Cửu U Long Giới

Chương 247: Pháp Lan

Thái Tử ở nơi Đế Đô đang bí mật tạo phản. Còn ở nơi này, Bạch Khởi cũng đang bí mật rời đi khỏi Gia Lam Đế Đô là Gia Lam Thành, đi về phía Đông Nam của Gia Lam đã bị Bạch Khởi chiếm đoạt, đó là Hắc Thạch Hành tỉnh, đi vào trong Hắc Thạch Sơn Mạch, mục đích của chuyến này rất đơn giản Bạch Khởi đi vào trong Hắc Thạch Sơn Mạch để gặp Hắc Thạch Ải Nhân.

Ải Nhân là một chủng tộc mà tất cả mọi người không xa lạ, bọn họ là một tộc trong bách tộc ở trên Đại Lục, từng có thanh danh rất hiển hách. Ở trong truyền thuyết Văn minh Ma pháp Thượng cổ thời kỳ đã từng là một chủng tộc rất hùng mạnh nhưng sau khi chấm dứt thời kỳ Văn Minh Ma Pháp thì chủng tộc này lại ẩn thế, dựa vào tài nghệ chế tạo kinh người cùng với công nghệ chế tạo mạnh mẽ mà sinh sống. Sao chịu đựng được loài người thì dựa vào đấu khí tu luyện vững như núi Thái Sơn mà sinh sống và nắm giữ hoàn toàn Đại Lục này.

Nghe nói Ải Nhân Tộc thờ phụng Công Tượng Chi Thần, cho nên bọn họ có tài nghệ cao siêu, kỹ thuật rèn điêu luyện vượt qua tất cả các chủng tộc khác trên Đại Lục, bọn họ chế tạo vũ khí và khôi giáp làm cho người ta ngắm nghía. Ải Nhân bình thường kỹ thuật cũng có thể so với đại sư của thế giới loài người, sản phẩm vũ khí của Ải Nhân đều là hoàn mỹ trong hoàn mỹ. Mặc dù nhân số rất ít ỏi, bây giờ chín mươi phần trăm Ải Nhân sống ở Phương Tây Đại Tuyết Sơn ở trong Thiết Lô Bảo, bọn họ nắm giữ vùng đất này, bằng vào cương thiết, xây dựng thành trì cùng với những tài nguyên khoáng sản bên trong đủ để sử dụng đến mười vạn năm. Cho dù là bất cứ người nào cũng hiểu rõ Quang Minh Đế Quốc mặc dù rất cần vũ khí của Ải Nhân, lại có Giáo Đình ủng hộ nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy vẫn như cũ không thể đem Ải Nhân Tộc nhân khẩu chưa đầy ngàn vạn tiêu diệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ở mắt trước mắt mình sinh sống bình thường, đem Đại Tuyết Sơn chung quanh mấy vạn dặm nắm giữ trong tay, mà không thể làm gì được. Bởi vậy có thể thấy được Ải Nhân Tộc hùng mạnh như thế nào. T.r.u.y.ệTrà Truyện

Nói đến Hắc Thạch Ải Nhân có thể có một số người cũng không rõ ràng lắm lai lịch của chủng tộc này, thật ra ngay cả bản thân của Bạch Khởi cũng biết không rõ ràng lắm, bất quá là nghe được Đại Hắc Thiên giải thích thì Bạch Khởi mới biết được, Hắc Thạch Ải Nhân này thật ra chính là một chi của Ải Nhân Tộc, do có cuộc sống trường kỳ ở dưới đất hơn nữa lại có làn da ngăm đen nên được gọi là Hắc Thạch Ải Nhân. Lúc mới ban đầu Hắc Thạch Ải Nhân cũng không thuộc về Hắc Ám Lục Tộc, chẳng qua là chủng tộc này tín ngưỡng Đại Hắc Thiên mà thôi, bất quá vì như vậy nên bị Ải Nhân Tộc đuổi đi nên đã tự lập môn hộ, tạo thành Hắc Thạch Ải Nhân Tộc. Mặc dù tộc nhân cũng chỉ có mười mấy vạn người, nhưng không nên xem thường mười mấy vạn người này, sự có mặt của bọn họ chính là lực lượng không thể bỏ qua. Chính bởi vì sự có mặt của bọn họ, mà lúc ban đầu Gia Lam Đế Quốc hùng mạnh sau khi chiếm lĩnh cả Hắc Thạch Hành tỉnh về sau, ban bố pháp lệnh đem Hắc Thạch Sơn Mạch thành cấm khu, để cho Hắc Thạch Ải Nhân thành lập quốc gia trong đó. Vì dù sao Hắc Thạch Ải Nhân có thể nói là toàn dân đều là lính, hơn nữa lực chiến đấu cường đại dị thường. Bọn họ trời sanh thần lực, nếu so sánh với Ải Nhân Tộc càng thêm mạnh mẽ, bọn họ đối với đấu khí tu luyện càng thêm có thiên phú, hơn nữa chế tạo vũ khí càng thêm sắc bén, hơn nữa giỏi về nghiên cứu một số vũ khí chiến tranh, so sánh với Ải Nhân càng thêm kinh khủng, nếu như không phải là do số lượng rất ít ỏi thì chỉ sợ là hiện hôm nay Gia Lam cũng không có cách nào giữ được Hắc Thạch Hành tỉnh.

Mà Bạch Khởi sở dĩ muốn đi vào nơi này, là do Bạch Khởi hy vọng có thể đạt được sự ủng hộ của Hắc Thạch Ải Nhân. Để cho bọn họ trợ giúp mình, ở một phương diện khác cũng là bởi vì nhiệm vụ của Cửu U, thời gian đã không còn nhiều lắm. Mặc dù Ảnh Thiên đã liên lạc với Hắc Thạch Ải Nhân, tuy nhiên không thể tìm được đối phương, vì vậy chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa càng làm cho Bạch Khởi buồn bực chính là trải qua nhiều năm như vậy, đối phương hiển nhiên không tin có Đại Hắc Thiên huynh đệ, người như vậy có tồn tại, cũng không tin Bạch Khởi có được găng tay Atula, vì vậy bọn họ cũng không thừa nhận thân phận của Bạch Khởi, cũng không thần phục Bạch Khởi. Nhưng cũng đưa ra một điều kiện, nếu như Bạch Khởi mang theo găng tay Atula đến Hắc Thạch Hành tỉnh cho bọn họ chứng kiến, nếu như là sự thật thì Hắc Thạch Ải Nhân bọn họ sẽ đồng ý thuần phục. Dĩ nhiên, đồng thời Hắc Thạch Ải Nhân cũng có nói, nếu như Bạch Khởi nói không đúng sự thật, thì cho dù là có Ảnh Tộc ủng hộ bọn họ cũng sẽ tiêu diệt Bạch Khởi…

Cho nên khi nghe được Ảnh Thiên hồi báo tin tức, Bạch Khởi đã không do dự tạm thời dừng xử lý quân vụ mà bí mật đi về phía Hắc Thạch Hành tỉnh, còn về những công việc của Gia Lam Thành thì giao cho Vạn Lý Vân, Tiêu Thiên Vũ, cho nên Bạch Khởi vô cùng yên tâm. Có nhiều quân đội như vậy, còn hai người thân tín túc trí đa mưu như vậy là đủ rồi, dù sao chiến tranh không thể nào rất nhanh bộc phát. Sơn Bản Long Nhất không có lá gan, cũng không có thực lực trong một thời gian ngắn mà khai chiến, bây giờ tất cả mọi người ở vào thế giằng co, thời gian khai chiến còn rất lâu, vì vậy Bạch Khởi có thể yên tâm đến Hắc Thạch Hành tỉnh.

Lần này Bạch Khởi không có mang theo bất cứ người nào bên người, một mình lên đường, vì chính là không để cho người khác phát hiện mình đã rời khỏi Gia Lam Thành, nếu không thì hậu quả sẽ không biết như thế nào. Nếu như biết mình không có ở Gia Lam Thành, nếu tin tức truyền đi ra ngoài, khó có thể nói Sơn Bản Long Nhất cùng với Thiên Long Đế Quốc sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy Bạch Khởi phải bí mật rời khỏi. Vì thế hắn thậm chí ngay cả Độc Cô Chiến Thiên, Lưu Dịch Tư hai người này cũng không đi theo, chẳng qua là mang theo hai vị Đấu Vương Ảnh Tộc rời đi.

Trải qua ước chừng nửa tháng thời gian, Bạch Khởi một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Hắc Thạch Hành tỉnh, vào trong Hắc Thạch Thành, tìm địa điểm liên lạc của Ảnh Tộc. Giờ phút này Ảnh Thiên cùng với tám vị Trưởng Lão của Ảnh Tộc đang rối rít cả lên, khi Bạch Khởi đi vào đại sảnh phía sau hậu viện, Ảnh Thiên cùng với tám vị Trưởng Lão của Ảnh Tộc quỳ rạp xuống đất cung kính hô:

- Tham kiến chủ nhân.

- Ân… Tất cả cùng đứng lên đi. Ảnh Thiên, người của Hắc Thạch Ải Nhân đâu?

Bạch Khởi gật đầu, tiện tay tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn Ảnh Thiên trước mặt nói như thế. bây giờ Bạch Khởi đã ngày càng tự tin, càng phát ra uy thế của một người ở trên cao, thứ nhất là bởi vì địa vị Bạch Khởi không ngừng tăng lên, thứ hai là bởi vì hôm nay Bạch Khởi thực lực không ngừng tăng lên.

Vào thời gian trước khi chiếm lĩnh Gia Lam Thành thì Bạch Khởi đã dùng một số tiền của phi nghĩa, trực tiếp đem thực lực của mình tăng lên tới Bát Tinh Đấu Hoàng, tài nghệ so sánh với Ảnh Thiên là bằng nhau, hai người vừa lúc là cùng cấp, thậm chí tài nghệ của Bạch Khởi còn muốn cao hơn…

Có lẽ có một số ít người có nghi ngờ tiền của phi nghĩa của Bạch Khởi tiền là từ đâu tới. Cái này không nên quên là nơi mà Bạch Khởi công chiếm chính là Gia Lam Đế Đô, Gia Lam Thành a, chỗ này chính là Thủ Đô Đế Quốc đã hơn một trăm năm. Nơi này tài phú đếm không hết, mặc dù Bạch Khởi không cho phép bọn lính đi giết người hay đánh cướp, cũng không có ác ý đi lừa gạt các Đại quý tộc, tuy nhiên ở bên trong thành tất cả các quý tộc lớn nhỏ đã cống hiến cho Bạch Khởi mấy trăm vạn kim tệ. Hơn nữa Bạch Khởi cũng mượn gió bẻ măng từ bên trong quốc khố của Gia Lam cầm mấy trăm vạn, vì vậy mới tăng lên tới Bát Tinh Đấu Hoàng.

Đương nhiên Bạch Khởi là muốn trực tiếp tăng lên tới Cửu Tinh, thậm chí là tới Đấu Đế, bất quá đáng tiếc là Gia Lam lúc này quá nghèo, các quý tộc nên thượng cống cũng đã thượng cống, hắn cũng không thể đi lừa gạt. Dù sao Gia Lam cũng vừa mới chiếm lĩnh, nếu như mình thật sự làm như vậy thì chỉ sợ là sẽ gây ra nhiều chuyện. Về phần quốc khố Gia Lam, theo lý thuyết thì trong quốc khố phải có không ít tiền, hơn nữa đặc biệt là Gia Lam Đại Đế Quốc, bất quá đáng tiếc, sự thật cùng mơ ước luôn luôn là có sự khác biệt rất là rõ ràng.

Gia Lam trước kia quả thật rất có tiền, rất phồn vinh, so sánh với Bất Diệt Hoàng Triều thì càng giàu có hơn rất nhiều. Bất quá đáng tiếc chính là Gia Lam thật bất hạnh, xuất hiện Hải Đế Tư là một Hoàng Đế phá sản. Một Gia Lam Đế Quốc phồn vinh phú cường, to lớn như thế, thế mà không đủ để cho hắn phá, quốc khố trống không, vốn cũng không còn nhiều tiền. Hơn nữa Gia Lam nhiều năm liên tục chiến loạn, hao tổn của cải khổng lồ, sắp tới lại cùng Thiên Long đánh nhau. Nếu như không phải gần đây vừa mới thu thuế má thì chỉ sợ ngay cả năm mươi vạn kim tệ cũng không có…

Tuy chiếm được lại phần thu thuế má đó, nhưng cũng hơn phân nữa chuyển đến chiến trường phương Bắc của Sơn Bản Long Nhất, mà còn lại trong quốc khố chưa đầy ngàn vạn kim tệ, Bạch Khởi lấy một nửa, phần còn dư lại hắn cũng không dám lộn xộn. Nếu lấy hết toàn bộ thì chỉ sợ là sẽ có chuyện sẽ xảy ra, mặc dù Bạch Khởi không sợ, nhưng cũng không muốn tạo ra phiền toái cho mình. Nhất là vào lúc này, mình lĩnh quân ra bên ngoài, trong tay binh mã đã vượt qua một nửa Đế Quốc, đã có người nói mình tự trang bị binh lực. Nếu như mình còn làm như vậy, thì chỉ sợ là sẽ phải làm cho người ta nói, cho nên càng ít chuyện thì càng tốt, dù sao Bạch Khởi vẫn còn rất trẻ chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, sau này còn có nhiều cơ hội.

Hiện vào lúc này Bạch Khởi biết rõ nếu như mình cứ ở vị trí này, thì chỉ sau một thời gian thì mình có thiếu gì cơ hội, thiếu gì phương pháp để làm cho mình càng thêm mạnh mẽ, chỉ cần mình còn đứng ở vị trí này thì mình sẽ có biện pháp để kiếm đủ kim tệ.

Đối với những kẻ tu luyện khác mà nói, tham gia vào mấy việc quản lý, chính trị hoặc là nhập ngũ thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của mình, nhất là ở vị trí của Bạch Khởi thì rất là tốn công tốn sức. Là một kẻ tu luyện, phải lấy việc trở thành cường giả là quan trọng nhất, tuy nhiên đối với Bạch Khởi mà nói thì chuyện này không đáng quan tâm. Vì chức Nguyên Soái chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến mình, ngược lại càng làm cho mình có nhiều cơ hội hơn có thể làm cho thực lực của mình tăng lên. Bởi vì chính mình có được Cửu U biến thái, có Cửu U tồn tại, mình bất kể là giết người hay là cướp đoạt kim tệ cũng có thể làm cho mình phát triển nhanh hơn, cho nên Bạch Khởi đối với vị trí này của mình rất thích, rất là hứng thú. Mặc dù Bạch Khởi bây giờ đã nhận thức rõ ràng mục tiêu của mình đó chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, không ngừng tăng lên thực lực của bản thân, cho đến khi có một ngày mình có thể đột phá sự hạn chế của sinh mạng, hơn nữa không ngừng làm cho thực lực của mình tăng lên, đây chính là mục đích của Bạch Khởi, còn về phần tăng lên đến mức nào, thì phải coi cho tới cùng là mình muốn cái gì, còn hiện nay thì Bạch Khởi còn chưa suy nghĩ ra…

- Chuyện này… Chủ nhân. Hắc Thạch Ải Nhân ở bên kia ta đã liên lạc được. Bất quá, ngài nên biết, Hắc Thạch Ải Nhân tính tình rất nóng nảy, hơn nữa còn cố chấp về vấn đề chủng tộc một cách dị thường. Mặc dù cùng Ảnh Tộc chúng ta có quan hệ, hơn nữa đều thuộc về Hắc Ám Lục Tộc, là tín đồ của Ma thần Đại Hắc Thiên, tuy nhiên Hắc Thạch Ải Nhân bên kia vẫn không chịu tin tưởng ta. Không phải là muốn đích thân gặp ngài, bọn họ chỉ phái ra một người liên lạc, ta mới vừa rồi nhận được tin ngài đi tới, nên cũng đã phái người đi mời bọn họ, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ tới đây.

Ảnh Thiên chỉ quỳ tới thắt lưng của Bạch Khởi, đang quỳ ở bên cạnh Bạch Khởi, thấp giọng nói. Không có so đo mà chỉ có cung kính, dù sao đây chính là chủ nhân của mình, là huynh đệ vĩ đại của Ma thần Đại Hắc Thiên…

Dĩ nhiên trừ lần đó, Ảnh Thiên cũng len lén quan sát Bạch Khởi một phen, bất quá đáng tiếc là bây giờ hắn thậm chí phát hiện mình không cách nào nhìn thấu được Bạch Khởi. Hắn nhớ mang máng một năm trước mình nhìn thấy Bạch Khởi thì khi đó vẫn có thể thấy rõ ràng thực lực của Bạch Khởi dừng lại ở cấp độ Đấu Vương, nhưng hiện hôm nay thậm chí không cách nào nhìn thấu, điều này làm cho Ảnh Thiên rất giật mình…

Phải biết rằng bây giờ mình không cách nào nhìn thấu được Bạch Khởi là đại biểu cho cái gì, Ảnh Thiên trong lòng rất rõ ràng, điều đó chứng tỏ Bạch Khởi đã đột phá, đột phá tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng. Nghĩ tới đây Ảnh Thiên không tự chủ, khóe miệng lộ ra nét cười khổ. Một năm a… Một năm thời gian liền từ Đấu Vương cấp thấp tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng, hơn nữa xem ra thậm chí còn tuyệt đối so sánh với chính mình không hề kém cỏi, điều này làm cho tâm trạng Ảnh Thiên tràn đầy khổ sở…

Ngẫm lại mình được xưng là Ảnh Tộc đương đại thiên tài, chỉ dùng một trăm hai mươi năm thời gian liền đạt đến trình độ bây giờ. Mình từ Đấu Vương đến Đấu Hoàng dùng suốt hai mươi năm, nhưng còn đối phương thì sao? Đối phương chỉ dùng có một năm thời gian, còn siêu việt hơn mình dùng mất hai mươi năm mới đạt được thành tựu. Điều này làm cho Ảnh Thiên không biết nên nói cái gì cho phải. Một hồi lâu sau Ảnh Thiên rốt cục bất đắc dĩ đem việc này quy cho Ma thần Đại Hắc Thiên. Đúng vậy… Dù sao đây cũng là huynh đệ của Ma thần, biết đâu lại cũng là một vị thần nào chuyển thế thì sao, có tài nghệ đến như vậy cũng có thể lý giải. Chẳng qua là không khỏi có chút quá mức đả kích người khác mà thôi. Chủ nhân thật ra bản lĩnh như thế nào? Chỉ mới có mười chín tuổi sao… Mười chín tuổi là Đấu Hoàng cao thủ… Nói ra ai tin a…

Lúc Ảnh Thiên đang suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn câu hỏi, thì bỗng nhiên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân không rõ ràng, một cao thủ Ảnh Tộc nhẹ nhàng đi tới, mà ở phía sau hắn còn có tiếng bước chân vững vàng.

Chi nha~~

Cảnh cửa lớn bằng gỗ bỗng nhiên được mở ra, một Ải Tử thân cao chưa đầy một thước, có làn da ngâm đen, người mặc áo da thú Kiểm Hồ xuất hiện ở trước mặt Bạch Khởi. Tóc của hắn có màu nâu hơi đỏ, mặc dù vóc dáng không cao, bất quá cơ bắp đầy người, làm cho người khác phải kinh ngạc. Bước đi vững vàng mà có lực, cứ như là mỗi một bước, mỗi một động tác cũng tràn đầy lực lượng. Hắn nhìn thoáng qua cao thủ Ảnh Tộc ở chung quanh lại nhìn thoáng qua Bạch Khởi ở trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Khởi một hồi lâu rồi có chút vô lễ, nói:

- Ngươi chính là chủ nhân bọn họ sao? Là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên? là chủ nhân của Hắc Ám Lục Tộc của chúng ta?

Trong giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ cùng chất vấn, trong lúc nói chuyện thì trên dưới đánh giá Bạch Khởi vài lần, sau đó trong mắt tinh quang thoáng hiện, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là bộ mặt hứng thú nhìn Bạch Khởi. Vị này chính là Ải Nhân Tộc Đấu Vương cao thủ, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Bạch Khởi, hình như là đang chờ đợi Bạch Khởi trả lời.

Tuy nhiên, không đợi Bạch Khởi trả lời, ở chung quanh những cao thủ Ảnh Tộc tại chỗ đã nổi giận rồi. Bất kể là Ảnh Thiên hay là Thập Đại Trưởng Lão của Ảnh Tộc cả đám đều đối với hắn trợn mắt mà nhìn, trên người đấu khí trong nháy mắt bạo phát ra, mà Ảnh Thiên lại càng giận dữ nói:

- Lớn mật… Pháp Lan, ta kính trọng ngươi là Hắc Thạch Ải Nhân Tộc Trưởng Lão, Đấu Vương cao thủ, nhưng là ngươi lại dám đối với chủ nhân vô lễ như thế, hãy cẩn thận coi chừng ta giết ngươi!

- Hừ… Đây đều là các ngươi nói, ta nhưng chưa từng nói qua. Ta không tin hắn chính là chủ nhân, ta cũng không tin hắn là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên. Mặc dù lực lượng của hắn cũng rất cường đại, ta đã nhìn không thấu hắn, nhưng mà ta vẫn không thừa nhận. Không thấy găng tay Atula, Ải Nhân Tộc chúng ta cũng sẽ không thừa nhận một chủ nhân như vậy tồn tại. Trừ phi hắn có thể chứng minh, nếu không chứng minh được, Pháp Lan ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Ảnh Thiên, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, Ảnh Tộc các ngươi Thập Đại Trưởng Lão, ngoài ra còn có Ảnh Thiên ngươi ở bên trong, ngay cả là các cao thủ của Hắc Thạch Ải Nhân toàn bộ ra tay cũng không nhất định có thể chiến thắng ngươi. Bất quá ngươi muốn dùng vũ lực làm cho ta khuất phục là chuyện không có khả năng, trừ phi Pháp Lan ta chết ở chỗ này!

Ải Nhân Tộc là một chủng tộc rất cố chấp, tính tình của bọn hắn giống như hầm cầu và tảng đá, vừa thối lại vừa cứng. Bọn họ khi cho chuyện đó là đúng thì dù cho ngươi có giết bọn họ, cũng không cách nào để cho bọn họ thay đổi, Pháp Lan này cũng là như thế, vừa nghe lời của Ảnh Thiên thì ngay lập tức cãi lại ngay.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động, nhưng lại có mùi thuốc súng mười phần. Đối với lần này Bạch Khởi nhìn Pháp Lan một cái cũng không có tức giận, ngược lại rất thưởng thức Pháp lan, có đôi khi cố chấp mặc dù rất chán nhưng bất quá cũng khả ái, đáng yêu. Bạch Khởi rất thích người cố chấp, bởi vì bọn họ mặc dù khó có thể dùng được toàn bộ, bất quá sau khi ngươi chinh phục được bọn họ thì bọn họ sẽ vô cùng trung thành. Cố chấp trở thành ưu điểm lớn nhất của bọn họ, vì vậy Bạch Khởi rất thưởng thức Pháp Lan, cũng rất thưởng thức chủng tộc Hắc Thạch Ải Nhân, đồng thời Bạch Khởi cũng muốn chinh phục chủng tộc này, dĩ nhiên chỉ bằng vào lực lượng Bạch Khởi bây giờ thì thật giống như không có khả năng. Bất quá việc này không quan trọng, quan trọng là… Bạch Khởi không cần vận dụng vũ lực là có thể chinh phục bọn họ, bọn họ sẽ cho Bạch Khởi những vũ khí ưu tứ, còn có rất nhiều cao thủ, mà những điều này Bạch Khởi rất cần.

- Tốt lắm… Ảnh Thiên ngươi cũng không cần phải như vậy, ta có thể hiểu được Pháp Lan Trưởng Lão, nếu như nếu đổi lại là ta thì sợ là cũng sẽ như thế, nếu không có nhìn thấy bằng cớ cụ thể mà muốn cho một chủng tộc quy hàng thật sự là không có khả năng. Điều này ta có thể hiểu, hơn nữa, hắn mới vừa rồi cũng không có cái gì vô lễ, hắn chỉ là hoài nghi ta mà thôi. Hắn không có thừa nhận thân phận, đối với ta như vậy cũng là bình thường, ngươi cũng không nên tức giận, tất cả lui ra đi…

Bạch Khởi nhàn nhạt nói như thế, sau khi nói xong nhìn về phía Pháp Lan.

Lời của Bạch Khởi làm cho Pháp Lan sinh ra một chút hảo cảm, tuy nhiên vẫn không thay đổi sự việc. Chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu như đây là sự thật thì Pháp Lan cam tâm nhận tội, Hắc Thạch Ải Nhân cũng sẽ dựa theo ý chỉ của Ma thần mà thần phục Bạch Khởi. Nhưng nếu như là giả, hắn nhất định phải giết chết Bạch Khởi, bởi vì danh dự của Ma thần không được phép làm bẩn. Dám dùng danh dự của Ma thần Đại Hắc Thiên để lừa gạt Hắc Thạch Ải Nhân thì sẽ bị Hắc Thạch Ải Nhân đuổi giết, cho dù là người này trước mắt nói lời rất làm mình hài lòng, tuy nhiên như vậy vẫn không thể thay đổi việc gì.

Pháp Lan cũng không nói gì nữa mà chẳng qua là lẳng lặng nhìn Bạch Khởi, đang chờ đợi bằng chứng xác minh của Bạch Khởi, mà Bạch Khởi cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng từ trong chỗ sâu bên tay phải, sau đó vẩy nhẹ phía bên tay trái thì một cổ hồng quang hiện lên… một cái bao tay mỏng như cánh ve tản ra màu đỏ như máu, còn có sát khí nồng đậm khôn cùng cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sát khí này trong nháy mắt đập vào mặt mọi người, cho dù người chung quanh đều là những cao thủ hàng đầu, tuy nhiên tất cả đều cảm nhận được cổ sát khí này đều không tự chủ sửng sốt, có chút cảm giác hít thở không thông, toàn thân lạnh như băng, tất cả đều rùng mình một cái.