Cửu U Long Giới

Chương 187: Thất tinh Đấu hoàng Lưu Dịch Tư

- Điều này… ta biết được một tin tức, một tin tức kho báu vô cùng lớn, kho báu này đủ để hình thành nên năm quân đoàn cung ứng cho bọn họ ăn uống trong một năm, số lượng tuyệt đối vượt qua mấy ức kim tệ, dùng cái này đổi lấy tính mạng của ta hẳn là không phải vấn đề chứ.

Lộ Đức do dự một chút nhìn Bạch Khởi trước mặt, vẫn chưa nói ra cái bí mật giữ kín này.

- Mấy ức kim tệ ư?

Bạch Khởi nghe xong lời này hai mắt phát sáng, số tiền này… thực sự khiến cho hắn thèm nhỏ dãi, cho dù là Bạch Khởi đã nhìn quen kim tệ, lấy tiền giống như nước chảy giao cho Cửu U, sau khi nghe xong lời này vẫn không nhịn được mà nhảy lên, nói đùa cái gì, số tiền tài phú khổng lồ này tuyệt đối xứng với cái danh hiệu Đức Hắc Lan gia tộc Đông phương cự cổ… không thể so được với sự giàu có của bọn họ, tất cả tiền trong kim khố của Hắc Đức Lan gia tộc cộng lại e cũng không nhiều bằng số tài sản này… nếu có được số tiền này, có thể khiến cho Bạch Khởi dễ dàng tăng lên cấp Đấu Hoàng… không cấp Đấu Đế… thậm chí còn đi xa hơn, có thể khiến cho Bạch Khởi dễ dàng đạt được tất cả những gì mình muốn… có tiền có thể sử quỷ thôi ma, lời này tuy không chắc là bất cứ nơi nào cũng dễ nói, nhưng nếu số lượng tiền thực sự nhiều đến mức kinh khủng như vậy, đúng là không có việc gì là không thực hiện được.

- Điều ngươi nói là thực?

Trái tim Bạch Khởi đang nhảy lên, có điều hắn vẫn có chút không tin tưởng lắm lời của tên Lỗ Đức, dù sao nếu thực sự có nhiều tiền như vậy, An Đức Liệt lần này cũng sẽ không bại trận… năm quân đoàn… tròn một nghìn vạn quân đội, nếu An Đức Liệt có nhiều tiền như vậy… nếu An Đức Liệt có nhiều quân đội như vậy sao có thể thất bại dưới tay Ba Phạt Lợi Á? Ba Phạt Lợi Á hiện nay nếu dùng hết sức lực toàn quốc cũng chẳng qua chỉ có 35 Quân đoàn mà thôi, nếu An Đức Liệt có nhiều binh mã gấp đôi thì sao có thể thua Ba Phạt Lợi Á.

- Đương nhiên… có điều cho dù là An Đức Liệt cũng không giành được số tiền này, nơi đó của ta có một lão già luôn bảo vệ cái bí mật này không chịu nói cho người khác, hơn nữa chìa khóa kho báu ở trong tay ngươi, vì vậy An Đức Liệt cơ bản không có cách nào để lấy được số tiền này, nếu không hắn sẽ không thua Ba Phạt Lợi Á…

An Đức Liệt gật gật đầu khẳng định điều này, bản thân Lộ Đức trước là Bộ trưởng Bộ Tình Báo của Vương Quốc, sau là Tể tướng Vương Quốc Liệt Diễm, là một kẻ khôn khéo, biểu hiện của Bạch Khởi khiến cho hắn ít nhiều nhìn ra một mánh khóe gì đó, bởi vậy mới nói như thế.

- Chìa khóa… ở trên người ta? Ngươi nói là cái này?

Chiếc chìa khóa năm đó Bạch Khởi luôn đeo trên cổ, tuy không hiểu lão già lúc đó tại sao lại giao cho mình chiếc chìa khóa này, có điều Bạch Khởi vẫn luôn mang nó bên mình mà không hề bỏ xuống, nhiều năm như vậy Bạch Khởi đã quên, nếu không phải Lộ Đức nhắc lại thì Bạch Khởi cũng không nhớ ra…

- Chính là cái này… An Đức Liệt đã hao tổn tâm huyết, chính là vì để lấy được chiếc chìa khóa này, không ngờ hắn chết dưới tay ngươi mà vẫn không lấy được chiếc chìa khóa này, ha ha… đây đúng là thiên mệnh à… An Đức Liệt mệnh hắn không tốt, đã định trước là không có cách nào lấy được thứ này, có điều xem ra ngươi là sự trở về của thiên mệnh, lão già đó trong tay ta, mà chìa khóa lại ở trong tay ngươi, xem ra bảo bối này hẳn là của ngươi rồi…

Lộ Đức cười nói, khi nói lời này không phải không có ý nịnh hót, có điều Lộ Đức giai cấp này đã không đơn thuần chỉ đơn giản là nịnh hót nữa rồi, khi nói không hề giấu diếm mà nịnh hót Bạch Khởi.

- Tại sao ngươi lại biết những điều này? Ngươi rốt cuộc là ai?

Lời của Lộ Đức khiến cho Bạch Khởi hai mắt híp lại nhìn Lộ Đức, ánh mắt hơi chút lạnh lùng, có vẻ Bạch Khởi cho rằng Lộ Đức không phải là một người đơn giản, nếu không cũng sẽ không biết nhiều chuyện như vậy… đã có chút đề phòng, tuy Bạch Khởi không cho rằng Lộ Đức có cách để làm hại mình… nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Ta? Ta là Lộ Đức… ngươi hẳn là biết ta phải không, tiền Bộ trưởng Bộ Tình Báo của Vương Quốc, hiện đang là Tể tướng của Liệt Diễm quốc… không… nên nói là bây giờ ta là tù nhân của ngươi…

Lộ Đức cười thảm một tiếng, có chút trắng bệch không sức lực, có chút than vãn mà nói.

Đối với cái tên Lộ Đức này, Bạch Khởi không xa lạ gì, huynh đệ này có lẽ là một nhân vật, nghe nói Bộ Tình Báo năm đó trong tay hắn hỗn loạn đến mức phong sinh thủy khởi, được xưng là không gì không biết, được sự coi trọng của Lý Tự Minh, sau này cũng là vị nhân huynh này thông đồng với An Đức Liệt sau đó hai vị liên thủ chống lại Lý Tự Minh, làm cho Lý Tự Minh thành người mù kẻ điếc, không biết gì về chuyện ở Tây Bắc, hại cho Ba Phạt Lợi Á thiếu chút nữa là sụp đổ, nói thực nếu như không phải Bạch Khởi ngang trời xuất thế, vị lão huynh này và An Đức Liệt chưa biết chừng đã lật đổ được Ba Phạt Lợi Á, trận chiến tranh này ai thắng ai thua vẫn khó mà đoán trước được.

- Không ngờ ngươi lại là Lộ Đức… vậy thì ngươi biết những chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, An Đức Liệt giao việc này cho ngươi cũng là bình thường, dù sao thu hoạch được tình báo chuyện này, ta nghĩ Ba Phạt Lợi Á thực sự vẫn chưa có ai có thể so được với ngươi, người đó ở đâu?

Bạch Khởi sau khi nhìn Lỗ Đức một cái thật sâu liền nói như vậy, trong lòng đã có chút tính toán, tuy nói Bạch Khởi không có ý nghĩ phản loạn Ba Phạt Lợi Á, có điều Bạch Khởi muốn làm lớn mạnh sức mạnh của bản thân, muốn có quyền lực, vậy thì muốn có được những thứ như vậy, thứ không thể thiếu chính là tình báo, năng lực tình báo hơn người đối với một người làm đại sự mà nói vô cùng quan trọng, mà trong tay Bạch Khởi lại không có người nào thích hợp, nhưng sự xuất hiện của Lộ Đức lại đem đến cho Bạch Khởi một cơ hội, làm tình báo ở Ba Phạt Lợi Á tin rằng không có ai có thể so được với tên Lộ Đức này.

- Tại nhà của ta… Nhà ta có một tòa mật lao, người đó bị ta nhốt ở đó, bây giờ đã phế bỏ tứ chi, triệt để nhốt ở đó, tuy chưa có được tin tình báo nào từ miệng ông ta, nhưng ta nghĩ nếu ngươi đi thì cơ hội hẳn là rất lớn.

Lộ Đức cung kính nói, ngữ khí có phần khiêm nhượng, nhưng lại không chán nản.

- Ừm… dẫn ta đi, ta không những bảo đảm sự bình an vô sự của ngươi, mà còn bảo đảm sự an toàn của người nhà ngươi…

Bạch Khởi gật gật đầu nói như vậy, nói xong liền gọi một binh sĩ vào tìm một bộ y phục cho Lộ Đức mặc, sau đó còn cho đối phương một cái mũ để che tai mắt mọi người, đi ra trong mấy trăm thân binh của Bạch Khởi, sau đó ra lệnh cho người đốt cháy toàn bộ Vương Cung của Liệt Diễm Vương Quốc, xóa bỏ vết tích, tuy không thể làm quá triệt để nhưng ít nhất Vương Đô sẽ không biết, đương nhiên xác của An Đức Liệt, Bạch Khởi đặc biệt sai người cắt ra gửi về Vương Đô, giết đến đây thứ gì cũng có thể thiếu, nhưng xác của An Đức Liệt thì không thể thiếu.

Dọc đường Bạch Khởi không nói nhiều, bởi vì lúc này giọng nói của Cửu U đã vang lên bên tai Bạch Khởi:

- Tiểu tử, ngươi thật có năng lực, nhiệm vụ hoàn thành, sáu mươi vạn điểm giao dịch và một viên bảo thạch cấp C là của ngươi, ngoài ra người ngươi vừa giết khiến tiểu tử ngươi đủ để đổi lấy Nhị Tinh, muốn đổi không?

- Lời vô ích, đương nhiên lập tức đổi. Có điều ngươi cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.

Bạch Khởi khinh bỉ đối với vấn đề cơ bản thuộc về sự ngu ngốc của Cửu U nói vậy.

- Hừ… Lời vô ích… bản lĩnh của ta ngươi còn không tin sao? Nếu không phải là ta, lần trước ngươi đã bị cái tên Lý Tầm Hoan đó phát hiện rồi? Yên tâm đi, tất cả giao cho ta…

Lời của tên này gần đây càng ngày càng ít, cũng không biết đang ấp ủ cái gì, dù sao về cơ bản không phải nhiệm vụ hoàn thành, hoặc là ra nhiệm vụ, nếu không thì Bạch Khởi chủ động tìm hắn, những lúc khác hắn đều không xuất hiện, vốn dĩ ngay một câu cũng không nói, ngược lại là cái tên Đại Hắc Thiên thường xuyên xuất hiện tìm huynh đệ Bạch Khởi tâm sự, thỉnh thoảng thúc giục Bạch Khởi nhanh chóng giải quyết thỏa đáng chuyện của mình, dù sao ăn nhờ ở đậu luôn là ở lại trong bao tay này cũng không là một chuyện…

Đáng tiếc là Bạch Khởi vẫn chưa phát hiện ra cơ thể thích hợp để tìm cho Đại Hắc Thiên, bởi vậy cũng không thể hoàn thành chuyện này, nếu không Bạch Khởi sớm đã đi làm, dù sao… Đại Hắc Thiên một khi sống lại, đối với Bạch Khởi mà nói là một trợ lực rất lớn, phải biết rằng… Đại Hắc Thiên là siêu cấp thần thú, đại ca của Hắc Ám Thần, là nhân vật ngưu bức đáo ra, có sự giúp đỡ của hắn, Bạch Khởi cơ bản có thể đi bất cứ nơi nào.

Dẫn theo mấy trăm thân binh cưỡi ngựa đến phủ đệ của Lộ Đức, lúc này phủ đệ của Lộ Đức cánh cổng đóng chặt, đèn dầu u ám, không chỉ nhà hắn mà xung quanh đều như vậy, có điều nghĩ là biết trong lúc rối loạn này không ai có thể mở cửa chờ chết, đặc biệt là những gia đình quý tộc này.

Sau khi đến nơi này, Lộ Đức và kỵ binh của Bạch Khởi đều xoay người xuống ngựa, Lộ Đức đi phía trước gõ cửa hét lớn:

- Mở cửa, Là ta… Ta đã trở về.

Giọng nói của Lộ Đức vừa dứt, bên trong truyền ra một chút động tĩnh, cánh cửa đỏ thẫm đã mở ra một bên, thủ vệ trong cửa nhìn thấy xung quanh đều là kỵ binh, lập tức sợ hãi đến run người, có điều sau khi nhìn thấy bản thân Lộ Đức mới thở phào một cái, thầm nghĩ:

- Lão gia thực sự quá bản lĩnh, từ Ba Phạt Lợi Á trốn tránh đến Liệt Diễm quốc, bây giờ Liệt Diễm Quốc và An Đức Liệt đã thất bại rồi lại có thể trở về… bản lĩnh này… quả thực rất phi thường. T.r.u.y.ệTrà Truyện

Đương nhiên hắn không thể biết chủ nhân vốn không dám lộ diện trước mặt những người tử trung của Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á, nếu không lập tức đã chết rồi, sở dĩ vẫn có thể bình an vô sự đứng ở đây chẳng qua là vì Bạch Khởi vàm việc tư trái pháp luật mà thôi.

- Mở cửa… để chúng ta vào…

Lộ Đức nhíu mày nói vậy, biểu hiện có chút không vui, thầm nghĩ nô bộc của mình không hiểu chuyện, không nhìn thấy tình hình đã như vậy rồi mà không mau mở cửa?

- Vâng…

Nô bộc đó vội vàng nói vâng, sau đó mở cổng, Bạch Khởi và một đội binh sĩ ầm ầm tiến vào, sau đó Bạch Khởi nhìn tên An Đức Liệt một cái thấp giọng nói:

- Người ta ở đâu?

- Hậu hoa viên… trong Giả Sơn Động, ở đó không có bộ phận then chốt, giết vào là được rồi, bên trong toàn bộ là dòng chính của An Đức Liệt… Lộ Đức đến lúc thẳng thắn, trực tiếp bán đứng An Đức Liệt, có điều An Đức Liệt đã chết, nếu chưa chết cũng không biết là sẽ phản ứng như thế nào, xem ra sau khi biết được chuyện này lập tức sẽ nổi trận lôi đình dùng hết sức lực cũng phải giết tên khốn kiếp Lộ Đức này.

- Ừm… cho ngươi bốn mươi phút, hãy cùng Chiến Thiên dẫn theo người nhà ngươi rời khỏi đây, hãy nhớ kỹ là người nhà thân cận, ta sẽ để Chiến Thiên đưa các ngươi tạm thời rời khỏi nơi này, sau đó phái Chiến Thiên và hai trăm thân tín cùng các ngươi đến Liễu Thành Bạch Gia, hãy nhớ kỹ… ngươi chỉ có một chút thời gian như vậy, sau đó ở đây biến thành địa ngục, sau đó người nên chết ta đều để bọn chúng chết sạch.

Bạch Khởi bình thản nói như vậy, khi nói lời này đã quyết định, phủ đệ Lộ Đức ngoài số ít người như vậy, e là đều phải chết sạch.

Về điều này Lộ Đức rất hiểu, hắn cũng biết phải bảo toàn toàn bộ người nhà của mình cơ bản là điều không thể, nhiều người như vậy, ngoài những người nhà thân cận nhất của mình ra, e là những người khác đều phải chết, nếu không Bạch Khởi cũng không có cách ăn nói, có điều tuy chỉ là như vậy, nhưng Lộ Đức đã rất vui, có thể bảo đảm người nhà của mình đã là một may mắn rất lớn, Lộ Đức rất biết đủ về điều này, trong lòng cũng rất cảm kích Bạch Khởi… sau khi cảm kích nhìn Bạch Khởi một cái, Lộ Đức nghiêm túc gật gật đầu, sau đó không nói thêm lời nào quay người mà đi.

Sau hơn mười phút, khi Độc Cô Chiến Thiên dẫn theo hai trăm tử đệ Bạch Gia cấu thành một đội kỵ kinh dẫn người nhà của Lộ Đức yên lặng rời khỏi, sau đó Bạch Khởi hạ lệnh tàn sát, trong nháy mắt, phủ đệ của Lộ Đức máu chảy thành sông, Bạch Khởi dẫn người trực tiếp xông vào trong, trước lúc này Bạch Khởi đã đổi một viên Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan, vì thế mà tiêu mất mấy ngàn kim tệ, đương nhiên thứ này không phải dành cho bản thân Bạch Khởi, mà là cho lão Lưu Dịch Tư bên trong ăn, bởi vì Bạch Khởi nghe Lộ Đức nói bốn chân của lão già đó đã bị cắt đi, có lẽ là một phế nhân, Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan có thể khởi tử hồi sinh, chi gãy sống lại, đối với hắn mà nói là thứ tốt nhất.

Sau khi dẫn người giết vào trong đã có mấy chục người ra ngăn cản, trong đó bao gồm hai Đấu Sư và một Đấu Linh cường giả, tuy nhiên, có một Tam Tinh Đấu Vương như Bạch Khởi mở đường, bọn chúng thực ra chỉ giống như thái thức ăn, chỉ là trong nháy mắt đã xuống phía dưới nhất của mật thất…

Lúc này xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một cánh cửa sắt rất nặng, Bạch Khởi không nói lời nào, trực tiếp phá vỡ cửa sắt sau đó xông vào và phát hiện ra lão giả mà mình gặp năm đó trên người toàn vết thương đang ngồi trong một cái bình sành, cả người bị khóa vào trong đó, thần sắc uể oải không phấn chấn, đem đến cho người ta cảm giác giống như đã sắp chết.

- Các ngươi cuối cùng đã đến… giết ta phải không? Ra tay đi…

Lão giả đó nhắm mắt, sau khi nghe thấy động tĩnh cũng không mở ra, chỉ dùng giọng nói yếu ớt không chút sức lực bình thản nói, đem đến cho người ta cảm giác như ông ấy đã hiểu rõ hồng trần, chờ đợi cái chết.

- Ha ha… Lão nhân gia, năm đó khi ông gặp ta ở Liễu Thành không cảm thấy ông muốn chết, tại sao bây giờ được cứu mà lại muốn chết? Lẽ nào ông không cần chiếc chìa khóa giao cho ta năm đó nữasao?

Bạch Khởi khẽ cười, bình thản nói như vậy.

Lời này vừa thốt ra, Lưu Dịch Tư đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi cái chết đột nhiên mở trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Bạch Khởi trước mặt, sau khi nhìn Bạch Khởi một lượt từ trên xuống dưới mói kinh ngạc nói:

- Tiểu tử là ngươi? Sao ngươi lại đến đây?

- Không có gì… Ha ha… Vừa rồi ta suất quân công phá Thanh Phong Thành, giết chết An Đức Liệt, biết được tin là lão bị nhốt ở đây vì vậy liền tới đây, tiện thể cứu lão ra ngoài.

Bạch Khởi khẽ cười nhìn Lý Dịch Tư nói như vậy.

- Ngươi giết chết An Đức Liệt? Điều này không thể? Tiểu tử đó ta cũng biết, năm đó đích thân ta chỉ dạy hắn, nhiều năm như vậy hắn đã đột phá tiến vào cấp Đấu Tông, tuy muốn tiến thêm một bước nữa nhưng cơ bản không thể, tư chất hắn có hạn, nhưng cũng không phải là người ngươi có thể giết, năm đó khi ta gặp ngươi, ngươi mới chỉ là một… Đấu Sĩ… Bây giờ… cũng chỉ mới hai ba năm mà thôi… ngươi sao có thể tăng nhanh như vậy… lại có thể giết chết An Đức Liệt? Hơn nữa còn suất quân công phá Thanh Phong Thành? Ngươi không phải đang lừa ta chứ? Lẽ nào ngươi cũng bị bọn chúng bắt vào đây?

Lý Dịch Tư vẻ mặt không tin nói.

- Lão nhân gia chưa từng nghe qua câu nói sĩ biệt tam nhật đương lau mắt mà nhìn sao? Chúng ta đã hai ba năm không gặp rồi, lẽ nào ta không thể có chút thay đổi sao.

Bạch Khởi khẽ cười, sau đó trên người phát ra đấu khí màu xanh lam, có lúc không cần nói, thực lực là sự chứng minh tốt nhất, cũng là sự giải thích tốt nhất, Bạch Khởi lúc này không hề do dự mà thể hiện ra đấu khí cấp Đấu Vương của mình.

- Đấu Vương… Điều này sao có thể? Hơn hai năm mà thôi… Điều này sao có thể… thời gian ngắn như vậy ngươi có thể tấn cấp Đấu Vương… điều này không thể nào, tuyệt đối không thể, ngay cả Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên cũng không có cái bản lĩnh đó!

Lý Dịch Tư sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền sững sờ, sau đó vẻ mặt không thể tin nổi mà hét lên, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến cho người ta không dám tin, nhìn chung lịch sử xưa nay chưa từng có người nào có thể đột phá cấp Đấu Vương nhanh như vậy.

- Không có gì là không thể, ta không phải đã nói rồi sĩ biệt ba ngày đương nhìn với cặp mắt khác xưa… hiện nay tiểu tử bất tài đang làm Nhất Đẳng Bá Tước của Ba Phạt Lợi Á, Quân đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn, trao quân hàm Thượng Tướng, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh ta sẽ tiến vào Bộ Thống Soái, tấn cấp Nguyên soái, đột phá Đấu Vương hẳn là không phải chuyện gì đángkinh ngạc?

Bạch Khởi khẽ cười có chút tự hào nói, nói thật Bạch Khởi có chút hơi kiêu ngạo, tuổi trẻ mà có nhiều thành tựu như vậy, chết cũng không đáng tiếc.

- Ha ha… không ngờ, không ngờ… tuyệt thế thiên tài kinh thiên động địa như ngươi lại để cho ta gặp được, từ cổ chí kim, nhìn chung trong lịch sử của đại lục chưa từng có một người nào có thể làm được như vậy ở tuổi của ngươi, đặc biệt là sự tu vi của ngươi, Đấu Hoàng đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, chưa biết chừng ngươi còn có thể tiến vào cấp Đấu Đế, nếu không có bất ngờ xảy ra… ngươi thậm chí có thể đạt đến… ưm… thôi được rồi, tiểu tử… ngươi đến đây là vì cái gì ta cũng biết… muốn có bản đồ kho báu phải không? Ha ha… bản đồ ở dưới con sư tử đá trước cổng phủ Thành chủ Liễu Thành, ngươi phái người đến là có thể tìm thấy.

Lưu Dịch Tư nhìn Bạch Khởi cười nói, có điều lời chưa nói hết đã thay đổi ý, nói cho Bạch Khởi nơi cất giữ bản đồ kho báu.

Lời của Lưu Dịch Tư khiến cho Bạch Khởi sửng sốt, lập tức không hiểu nhìn Lưu Dịch Tư một cái, sau đó có chút kinh ngạc nói:

- Lão nhân gia… ông hãy nói cho ta những thứ này là vì cái gì? Tại sao ông đưa bản đồ kho báu cho ta dễ dàng như vậy? Mặc dù… ta thừa nhận là ta cũng muốn có bản đồ kho báu đó… Có điều ông…

Có điều lời của Bạch Khởi chưa nói hết, Lưu Dịch Tư đã khẽ cười, bình thản nói:

- Ta đã thành ra bộ dạng như vậy rồi, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì… chi bằng tặng cho ngươi, thực ra… năm đó khi ở Liễu Thành, ngươi vì cứu ta mà thành ra như vậy, ta đã từng nghĩ… nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giao thứ này cho ngươi… không ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi, bây giờ vừa lúc tặng ngươi.