Cứu Thục

Chương 32

Vươn tay cầm bộ quần áo Nhiễm Húc vừa ném qua, Bạch Vĩnh ngỡ ngàng nhận ra đây chính là quà mà Đoạn Dịch đã tặng hắn trước kia. Dù cho hắn mặc rất cẩn thận nhưng mép vải vẫn chạm vào miệng vết thương.

Rón ra rón rén mở hờ cánh cửa, trái tim Bạch Vĩnh đập thình thịch liên hồi, trong lòng nghi hoặc không biết Nhiễm Húc đang toan tính điều gì…

“Ngươi chuẩn bị xong rồi hả?”

“Ơ?” Bạch Vĩnh giật nảy mình, nhìn thấy Nhiễm Húc đã đứng chờ bên ngoài tự lúc nào khiến hắn càng thêm hoảng sợ.

“Ừ…” Nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt Bạch Vĩnh phút chốc nhu hòa trở lại, thản nhiên cúi đầu trả lời.

“Vẻ mặt thật khó coi…” Nhiễm Húc thoáng nhìn Bạch Vĩnh, chán ghét buông câu chê bai.

Khó coi? Dù ta gắng sức thay đổi diện mạo thế nào chăng nữa thì bản chất cũng chỉ là tính nô của các ngươi thôi… cần gì phải so đo với ta cơ chứ…

Trông đôi con ngươi dần dần bị làn sương mờ che phủ, Nhiễm Húc thấy vậy liền mãnh mẽ kéo tay hắn: “Đi, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Trên con đường thênh thang, dòng người tấp nập xô bồ ngược xuôi. Nhiễm Húc dắt Bạch Vĩnh xuyên qua đám đông đang chen chúc. Tiếng chuông nhà thờ mừng lễ Noel trong trẻo vang vọng khắp nẻo đường. Thời tiết cuối năm băng giá, hơi thở mỗi người đều hóa thành làn khói mỏng manh bay lượn… Bầu không khí ấy trông ấm cúng biết bao nhiêu.

Lâu lắm rồi chưa được ngắm tiết trời ngày sớm… Quên đi vết thương nhức buốt, Bạch Vĩnh khẽ di chuyển theo bước chân Nhiễm Húc. Bởi vì khuôn mặt anh tuấn phảng phất nét nhu hòa của Nhiễm Húc không kém Đoạn Dịch là mấy nên hai người dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý. Sắc trời vẫn cao xanh thăm thẳm, đáng tiếc thay, vòm trời hôm nay đã không còn như hồi hắn còn thơ bé…

Lặng lẽ thở dài bi ai, trên cõi trần gian bất công này có nhiều người sống chỉ để làm vật trang trí cho kẻ khác, dùng chính thân thể của mình để làm một trò tiêu khiển vô tri, một con rối gỗ rẻ tiền nhúc nhắc hoạt động dưới sợi dây điều khiển mong manh. Một khi sợi dây kia đứt đoạn, sẽ thành một thứ vô tri vô giác mà rơi xuống đất vỡ nát tan tành…

“Đến rồi!” Nhiễm Húc kéo Bạch Vĩnh đứng trước một cửa hàng: “Đại thúc, chính là nơi này.”

Xuyên qua lớp kính dày là không gian rực rỡ sắc màu như thế giới thần tiên tươi đẹp hiện ra từ trang truyện cổ tích. Ông già Noel cao lớn hiền hòa với chùm râu trắng muốt mặc bộ quần áo đỏ thẫm bằng nhung, vai đeo túi quà khổng lồ sững sững ngay ngoài cửa.

Đây là đâu…?

Đương lúc hắn chìm sâu vào trầm tư và hồi ức thì Nhiễm Húc giơ tay đẩy mạnh hắn: “Đại thúc, thay vì đứng ngoài này ngó nghiêng, chúng ta cứ đi hẳn vào trong mà ngắm nhìn thỏa thích.”

Đẩy cánh cửa thủy tinh xoay tròn, Bạch Vĩnh nhìn thấy nguyên đám nhóc vây quanh một đứa bé nâng chiếc bánh phủ đầy kem chocolate nâu sẫm, nổi bật trên đó là hàng chữ ngà ngà tựa ngọc trai: “Nhiễm Húc ca ca, Noel vui vẻ!

Bọn nhỏ reo hò sung sướng khi nhìn thấy Nhiễm Húc, vội vội vàng vàng chạy đến gần hắn nắm tay níu chân, những tiếng khúc khích cười đùa khiến đáy lòng Bạch Vĩnh dần dần buông lỏng.

“Nhiễm Húc ca ca! Sang năm em muốn một cái máy bay thật lớn!”

“Nhiễm Húc ca ca~ năm nay em rất ngoan nha~ mua chocolate cho em đi!”



“Được được! Nhiễm Húc ca ca sẽ biến tất cả nguyện vọng của các em thành sự thực.”

 

Nhìn Nhiễm Húc tươi cười ôn hòa, đôi tròng mắt xanh sẫm ngập tràn tình yêu thuần khiết đối với trẻ thơ.

“Thế nào, đại thúc, bọn nhỏ rất ngoan đúng không?” Nhiễm Húc cười cười quay sang nhìn Bạch Vĩnh: “Bất ngờ quá hả? Đại thúc đừng ngây ngẩn như ngốc nữa! Mau tới đây phụ giúp ta nào.”

Bạch Vĩnh sững sờ kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn nổi.

Thật không thể ngờ, Nhiễm Húc cũng biết chăm sóc trẻ con…

“Đại thúc!” Trong lúc Nhiễm Húc lia lịa phát quà, bỗng có tiếng gọi yếu ớt truyền vào tai Bạch Vĩnh.

“Tiểu Vũ?!” Một dáng người nhỏ gầy đứng trong góc khuất, đúng là đứa bé trai có con chó nhỏ tên Karla kia.