- Đại nhân, chúng ta cứ tùy tiện lưu lại như vậy Bệ hạ sẽ trách tội, tôi sợ…
Trong đêm tối văng vẻ, dưới bầu trời đầy sao, mấy chục vạn kỵ binh sẵn sàng đón quân địch, mà một quan tướng bên cạnh Nguyên soái La Bá Tì thấp giọng hướng về phía Nguyên soái La Bá Tì có chút lo lắng nói, có điều, lời chưa nói hết, có những lúc lời không cần nói trắng ra, phải để lại điều gì đó cho người ta từ từ ngẫm nghĩ, thông thường, ngoài tên ngốc ra thì ai cũng có thể hiểu lời nói tiếp theo là gì…
- Không cần lo lắng, ta đã giao hẹn với Bạch Khởi tất cả mọi chuyện đều nằm trong phạm vi dự đoán được, canh năm bắt đầu truyền lệnh toàn quân tập kích Liệt Diễm Quân, hãy nhớ lấy, đến lúc đó vừa tấn công là phải rút lui, không nên ham chiến, nhiệm vụ của chúng ta là nhử bọn chúng, để bọn chúng phát hiện ra chúng ta đã bắt đầu rút quân, để cho cái tên Gia Đức đó tưởng rằng chúng ta vẫn không thể truy kích bọn chúng là được rồi, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.
Nguyên soái La Bá Tì ngồi trên lưng ngựa trong lòng có chút bồn chồn, tuy nhiên miệng nói ra lại không hề tỏ ra yếu kém, tuy hắn cũng không biết kế hoạch của Bạch Khởi rốt cuộc có thể thành công hay không, nhưng hiện tại ngoài kế hoạch của Bạch Khởi ra đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Tất cả đều dựa theo sự giao hẹn giữa Nguyên soái La Bá Tì và Bạch Khởi như vậy, lúc vào đêm, đại quân liền bắt đầu chậm rãi rút lui, bỏ lại rất nhiều vật tư lương thảo, thậm chí là lều trại và rất nhiều phương tiện chuẩn bị khác nữa, chỉ đem theo vũ khí áo giáp và một số lương thực rồi toàn quân lui lại.
Tốc độ rất nhanh, trong doanh trướng ngọn đuốc vẫn cháy sáng, Liệt Diễm Quân phía xa kia lại không phát hiện ra điều gì bất thường, bởi vậy, việc bọn họ rút lui rất gọn gàng mà không bị ai phát hiện, vào canh ba, tất cả mọi người đều đã lui lại, rời khỏi nơi này, từ từ lật đổ giải đất khe sâu ở phía sau lòng sông La Nạp, trên sườn núi cao.
Đê của lòng sông La Nạp và sông La Nạp nằm ở đường nằm ngang nối liền nhau, mà lúc này quân của Ba Phạt Lợi Á đang tập trung trên đê đập của lòng sông La Nạp này, khi tất cả binh si lùi lại sẽ phát hiện ra người của Bạch Khởi đang ở đó đào khoét đê đập, hơn nữa cái đê đập này đã nghiễm nhiên sắp bị sụp đổ, nếu không phải Bạch Khởi phái người dùng các đồ vật như đá và ván gỗ để toàn lực cố định lại, e là bây giờ đã vỡ đê rồi, tuy trong mắt của đa số mọi người, chỗ cửa sông của con đập này chẳng qua chỉ rộng mấy thước mà thôi, hơn nghìn quân sĩ ở đây đủ để ngăn lại, thế nhưng không nên quên rằng, một con đê dài ngàn dặm bị phá hủy bởi dòng nước, một cửa sông nho nhỏ một khi nứt toác ra thì hậu quả sẽ không thể chịu nổi.
- Nguyên soái… Nguyên soái không hay rồi… không hay rồi…
Còn trong khi quân của Ba Phạt Lợi Á trận địa sẵn sang đón quân địch thì trong doanh trướng của Liệt Diễm Quân, Nguyên soái Gia Đức vẫn nằm trong soái trướng của mình ngủ khì khì, đúng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô ầm ĩ lo lắng, Tướng Quân phụ trách phòng ngự cũng không thể quan tâm đến nhiều về lễ nghĩa như vậy, liền xông vào.
- Đã xảy ra chuyện gì?!
Nguyên soái Gia Đức đột nhiên tỉnh giấc, có chút không vui hỏi.
- Đại nhân… Ba Phạt Lợi Á hình như đã rút quân rồi, tuy ngọn đuốc vẫn sáng nhưng đã rất lâu rồi mà không thấy di chuyển gì, chúng ta thậm chí đã không phát hiện ra ánh lửa tuần tra của bọn chúng, vừa rồi trinh thám của chúng ta đến báo, nói là quân của Ba Phạt Lợi Á đã bắt đầu lui lại, đã phát hiện bọn chúng ở ngoài năm mươi dặm…
Tướng Quân đó có chút lo lắng nói… có điều loáng thoáng vẫn có chút hưng phấn, việc Ba Phạt Lợi Á quân lui lại biểu hiện điều gì? Đó chính là sự thắng lợi của Liệt Diễm Quân, đây quả là một việc tốt…
Có điều, phản ứng của Nguyên soái Gia Đức lại ngoài dự đoán của hắn, phản ứng đầu tiên của Nguyên soái Gia Đức chính là hét lớn:
- Không thể nào… Điều này tuyệt đối không thể, bọn chúng khônh thể rút quân… âm mưu, nhất định có âm mưu gì đó… người đâu… tập kết binh mã cho ta, bất ngờ đánh vào doanh trại đối phương.
Tuy nhiên, vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một tiếng hảm sát, âm thanh này khiến cho Nguyên soái Gia Đức sửng sốt, lập tức vẻ mặt giận dữ quát:
- Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Đây chính là sự rút quân mà ngươi nói sao? Bọn chúng đang tấn công chúng ta có biết không? Tấn công chúng ta! Chết tiệt… Nhanh… nhanh tập kết binh mã cho ta, nhanh lên… nhanh lên!!
Ban đầu Nguyên soái Gia Đức còn có chút tin tưởng vào lời thuộc hạ của mình, có điều sau khi nghe thấy âm thanh này hắn lập tức thay đổi suy nghĩ của mình, bỏ đi sự nghi ngờ lúc trước của mình, bởi vì theo Nguyên soái Gia Đức, những tên thủ hạ của mình không đến mức tinh nhuệ như vậy, mình vừa hạ mệnh lệnh, việc tập kết đã hoàn tất, kêu gọi xuất chiến, đây hiển nhiên không phải nhân mã đến từ phía mình, vậy không phải người của mình, thế thì là người của ai? Điều này hình như không có gì đáng hỏi, đây chính là người của Ba Phạt Lợi Á quân, kỵ binh của Ba Phạt Lợi Á… người ta đã đánh đến đây rồi mà còn lui lại hay sao? Theo Nguyên soái Gia Đức, đây cơ bản là tên thuộc hạ ngu dốt của mình đã nhầm lẫn, trúng mưu kế của người ta, tuy không biết mục đích bọn chúng làm như vậy rốt cuộc là cái gì… Có điều Nguyên soái Gia Đức có một điểm có thể khẳng định, đó là đối phương chắc chắn không rút lui, nếu không cũng sẽ không làm như vậy…
Nghe tiếng vó ngựa bắt đầu rung chuyển mặt đất, Nguyên soái Gia Đức hét lớn, ra lệnh cho binh sĩ bắt đầu chuẩn bị tham gia chiến tranh, vừa vội vàng mặc khôi giáp đi ra… có điều, khi Nguyên soái Gia Đức ra khỏi ngoài đại trướng của mình, khi đi lên đài quan sát lại phát hiện ra đối phương quả nhiên đã bắt đầu lui lại rồi…
- Đại nhân… Đại nhân chúng ta đã đánh bại kẻ địch rồi… bọn chúng đã bắt đầu rút lui, ngài thấy chúng ta có cần truy kích không!
Một quan tướng bên cạnh Nguyên soái Gia Đức vẻ mặt hưng phấn xông tới nói như vậy, kẻ địch có nhiều kỵ binh phụ trách chỉ huy như vậy sao có thể dễ dàng bị đẩy lùi, theo hắn, lần này có lẽ mình sẽ nhận được sự trọng dụng và coi trọng của Nguyên soái.
Nguyên soái Gia Đức nghe xong lời này, hai mắt hoa lên, tên ngốc này vừa rồi nói cho mình một tin tức giả, bây giờ lại còn ở đây cho là đã đánh bại đối phương? Trời ạ. Đối phương có hai mươi vạn kỵ binh, như vậy không đến hai mươi phút ngươi có thể đánh bại kẻ địch rồi ư? Mẹ kiếp, ngươi tưởng ngươi là chiến thần hay sao, đùa cái gì chứ, nếu quân đội của Ba Phạt Lợi Á không chịu nổi một đòn như vậy thì chúng ta đã sớm thắng lợi rồi, người hơi thông minh một chút cũng biết, mặt này nhất định có âm mưu, chắc chắn là để mình đi truy kích, còn về việc có mai phục hay không thì quỷ mới biết… có điều có thể khẳng định là nếu mình nghe theo ý kiến của tên ngốc kia đi truy kích, thì mình chắc chắn sẽ chết rất thảm, ít nhất cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, La Bá Tì không phải là kẻ dễ khiêu khích, trên dưới một trăm vạn dặm đối diện Ba Phạt Lợi Á cũng không lấy ra làm trò đùa.
- Hả… chết tiệt… cái đầu lợn của ngươi… sao ngươi có thể làm Tướng Quân trong quân đội của Bệ hạ cơ chứ? Ta sao có thể để ngươi đảm nhiệm chủ quân phòng ngự? Lẽ nào ngươi không có não ư? Lẽ nào ngươi không nhìn ra bọn chúng đang nhử chúng ta truy kích tác chiến sao? Ngươi là tên ngốc? Hai mươi vạn kỵ binh trong nháy mắt ngươi có thể đánh bại sao? Ngươi tưởng ngươi là ai? Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên sao? Ngươi tưởng ngươi là Quang Minh Giáo Hoàng sao? Chết tiệt… Lẽ nào ngươi không hiểu ngươi chỉ là một kẻ ngu ngốc tầm thường không thể tầm thường hơn nữa mà thôi sao? Ngươi có biết nếu chúng ta truy kích, chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu không? Chết tiệt… cái gì ngươi cũng không biết… hãy câm miệng ngươi lại, bây giờ hãy giao lại quân quyền của ngươi, sau đó hãy nghiêm chỉnh trở về doanh trướng của ngươi, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi một lần nữa…
Nguyên soái Gia Đức nghe xong lời nói đó không thể chịu nổi mà tức giận quát lên, nói đến mức sắc mặt của tên Tướng Quân đó lúc đỏ lúc trắng, không biết nên nói gì cho phải, là một người có quan hệ tiêu chuẩn, chị gái hắn lại chính là một trong những người đàn bà của đại công An Đức Liệt, bởi vậy hắn mới có vị trí như ngày hôm nay, về những thứ như quân sự gì đó hắn không biết một cái gì.
Nhìn thấy tên này bị phạt, những kẻ xung quanh đều cười thầm, đối với cái tên ngu ngốc này, bọn họ sớm đã có chút bất mãn, chỉ là không thể nói ra mà thôi, nếu Nguyên soái Gia Đức đã trừng trị hắn thì đương nhiên là một việc không có gì tốt hơn.
- Vậy… Nguyên soái, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?
Một quan tướng rất cẩn thận hỏi, lúc này vừa có một đồng liêu bị giao trả binh quyền, úp mặt vào tường mà suy nghĩ những lỗi lầm của mình, hắn không muốn lại dẫm lên vết chân của đối phương, vì vậy nói năng rất chú ý.
- Làm gì ư? Hừ… Hãy đợi đi… Ôm cây đợi thỏ, chúng ra kiên quyết phòng thủ không ra, không làm mà hưởng, nếu như vậy ta nghĩ tên La Bá Tì đó cũng không có cách nào khác đâu, muốn lừa ta ư? Không đơn giản như vậy đâu…
Nguyên soái Gia Đức vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Không thể không nói rằng tên Gia Đức có những lúc là một kẻ cực đoan tự phụ, đối với tài năng và trí tuệ của mình có sự đánh giá quá cao, đối với năng lực của người khác lại nhận thức không rõ, nói trắng ra chính là có chút tự cao tự đại, lúc này hắn cho là như vậy, do đó sẽ làm như vậy… cơ bản không hỏi qua suy nghĩ của người khác, mà cũng không muốn hỏi.
Chờ đợi, chờ đợi… lại qua một canh, các quan tướng xung quanh đều hơi buồn ngủ rồi, dù sao đêm hôm khuya khoắt không được nghỉ ngơi mà phải ngồi đây đương nhiên là chẳng dễ chịu gì, Nguyên soái Gia Đức cũng như vậy, có điều bọn họ vẫn ở đó chờ đợi, bởi vì Gia Đức cho rằng La Bá Tì sẽ không giải quyết chuyện này đơn giản như vậy, lần thứ nhất đánh lén đã không thành công, không nhử ra được nhóm người của mình… vậy thì nhất định sẽ có lần thứ hai…
- Nguyên soái… ngài nói… Bọn họ liệu có đến không?
Có một quan tướng không nhịn được mà ngáp một cái sau đó thấp giọng hỏi.
- Không… Không thể, cái tên La Bá Bá Tì ta biết, lần thứ nhất không thành công hắn nhất định sẽ có lần thứ hai, nếu không kế hoạch hắn tỉ mỉ bố trí chẳng phải là thất bại sao? Cái tên đó nhất định sẽ đến lần thứ hai… các ngươi yên tâm đi.
Nguyên soái Gia Đức rất tự tin nói, đương nhiên thực ra trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, dù sao nếu La Bá Tì không đến, vậy thì mình sẽ có chút xấu hổ mà không xuống được đài.
Đát đát đát ~~.
Đúng lúc này, mặt đất lại bắt đầu rung lên, mấy chục vạn kỵ binh trong đêm tối trước ánh bình minh phát động đợt tập kích cuối cùng, từng người kêu gọi xông về phía doanh địa của Liệt Diễm Quân… T.r.u.y.ệTrà Truyện
Nguyên soái Gia Đức đứng trên đài quan sát nhìn thấy cảnh tượng như vậy cười ha hả, vừa ra lệnh cho binh sĩ sớm đã chuẩn bị xuất kích, vừa hét lớn:
- La Bá Tì… ngươi quả nhiên đã đến rồi… ha ha… muốn nhử chúng ta ra sau đó phục kích chúng ta ư? Ha ha ha… La Bá Tì, ngươi hãy về nhà mà luyện thêm đi… Nói thật với ngươi, thủ đoạn này của ngươi ta sớm đã nhìn thấu… bây giờ ngươi còn có bản lĩnh nào thì cứ sử dụng hết đi…
- Thao… cái tên ngu ngốc này…
La Bá Tì sau khi nghe thấy lời nói đó đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó trong lòng thầm mắng tên Nguyên soái Gia Đức một câu, sau đó giả bộ vẻ mặt tức giận quát:
- Lui lại… Lui lại!! Chết tiệt… Gia Đức, ngươi hãy đợi ta… ta nhất định sẽ báo thù! !
Nói xong liền ra vẻ hoang mang không biết làm thế nào dẫn binh sĩ lui lại, thanh thế hai quân giao chiến vô cùng lớn, có điều đánh thực sự lại chẳng có mấy hồi, sau khi trên mặt đất còn lại những thi thể không may ngã xuống, rồi bắt đầu lui lại, Nguyên soái Gia Đức từ xa nhìn thấy khuôn mặt La Bá Tì giận dữ hốt hoảng chạy trốn liến mặt mày hớn hở cười nói:
- Ha ha… Báo thù ư? La Bá Tì… ngươi dựa vào ngươi ư? Ha ha ha… Ta đợi ngươi!!
Nói xong liền xoay người lại cười nói với một quan tướng bên cạnh:
- Ha ha… các ngươi nhìn La Bá Tì… tự cho mình là thông minh, mai phục người ngựa muốn nhử chúng ta ra sau đó đánh bại chúng ta ư? Đáng cười đáng cười, hắn tính toán nhiều như vậy, vừa triệt binh lại vừa đánh bất ngờ, điều động binh lực, có điều không có thu hoạch gì, muốn so binh pháp với Gia Đức ta sao, La Bá Tì hắn còn kém xa…
Không thể không nói rằng vị huynh đệ này hoàn toàn có chút cảm giác tự khoe khoan khoác lác, có điều lại cũng có thể lý giải, khoảng thời gian này Nguyên soái Gia Đức đã khiến cho Nguyên soái La Bá Tì phiền muộn đến sắp chết rồi, hơn nữa còn làm cho chí khí binh sĩ hạ xuống, hắn đương nhiên phải cổ vũ mình một chút, hơn nữa nhân cơ hội này cổ vũ các binh sĩ, dù sao sự việc tối nay nếu tuyên truyền thỏa đáng tuyệt đối sẽ khiến cho tinh thần binh sĩ hưng phấn lên… Bởi vậy Nguyên soái La Bá Tì không bỏ qua cơ hội này, trong khi cổ vũ tinh thần binh sĩ cũng tự khoe khong khoác lác một phen.
- Nguyên soái thánh minh… Nguyên soái thánh minh a… Ta thấy ngay cả Bất Diệt Đại Đế sống lại cũng không phải là đối thủ của ngài, ngài quả thực là Đông Phương Đại Lục của chúng ta… không… Đệ nhất danh tướng của toàn bộ Thiên Ân Đại Lục… La Bá Tì trước mặt ngài chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, trí tuệ của đứa trẻ con mà cũng dám khoe khoang trước mặt ngài, quả là không biết chết sống…
Một tên quan tướng vội vàng nịnh hót.
Lời này vừa thốt ra, những kẻ xung quanh thi nhau nịnh hót, làm cho Nguyên soái Gia Đức có chút lâng lâng, sau đó bày tiệc rượu cùng chúc mừng, sau khi rượu quá ba tuần mới trở về nghỉ ngơi, có người còn có chút lo lắng rằng Ba Phạt Lợi Á sẽ lại động thủ lần nữa, có điều Gia Đức một câu cũng dẹp đi chuyện này, dùng lời của Gia Đức nói:
- Ta đã biết tỏng kế hoạch của La Bá Tì, hắn đã không dám đến mất mặt xấu hổ rồi, tất cả mọi người không cần lo lắng…
Nói xong liền trở về doanh trại của mình nghỉ ngơi, các quan tướng bên cạnh cũng đều đã mệt mỏi một đêm, nghe lời của Gia Đức cảm thấy có lý, huống chi bản thân Nguyên soái đã đi về rồi, bọn họ đương nhiên không còn cần thiết phải ở lại đây nữa, vì vậy lần lượt đứng dậy trở về trong doanh trại của mình.
Quả thực đúng như lời Gia Đức nói, La Bá Tì không suất binh tấn công lần nữa, bởi vì sau hai lần tập kích ở đây, La Bá Tì đã chỉ huy kỵ binh toàn lực ứng phó, hướng về phía hậu phương tấn công chớp nhoáng rồi rút lui, vốn dĩ đã không thèm chú ý đến bọn Liệt Diễm Quân đã sắp chết, và còn có cả tên ngốc Gia Đức kia nữa.
Dùng lời La Bá Tì để nói, đối chiến với một tên ngốc tự cho mình là thông minh thì vẫn cửu chiến bất hạ, thực sự là quá mất mặt… tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn may, tên ngốc đó lập tức sắp chết rồi, đến lúc đó hẳn là không có ai sẽ nhớ đến chuyện này.
Cứ nghĩ, cứ nghĩ… nếu La Bá Tì bất tri bất giác chỉ huy mấy chục vạn kỵ binh gào thét tiến lên hơn mười dặm, trải qua khoảng một canh giờ đã đến được vị trí đê đập mà bọn Bạch Khởi đang ở, ghìm lại chiến mã, trong nháy mắt đã dừng bước, Bạch Khởi nhìn thấy Nguyên soái La Bá Tì liền vội vàng từ ngựa chạy xuống, chắp tay hướng về phía Nguyên soái nói:
- Bạch Khởi tham kiến Nguyên soái đại nhân.
- Ha ha… Bạch Khởi… Tốt, tốt, nếu như không phải là ngươi, ta vẫn không biết nên làm thế nào để đối phó với tên đó… bây giờ thì tốt rồi, tên Gia Đức đó có lẽ bây giờ vẫn đang ngủ… ha ha ha… cái tên đó có lẽ vẫn đang tự mình say sưa, lại không biết mình đã kề cận cái chết rồi… đúng rồi, Bạch Khởi mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?
Nguyên soái La Bá Tì xoay người xuống ngựa và cũng chạy đến chỗ Bạch Khởi cười nói, vừa nói vừa vỗ vào vai Bạch Khởi.
- Điều này Nguyên soái, ngài yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần ngài đến là có thể ra tay rồi.
Bạch Khởi cười ha hả nói như vậy với Nguyên soái La Bá Tì.
Trong lúc nói đã chào hỏi Nguyên soái La Bá Tì, còn có mấy chục vạn kỵ binh đang dồn dập vượt qua đê đập dài mấy trăm dặm đó, đợi đến khi tất cả mọi người đều lên đê, Bạch Khởi mới lạnh lùng cười một tiếng, trên người phát ra đấu khí màu xanh da trời, trong nháy mắt đã rơi xuống kẽ hở của đê đập, mấy đường đấu khí phun ra, trong nháy mắt cả đê đập của sông La Nạp đã bị vỡ, con đập rộng hơn chục thước, vô số nước lũ phun trào, trực tiếp ào ra, hơn nữa kẽ hở của đê đập không ngừng mở rộng, vô số nước lũ chảy xuống, trực tiếp hướng về phía lòng sông La Nạp.
Nước lũ ngập trời phun trào ra, tốc độ nhanh đến mức làm người ta kinh ngạc, nước lũ ào ạt về phía quân doanh của Liệt Diễm Quân phía xa xa, tốc độ của nước lũ nhanh đến mức làm cho người ta sợ hãi, chỉ trong mấy phút đã chảy tới quân doanh của Liệt Diễm Quân.
Tuy nhiên lúc này Nguyên soái Gia Đức vẫn đang nằm trong doanh trướng ngủ say, đối với mọi chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì, khi nước lũ ồ ạt tới, đại đa số quân sĩ của Liệt Diễm Quân đều không hề chuẩn bị, trong nháy mắt cả quân doanh của Liệt Diễm Quân đã bị ngập chìm.
Gần trăm vạn đại quân ở bất kỳ một nơi nào đều là lực lượng khổng lồ, nhưng đối mặt với trận hồng thủy này lại có vẻ không đáng nhắc tới, trước lực lượng khổng lồ của tự nhiên, bọn họ chỉ nhỏ bé như vậy, thậm chí ngay đến cơ hội phản kháng cũng bị nước lũ vô tình nuốt trôi…
Mọi chuyện trước mắt khiến cho người ta chấn động, uy thế của trận hồng thủy khiến cho người ta sợ hãi, những người xung quanh bất giác người nào cũng sợ hãi nhìn về phía Bạch Khởi, người đã vạch ra kế hoạch này, trong lòng không nhịn nổi mà than rằng:
- Sát Thần Bạch Khởi… cái tên này quả nhiên không phải là nói suông… người này quả nhiên là… tàn nhẫn…
Đồng thời trong lòng tất cả mọi người đã hạ một chỉ lệnh tiềm thức, đó chính là sau này tuyệt đối không được chọc giận cái tên Bạch Khởi đó… Cái tên này quá kinh khủng.