Triệu Vô Cực đối với chuyện này không biết làm thế nào, cười khổ, thân phận bây giờ của hắn không tiện phản bác Lý Tự Minh chuyện gì cả, dù sao nơi bây giờ hắn đang ở không phải là Thiên Long mà là Bất Diệt Hoàng Triều. Hắn tuy rằng là Thiên Long Hoàng tử được người khác tôn trọng, nhưng ở đây người làm chủ không phải là hắn mà là Lý Tự Minh, vị Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều này. Hồi trước Triệu Vô Cực lấy thân phận của Hoàng tử Thiên Long còn có thể áp chế một chút Lý Tự Minh, lúc đó Lý Tự Minh chỉ là địa vị Quốc Vương của một Vương Quốc không thể so sánh với mình. Thiên Long cường đại phồn vinh khiến người khác kinh sợ, cho nên nếu lúc đó mình đến Bất Diệt Hoàng Triều, lời nói rất có hiệu lực, nhưng bây giờ không phải là hồi trước, Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ đã là Đế Quốc rồi, Lý Tự Minh cũng là Hoàng Đế, là một vị Hoàng Đế địa vị không thấp so với phụ thân mình. Và tình huống bây giờ là Thiên Vương đang nhờ Bất Diệt Hoàng Triều giúp đỡ, hắn đương nhiên không dám tùy tiện làm bừa, huống hồ bây giờ nếu mình nói tiếp chuyện gì, như vậy không những khiến Lý Tự Minh phẫn nộ, những gì trước đây mình đã nói sẽ lập tức hóa thành bọt nước.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không nóng vội, dù sao hắn cũng hiểu có một số chuyện không thể nhất thời nóng vội được, mình luôn phải cho đối phương một ít thời gian, để Lý Tự Minh hội ý chuyện này với các đại thần và bọn quý tộc của Bất Diệt Hoàng Triều, đối phương tuyệt đối không qua loa quyết định chuyện này như thế.
Cho nên Triệu Vô Cực không biết làm gì, chỉ có thể gật đầu chấp thuận và thể hiện lòng cảm ơn của mình, một mặt dặn một thủ hạ của sứ đoàn dẫn người về đem quà qua đây, thuận tiện giúp hắn an bài một một chút chỗ ở Bất Diệt Hoàng Triều các vấn đề vâng vâng. Những việc này đều cần người đi giải quyết, một mặt khác mình và hơn mười thành viên sứ đoàn theo những người của Lý Tự Minh cùng đến ngự hoa viên hậu viện Hoàng cung, ẩm yến… Trước lúc này, rượu và thức ăn múa hát đã chuẩn bị sẵn, đi đến trước mặt mọi người, lúc đi qua cái hồ trong Hoàng cung, ngồi trong ngự hoa viên trên đảo nhỏ giữa cái hồ, hơn trăm vũ cơ đã bắt đầu quơ dãi băng dài của mình lên, tiếng âm nhạc uyển chuyển vang lên, những người xung quanh vẫn còn vui vẻ, người nào người nấy vui vẻ ra mặt. Chuyện lúc trước không ai nhắc tới nữa, cho dù là nói chuyện, mọi người cũng đều nói chuyện hai nước bạn tốt, cùng hợp tác gì đó. Về phần chuyện khác không ai lựa chọn lúc này nói ra, bởi vì đó hiển nhiên là lựa chọn không được sáng suốt.
Giữa lúc múa hát tiến hành gần một nửa, Bạch Khởi vẻ mặt tươi cười đang nói chuyện phiếm với Nguyên Soái Kham Tát Tư, Nguyên Soái La Bá Tì bên cạnh, hai vị trụ cột của Đế Quốc. Lúc đang bàn luận về quân sự ở phương Bắc và tình trạng của Đế Quốc, một tiểu thái giám mặc bộ đồ màu xám từ phía xa, hoang hoang mang mang chạy tới, sau khi đến bên cạnh Bạch Khởi, ghé vào tai Bạch Khởi khẽ nói:
- Hầu Tước đại nhân… Tam Hoàng tử cho mời…
- Tam Hoàng tử? Lý Tầm Hoan? Tên tiểu tử kia đang ở đâu? Bây giờ ta đi kiếm hắn…
Nghe xong lời này Bạch Khởi trước là sững người, lập tức nhìn xung quanh. Vừa nãy hắn cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng luôn không nghĩ ra chỗ nào không đúng, vị tiểu thái giám kia vừa nói, Bạch Khởi lập tức hiểu, chỗ không đúng ở đây chính là ở đây thiếu mất hai người… Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư. Hai tên này không ở đây, không biết chạy đến nơi nào rồi, từ khi từ triều đình đi xuống, hai người bọn họ biến mất không thấy rồi, vừa nãy Bạch Khởi không phát hiện, bây giờ nghe lời này hắn mới cảm thấy có chút không đúng.
Sau khi cáo lỗi cùng hai vị Nguyên Soái, đứng dậy thừa dịp tất cả mọi người không để ý, theo tiểu thái giám rời khỏi nơi này… Đi về hướng nơi ở trong cung của Lý Tầm Hoan.
Rất nhiều con cái của Lý Tự Minh, theo quy định, sau khi trưởng thành đều được ban thưởng phủ đệ để bọn họ dọn ra ngoài, cho dù là Thái Tử Lý Dũng cũng không ngoại lệ. Ngược lại Lý Tầm Hoan tên này, Lý Tự Minh dường như quá thích đứa con này rồi, cho nên không phê chuẩn Lý Tầm Hoan dọn ra ngoài. Nghe nói Lý Tầm Hoan nhiều lần cực lực phản đối kháng nghị qua, nhưng cuối cùng đều bị Lý Tự Minh vô tình bác bỏ. Nhưng tốt ở chỗ Lý Tự Minh tuy rằng không cho Lý Tầm Hoan dọn ra ngoài ở, nhưng lại cho Lý Tầm Hoan tùy ý tự do ra vào. Điều này khiến Lý Tầm Hoan tốt hơn một chút, nếu không, dựa vào tính cách của Lý Tầm Hoan không điên mới lạ…
Đi qua cửu khúc, mười tám loan, hành lang giống như mê cung, hơn mười hoa viên dạng nhỏ, đạp lên đá phiến lộ, đi đến một nơi nằm trong thâm cung, đến sân của tiểu lầu có hai tầng, Bạch Khởi như thế đi vào trong. Lúc vị tiểu thái giám kia đi đến cửa, đã dừng chân ở đó, chỉ tay cho Bạch Khởi, để Bạch Khởi tự đi vào trong, mình đứng lại ở vị trí trước cửa. Lý Tầm Hoan có một điều cổ quái là không cho bất kỳ phái nam nào đi vào trong sân của mình, thái giám cũng không ngoại lệ. Tuy rằng thái giám không phải là nam nhân hoàn thiện nhưng hắn vẫn không cho nam nhân đi vào trong sân của mình. Tuy rằng thủ hạ của Lý Tầm Hoan cũng có thái giám, số lượng không ít, ít nhất khoảng bốn năm chục người, nhưng những người này ngày thường đều đứng ở ngoài sân của Lý Tầm Hoan, ngày thường đều là đứng ở ngoài nghe lệnh.
Về phần bên trong, có hơn mười cung nữ đứng ở đó đợi Bạch Khởi, người nào người nấy tướng mạo thuần mỹ, vóc người thướt tha, người nào người nấy nở nụ cười ngọt ngào, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi, càng vạn phần cung kính hành lễ tham kiến Bạch Khởi. Bạch Khởi tuy không phải là thường khách ở đây, nhưng tất cả người ở đây đều quen biết Bạch Khởi, đặc biệt là bộ lễ phục Nguyên Soái đỏ rực cùng với tóc dài màu bạc kim và tướng mạo tuấn dật, ở trong Đế Quốc e rằng cũng không tìm được người thứ hai rồi… Huống hồ bọn họ cũng biết Bạch Khởi là bạn tốt của Lý Tầm Hoan, cho nên đặc biệt cung kính.
- Bạch thiếu gia… Tam Hoàng tử đang đợi ngài trong đó, mời ngài đi theo ta…
Một người hầu nữ tướng mạo xinh đẹp thường xuyên đi ra ngoài bên cạnh Lý Tầm Hoan, sau khi thấy Bạch Khởi lập tức chạy tới, mỉm cười hành lễ nói với Bạch Khởi, nói xong dẫn Bạch Khởi đi vào hướng bên trong.
Không thể không nói Lý Tầm Hoan tên này tuyệt đối là một sinh hoạt xa hoa phần tử, vật tốt gì ở đây đều có, núi giả dùng vàng ròng chế tạo, tượng người dùng bạch ngọc chế tạo, cái gương do ma tinh tinh chế, cái hồ nước dùng thủy ngân chế tạo… tất cả đều có trong cái khuôn viên nho nhỏ này. Khổ trúc đến từ Tây Vực, ốc biển đến từ Nam Cương vạn lý xa xôi, vâng vâng… những thứ này rất nhiều, đều là những thứ có tiền khó có thể mua được, thậm chí là có tiền cũng không thể mua được, nhưng trong này gần như khắp nơi đều thấy. Trong khuôn viên này không chỉ có hơn trăm mỹ nữ tướng mạo dáng vóc tuyệt hảo như thế, chủng loại càng khiến cho người ta trông mà thèm. Không thể không nói tên Lý Tầm Hoan này thật là xa hoa đến cực điểm. Bạch Khởi rất khinh bỉ tên này, Bạch Khởi nghĩ cũng may tên này là Hoàng tử, một Hoàng tử mà Hoàng Đế sủng ái nhất, tương lai còn có thể nắm giữ quyền lớn, bằng không nếu người này làm quan, là một viên quan chức, như vậy e rằng sẽ là con sâu mọt lớn nhất của Bất Diệt Hoàng Triều. So với Hòa Thân năm đó lợi hại hơn không biết bao nhiêu. Dù sao lãnh thổ của Bất Diệt Hoàng Triều so với Mãn Thừm lớn hơn nhiều, nhân khẩu cũng nhiều hơn, và giàu có đông đúc hơn…
Khi Bạch Khởi bước vào một chỗ trong khuôn viên, nghe thấy từ xa vọng tới tiếng cãi lộn, chủ nhân của tiếng này đương nhiên là của Lý Tầm Hoan. Lúc này Lý Tầm Hoan vẻ mặt tức giận đứng ở đó, quát:
- Ta nhất định phải đánh chết tên khốn kia, dám đánh chủ ý muốn cưới muội muội của ta… Ta không để yên cho hắn…
- Đúng vậy, thứ gì vậy? Dựa vào cái gì mà cầu hôn với Linh Lung? Hắn tưởng hắn là ai? Thiên Long Hoàng tử mà thôi, Thiên Long có hai mươi mấy Hoàng tử, hắn là cái thá gì? Huống hồ Thiên Long bọn họ bây giờ đang cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta, lại còn làm ra bộ mặt tự cho là phải, muốn cưới Linh Lung? Nằm mơ!
Giọng Bối Tác Tư cũng vang lên ngay sau đó.
Sau khi nghe xong hai tiếng này, Bạch Khởi khẽ mỉm cười, vẫy tay để hầu nữ đang theo mình rời khỏi. Chuyện tiếp theo cô ta không nên nghe thấy thì tốt hơn. Vị Thiên Long Hoàng tử tội nghiệp kia cũng không biết làm sao, dám chọc giận hai vị này. Xem ra người quan tâm đến chuyện hôn sự của Tam công chúa rất nhiều. Trước mắt nhất là hai tên này không đồng ý Tam công chúa gả cho tên Triệu Vô Cực kia, vẻ mặt tươi cười đi vào hướng trong phòng, tự mình mở cửa khẽ cười nói:
- Sao rồi? Ai lại chọc giận hai người rồi?
- Còn có thể là ai? Còn không phải là tên Triệu Vô Cực cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga? Đồ chó má gì cũng muốn cưới muội muội ta? Hừm, còn muốn Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta ra quân giúp Thiên Long bọn hắn đánh trận? Nằm mơ!
Lý Tầm Hoan sau khi thấy Bạch Khởi không nhiều lời, chỉ ngồi ở đó có chút phiền muộn thở phì phì nói. Trên vẻ mặt hèn mọn kia không còn hèn mọn nữa mà tràn đầy phẫn nộ, có thể thấy được vị này đang tức giận không nhẹ.
- Đúng vậy… Thứ gì vậy! Bạch Khởi ngươi nói phải không? Tên kia quả thực là đang tìm cái chết, nếu hắn không phải là Thiên Long Hoàng tử, ta là người thứ nhất chém chết hắn… Đúng rồi… Ngươi thấy chuyện này thế nào?
Bối Tác Tư ngồi ở đó vẻ mặt chung một kẻ thù, tiếp tục nói, xem ra không chỉ là Lý Tầm Hoan bất mãn rồi, ngay cả vị Bối Tác Tư huynh đệ này cũng rất bất mãn, chỉ là không biết nguyên nhân nào khiến hắn bất mãn.
- Chuyện gì?
Bạch Khởi có chút mơ màng nói…
Lúc nói chuyện còn nhìn Lý Linh vẻ mặt uất ức, vẻ mặt mờ mịt và sầu não một cái, nhìn ra Lý Linh dường như sắp khóc, Bạch Khởi ít nhiều hiểu được một chút.
Bạch Khởi nghĩ, quan hệ giữa Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan với Lý Linh rất tốt. Lý Linh tên này có lúc có chút yếu mềm, cũng có một chút ẻo lả khiến người khác chịu không được, nhưng bản chất tuyệt đối là một người tốt. Đối với phái nữ tuyệt đối có lực sát thương chí mệnh, nhìn bộ dạng hồn bay mất vía của hắn, chắc là Tam công chúa là người tình của hắn rồi, cho nên… sau khi hắn nghe xong tin tức này, đến nơi này của Lý Tầm Hoan. Và Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư hai tên này không cần nói rồi, đương nhiên là kẻ mạnh đứng ra bênh vực kẻ yếu, dù sao hai người vẫn thường làm những chuyện như vậy, đây cũng không phải là lần đầu rồi.
- Đừng giả hồ đồ với ta… Ta nói cho ngươi biết… đó chính là chuyện tên Triệu Vô Cực kia bàn chuyện cầu hôn với phụ thân ta… Hắn muốn cưới muội muội Lý Linh Lung của ta, đây quả thực là mộng tưởng hảo huyền, ngươi thấy chuyện này như thế nào?
Lý Tầm Hoan nghe xong lời này có chút phẫn nộ nói.
- Chuyện này a… Nói thật… Ta thân là một thần tử, chuyện này không phải là chuyện ta nên bận tâm. Công chúa Điện hạ là con gái của Bệ Hạ, chuyện của cô ấy đương nhiên do Bệ Hạ quyết định, huống hồ công chúa được cưng chiều như thế, nếu bản thân nàng không đồng ý chắc là không có vấn đề, về phần cá nhân ta mà nói… Ta vốn không muốn phát biểu ý kiến gì…
Bạch Khởi nháy mắt qua loa nói như thế, đương nhiên hắn cũng có chút ý nói đùa, làm ra vẻ rất nghiêm túc, kỳ thực là đang muốn đùa với hai tên trước mặt. Đương nhiên rồi… nếu đã là chuyện của Lý Linh đương nhiên phải giúp, Bạch Khởi tự mình cũng nghĩ như thế, nhưng muốn đùa giỡn với hai tên trước mặt.
- Phí lời… Tiểu tử Bạch Khởi ngươi còn không nói thật với bọn ta? Đừng tưởng rằng ta đánh không lại ngươi sẽ không làm gì được ngươi… Nếu như ngươi không thành thật nói thật với bọn ta… Ta sẽ đem chuyện của ngươi nói cho cả thế giới biết, đặc biệt là chuyện ngươi cùng ngủ một đêm với hơn trăm cô kỹ nữ ở Bách Hoa Viên… Còn có chuyện ngươi cưỡng hiếp bé gái chín tuổi, bà già tám mươi tuổi, ta đều để cho cả thế giới biết, đừng xem thường ta… Bối Tác Tư ta có năng lực này.
Bối Tác Tư rất vô sỉ uy hiếp nói, tuy rằng mọi người đều biết lời này căn bản là vô nghĩa, căn bản là bịa đặt, nhưng năng lực của Bối Tác Tư và thế lực của Lan Lăng Gia, nếu hắn thật sự làm như vậy, e rằng tất cả mọi người trong Đế Đô đều biết những chuyện này, đến lúc đó e rằng Bạch Khởi không dám bước ra cửa… Đó thật sự là mất hết danh dự.
Đối với sự vô sỉ của Bối Tác Tư, Bạch Khởi đương nhiên không có gì để nói, sau khi cười khổ một tiếng, mắng:
- Ta quả thật không vô sỉ như ngươi… Được rồi… Nói cho các ngươi biết… Chuyện này ta nghĩ không vấn đề gì. Thật ra công chúa có gả qua đó hay không, cũng không vấn đề gì, nhưng ta hy vọng công chúa không gả qua bên đó. Bởi vì một quốc gia lớn mạnh không cần sự hy sinh của một người phụ nữ, hòa bình của hai nước cũng thể duy trì bởi một người con gái. Cho nên Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta căn bản không cần hy sinh gì cả, huống hồ chi… Nói cho các ngươi biết một tin tức… Kỳ thật… Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta chưa chắc sẽ hợp tác với Thiên Long, cho nên chuyện công chúa gả cho Triệu Vô Cực càng xa vời vợi rồi… Nếu ta không đoán sai, Triệu Vô Cực hắn có nghĩ cũng không nên nghĩ… Bệ Hạ sẽ không nhận lời…
- Bạch Khởi ca ca… Huynh nói thật không?
Lý Linh nghe xong lời này sắc mặt buồn rầu khổ sở trong thoáng chốc biến mất, vẻ mặt kích động nhảy đến, nắm lấy tay Bạch Khởi vẻ mặt tràn đầy vui mừng hỏi.
- Cái này đương nhiên rồi, đệ yên tâm được rồi, ý trung nhân của đệ, Triệu Vô Cực không thể cướp đi, Tam công chúa vẫn là của đệ… Ha ha… Cái này đệ cứ việc yên tâm, Bạch Khởi ta thân là Bắc phương Nguyên Soái, Bệ Hạ đã đồng ý cho ta toàn quyền giải quyết chuyện chiến sự Gia Lam. Cho nên chỉ cần ta phản đối hợp tác với Thiên Long, Bệ Hạ tuyệt đối sẽ không có liên hệ với Thiên Long. Cho nên lần này chuyện Bệ Hạ đã giao quyền đàm phán với sứ đoàn và nghênh tiếp sứ đoàn cho ta. Các ngươi yên tâm được rồi, nếu như các ngươi hận Thiên Long như thế, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với bọn chúng, huống hồ chi bây giờ không phải là lúc Bất Diệt Hoàng Triều ta xuất binh.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, vỗ vai Lý Linh cười nói.
- Ha ha… Chuyện đàm phán là do ngươi giải quyết sao? Vậy ta yên tâm rồi, nếu Phụ hoàng đã giao cho ngươi xử lý, vậy ngươi hãy trở về cự tuyệt tên kia. Hừm hừm… Chó má Thiên Long gì đó, Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta căn bản không cần hợp tác với bọn chúng, muốn đánh trận chúng ta hoàn toàn có thể tự mình đánh, bây giờ xuất binh chẳng qua giúp đỡ bọn chúng mà thôi, ta nghĩ chi bằng tọa sơn quan hổ đấu, đợi bọn chúng đánh xong rồi, đến khi hai bên đều bị thương, ta mới xuất binh. Không những tiêu diệt Gia Lam mà ngay cả Thiên Long bọn chúng cũng tiêu diệt luôn, đó mới tốt chứ… Việc gì phải hợp tác với bọn chúng giúp đỡ bọn chúng? Nguồn: http://Trà Truyện
Lý Tầm Hoan miết môi một cái, sau đó bất mãn nói, câu nào câu nấy cũng là đang nói với Bạch Khởi đừng bao giờ hợp tác với Thiên Long…
- Hắc hắc… Thật ra ta cũng nghĩ như thế, đồng thời ta cũng nói với Bệ Hạ như thế, tọa sơn quan hổ đấu, mới là sự lựa chọn tốt nhất…
Bạch Khởi khẽ cười, nhìn thật sâu vào mắt Lý Tầm Hoan nói như thế, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, đây là Lý Tầm Hoan tùy ý nói… Hay là hắn cũng nghĩ như vậy? Tuy rằng Bạch Khởi rất hiếu kỳ, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi Lý Tầm Hoan điều gì, cho nên chỉ là tùy ý nói đùa, sau đó không nói thêm gì nữa.
- Hắc… Ta chẳng qua là thuận miệng nói lung tung… Nhưng… Có một chuyện hình như ngươi nói sai rồi… Lý Linh không phải thích tam muội của ta… Nói thật hai người bọn họ không có quan hệ gì cả…
Lý Tầm Hoan cười hắc hắc, cũng không để ý tới Bạch Khởi đã đổi đề tài, sau khi chớp chớp mắt với Bạch Khởi thần thần bí bí nói như thế.
- Sách sách… Đúng thế… Đúng thế… Chuyện không phải đơn giản như vậy, có lúc ta thấy Bạch Khởi ngươi không phải chuyện gì cũng biết? Hắc hắc… Đi thôi dâm ma, hai người chúng ta đi ra ngoài… Có một số chuyện nên để bọn họ tự mình giải quyết tốt hơn…
Bối Tác Tư vẻ mặt âm hiểm nhìn Bạch Khởi, nói xong kéo Lý Tầm Hoan đi ra ngoài. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người Bạch Khởi và Lý Linh, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút nghi hoặc không biết hai tên này đang làm gì. Nhưng hắn không chú ý đến mặt của Lý Linh có chút ửng đỏ, giờ đã thẹn thùng cúi đầu xuống.
- Uy… Hai người các ngươi…
Bạch Khởi xoay đầu lại đang muốn nói điều gì, đang muốn chạy theo ra ngoài hỏi rõ, đột nhiên có âm thừm vang lên bên tai Bạch Khởi:
- Bạch đại ca… Đợi chút…
- A… Sao vậy? A Linh? Có chuyện gì sao?
Bạch Khởi dừng lại, nhìn Lý Linh trước mặt một cái, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi, không biết tiểu huynh đệ này thần thần bí bí định làm trò gì, nhưng giọng nói hơi run, chắc là có chuyện gì, cho nên Bạch Khởi dừng lại, đứng ở đó vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Lý Linh.
Nhưng dường như hắn lập tức nghĩ ra được điều gì, vẻ mặt âm hàn nhìn Lý Linh trước mặt, trên thân bất giác nổi da gà. Tuy rằng không có nói gì, nhưng trong lòng nhịn không được bắt đầu tà ác nghĩ tới:
- Lý Linh này… Không thể là… Oạch … Vậy cũng quá kinh khủng rồi…
Hiển nhiên trong lòng dơ bẩn của Bạch Khởi đã tưởng Lý Linh là một người đồng tính vĩ đại, điều này khiến Bạch Khởi rùng mình. Mặc dù Bạch Khởi rất tà ác, nhưng những thứ như thế, Bạch Khởi quả thật có chút không chấp nhận được…