Cửu U Long Giới

Chương 219: Thể chuyển sinh của Ma Thần

Lời nói của Đại Hắc Thiên khiến Bạch Khởi bỗng nhiên kinh ngạc, vì để tìm thân thể cho Đại Hắc Thiên, hai năm qua Bạch Khởi cũng rất bận rộn, Hệ thống tình báo của Lộ Đức đều đang tiến hành công việc này, tìm người mà Đại Hắc Thiên miêu tả. Nhưng đáng tiếc đã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì, không tìm được thân thể phù hợp với Đại Hắc Thiên, vì vậy Bạch Khởi cứ ưu sầu trong lòng. Dù sao trong cơ thể của Bạch Khởi cũng có hai linh hồn, một là của Đại Hắc Thiên, hai là Cửu U, hai người đó đều không thể khiến Bạch Khởi yên tâm. Mặc dù không gây nguy hiểm cho Bạch Khởi nhưng lúc nào cũng lải nhải bên tai khiến Bạch Khởi có chút cảm giác không chịu được, vì vậy Bạch Khởi luôn nỗ lực tìm kiếm, tìm kiếm cơ thể phù hợp với Đại Hắc Thiên, đáng tiếc là đã nỗ lực mọi cách nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì, điều này khiến Bạch Khởi vô cùng ưu sầu.

Nhưng không ngờ là trong Đế Đô, trong lúc Bạch Khởi tình cờ đi dạo lại đột nhiên phát hiện, điều này khiến Bạch Khởi vui mừng vô cùng, phải biết rằng… Đại Hắc Thiên chuyển sinh có ý nghĩa gì? Không cần nói cũng biết, ngoại trừ nó giúp Bạch Khởi giảm thiểu một gánh nặng, thì cũng sẽ làm Bạch Khởi tăng thêm lực chiến đấu đến siêu cấp, mặc dù có thể trong thời gian ngắn, ba hay năm năm thậm chí lâu hơn cũng không có tác dụng gì, nhưng làm thể chuyển sinh của Ma Thần, làm đại ca Đại Hắc Thiên Ma Thần của Hắc Ám Thần, tương lai không xa sẽ là chỗ dựa của Bạch Khởi, là sự tồn tại khiến người ta phải run sợ.

- Ở đâu? Đại ca… huynh nói thể chuyển sinh ở đâu?

Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi, khi nói đưa ánh mắt nhìn quét qua đám đông đang chuyển động xung quanh, nghe những thanh âm phức tạp, ầm ĩ, tìm kiếm xung quanh. Nhưng người ở xung quanh quá đông, trong thời gian ngắn Bạch Khởi không có cách nào xác định được người mà Đại Hắc Thiên muốn nói rút cục là người nào… Nguồn truyện: Trà Truyện

Nói thật bây giờ Bạch Khởi có một tâm tư, một tâm tư rất mạnh mẽ, đó là lập tức tìm thấy người đó, vì vậy Bạch Khởi thậm chí không kìm được, muốn hét to lên giữa đường khiến tất cả đều dừng bước, nói ra thân phận Nguyên Soái của mình, sử dụng một chút đặc quyền, làm quý tộc lạm dụng chức quyền một lần để tìm ra người đó.

- Đó là… chính là tiểu hành khất… chính là hắn… hãy giúp ta tìm hắn… chính là tên tiểu hành khất ăn trộm tiền đó… huynh đệ hãy nhớ kĩ, hắn chính là thể chuyển sinh Ma pháp trời sinh của ta, là thể chuyển sinh tuyệt hảo của ta không thể làm hư được. Còn nữa… tên tiểu hành khất đó… nhất định phải tự nguyện, chỉ có hắn tự nguyện từ bỏ thân thể của mình, thừa nhận cái chết của mình, ta mới có thể chiếm lĩnh cơ thể của hắn một cách hoàn mỹ, nếu không cho dù chiếm đoạt được cơ thể của hắn, ta cũng sẽ không thể phát huy toàn bộ tiềm lực, sau này ta cũng không thể hồi phục tu vi của ta…

Đại Hắc Thiên kích động kêu lên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Bạch Khởi những chuyện nên chú ý, dù sao những chuyện này đối với Đại Hắc Thiên mà nói thực sự rất quan trọng, tuyệt đối không thể coi nhẹ, chuyện này tương đối gấp gáp.

- Được… đại ca, huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm được, cho dù hắn muốn núi tiền núi bạc, tàn sát quý tộc, ta cũng sẽ đáp ứng hắn… bảo đảm khiến hắn cam tâm tình nguyện làm thể chuyển sinh cho huynh.

Bạch Khởi gật gật đầu, trong lòng hò hét vì vui mừng. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chuyện này không hề đơn giản, bắt được tên tiểu hành khất đó, với Bạch Khởi mà nói thật sự là dễ như trở bàn tay, cho dù là giết hắn giữa đường thật sự cũng không có gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ… giết tên tiểu hành khất đó thì dễ, nhưng khiến hắn cam tâm tình nguyện chết là chuyện khó, dù sao rất ít người xem trọng những cái khác hơn sinh mệnh của bản thân mình, cho dù đối phương chỉ là một tên tiểu hành khất nhỏ bé không đáng kể…

Rất nhanh Bạch Khởi đã phát hiện được tên tiểu hành khất xuyên qua đám đông. Nhìn bộ dạng cũng chỉ là một thanh niên mười bốn, mười lăm tuổi, xung quanh mặc dù cũng có những kẻ ăn xin khác, nhưng nhỏ tuổi nhất cũng phải trên hai mươi, phần lớn đều là những kẻ đã lớn tuổi, chỉ có một người không ngừng xuyên qua đám đông để ăn xin, cho nên Bạch Khởi lập tức phát hiện ra hắn, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

- Đại gia… xin hãy cho con chút đồ ăn… ít tiền cũng được… đã mấy ngày con chưa được ăn rồi. Đại gia… cầu xin ngài… con còn có một muội muội… đại gia…

Tên thiếu niên ăn xin đi trên đường, không ngừng cất tiếng nói bi thương ăn xin xung quanh, nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng.

Nhưng đáng tiếc những người để ý đến hắn cũng không nhiều, chính xác mà nói là không có. Ở một nơi như Đế Đô này, nhân tình lãnh đạm, đối với một nơi mà ở đâu cũng có ăn xin thì có rất ít người để ý đến bọn họ. Có lẽ có người sẽ nói, Thành Hoa Hồng không phải là Đế Đô lớn nhất thế giới sao? Không phải là Đế Đô của Bất Diệt Hoàng Triều sao? Giàu có và đông đúc không có gì sánh được, sao lại còn có hành khất chứ?

Nói thật những kẻ nói những lời này đều là những kẻ thiếu kinh nghiệm, trên thế giới này bất luận ở nơi đâu cũng có sự phân biệt người nghèo và người giàu, quý tộc và hành khất cũng như vậy. Mặc dù Thành Hoa Hồng giàu có và đông đúc vô cùng, có nhân khẩu lên tới trăm vạn, nhưng hành khất ngược lại cũng không ít. Đương nhiên những người bản địa không nhiều, phần lớn đều là từ bên ngoài lưu lạc tới, trong đó còn có một số là nô lệ bỏ trốn. Ban đầu còn có người tiếp tế, nhưng ngày qua ngày, bọn họ sớm đã có thói quen, rất ít người để ý đến hành khất. Đương nhiên không thiếu những người lương thiện lúc nào cũng tiếp tế, nhưng những hành khất đó sớm đã chết sạch rồi, nhưng không chỉ như vậy, mỗi ngày đều có một, hai tên hành khất chết đói trên đường. Đối với những người đó, sẽ giao cho Thành Vệ Quân và Đế Đô Đặc Cảnh Ty xử lý, cách xử lý rất đơn giản, dùng xe kéo ra ngoài, vứt ở bãi tha ma ngoài thành, tất cả đều được giải quyết.

- A…

Bạch Khởi đi đến trước mặt tiểu hành khất, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai tiểu hành khất sau đó vẻ mặt tươi cười nói:

- Muốn có cái ăn không? Đi theo ta…

Tiểu hành khất liếc nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó gật gật đầu một cách vô thức. Ở trên đường phố hỗn loạn này, hành khất lúc nào cũng đói ăn. Bọn họ chỉ cần được ăn no thì chuyện gì cũng không sợ, chỉ cần có người nói cho bọn họ ăn thì chuyện gì bọn họ cũng đồng ý làm, còn hậu quả thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, vì không ăn sớm muộn gì cũng sẽ chết đói, vì một bữa cơm bọn họ sẽ đồng ý làm rất nhiều chuyện.

Tiểu hành khất đi theo Bạch Khởi rời khỏi đám đông, sau đó cùng đi tới một quán ven đường ngồi xuống, mặc dù chủ quán muốn ngăn cản tiểu hành khất vào quán, vì trên người hắn, người ta ngửi thấy mùi vị nghèo khó, bẩn thỉu. Nhưng nhìn thấy y phục hoa lệ trên người Bạch Khởi, hắn không dám nói thêm gì. Ở trong Đế Đô có một loại người tuyệt đối không thể đắc tội, đó chính là những thiếu gia quý tộc trẻ tuổi, những kẻ cả ngày không có việc gì làm, lũng đoạn thị trường, tính tình quái đản, rất khó trêu chọc. Hậu quả một ngày nào đó khi trêu chọc bọn họ tương đối nghiêm trọng, nhẹ thì tay chân tàn phế, nặng thì tan cửa nát nhà, hầu như không có chuyện gì là bọn hắn không dám làm, mà quan phủ cũng không quản những thiếu gia quý tộc này. Đối với dân thường, bọn họ dường như có thể đạt được trình độ vô pháp vô thiên, cho nên trong Đế Đô, muốn làm kinh doanh điều kiện quyết định đầu tiên chính là tuyệt đối không thể đùa giỡn những quý tộc, đặc biệt là những quý tộc trẻ tuổi.

Những thực khách xung quanh đều không chịu được mùi tanh tưởi, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Khởi cũng không dám nói nhiều, từ từ rời đi, quán chủ tức giận đến giậm chân giậm cẳng, nhưng không có cách nào. Chính vào lúc này Bạch Khởi rút ra từ túi mình hai kim tệ đặt lên bàn, sau đó lạnh lùng nói:

- Ông chủ, đem những thức ăn ngon ở đây ra cho ta, số tiền này sẽ là của ngươi.

Hai kim tệ đủ để bản thân thu nhập trong nửa năm, thậm chí là nhiều hơn, ông chủ quán nhìn thấy tình cảnh như vậy hai mắt nhất thời sáng bừng lên, sau khi nhìn Bạch Khởi nhiệt tình cúi đầu khom lưng nói:

- Thiếu gia… ngài cứ yên tâm, đồ ăn sẽ lập tức được mang tới… mang tới ngay đây…

Nói xong liền cùng với bà vợ có phần hơi mập mạp của mình bắt đầu vội vàng chuẩn bị các thứ cho Bạch Khởi. Ông ta lúc này thật sự rất kích động, kích động đến mức khó nói, đừng nói Bạch Khởi kêu ông ta làm cơm mà nếu Bạch Khởi lập tức kêu ông ta bỏ lại tất cả mọi thứ rời đi chỗ khác, ông ta cũng làm theo không chút do dự. Tên tiểu hành khất thân thể tanh tưởi, quần áo rách nát trong mắt ông ta chợt biến thành một ông thần tài. Những người đứng xung quanh đều đỏ mắt, bọn họ đều không biết nên nói gì mới được, những tiểu thương xung quanh rõ ràng có biểu hiện ganh tỵ, khiến tâm tình quán chủ thoải mái vô cùng.

Mấy món điểm tâm, hai bình rượu ngon rất nhanh được mang ra, ngoài ra còn có một mâm màn thầu và một bát canh tươi ngon, được làm đầy đủ. Rượu và thức ăn mặc dù không quá xa hoa nhưng cũng được làm cẩn thận, sau khi nhìn mâm cơm nóng sốt trước mặt, tên tiểu hành khất không kìm được nuốt nước bọt "Ừng ực… ừng ực" sau đó liếc ánh mắt thèm muốn nhìn Bạch Khởi, nhưng vẫn không hề động thủ, mặc dù hắn đã đói đến mức không chịu được, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Khởi giữ sự cung kính nên có.

- Muốn ăn không?

Bạch Khởi cười nhàn nhạt, nhìn kỹ tiểu hành khất rồi nói…

- Ừng ực.

Tiểu hành khất nuốt một ngụm nước bọt, sau đó vô thức gật đầu, hắn thật sự rất đói, rất muốn ăn, nhưng hắn vẫn kìm lại được, cắn môi do dự một lát, sau khi nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ở trước mặt cung kính thấp giọng nói:

- Tôi muốn ăn… thiếu gia… nhưng… ngài tìm tôi có chuyện gì sao?

- À… ta nhất định phải có chuyện mới tìm ngươi được sao?

Trên khóe miệng của Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười, dùng ngữ khí hỏi ngược lại để trả lời.

- Chuyện này… một người có thân phận như ngài sao có thể vô duyên vô cớ để ý đến một tiểu hành khất như tôi được chứ? Mới nhìn ngài đã biết ngài là thiếu gia quý tộc, nhân vật như ngài bình thường căn bản không để ý đến tôi, ngài tự nhiên mời tôi ăn ngon như vậy nhất định là có chuyện. Mặc dù A Địch tôi không có bản lĩnh gì, chỉ là một tên côn đồ xin cơm trên đường, nhưng chín tuổi tôi đã đi xin cơm, đã ở trên đường của Đế Đô này sáu, bảy năm rồi, chuyện gì tôi cũng đã gặp qua, ngài nhất định là có chuyện tìm tôi, nếu không sao lại để ý đến tôi? Ngài có chuyện gì cứ nói đi… nếu không thì tôi không dám ăn cơm của ngài…

Tiểu hành khất A Địch đích thị là một người rất rõ ràng, dù sao từ nhỏ đã lăn lộn trên đường, đối với nhiều chuyện hắn cũng có sự hiểu biết nhất định, vì vậy sau khi nghe xong biết là Bạch Khởi có ý gì đó, do dự một lát mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn đem suy nghĩ của mình nói ra, sau khi nói xong trong bụng không kìm được kêu hai tiếng ùng sục… ùng ục… khiến người ta có cảm giác buồn cười.

Lời nói của A Địch khiến Bạch Khởi có chút kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc nhìn A Địch đang ở trước mặt. Bạch Khởi tủm tỉm cười, sau đó hai mắt quan sát từ trên xuống dưới kỹ càng A Địch, cười cười rồi nói:

- Thẳng thắn mà nói… ta có một vài chuyện thật sự muốn tìm ngươi, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng… thật sự mà nói ta đang làm một cuộc thực nghiệm, cần một người sống, hơn nữa ngươi sẽ chết, nhưng thân thể của ngươi sẽ được giữ lại, cho nên ta cần ngươi… đương nhiên còn có một điều… chính là cuộc thực nghiệm này nhất định phải cần sự tự nguyện của ngươi… ngươi có thể suy nghĩ một chút không?

- Cái gì!

Sau khi A Địch nghe xong lời này toàn thân không kìm được trở nên run rẩy, sợ hãi liếc nhìn Bạch Khởi, A Địch cũng từng nghe qua cuộc thử nghiệm như vậy, cho đến hôm nay khi nền Ma pháp Văn minh đã biến mất, Đấu khí Văn minh quật khởi, nhưng một phần Ma pháp Văn minh vẫn được giữ lại, ví dụ như nói một số Vong linh Pháp sư đáng sợ khiến người ta khi nghe được thì sợ mất mật, dường như trở thành những câu chuyện đáng sợ ở Đại lục chuyên làm chuyện như vậy. A Địch nghe xong lời này thì đã xem Bạch Khởi là một Vong linh Pháp sư có ma lực đáng sợ và sự thanh xuân bất hủ khiến người ta kinh sợ vì chỉ có Vong linh Pháp sư tà ác mới làm cuộc thử nghiệm như vậy.

- Không có gì… thế nào ngươi có đồng ý không? Nhớ kĩ… cái ta cần là sự tự nguyện… hơn nữa cơ thể của ngươi rất phù hợp với ta, cho nên có điều kiện gì ngươi cứ nói hết ra đi, có thể đáp ứng được ngươi ta tuyệt đối sẽ làm, chỉ cần là ngươi muốn… ta căn bản có thể đáp ứng… đương nhiên đừng quá đáng quá, dù sao ta cũng là người không phải là thần, có một số chuyện ta không thể đáp ứng ngươi được.

Bạch Khởi ngồi ở đó sau khi lẳng lặng liếc nhìn A Địch mới bình tĩnh nói, cũng không có biểu hiện gì quá mức bức thiết, cũng không có biểu hiện hung thần ác sát, tất cả đều rất bình thản và ung dung.

Lời nói của Bạch Khởi khiến nhãn thần của A Địch sáng ngời, ánh mắt nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt đầy vẻ kích động, sau khi do dự một lát, bộ dạng như không dám tin nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt nói:

- Lời ngài nói là thật chứ? Chuyện gì cũng có thể sao? Xin ngài đừng lừa tôi!

- Bạch Khởi ta chưa bao giờ lừa dối người khác, ta không thay tên đổi họ, là Đế Quốc Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi, với cái tên này ngươi có thể tin được rồi chứ.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, tên của Bạch Khởi chính là một chiêu bài kim tự, tối thiểu ở Ba Phạt Lợi Á, Bạch Khởi là một anh hùng, ở Bất Diệt Hoàng Triều Bạch Khởi là một Nguyên Soái, ở khắp Đế Quốc, tên của Bạch Khởi chính là sự uy hiếp, cho nên hắn tự nói ra tên của mình chính là một sự bảo đảm.

- Ngài… ngài thật sự là Nguyên Soái Bạch Khởi sao?

Sau khi A Địch nghe xong lời này nhãn thần sáng rực lên, nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, vẻ mặt đầy kích động nói, trong nhãn thần ngoại trừ sự kích động còn có sự sùng bái vô cùng, xem ra tên tiểu tử này cũng là một kẻ sùng bái Bạch Khởi. Nhưng cũng không kì lạ, trên Đế Quốc này từ quý tộc đến dân thường, vô số thanh niên trẻ tuổi đều xem Bạch Khởi là thần tượng, tỏ lòng kính trọng vô cùng. Dù sao tu vi của Bạch Khởi cũng khiến người ta tán dương trầm trồ và ngưỡng vọng, lý lịch của hắn khiến người ta cảm khái, tất cả mọi thứ của hắn đều tràn đầy tính truyền kỳ khiến người ta sùng bái…

- Đúng vậy… ta đã nói rồi, ta làm việc gì cũng không thay tên đổi họ, ta là Bạch Khởi chính là Bạch Khởi, nếu ngươi không tin vậy có thể đi với ta đến phủ đệ của ta xem là được rồi… Bạch Khởi ta lẽ nào còn lừa gạt được ngươi sao? Tiểu gia hỏa nói đi, ta cần cơ thể của ngươi, vậy ngươi muốn có điều kiện như thế nào? Chỉ cần là nằm trong phạm vi năng lực của ta thì ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.

Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền nói, ngữ khí bình thản vô cùng, nhưng lại mang chút hài hước.

- Thật vậy sao? Vậy, vậy tôi có hai… không ba điều kiện… nếu ngài đồng ý thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện chết vì ngài, hơn nữa bảo đảm rằng ngài muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối không có chút phản kháng…

Sau khi A Địch nghe xong liền kích động đứng lên run run nói.

Nhưng lời nói của hắn lại khiến Bạch Khởi không kìm được phải nhíu mày. Không nghi ngờ gì nữa, một lần mà đưa ra ba điều kiện có chút hơi tham lam, Bạch Khởi không thích những người tham lam, nhưng nghĩ kĩ đối phương dùng tính mạng của mình để đổi lấy ba điều kiện này, hơn nữa đối phương là người độc nhất trong vạn người mà Ma Thần nhất định cần để chuyển sinh, sau khi Bạch Khởi do dự một lát, quay lại gật gật đầu với A Địch đang ở trước mặt sau đó vẻ mặt không có biểu hiện gì nói:

- Ngươi nói đi?

- Chuyện này… thứ nhất… tôi… tôi có một muội muội… muội… muội ấy đang ở trong một ngôi miếu đổ nát gần đây… nếu tôi có chuyện gì… không… tôi nói là nếu tôi chết đi… ngài hãy chịu trách nhiệm chăm sóc cho muội ấy, để muội ấy được sống cuộc sống hạnh phúc. Muội ấy mới tám tuổi, hơn nữa hai chân lại bị tàn tật, tôi không hy vọng sau này muội ấy còn phải ra ngoài xin cơm, cho nên tôi xin ngài nhất định phải chăm sóc cho muội ấy, cho đến khi muội ấy chết.

Khi A Địch nói ra ước nguyện thứ nhất của mình, viền mắt đã ươn ướt, xem ra tên tiểu tử này dường như rất yêu thương muội muội của mình, nếu không thì đã không nói những lời như vậy.

Đối với tâm nguyện này Bạch Khởi không hề do dự mà gật đầu đồng ý, chuyện như vậy Bạch Khởi không có lý do để không đồng ý, chuyện này Bạch Khởi sẽ kế thừa rất nhanh, bình thản nói một cách chắc chắn:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần Bạch Gia ta không tàn thì ta bảo đảm muội muội của ngươi suốt đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực.

- Còn… điều kiện thứ hai của tôi… nhà tôi… nhà tôi có một kẻ thù… kẻ thù đó… trên cổ của hắn có một hình xăm con bọ cạp, tôi nghe lão bộc trong nhà đã chết nói hắn có thể có quan hệ với một gia đình quý tộc của Đế Quốc. Phụ thân tôi là một phú thương, trước đó đã từng sống ở Đế Đô, bảy năm trước cả nhà tôi bị giết, gia sản bị cướp bóc sạch, tôi và muội muội chỉ có thể xin cơm mà sống, lão bộc trong nhà ban đầu còn chăm sóc chúng tôi, nhưng ba năm trước đã chết rồi, trước lúc chết đã nói cho tôi thông tin này, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi tìm ra kẻ đó, đồng thời cũng giúp tôi báo thù. Đương nhiên tôi cũng biết đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, tôi chỉ hy vọng ngài có thể tôn trọng lời hứa, cho dù sau khi tôi chết cũng nhất định phải giúp tôi báo thù nếu không thì tôi có chết cũng không nhắm mắt.

A Địch nói ra điều kiện thứ hai của mình, kẻ thù của gia đình… chuyện này đã ở trong lòng A Địch từ rất lâu rồi, lúc này mới có cơ hội như vậy để nói ra.

Đối với điều kiện thứ hai Bạch Khởi cũng đồng ý, bởi vì gia cừu là nỗi bận tâm trong lòng con người, nếu không đồng ý thì sẽ không thể khiến đối phương cam tâm tình nguyện tìm đến cái chết, hơn nữa Bạch Khởi cũng cảm thấy chuyện này đối với mình mà nói không phải là chuyện gì quá khó khăn, cho nên cũng đồng ý.