Cửu U Long Giới

Chương 276: Mục tiêu của Bạch Khởi

Một tờ công văn trải qua khoảng hơn hai tháng dưới sự hộ tống của bốn vị quan chỉ huy chiến tuyến phương Bắc mới nhận chức và ba nghìn Hoàng Gia Cận Vệ Quân đã đến Gia Lam Thành, thành tiền tuyến phương Bắc. Gia Lam Thành lúc này đã khôi phục được sự phồn vinh như trước đây, sự thắng lợi ở chiến trường phía Bắc đã xóa bỏ tầng mây đen phiền nhiễu mọi người đã từ rất lâu. Bạch Khởi đã chiếm lĩnh toàn bộ đất đai của Gia Lam, hơn nữa một số lượng lớn binh sĩ tới gần Thiên Long, uy hiếp Thiên Long Đế Quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ, đã chiếm lĩnh đạo hào đóng năm Quân đoàn để phòng thủ giữa Gia Lam và Thiên Long mà các vị tiền bối Thiên Long đã chiếm lĩnh ba mươi năm, hơn nữa thỉnh thoảng lại gây phiền nhiễu phía Nam Thiên Long binh lực suy yếu. Trong thời gian ngắn lại có thể chế ngự được Đệ nhất Cường quốc đã đứng vững ngàn năm không sụp đổ ở phương Đông, chế ngự đến mức bọn họ không thở nổi.

Nếu như không phải là Thiên Long hiện tại trong nước vẫn còn binh mã, thực lực cơ bản tuy đã bị tổn thất nhưng vẫn còn sức phản kháng, hơn nữa nội bộ Thiên Long ổn định, nếu quân chính phồn vinh, Bạch Khởi sớm đã hạ lệnh suất lĩnh binh mã tiến vào Thiên Long, chiếm lấy đất đai phồn vinh dồi dào phía Nam đó của đối phương.

Ngồi trong đại điện chính giữa Vương cung, Bạch Khởi lẳng lặng nhìn bốn vị quan lớn trước mặt mình và năm sáu chục tên ứng tuyển Tổng Đốc phía sau lưng bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mệnh lệnh trong tay mình, bất giác liên tiếp phát ra tiếng cười lạnh lùng, cũng không nói không rằng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một áp lực vô cùng lớn.

Bốn vị Nguyên Soái phụ trách tiếp quản quân quyền của Bạch Khởi cùng với năm mươi tám vị nhân tuyển Tổng Đốc đến từ Đế Đô đứng trước mặt Bạch Khởi, sắc mặt người nào cũng trở nên trắng bệch nhìn Bạch Khởi, những giọt mồ hôi hột trên trán bọn họ lăn xuống. Bốn đại Nguyên Soái lần lượt là những Quân Đoàn Trưởng tuyển ra từ Quân đội Đế Quốc, còn năm mươi tám vị Tổng Đốc lại đều là chính giới tinh anh của Đế Quốc, tuy nhiên bọn họ trước mặt Bạch Khởi lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Nói một cách thẳng thắn, đối với bốn vị Nguyên Soái này mà nói, bọn họ vốn dĩ chỉ là Thượng Tướng, được Bệ hạ công nhận trở thành một Nguyên Soái của Đế Quốc, hơn nữa bốn người gánh vác khoảng chừng sáu trăm vạn binh lực, mỗi một người có thể khống chế sáu Quân đoàn, là một việc tốt vô cùng lớn. Còn về những Tổng Đốc đó cũng là như vậy, phải biết rằng diện tích các tỉnh của Gia Lam bình quân lớn hơn một nửa Bất Diệt Hoàng Triều, diện tích lãnh thổ quốc gia so với Bất Diệt Hoàng Triều chẳng thua kém bao nhiêu, thậm chí còn lớn hơn mấy phần, ngoài năm tỉnh lãnh địa của Bạch Khởi, những nơi khác toàn bộ do bọn họ làm chủ, có thể nói là trấn giữ nhất phương, trở thành chư hầu địa phương, quyền lực lớn đến mức khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng bất luận là bốn vị Nguyên Soái hay năm mươi tám vị Tổng Đốc, lúc này đều không có nửa phần vui mừng, đến đây với danh nghĩa là mở rộng toàn lực, trên thực tế cũng thật sự là như vậy. Thế nhưng ở đây có một vấn đề, đó chính là Bạch Khởi, bất cứ ai cũng đều biết phương Bắc này chính là địa bàn của Bạch Khởi, ở nơi này Bạch Khởi chính là Thổ Hoàng Đế thực sự, quân lực có thể nói kinh khủng, cho dù là binh mã trên dưới của Đế Quốc cũng không nhiều bằng người của Bạch Khởi, hơn nữa người của Bạch Khởi đều là tinh nhuệ biên quân, có kinh nghiệm sa trường, người này đều không dễ khiêu khích.

Bọn họ tới nơi này xem ra hình như là sai lầm, thực ra chính là nhổ răng cọp, một khi Bạch Khởi không vui, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bọn họ lúc nào cũng có thể mất đầu.

Nhìn nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Bạch Khởi, trong lòng những người này đều phát run lên, người nào cũng căng thẳng đến mức run rẩy, Bạch Khởi nhìn đám người trước mặt mình thản nhiên nói:

- Bệ hạ muốn ta giao lại binh quyền, hơn nữa giao lại việc quản lý lãnh thổ, sau đó dẫn theo những Ma Pháp Sư đó trở về Đế Đô đúng không?

Một Nguyên Soái trong số đó có chút run rẩy trả lời… Là một tướng lĩnh cao cấp của Đế Quốc, hắn vốn dĩ không nên có biểu hiện như vậy, có điều, khi hắn nhìn thấy Bạch Khởi, cái không khí đè nén bốn phía, không chịu được mà có những biểu hiện như vậy.

- Ha ha… đi xuống đi… các vị hãy nghỉ ngơi trước đi… qua một thời gian nữa ta sẽ trở về.

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, xua tay bảo tất cả mọi người đi xuống.

Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi, sắc mặt Bạch Khởi trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng cười nói:

- Một Lý Tự Minh giỏi, một Hoàng Đế Bất Diệt tốt, rốt cuộc là Hoàng Đế a… Được… thật vô tình, thật độc ác. Bạch Khởi ta mở rộng biên cương lãnh thổ vì ngươi, chinh chiến sa trường, vừa chiến thắng ngươi đã muốn mượn đao giết người, hơn nữa còn muốn ta giao lại những Ma Pháp Sư dưới tay ta? Tốt, rất tốt…

- Xưa nay Đế Vương luôn luôn như thế, Vương Gia ngài cũng nên biết. Tất cả mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của ngài, chỉ là không ngờ Lý Tự Minh này lại quyết đoán như vậy, mau lẹ như vậy, ngài vừa mới giành chiến thắng, phong thưởng vẫn chưa có mà đã xóa bỏ binh quyền của ngài, hơn nữa còn muốn ngài giao lại Ma Pháp Sư. Ha ha… Không khỏi có chút bực dọc quá mức, theo như ta biết… Bệ hạ hẳn là không phải loại người như vậy… lòng dạ của ông ấy rất sâu xa, nếu muốn làm ngài suy yếu, tuyệt đối sẽ không khó chịu, làm cho người ta thất vọng như vậy, ông ấy chẳng lẽ không sợ bức phản ngài sao?

Vạn Lý Vân đứng bên Bạch Khởi, luôn theo cạnh Bạch Khởi đã nheo mắt khom người nói.

Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều Lý Tự Minh là một người như thế nào? Lãnh thổ của Đế Quốc trong tay hắn lớn lên gấp bốn lần, kinh tế của Đế Quốc trong tay hắn phồn vinh bay lên, những chướng ngại vật đối với Đế Quốc bị hắn nhất nhất diệt trừ, Đế Quốc trong tay hắn giàu có thịnh vượng, Hoàng quyền củng cố, nếu hắn muốn diệt trừ Bạch Khởi, cũng tuyệt đối sẽ không gấp gáp như vậy, vội vã như vậy. Muốn diệt trừ Bạch Khởi, cái hắn có là thời gian, là phương pháp, nên từ từ, điều này không phù hợp với tiêu chuẩn làm người trước nay của hắn.

- Ý của ngươi là… ở nơi Lý Tự Minh có vấn đề?

Bạch Khởi không phải tên ngốc, Vạn Lý Vân hơi nói điểm qua, tinh quang trong mắt Bạch Khởi chợt lóe, đã đưa ra một kết luận gì đó, trong lúc đột nhiên liền đứng dậy quay đầu nhìn Vạn Lý Vân, hình như muốn xác nhận một lần nữa từ miệng hắn.

- Ừm, ta nghĩ cũng có vấn đề, nếu không một Hoàng Đế thông minh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, nhìn từ chuyện vội vã như vậy của hắn, ta nghĩ Lý Tự Minh hẳn là đã gặp phải vấn đề gì đó. Mấy ngày trước, từ chỗ Lộ Đức có tình báo đến nói gần đây có lời đồn đại Lý Tự Minh sức khỏe càng ngày càng kém, đã sắp đèn cạn dầu rồi, có điều, trước đây hắn luôn biểu hiện rất tốt, ta tưởng tằng đây là một tin tình báo giả, bây giờ xem ra… sự việc hình như không đơn giản như vậy nữa rồi…

Vạn Lý Vân nheo mắt nói.

- Vậy sao, hóa ra là như vậy… nếu là như vậy, thì ta cũng đã hiểu đại khái rồi, ha ha… xem ra vị Bệ hạ này của chúng ta dự định trước khi con trai mình kế vị sẽ quét dọn tất cả những chướng ngại. Mà ta, Tây Bắc Vương đương nhiên bị liệt vào trong hàng ngũ phải quét dọn, nghĩ cũng thấy là chính xác… nếu là ta… có một thuộc hạ như vậy, ta cũng sẽ không an tâm chết đi…

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, nếu như tổng hợp tất cả những tin tức trước đây và tác phong của Lý Tự Minh hiện tại, Bạch Khởi đã dần dần hiểu ra vị Hoàng Đế này tại sao lại chuẩn bị mượn đao giết người vội vã như vậy, hóa ra thời gian của hắn không còn nhiều nữa.

- Đại nhân… Có một câu nói… Ta không biết có nên nói hay không…

Vạn Lý Vân đứng bên cạnh Bạch Khởi, mặc một bộ trường sam màu nhũ bạch, sắc mặt sau khi mấy lần biến hóa tối sáng bất định, đột nhiên bước lên một bước, cắn răng, chắp tay thấp giọng nói với Bạch Khởi.

- Ừm… có chuyện gì cứ nói ra đi…

Bạch Khởi nhìn Vạn Lý Vân một chút, lại nhìn những vệ binh thân tín xung quanh, sắc mặt rất hiếu kỳ hỏi.

Biểu hiện Vạn Lý Vân của khiến cho Bạch Khởi có chút hiếu kỳ, bởi vì trong ấn tượng của Bạch Khởi, vị tham mưu này của mình hình như trước nay đều vô cùng bình tĩnh, trên mặt trước nay chưa từng lộ ra chút căng thẳng và ngưng trọng. Có điều, bây giờ hắn lại xuất hiện nét mặt như vậy khiến cho Bạch Khởi có chút hiếu kỳ, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ, mặc dù không biết Vạn Lý Vân muốn làm những gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó chính là Vạn Lý Vân lúc này nhất định đã có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với mình.

- Điều này… đại nhân… hãy có quyết định kịp thời nếu không hậu quả sẽ khó lường… Bệ hạ đã muốn ra tay với ngài, bất luận là vì lý do gì, ta thấy ngài cũng không thể ngồi chờ chết, chi bằng…

Vạn Lý Vân trầm giọng nói, có điều lời chưa nói hết đã bị Bạch Khởi chặn lại.

- Ta biết ngươi muốn nói gì. Có một số việc trong lòng ta hiểu rõ, cũng biết nên làm như thế nào. Cái gọi là lòng dạ hại người không nên có, nhưng lòng dạ phòng người không thể thiếu. Bạch Khởi ta đối với Bất Diệt Hoàng Triều cũng coi như là trung thành, trước nay chưa từng nghĩ những chuyện như làm phản. Nghĩ thấy cũng không có trở ngại, có điều ta cũng không phải là bánh mì mềm, mặc cho người ta nhào nặn. Chuyện này ta tự do chủ trương, chuyện này không thể nóng vội nhất thời… Có điều ngươi yên tâm, bọn họ bất nhân với ta thì đừng trách ta bất nghĩa với họ. Chỉ là chuyện này chưa đến mức đó, một khi chiến hỏa lại nổi lên, lê dân chịu khổ không nói… Thiên Long cũng rất có thể xen vào một chân. Bây giờ chúng ta vẫn bốn phương tám hướng ổn định phát triển tốt. Huống chi… theo như ta biết, Bất Hiệt Hoàng Thất này còn có một lực lượng kinh khủng ẩn dấu âm thầm, lực lượng này rốt cuộc lớn như thế nào ta không biết… Nhưng ta dám khẳng định là tuyệt đối kinh khủng, trước khi chưa biết rõ về thực lực của lực lượng này, ta sẽ không làm bừa…

Tâm tư của Vạn Lý Vân, Bạch Khởi biết, có điều Bạch Khởi lại cũng biết rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc, trước đây Bạch Khởi chưa từng nghĩ đến chuyện làm phản, tuy nhiên lúc này Bạch Khởi lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, cho dù Bạch Khởi muốn có hành động thì cũng sẽ không hành động vào lúc này.

- Nếu như trong lòng đại nhân đã có tính toán thì thuộc hạ sẽ không nói thêm điều gì nữa, chỉ hy vọng đại nhân nên có quyết định kịp thời nếu không hậu quả sẽ khó lường…

Vạn Lý Vân gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi cười với Vạn Lý Vân bằng một nụ cười ấm áp, Bạch Khởi quay sang hỏi Vạn Lý Vân: T.r.u.y.ệTrà Truyện

- Quân sư… Ngươi nói, bây giờ ta nên ứng phó với chuyện này như thế nào? Như thế nào mới có thể không xảy ra sự xung đột chính diện với Đế Đô. Hơn nữa có thể từ từ giải quyết chuyện này?

- Rất đơn giản… Một chữ… Kéo…

Quạt lông trong tay Vạn Lý Vân khẽ lay động, có dáng vẻ Chư Cát Ngọa Long tái sinh, thanh thản nói.

- Kéo?

Bạch Khởi nhắc lại một lần, nhíu mày nhìn Vạn Lý Vân chờ đợi sự giải thích của hắn.

- Cái gọi là chữ Kéo, chữ này đại nhân hẳn là hiều nó có ý nghĩa gì, có điều đại nhân đã nhận lệnh thì sẽ không thể ở lại Gia Lam Thành, đương nhiên phải đi ra ngoài, thế nhưng từ Gia Lam Thành này đến Đế Đô, cưỡi khoái mã cũng phải mất lộ trình một tháng, đại nhân đi chậm rãi ba hay năm tháng cũng không thành vấn đề. Nếu như giữa chừng lại xảy ra chuyện gì, kéo dài nửa năm cũng không thể nói gì, thời gian nửa năm… nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa xem ra Bệ hạ lo lắng như vậy, ta đoán Bệ hạ cũng không kéo dài được bao lâu nữa, sau khi tính toán, nửa năm Lý Tự Minh không chết… e cũng chỉ còn lại nửa mạng sống, đến lúc đó đại nhân trở về Đế Đô, còn có ai có thể làm gì được ngài?

Ý của Bạch Khởi, Vạn Lý Vân đương nhiên hiểu, Vạn Lý Vân là một người rất thông minh, chỉ cần một ánh mắt hắn cũng biết Bạch Khởi nghĩ những gì, bởi vậy không cần Bạch Khởi hỏi hắn cũng tiếp tục nói ra ý nghĩ trong lòng Bạch Khởi.

- Ừm… nói có lý, nếu đã như vậy thì sẽ như vậy đi… Dù thế nào ta vẫn còn có chuyện thực sự cần phải giải quyết một chút, nhân cơ hội này thực hiện, quả thực cũng là một việc không tệ. Về phần Đế Đô, sẽ kéo dài theo như lời ngươi nói là được rồi… Đúng rồi… bốn Nguyên Soái và năm mươi tám Tổng Đốc vừa rồi chúng ta nên làm như thế nào?

Bạch Khởi gật đầu đồng ý với kế hoạch của Vạn Lý Vân, bắt đầu hỏi về vấn đề nhóm người đến từ Đế Đô đó nên xử lý như thế nào.

- Cái này đơn giản, Vương Gia ngài không nên quên, cả khu vực Gia Lam phương Bắc đều là người của chúng ta, chúng ta cũng đã ủy nhiệm Tổng Đốc lâm thời, những người này đều thần phục ngài, không cần những người Đế Đô chúng ta cũng có thể hoàn toàn khống chế nơi này. Còn về những người Đế Đô đó, nếu bây giờ ngài đã không muốn trở mặt với với Đế Đô, vậy Đế Đô đã ủy nhiệm bọn họ thì hãy cho bọn họ một chức vị gì đó là được rồi, còn về người của chúng ta làm phó là được, chờ bọn họ đến địa phương, lập tức giam bọn họ lại, bề ngoài bọn họ là Tổng Đốc, là Nguyên Soái, thực ra chẳng qua chỉ là tù nhân mà thôi, như vậy chúng ta cũng có thể thông báo với Đế Đô, còn bản thân chúng ta cũng không có tổn thất gì, chẳng qua chỉ là nuôi thêm mấy chục người mà thôi, việc không quan trọng.

Đối với chuyện này Vạn Lý Vân cười, bởi vì đây cơ bản chẳng là việc gì khó khăn.

- Tốt, nếu như ngươi đã có kế hoạch rồi thì hãy làm theo kế hoạch của ngươi đi, hãy nhốt toàn bộ những người đó lại cho ta, nếu bọn họ thành thực thì hãy cho bọn họ một con đường sống, hãy trực tiếp nói với bọn họ, nơi này là địa bàn của Bạch Khởi ta, tất cả mọi thứ ở đây đều do ta làm chủ, nếu ai không phục thì ta sẽ trực tiếp cho kẻ đó chết!

Bạch Khởi đập ghế đứng dậy, vô cùng khí phách nói, cái ghế vàng mà Hoàng Đế Gia Long đã từng ngồi bị Bạch Khởi đập một cái thật mạnh.

Đến đây, Vạn Lý Vân cũng không nói thêm điều gì, vừa rồi những điều nên nói đều đã nói hết, những chuyện còn lại không cần mình quan tâm nhiều, hắn chỉ cần biết Bạch Khởi nghĩ như thế nào là được rồi. Là một thủ hạ tốt, không nên can thiệp vào suy nghĩ của chủ nhân, mà nên thuận theo ý của chủ nhân mà tận lực giúp đỡ hắn, không hề nghi ngờ, Vạn Lý Vân làm được điểm này.

Đợi sau khi Vạn Lý Vân rời khỏi, Bạch Khởi vẫn không đi ra, mà một mình ngồi trên ghế rồng vàng, vuốt ve cái đầu rồng trước mặt ghế, một mình rơi vào trầm tư, hắn đã có chút lo âu, lo âu chuyện này mình nên xử lý như thế nào.

Nói một cách thẳng thắn, có làm Hoàng Đế hay không, có nắm quyền lớn hay không, bây giờ đối với Bạch Khởi mà nói đều không có ý nghĩa gì, bản thân là một Đấu Đế cường giả, nếu Bạch Khởi muốn, hầu như có thể đạt được tất cả những gì mà hắn muốn, không có ai có thể làm gì được hắn, Đấu Đế cường giả địa vị siêu nhiên, so với một vị Hoàng Đế của một nước cũng không hề thua kém… Bạch Khởi sở dĩ còn muốn đắn đo về quyền lực, không phải vì Bạch Khởi tham lam quyền lực, tuy quyền lực thực sự là một thứ có ích, Bạch Khởi cũng thích, nhưng đối với Bạch Khởi mà nói, nếu hắn muốn thì bắt đầu lại từ đầu cũng không thành vấn đề. Chí hướng chủ yếu nhất của Bạch Khởi là muốn thông qua quyền lực để đạt được số tài sản lớn, thông qua tài sản để không ngừng nâng cao bản thân.

Vốn dĩ Bạch Khởi tưởng rằng mình đã đủ lớn mạnh rồi, có điều kể từ khi gặp Tiên Đế trong Vạn Tượng Sâm Lâm, hắn mới hiểu thực ra mình, một Tam Tinh Đấu Đế vẫn rất nhỏ bé yếu đuối, ít nhất là rất nhỏ bé yếu đuối so với Đấu Đế. Thực lực Cửu Tinh Đấu Đế đỉnh phong giống như một ngọn núi lớn đè lên người Bạch Khởi, khiến cho Bạch Khởi không thể thở ra hơi, hy vọng bức thiết của hắn là tự mình có thể không ngừng nâng cao bản thân, vượt qua Đấu Đế, đây là mục tiêu của Bạch Khởi.

Đồng thời Bạch Khởi cũng từ miệng Tiên Đế loáng thoáng biết được một số chuyện, hình như trên Đấu Đế còn có một cảnh giới nữa, là một cảnh giới mà ngay cả Hắc Ám Giáo Hoàng, Quang Minh Giáo Hoàng và Tinh Linh Nữ Vương Tiên Đế cũng chưa đạt đến, chỉ có đạt đến cảnh giới đó mới có thể thực sự siêu thoát sinh tử. Điều này khiến cho Bạch Khởi rất khao khát, là người thì ai cũng sợ chết chết, Bạch Khởi cũng không ngoại lệ, hắn không muốn chết, bởi vì không muốn chết cho nên hắn phải cố gắng, hắn phải siêu thoát, hắn phải nâng cao thực lực của mình.

Thế nhưng đã đến mức độ như Bạch Khởi, mỗi lần tăng thực lực lên một Tinh, số kim tệ phải hao phí được tính bằng ngàn vạn, cho dù là Bạch Khởi có được Tử Kinh Hoa thương hội khổng lồ và phong địa rộng lớn thì cũng không có cách nào chịu đủ hai lần tăng lên, bởi vậy Bạch Khởi cần phải có số lượng lớn kim tệ, mà trên thế giới cái gì kiếm được nhiều tiền nhất? Đương nhiên là chiến tranh, tài sản từ chiến tranh là cách Bạch Khởi nâng cao thực lực nhanh nhất, hơn nữa tiền tài mà Gia Lam cung cấp cho Bạch Khởi lớn như vậy cũng không thể tính toán được. Bây giờ tuy không nhìn ra điều gì, có điều, làm người cần phải có con mắt biết nhìn xa, sau mấy năm nữa, tin tưởng rằng tiền tài mà lãnh thổ Gia Lam này có thể đem đến cho Bạch Khởi không có cách nào tính toán được.

Huống chi Bạch Khởi còn có một mục tiêu, đó chính là Đế Quốc Thiên Long ngàn năm, Thiên Long là Đông phương Đệ nhất Cường quốc, kéo dài đã mấy ngàn năm, đến nay vẫn giàu có và đông đúc vô cùng. Quốc khố của họ tuyệt đối không phải thứ mà Gia Lam và Bất Diệt Hoàng Triều có thể so sánh được, Thiên Long ngoài cái tên gọi Đệ nhất Cường quốc còn có danh hiệu là Đệ nhất Phú quốc, bọn họ chính là mục tiêu cướp đoạt mới của Bạch Khởi.

Đây mới là mục đích của Bạch Khởi, tương lai có một ngày trở thành một cường giả tuyệt thế siêu thoát sinh tử, trở thành người mà người người kính ngưỡng, người người sợ hãi, một cường giả tuyệt thế trong lúc quơ tay là có thể hủy diệt tất cả, tồn tại giống như Thần, đây mới là mục tiêu của Bạch Khởi, còn về những việc khác, Bạch Khởi cơ bản không để ý.

Tuy nhiên, điều đáng tiếc là mọi chuyện trên thế giới không phải mỗi một chuyện đều có thể theo như ý muốn của con người, hãy so sánh với hiện tại, Bạch Khởi cũng muốn yên ổn làm Tây Bắc Vương, thu nhận thuế má của Gia Lam, tương lai cướp đoạt Thiên Long, đáng tiếc là Lý Tự Minh lại không cho hắn cái cơ hội này, để hắn đành phải lựa chọn đi theo con đường mà mình thực ra cũng không muốn đi, nếu có thể hắn không muốn làm phản, có điều bây giờ xem ra… đây chỉ còn là vẫn đề thời gian.