Tân nương và tân lang nắm tay tay nhau bước về đại sảnh, cả hai sẽ kính trà cho phụ mẫu của hoàng phu. Bởi phu quân của Bạch Ngọc Dao đã mất từ lúc Bạch Kinh Vũ mới ba tuổi nên ghế chủ vị chỉ có mình bà. Bạch thừa tướng cũng là người có tình có nghĩa, kể từ lúc ấy cũng không hề lập kế phu, chăn đơn gối chiếc đến bây giờ.
Không khí đại sảnh vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đến chúc phúc cho đôi phu thê tôn quý nhất Tôn Nữ quốc. Nam Cung Nguyệt tiếp lấy chén trà, làm đại lễ dâng lên Bạch thừa tướng, tiếp đến Bạch Kinh Vũ. Bạch thừa tướng ánh mắt từ ái nhận lễ, dặn dò Bạch Kinh Vũ vài câu rồi nén nước mắt nhìn đôi tân lang tân nương ra cửa. Tiếng pháo nổ , tiếng vỗ tay thật rôm rả. Hai người sóng vai nhau bước qua ngưỡng cửa lớn, phút giây ấy Nam Cung Nguyệt trong lòng dâng lên cảm xúc thật khó tả, nam nhân bên cạnh dù hôm trước xa lạ nhưng từ khi hai bàn tay hai người nắm lấy nhau thì số phận dường như cũng đã bị buộc lại, chàng- Bạch Kinh Vũ sẽ là người cùng nàng đồng hành trên chặng đường dài sắp tới, còn nàng- Nam Cung Nguyệt sẽ là người chịu trách nhiệm, bảo vệ chàng cả đời nếu chàng không từ chối.
Kiệu lớn khẽ nâng, đoàn rước chầm chậm khởi hành trở lại hoàng cung bái thiên địa. Dân chúng bên đường hô to tám tiếng:" Nữ hoàng vạn tuế, hoàng phu thiên tuế!", không khí vo cùng trang nghiêm mà mừng rỡ. Biết nữ hoàng tâm trạng tốt, một số nhóm người theo phong tục cưới hỏi ra chặn kiệu dâu, nữ đế vui vẻ đưa tiền để họ không là khó. Hết đám này đến đám khác đến góp vui, đại hôn hết sức náo động.
Bất chợt, một bé gái tầm năm tuổi đến trước kiệu, ngẩn ngơ rồi khóc thất thanh. Đại hôn nữ đế mà khóc náo là điềm xấu, là phạm thượng, mọi người đang vui vẻ chợt nín lặng, ai cũng không dám lên tiếng sợ làm nữ đế nổi giận trách phạt. Thấy bé gái đôi mắt tròn xoe ngập nước đang rơi nước mắt hết sức thương tâm, một binh lính đến định kéo bé sang bên đường. Không đành lòng, Nam Cung Nguyệt phất tay hạ kiệu, vén rèm nhẹ bước xuống trước mặt cô bé. Thấy mĩ nhân tuyệt thế trước mắt, bé gái quên cả khóc, đôi mắt to nhìn nàng không chớp. Nam Cung Nguyệt khẽ nâng tay, nhiều người dân như hút một đống khí lạnh sợ nữ đế nổi nóng đánh cô bé, nhưng tiếng bạt tai mãi không có phát ra. Thay vào đó, ai nấy đều ngạc nhiên, Nam Cung Nguyệt ngồi xuống, láy tay áo lau nước mắt cho cô bé, mỉm cười dịu dàng:
- Bé ngoan,cha mẹ em đâu rồi? Sao lại hóc trước kiệu hỉ của ta vậy? Hôm nay là ngày đại hôn của ta, em khóc là không hay đâu nha!
Nụ cười, giọng nói của nữ đế như có mị lực cực lớn, khiến bao người ngơ ngác nhìn. Bạch Kinh Vũ trong kiệu cũng luôn theo sát động tĩnh phía trước, trong lòng thầm khen ngợi thái độ hòa nhã của Nam Cung nữ vương. Đến khi cô bé đã bình tĩnh không còn khóc nháo, chợt từ đám đông một đôi phụ nhân hốt hoảng chạy ra. Người phụ nữ ôm chầm lấy cô bé, vừa nói vừa run:
- Tiểu Hoa, sao con lại không nghe lời mẫu thân mà chạy lung tung vậy?
Thấy vị hồng y quý khí trước mắt, hai người quỳ sụp xuống nhận tội với Nam Cung Nguyệt, nàng cũng chỉ trách hai người kia không trông hài tử cẩn thận, chứ không có ý trách phạt gì cả.
Phút trước hai người kia vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, phút sau họ nhìn nhau, ánh mát chợt đổi, sắc bén vô cùng. Người nam nhân rút từ ống tay ra một thanh chùy thủ, dưới ánh nắng phản ra một ánh sáng chói mắt. Lúc này, mọi người bên ngoài vẫn chưa kịp hiểu, Nam Cung Nguyệt đã cảm giác được nguy hiểm. Tên nam nhân vùng dậy, liên tiếp hướng về phía nàng hạ sát chiêu, Nam Cung Nguyệt dù thân thủ tốt nhưng vẫn bị đòn bất ngờ làm bị thương một cánh tay.
Cùng lúc này, hai bên đường xuất hiện vô số đồng bọn của hai người kia, hướng đến mục tiêu là người trong kiệu hỉ.Nam Cung Nguyệt tự nói trong lòng hai chữ không ổn, nàng hô to:
- Có thích khách, hộ giá!
Hiện trường đoàn rước dâu trở nên vô cùng hỗn loạn, người dân hoảng sợ bỏ chạy tứ phía. Quân lính ngay lập tức tràn vào đánh chém đám thích khách, bảo vệ nữ đế và hoàng phu. Nam Cung Nguyệt bị chém rách một mảng tay áo, máu đỏ hòa lẫn với sắc hồng y nhưng rất nhanh đã đánh trọng thương tên cầm chùy thủ đánh lén khi nãy, lập tức trở lại kiệu hoa bảo vệ phu quân. Trong suy nghĩ của nàng, Bạch Kinh Vũ vô cùng yếu đuối, không có năng lực tự vệ. Thấy nàng trở lại, Bạch Kinh Vũ cất tiếng hỏi:
- Nữ hoàng không sao chứ?
Giọng chàng thật từ tĩnh, khiến Nam Cung Nguyệt cung yên lòng phần nào, nàng sợ chàng bị hoảng hốt a.
Nam Cung Nguyệt bất giác nắm tay Bạch Kinh Vũ, trả lời:
- Ta không sao. Chàng yên tâm, có ta bảo vệ chàng!
Lòng khẽ cười thầm, lấy năng lực thật của chàng chỉ sợ đám thích khách kia cũng chẳng chạm đến một sợi tóc, cần gì một nữ nhân bảo vệ. Thế nhưng chàng vẫn có tia cảm kích nương tử bên cạnh.
Chàng khẽ nắm lại tay nàng, ý bảo trấn an.
Trong lúc hai người đangtrò chuyện, bất chợt binh lính hô to:
- Nữ đế cẩn thận!
cùng lúc đó là tiếng xé gió vù vù, một mũi tên bay thẳng về phía kiệu hoa.