một chút sự phản kháng. Một con bạch tuột khổng lồ như vậy đủ để chứng minh thực lực của nó, tám xúc tu tùy ý chạm vào thuyền là đều có thể nhấn chìm xuống đáy biển.
Bọn họ muốn phản kháng, nhưng bọn họ không có dũng khí phản kháng. Bọn họ muốn đứng lên nhưng ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có, cơ thể dường như không nghe theo sự sai bảo. Dựa vào bọn họ làm sao có thể phản kháng, cũng không có cách nào nhúc nhích. Tất cả mọi người đều tuyệt vọng, một quái vật lớn như thế trước mặt, ngay cả muốn phản kháng, e là có lòng nhưng không đủ lực.
Bỗng nhiên con bạch tuộc đó động lên, xúc tu từ khắp nơi kéo lại thân thuyền dùng lực kéo toàn bộ cả người và thuyền Hải Long Hào vào biển. Toàn bộ Hải Long Hào trong nháy mắt đã bị nhấn chìm. Khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng, khi Bạch Khởi muốn ra tay thì lại phát hiện ra Vô Cực vừa vung tay lên, trên Hải Long Hào đã hình thành một lá chắn mỏng màu xanh lam, trong chốc lát cả Hải Long Hào đã bị bao phủ vào trong, nước biển xung quanh không thể tràn vào chút nào.
- Ma pháp? Thủy hệ Ma pháp không phải là đã bị phong ấn sao? Làm sao ngươi còn có thể dùng?
Bạch Khởi kinh hãi nói, với kiến thức của Bạch Khởi, đương nhiên có thể hiểu vừa rồi Vô Cực đã làm gì. Là Thủy hệ Ma pháp, hơn nữa thực lực tuyệt đối mạnh mẽ đến cực hạn, nếu không cũng sẽ không có uy thế như vậy.
Đương nhiên đây không phải là điều mà Bạch Khởi kinh hãi, thứ Bạch Khởi kinh hãi nhất chính là phong ấn Thủy hệ Ma pháp này vẫn tồn tại, Thủy nguyên tố chưa được phá giải, mà Vô Cực lại dùng Thủy hệ Ma pháp, đây mới là điều mà Bạch Khởi kinh hãi nhất.
Lần này, Vô Cực khẽ cười, cũng không nói nhiều, chỉ nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng bên cạnh Bạch Khởi. Bạch Khởi thấy Vô Cực không nói gì, cũng bất đắc dĩ, ngồi xuống theo. Còn những người trên thuyền lại không có ai hồi phục trở lại, người nào cũng sững sờ ở đó, không dám nhiều lời, chỉ ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt.
Qua khoảng ba khắc, khi mọi người trên thuyền đều đã quen với cảnh tượng trước mặt, khi bất lực tuyệt vọng đối mặt với hiện thực trước mắt, một thành phố khổng lồ dưới đáy biển xuất hiện trước mặt mọi người. Bên ngoài bức màn chắn màu xanh lam xuất hiện một tòa thành khổng lồ dưới đáy biển. Tòa thành dưới đáy biển này so với Thành Hoa Hồng cũng không hề thua kém, khí thế rộng rãi diện tích khổng lồ.
Mà ở bên trái tòa thành dưới đáy biển là một vòng sáng màu xanh lam nhỏ, bao quanh cung điện. Trong đó, một cung điện rộng rãi tọa lạc phía sau tòa thành dưới đáy biển, trên một ngọn núi cao dưới đáy biển, so với tòa thành dưới đáy biển cũng là lộ ra vẻ vô cùng tôn quý.
Ầm
Hải Long Hào xuyên qua bình chướng màu lam, sau đó ầm ầm rơi xuống. Màn chắn Thủy hệ Ma pháp bao vây xung quanh Hải Long Hào tự động tan ra. Những người xung quanh lại lần nữa hoảng hốt lên, còn Viễn Cổ Hải Thú cũng dừng lại ở ngoài tòa thành dưới đáy biển, chỉ là sau khi dùng xúc tu chính xác đặt Hải Long Hào xuống liền bứt ra, rời khỏi đi thẳng đến Cung điện.
- Bạch huynh. Đi theo ta, nơi này đương nhiên có người giám sát, yên tâm đi… những người này sẽ không có chuyện gì đâu.
Vô Cực khẽ mỉm cười, nói xong liền hóa thành một lưu quang rời khỏi. Bạch Khởi cũng do dự, nhìn đám người bên cạnh một chút, trong nháy mắt cùng đi ra ngoài.
- Điện Hạ. Chương Mặc đã hoàn thành sứ mệnh, xin cáo từ.
Khi Bạch Khởi và Vô Cực đến gần cung điện, bên ngoài vòng bảo hộ màu xanh lam trôi lơ lửng trên cung điện, Bạch tuộc cung kính hô lớn.
- Chương Mặc, ngươi hãy đợi ở gần tòa thành dưới đáy biển, ta còn cần ngươi giúp. Ngươi hãy đừng rời khỏi sớm. Đi đi.
Vô Cực thản nhiên vung tay lên ra lệnh, Chương Mặc kia không dám nói nhiều, tám xúc tua bái kiến rồi lập tức biến mất trước mặt bọn Bạch Khởi đi ra xa.
- Điện Hạ? Ngươi là ai?
Bạch Khởi nghe lời này liền cau mày. Sau khi Chương Mặc rời khỏi liền xoay người nhìn về phía Vô Cực, hắn đã biết tên Vô Cực này có lẽ có quan hệ với thế giới dưới đáy biển, có quan hệ với Hải Tộc, mà địa vịa của hắn cũng không thấp, chỉ là không biết Vô Cực này cụ thể là người như thế nào.
- Ta là người như thế nào? Ha ha, điều này đơn giản, Bạch huynh đệ đã muốn biết, thì ta nói cho huynh cũng không sao. Phía trước đó là cung điện của phụ thân ta, mà ta chính là chủ nhân của nơi này hiện nay, vị đó chính là cha ta!
Vô Cực cười ha hả, sau đó chỉ vào cung điện trước mặt và một pho tượng phía trước cung điện này.
Bạch Khởi nhìn theo hướng tay Vô Cực chỉ. Không nhìn không sao, vừa nhìn lập tức kinh ngạc, vẻ mặt kinh hãi nhìn Vô Cực, không kiềm chế được mà nhìn Vô Cực từ trên xuống dưới. Bởi vì pho tượng mà Vô Cực chỉ không phải ai khác, đó chính là Hải Thần!
- Ngươi là con trai của Hải Thần?!
Bạch Khởi không nhịn được kinh hãi hô lên.
Hải Thần còn được gọi là Thủy Thần, nắm giữ biển cả rộng lớn và các Thủy nguyên tố giữa trời đất, tuyệt đối là một vị thần mạnh mẽ vô cùng, là một trong mười hai chủ thần. Thực lực thần thông đương nhiên không cần nói, là tín ngưỡng cao nhất của Hải Tộc. Địa vị dưới biển không biết cao gấp bao nhiêu lần so với Quang Minh Thần Điện. Thượng cổ Chư Thần hiện nay, ngoài người được người ta tín ngưỡng nhiều nhất có lẽ là Quang Minh Nữ Thần, được xưng tụng là cao nhất ra, có lẽ kế tiếp chính là vị Hải Thần này. Ngay cả Minh Thần và Hắc Ám Thần cũng có vẻ không bằng.
Vô Cực tự xưng là con trai của Hải Thần, hắn là người như thế nào? Là Thần ư? Trong lòng Bạch Khởi không chịu được mà trào lên những con sóng lớn. Sự thật như vậy là quá mức tưởng tượng. Con trai của Hải Thần lại xuất hiện ở đây, không ngờ Chư Thần trong truyền thuyết lại hiện thân, hơn nữa còn sống sờ sờ trước mặt mình.
- Ha ha. Chính là tại hạ!
Vô Cực cũng thú vị ha ha cười một tiếng, đương nhiên không ngượng mà nói, nhìn trong mắt Bạch Khởi xuất hiện thêm mấy phần nghiền ngẫm.