Mấy ngày qua cao thủ của Đại La Phái hộ tống đoàn người của Bạch Khởi, sau khi xuyên qua các thành phố lớn hoa lệ của Phong Lâm Hành tỉnh ở Giang Nam đến được chủ thành của Phong Lâm Hành tỉnh nằm ở trong Phong Lâm Thành. Trên đường đi cũng không gặp phiền phức gì, có cao thủ của Đại La Phái tọa trấn, tất cả bọn đạo chích, trộm cắp không thể tới gần, đường đi tất nhiên rất thái bình. Cho dù có chuyện gì căn bản cũng không cần Bạch Khởi phải ra tay, thậm chí Bạch Khởi cũng không biết cao thủ của Đại La Phái đã bí mật giải quyết những phiền phức đó rồi.
Khi tiến vào Phong Lâm Thành cũng không gặp phiền phức gì, dù sao cao thủ của Đại La Phái cũng có vài mặt nhận được sự thừa nhận của Tổng Đốc Phong Lâm và Phong Lâm Hành tỉnh, cho nên bọn họ tiến vào Phong Lâm đương nhiên là không có vấn đề gì, thậm chí bọn Bạch Khởi căn bản không gặp phải cảnh kiểm tra nên có, mặc dù việc kiểm tra bên ngoài tương đối nghiêm khắc.
Rất nhiều nhân mã đã giới nghiêm tất cả xung quanh, vì chuyện Bạch Khởi tuần sát tới đây cho nên phòng thủ và trị an trong thành trở nên nghiêm khắc hơn so với bình thường. Đương nhiên Bạch Khởi có tư cách khiến bọn họ phải làm vậy, nhưng Phong Lâm Tổng Đốc làm như vậy lại là vì lý do khác, đón chào Bạch Khởi tới đương nhiên nên chuẩn bị một chút, không thể thiếu được nhưng cũng không phải quan trọng lắm, chuyện quan trọng nhất vẫn là hắn muốn tìm được La Đan phòng ngừa La Đan tiến vào trong Phong Lâm Hành tỉnh.
Thật ra lần này Bạch Khởi xuống phía Nam thu hút sự phỏng đoán của rất nhiều người, không ít người phỏng đoán Bạch Khởi Nam hạ là có mục đích. Có một số người cảm thấy Bạch Khởi đang tạo ra rất nhiều kẻ địch, gần đây nhất là trêu chọc hai thế lực lớn là Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Giáo Đình, lại trêu chọc cả Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, cho nên khiến Bệ Hạ rất tức giận mới phái xuống phương Nam.
Nhưng những người thông minh hơn một chút sẽ không cho là như vậy, vì bọn họ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu Bệ Hạ thật sự quyết định trừng phạt Bạch Khởi như vậy sẽ không kêu Bạch Khởi xuống Giang Nam, đồng thời còn ủy thác chức vụ Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ. Phải biết rằng chức vụ này có thể nói là vị cao quyền trọng, nếu Bệ Hạ thật sự quyết định trừng phạt Bạch Khởi, thì sẽ kêu Bạch Khởi quay về phương Bắc chứ tuyệt đối không kêu hắn tới phương Nam.
Phải biết rằng công năng của chức vụ này nằm ở chỗ có thể giám sát và phán quyết tất cả quan viên của phương Nam, đồng thời thân phận của Bạch Khởi cũng vẫn còn ở đấy, Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, dưới tay có bảy Quân đoàn phương Bắc, khí thế vô cùng, tuyệt đối không phải là người mà một số văn quan nhu nhược có thể so sánh được, mục đích Bạch Khởi tới phương Nam e là không đơn thuần như vậy.
Chuyện Bạch Khởi và Thái Tử không hợp nhau ai cũng biết, hơn nữa chuyện Bệ Hạ có ý thay đổi Thái Tử cũng không phải là bí mật gì. Bệ Hạ tin dùng Tam Hoàng tử, còn Tam Hoàng tử và Bạch Khởi lại là bằng hữu chi giao tốt. Bạch Khởi tới Giang Nam e là vì nhằm vào thế lực của Thái Tử. Phải biết rằng hai bên không hòa thuận, sớm muộn gì cũng có giao tranh, huống hồ con người Bạch Khởi lại vốn nổi danh xuống tay tàn ác vô tình, hắn muốn động thủ thì ai ngăn được chứ? Cho dù Bệ Hạ không có ý đó, Bạch Khởi tới tuyệt đối cũng phải giết mất trăm người, thậm chí còn tạo ra một trận đại tàn sát không thể nào ngờ tới. Cho nên đối với việc Bạch Khởi tới đây, trong nháy mắt trong lòng những người ở Giang Nam đều hoảng sợ không cách nào khống chế được, đặc biệt là các quý tộc và các quan viên đều kinh hãi không biết nên làm thế nào.
Phong Lâm Tổng Đốc cũng thấy sợ, trước đó Thái Tử đã tới nói, lần này Bạch Khởi tới e là không có chuyện tốt, phải cẩn thận một chút cho nên có một số chuyện vẫn phải chú ý. Những chứng cứ đang nằm trong tay La Đan nếu rơi vào tay của Bạch Khởi thì e là sẽ không chỉ có một trận tinh phong huyết vũ đơn giản có thể hình dung được. Bạch Khởi vốn nổi danh là ra tay tàn ác, hơn nữa hắn lại vốn có mối bất hòa với Thái Tử, hắn tới đây sẽ tăng thêm không ít áp lực cho các Tổng Đốc phương Nam, cho nên Phong Lâm Tổng Đốc đương nhiên phải cẩn thận một chút. T.r.u.y.ệTrà Truyện
Bọn Bạch Khởi rất nhanh đã đi qua vị trí phong tỏa tới nơi hành viên của Bạch Khởi. Trước đó một ngày bọn Độc Cô Chiến Thiên cũng đã tới đây, nhưng theo ý của Bạch Khởi, trên đường đi từ chối tiếp khách, lễ vật chiếu thu, nhưng người thì không cho gặp. Lần này sau khi bọn họ tới Phong Lâm Hành tỉnh cũng như vậy, Bạch Khởi ngay cả một lần gặp mặt cũng không có. Điều này không tránh khỏi người ta cho rằng Bạch Khởi quá tự cao, nhưng vì địa vị của Bạch Khởi và bọn họ cách nhau rất xa cho nên bọn họ cũng phải cố gắng chịu đựng. Chuyện Bạch Khởi không ở đây cũng không có ai biết, nếu là ở Đế Đô thì sợ là chuyện này đã không có cách nào giấu được từ lâu.
Khi Bạch Khởi dẫn theo các cao thủ của Đại La Phái tới hành viên, rất nhanh đã bị mấy trăm tên thân binh trong nháy mắt bao vây chặt kín xung quanh, sau đó dàn trận địa sẵn sàng phòng vệ, nhìn Bạch Khởi và đám cao thủ của Đại La Phái đang ở trước mặt. Đúng lúc khi bọn chúng chuẩn bị mở miệng nói thì Bạch Khởi đã đứng ra.
- Tham kiến Nguyên Soái!
Mấy trăm tên thân binh xung quanh đầu tiên đều sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ rạp xuống đất, vô cùng cung kính hô lên như thế. Vốn có mấy người còn nghi ngờ về thân phận của Bạch Khởi, trong nháy mắt sự nghi ngờ ấy đã hoàn toàn biến mất, bọn họ đã xác nhận chắc chắn thân phận của Bạch Khởi, không còn một chút nghi ngờ. Các cao thủ của Đại La Phái cũng yên tâm, còn La Đan lúc này mới là người yên tâm, người vui mừng nhất. Mấy tháng lang bạt kỳ hồ, những ngày tháng lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng đã kết thúc. Sau khi xác nhận chính xác thân phận của Bạch Khởi, hắn biết bây giờ chuyện mà mình cần phải làm đã làm xong rồi, chỉ cần giao chứng cứ trong tay mình ra thì tất cả sẽ xong, những chuyện còn lại có thể không cần mình phải lo lắng nữa, Bạch Khởi tự nhiên sẽ có cách xử lý tất cả.
- À… Chiến Thiên đâu?
Bạch Khởi gật gật đầu nói, thân là một Nguyên Soái thì nên duy trì sự uy nghiêm, cho dù là trước mặt thân binh của mình, cho nên lúc này Bạch Khởi tràn đầy sự uy nghiêm, sự uy nghiêm có chút khiến những người theo Bạch Khởi gần một tháng nay có chút không thích ứng lắm, bây giờ mới nghĩ ra là bộ dạng của Bạch Khởi vốn là như vậy.
- Nguyên Soái quay về rồi, Thống lĩnh Đại nhân đang ở bên trong vẫn chưa biết ngài quay về.
Sau khi thân binh nghe xong lời này, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội vàng trả lời như vậy.
- Được, dẫn ta vào gặp bọn họ, La Đan đi theo ta, những người khác các ngươi chịu trách nhiệm sắp xếp. Các vị của Đại La Phái, xin cáo biệt.
Bạch Khởi chắp tay nói, sau khi cáo biệt với các cao thủ của Đại La Phái, liền dẫn La Đan đang ở trước mặt rời khỏi đó, có chút không giống là những người khác đều giao cho các thân binh thủ hạ của mình, chỉ dẫn theo La Đan đi vào trong phòng.
- Tham kiến đại nhân…
Lúc này Độc Cô Chiến Thiên đã nhận được tin Bạch Khởi quay về, khi Bạch Khởi bước vào sân, Độc Cô Chiến Thiên đã quỳ rạp xuống ở giữa sân vô cùng cung kính nói.
- Chiến Thiên à… đứng dậy đi, không cần như vậy, ở đây không có người ngoài, ngươi hà tất phải như vậy? Đúng rồi những ngày gần đây ta không ở đây, không có chuyện gì xảy ra chứ?
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, sau khi đỡ Độc Cô Chiến Thiên đứng dậy cười hỏi như vậy.
- Dạ… không có, ven đường quan viên đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, tôi đã theo ý của ngài thu nhận toàn bộ, theo ý ngài nói là sức khỏe ngài không được tốt nên không thể gặp mặt bọn họ. Những người đưa lễ, tôi đều ghi nhớ rõ, lễ vật toàn bộ đều nằm ở bên trong, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác… Đúng rồi… đại nhân, hôm qua khi chúng tôi tới, Phong Lâm Tổng Đốc đã phái người mang lễ vật tới, hơn nữa còn có một thiệp mời, mời ngài cùng tới Phủ Tổng Đốc dự tiệc, nhưng tôi nói sức khỏe của ngài có chút không tốt, không đi được nhưng Phong Lâm Tổng Đốc nói là lúc nào ngài muốn đi thì cứ thông báo một tiếng là được. Hắn còn nói là đợi sau khi sức khỏe của ngài tốt lên, nhất định phải đến một lần, đây là ý nguyện của Tổng Đốc và các vị quý tộc trong Phong Lâm Thành.
Độc Cô Chiến Thiên rất thực tế, có gì nói nấy, mặc dù đã giản lược nhưng cái gì nên nói đều đã nói ra.
- Ha ha… Phong Lâm Tổng Đốc? Được, hắn mời ta… Ta đương nhiên phải đi, lúc này La Đan đã xác nhận chắc chắn thân phận của ta, vậy thì chứng cứ nên giao hết cho ta được rồi chứ?
Bạch Khởi nghe xong thì cười ha ha, sau đó nói với La Đan đang ở trước mặt như vậy, bây giờ cái mà Bạch Khởi đợi chính là chứng cứ, có chứng cứ rồi thì có thể bắt được Phong Lâm Tổng Đốc bất cứ lúc nào.
Đương nhiên bắt Phong Lâm Tổng Đốc là một chuyện đại sự, nó không đơn giản chỉ là chuyện của một Phong Lâm Tổng Đốc nhỏ bé mà còn liên lụy đến nhiều việc khác. Ví dụ như mười vạn tinh binh được Phong Lâm Tổng Đốc huấn luyện, và mười vị Tổng Đốc khác bên ngoài Phong Lâm Hành tỉnh. Sáu Quân đoàn bí mật phương Nam bao gồm một trăm hai mươi vạn người, rút dây động rừng, chỉ cần hơi vô ý thì rất có khả năng sẽ dẫn đến đại chiến. Nhưng Bạch Khởi không sợ chuyện này vì trong lòng hắn đã có tính toán, đợi có được chứng cứ rồi, chỉ cần có bằng chứng trong tay thì chuyện bắt hắn không phải là vấn đề.
- Đại nhân mời ngài xem!
La Đan đầu tiên là sửng sốt, sau đó cởi y phục của mình, lấy ra một túi da nhỏ trong người, trên túi da phát ra ánh sáng khiến Bạch Khởi rất ngạc nhiên, lập tức nói một cách khác thường:
- Túi không gian?
Phải biết rằng sau khi nền Văn minh Ma pháp Thượng cổ bị hủy diệt, có một số đồ chế tác thủ công vẫn còn được truyền lại. Thuật luyện kim vẫn tồn tại như cũ, mặc dù nói Thần Khí Không Gian Giới Chỉ tồn tại, nhưng bọn họ không thể chế tác… nhưng Túi không gian thì thật sự vẫn còn tồn tại. Một nơi có thể thu nạp không gian khoảng trên dưới một thước, thu nạp một số thư tịch hoặc là mấy bộ quần áo là chuyện rất đơn giản, không ngờ trên người La Đan lại có thứ này. Hơn nữa còn giấu bí mật như vậy, chẳng trách mình thấy hắn chẳng bao giờ thay quần áo, thì ra là do giấu vật này trên người, nhưng nghĩ kĩ… thì đúng là chẳng có chỗ nào cất giấu yên tâm hơn trên người mình.
Rất nhanh La Đan lấy ra hai quyển sách, sau khi Bạch Khởi nhận lấy rất ngạc nhiên, rồi bắt đầu cười to, cao giọng nói:
- Có những sách này trong tay rồi thì đại sự sao có thể không thành chứ?
Sau khi cười xong Bạch Khởi liền biến sắc, quát Độc Cô Chiến Thiên đang ở trước mặt:
- Chiến Thiên, ngươi hãy thông báo với Phong Lâm Tổng Đốc, tối nay ta sẽ tới dự tiệc, kêu hắn chuẩn bị, ngoài ra hãy chọn ra năm trăm tinh bình, dẫn theo Lưu Lão đi với ta… Tối nay ta phải máu rửa Phủ Tổng Đốc…
- Vâng… đại nhân!
Độc Cô Chiến Thiên không có chút do dự, mạnh mẽ gật đầu cung kính nói. Nếu là người khác có lẽ sẽ do dự, hoặc là khuyên can Bạch Khởi, nhưng Độc Cô Chiến Thiên lại không như vậy. Trời sinh hắn vốn là một kẻ cuồng nhân, không có chuyện gì mà Độc Cô Chiến Thiên không dám làm, hắn cảm thấy không có vấn đề gì cả. Huống hồ cho dù là có vấn đề, Độc Cô Chiến Thiên cũng không khuyên can, hắn chỉ dùng tất cả sức mạnh của mình để hoàn thành tất cả nhiệm vụ khi đi theo bên cạnh Bạch Khởi, cho dù là có thịt nát xương tan cũng không sợ.
Vào lúc chạng vạng, Bạch Khởi mang theo năm trăm tinh binh còn có Độc Cô Chiến Thiên và Lưu Dịch Tư cùng nhau đi đến Phong Lâm Tổng Đốc phủ đệ. Lúc này Bạch Khởi một mình ngồi trên xe ngựa cùng Lưu Dịch Tư ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Độc Cô Chiến Thiên cưỡi đại mã ở bên ngoài xe, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ bảo vệ hai bên, vừa uy vũ lại trang nghiêm, tốc độ không nhanh nhưng mỗi bước đi của họ đều rất mạnh mẽ, tốc độ không gấp không chậm, cứ từng bước tiến chậm rãi về phía Phong Lâm Tổng Đốc phủ đệ ở đằng xa mà đi. Mỗi một động tác đều mạnh mẽ như vậy, mỗi động tác đều đem lại cảm giác áp lực khó nói, khí thế để lộ ra còn cao hơn cả so với sát khí.
- Chủ nhân, ngài thật sự quyết định sẽ giải quyết Phong Lâm Tổng Đốc đêm nay sao?
Lưu Dịch Tư và Bạch Khởi cùng trầm mặc ngồi trong xe ngựa, đột nhiên Lưu Dịch Tư đang ngồi dựa vào vị trí gần cửa sổ xe bỗng nhiên mở mắt, hai con mắt linh hoạt có thần nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sau đó vẻ mặt chân thật chăm chú nói.
- Sao vậy? Lưu Lão ngươi có ý kiến gì khác sao?
Bạch Khởi đầu tiên rất ngạc nhiên hỏi như vậy, hắn biết Lưu Dịch Tư nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, nếu không thì Lưu Dịch Tư kiên quyết sẽ không nói lung tung, đặc biệt là vào lúc này, Lưu Dịch Tư lại mở miệng nói nhất định là có chuyện, cho nên Bạch Khởi mới hỏi như vậy.
Con người của Bạch Khởi cũng không phải là con người độc đoán, mặc dù có lúc hắn cũng có chút tự phụ, nhưng ý kiến của người khác hắn vẫn có thể lắng nghe, đặc biệt là lời nói của người như Lưu Dịch Tư, hắn đương nhiên có thể nghe, đồng thời vô cùng coi trọng, nếu Lưu Dịch Tư có suy nghĩ gì khác, Bạch Khởi vị tất không thể không suy nghĩ, cũng không thể không nghe Lưu Dịch Tư nói.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện này rất quan trọng, chủ nhân ngài vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút. Vừa rồi ngài cũng có nói, Phong Lâm Tổng Đốc là người đứng đầu trong mười vị Tổng Đốc phương Nam, các vị Tổng Đốc phương Nam trước mặt hắn xem như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Hơn nữa có một trăm hai mươi vạn quân đội bí mật của toàn bộ sáu Quân đoàn, nếu xử lý không tốt sợ là sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Cho nên ngài vẫn nên xử lý cẩn thận một chút. Lần này Phong Lâm Tổng Đốc mời ngài, cũng mời luôn không ít quý tộc phú hào. Thật ra những người này cũng không phải là những nhân vật gì quan trọng cả nhưng một ngày nào đấy, khi tin này được truyền đi thì sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời mười vị Tổng Đốc khác nếu biết nhất định sẽ lập tức mưu phản, đến lúc đó Bệ Hạ trách tội sợ là ngài sẽ tiếp nhận không nổi. Nhưng những quý tộc phú hào đó chúng ta cũng không thể giết toàn bộ được… Chuyện này muốn xử lý xem ra có chút phiền phức, cho nên tôi nghĩ có nên bàn bạc kỹ hơn? Hoặc là dùng một vài cách bí mật một chút?
Lưu Dịch Tư đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt thấp giọng nói, khi nói ông ta đã biểu lộ một vài suy nghĩ của mình.
Hiển nhiên Lưu Dịch Tư vốn là người tương đối bảo thủ, là người không thích nói nhiều, bình thường cũng không thích phát biểu ý kiến của mình, nhưng lúc này ông ta lại nói ra suy nghĩ của mình? Hiển nhiên là vì ông ta đang nghĩ cho Bạch Khởi. Dù sao Lưu Dịch Tư cũng không phải là một người cấp tiến, cách làm của Bạch Khởi ông ta ít nhiều có chút không tiếp nhận được. Dù sao ông ta sống cũng lâu rồi, nghĩ cũng nhiều rồi, cho nên có lúc có một số chuyện, cách làm không trực tiếp kích động như vậy, càng không có hành động như Bạch Khởi.
Lời này khiến Bạch Khởi đầu tiên rất sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, sau khi liếc nhìn Lưu Dịch Tư, liền mỉm cười với Lưu Dịch Tư đang ở trước mặt:
- Lưu Lão, cám ơn sự quan tâm của ông, sự lo lắng của ông ta cũng biết, nhưng ta cũng không nói là phải động thủ với những người đó, những chuyện đó ta đã tính toán hết rồi, ông cứ yên tâm. Ta đương nhiên sẽ có cách xử lý thỏa đáng, ta bảo đảm sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa chuyện này nếu không xảy ra sai sót gì thì tuyệt đối sẽ hoàn toàn an toàn…
- Đã như vậy thì lão nô cũng yên tâm, chủ nhân ngài cứ làm hết sức là được, nếu cần lão nô thì cứ giao phó, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực, cho dù là thịt nát xương tan cũng không tiếc.
Lưu Dịch Tư mỉm cười gật đầu, sau đó uyển chuyển nói. Nói xong cũng không nói gì thêm, lại khép hai mắt lại, thu tinh quang vào trong mắt mình, dựa vào cửa sổ xe, phảng phất giống như trước đó không có chuyện gì xảy ra vậy, giống như ông ta vừa rồi không hề nói gì vậy.
- À… nếu có chuyện ta nhất định sẽ thông báo cho Lưu Lão, ông cứ yên tâm, chuyện này đương nhiên vẫn phải cần sự giúp sức của ông… còn về những cái khác thì ông không cần phải lo lắng
Bạch Khởi khẽ mỉm cười nói như vậy, nói xong cũng khép mắt, không nói gì thêm.
Đoàn người của Bạch Khởi rất nhanh đã xuyên qua con đường cái âm u không một bóng người tới phủ đệ của Phong Lâm Tổng Đốc. Trên đường vì chuyện Bạch Khởi sẽ tới dự tiệc đêm nay mà bị giới nghiêm hoàn toàn, cấm đi lại ban đêm, tất cả mọi người đều bị cấm ra ngoài, cấm người đi trên đường, trên đường không có một bóng người. Nhưng hoàn toàn tương phản với vẻ âm u vắng vẻ trên đường cái là phủ đệ của Phong Lâm Tổng Đốc lúc này. Lúc này ở đây đang giăng đèn kết hoa, toàn bộ phủ đệ đều được đốt đèn sáng trưng, thậm chí ngay cả trên đường cái xung quanh cũng được treo đèn đỏ sáng trưng. Mấy ngàn binh sĩ cầm vũ khí cứ mười bước lập thành một tốp, năm bước một trạm, canh phòng nghiêm mật. Phong Lâm Tổng Đốc còn tự mình dẫn đầu các vị Đại quý tộc và các quan viên, cùng các phú thương xếp thành đội ngũ chỉnh tề, cùng chờ đợi Bạch Khởi đến.
Tất cả những thứ này cũng đủ thấy sự coi trọng của Tổng Đốc với Bạch Khởi, dù sao Bạch Khởi lúc này cũng không phải là Bạch Khởi mấy năm trước nữa, tu vi cao thâm, vị cao quyền trọng, hơn nữa sát phạt quyết đoán, nắm trong tay đại quyền sinh sát. Bọn họ không thể không kính trọng, mặc dù theo cấp bậc mà nói Phong Lâm Tổng Đốc cũng chỉ kém Bạch Khởi một hai cấp, nhưng chỉ cần một hai cấp cũng đủ để tạo ra sự khác biệt rồi. Hắn không thể không biểu thị sự cung kính của mình, nếu không Bạch Khởi tức giận sẽ rất phiền phức, dù sao mọi người làm quan ai cũng không trong sạch, Bạch Khởi muốn tìm phiền phức của họ thật sự là quá dễ dàng, huống hồ lần này Bạch Khởi tới đây ai cũng rõ là không phải chuyện tốt, càng không thể để Bạch Khởi nắm được nhược điểm.