Cứu Thục

Chương 28

“Ngươi còn dám trở về…” Đôi giầy da gõ nhịp trên sàn nhà: “Đại thúc tính đánh cuộc được ăn cả ngã về không sao…?”

Nam nhân bị trói lơ lửng giữa không trung, thân thể trắng nõn chằng chịt vết roi xanh tím. Da thịt xây xát nhiều chỗ cùng chân tách mở ra đến hết cỡ. Từ chỗ đó còn chảy đầy máu, rơi xuống sàn nhà bóng loáng tạo thành từng đóa hoa rực rỡ.

“Ư…” Ý thức nam nhân bắt đầu mơ hồ.

Dường như bản thân đã chạy thật lâu. Khi chạy tới con phố âm u không một bóng người, hắn nơm nớp lo sợ lò dò. Đột nhiên vài người túm lấy hắn. Lúc tỉnh lại, hắn đã bị trói như thế này.

“Đại thúc, ngay cả chút khổ cũng không chịu được mà đòi trốn sao…”

“Á!!!” Nhiễm Húc ngang nhiên hất cả thùng nước muối lên thân thể tàn tạ của Bạch Vĩnh. Thoáng chốc, hắn chỉ cảm thấy cơn đau thấu tâm can như ngàn vạn mũi kim đâm thủng da thịt.



“Đừng vội ngất.” Nâng cằm nam nhân, Nhiễm Húc cay nghiệt nói: “Ngất đi chơi sẽ mất vui….” Vừa nói, Nhiễm Húc vừa chán ghét xoa xoa hai tay. Cẩn thận đeo găng vào, hắn bình thản quất mạnh cây roi dài…

 

Cây roi của Nhiễm Húc khác hẳn với roi điều giáo, mỗi phát đủ khiến da tróc thịt bong… huyết bắn tung tóe trông cực kỳ thê thảm… Theo nhịp quất xuống, nam nhân cố cắn môi kìm nén âm thanh.

“Thật đáng tiếc cho Duyệt, chỉ vì lão già ngu xuẩn này…” Nhiễm Húc vừa đánh vừa lầm bầm: “Đại thúc, ngươi đã làm ta mất một thuộc hạ tài năng rồi đó…”

Tích tắc, nam nhân ngẩng phắt đầu lên, trong đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc hoảng sợ: “Ngươi đã… làm gì Duyệt…”

“Ha ha, còn làm gì chứ. Chẳng bao lâu nữa, đại thúc có thể gặp hắn rồi.”

“Ngươi là đồ khốn nạn!” Bạch Vĩnh phẫn nộ giãy giụa khiến sợi dây trói nơi cổ tay càng thêm thít chặt…

“Thật khó nghe.” Nhiễm Húc bất mãn nhăn mặt, lấy khẩu tắc trực tiếp nhét vào trong miệng Bạch Vĩnh.

“Ổn rồi. Đại thúc, ngươi chỉ đơn thuần là món đồ chơi. Ngoan ngoãn để chúng ta đùa giỡn là được rồi.” Con ngươi xanh sẫm tràn ngập dục vọng.

Đáng ghét…

Bạch Vĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhiễm Húc…

Duyệt bị giết rồi… làm sao giờ…

“Cạch.” Cánh cửa khẽ mở ra: “A Nhiễm ca ca—” Một thiếu niên tóc đen ào vào túm chặt lấy cánh tay Nhiễm Húc, gương mặt hắn do chạy vội vã mà ửng hồng.

“Lục Triệt, sao em lại tới đây?” Nhiễm Húc ngạc nhiên hỏi.

“Đến thăm anh chứ sao! A Nhiễm ca ca~” Thiếu niên vui vẻ tươi cười như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.

“Thì ra em còn nhớ anh là ca ca của em đấy nhỉ.” Nhiễm Húc cưng chiều sủng nịnh: “Nhìn này, đây là tạp chủng của Lâm gia đó…”

Theo ánh mắt Nhiễm Húc, Lục Triệt liếc nhìn nam nhân đang hấp hối, thân thể chằng chịt vết thương bị treo trên cao.

“Lâm gia…” Lục Triệt run rẩy trốn đằng sau lưng Nhiễm Húc.

“Đừng sợ…” Nhiễm Húc xoa đầu Lục Triệt.

“A Nhiễm ca ca… có thể cho em nói chuyện riêng với đại thúc một lúc được không?” Lục Triệt giương đôi mắt trong veo như nước nhìn Nhiễm Húc.

“Thật không chịu nổi em… được rồi, nhưng một lúc thôi nhé.”

“Dạ! A Nhiễm ca ca tốt nhất!” Lục Triệt nhoẻn miệng cười thật tươi, ấm áp hệt như một làn gió chớm xuân.

“Đại thúc, lâu rồi không gặp.” Chờ Nhiễm Húc đi khuất, Lúc Triệt mới bước về phía Bạch Vĩnh. Tuy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắn nhưng trên mặt lại vương một nụ cười khó hiểu.

“Ư…” Vết thương bị chạm khiến Bạch Vĩnh đau đớn không khỏi kêu rên, song khẩu tắc làm cho hắn chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ.

“Ngươi đúng là đồ ngốc.” Nhìn đống hình cụ đáng sợ, Lục Triệt lạnh nhạt nhếch môi: “Ai kêu ngươi yêu Dịch ca ca chứ…”

Yêu Đoạn Dịch…

Đúng vậy… ta đã từng ngu muội… ngây ngốc hy vọng có một mái nhà ấm áp… thậtnực cười…

“Hừ, quên đi! Lâm gia các ngươi đều là đồ ngu. Ngươi biết không? Năm ấy, tên nam nhân kia mang ta về… mục đích vì muốn ta phục vụ hắn phát tiết mỗi ngày… Thật nhảm nhí… không ngờ lại bị ngươi cứu ra… làm ta bớt một bạn giường.” Lục Triệt lạnh lẽo thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến nam nhân đang kinh ngạc sửng sốt.



“Quên đi, nói cái này với ngươi cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Rất nhanh ngươi sẽ gặp lại Duyệt ca ca. Mà Dịch ca ca cũng thật nóng lòng, ta ở đây sống rất tốt, tự dưng hắn lại làm cho ngươi yêu hắn, rồi lại lấy đó mà trao đổi ta… Cả Nhiễm ca ca nữa, thật nhàm chán… hại Dịch ca ca bị thương như vậy…” Lục Triệt bất mãn liếc nhìn nam nhân trước mắt: “Cho nên… ta muốn trả thù… trả thù tất cả những người yêu Dịch ca ca… đại thúc… ngươi quá đáng thương…” Thiếu niên khinh miệt cười.

 

Ta thật đáng thương… đã bao người nói ta như thế… thật không nhớ nổi… xem ra, sự tồn tại của ta vốn dĩ đã là một sai lầm…

“Chúng ta chơi trò kích thích hơn nhé… điện kích được không…?” Tiến đến bên tai Bạch Vĩnh, Lục Triệt nhẹ nhàng thầm thì.



“Ư!!!” Phân thân bị cắm một cái ống khiến Bạch Vĩnh thống khổ giãy dụa.

 

“Cứ năm phút kích điện một lần… đại thúc tận tình hưởng thụ nha… ha ha ha….” Lục Triệt cười lớn rồi xoay người rời đi.