Nữ hoàng tuyển phu dâng lên một cơn sóng ngầm khắp cả nước, hầu hết các nam nhân chưa có hôn phối từ đủ mười tám đến hai lăm tuổi, thân thể khỏe mạnh và có tư sắc đều phải tham gia. Nhưng nếu hỏi đa số các vị mĩ nam liệu có nguyện ý hay không, câu trả lời của họ chắc chắn là: nguyện ý cái rắm. Tại sao ư, thế thì phải hỏi phẩm hạnh của vị nữ đế nhà chúng ta rồi. “Tiếng thơm” của nàng đồn khắp gần xa, tứ quốc đều biết.
Cho hỏi nữ đế Tôn Nữ quốc là người thế nào? Đến đứa trẻ lên ba còn rõ: độc ác, tự đại, não tàn và... mê trai đến không từ thủ đoạn. Cái vế cuối cùng kia thì có lẽ Nam Cung Nguyệt đã sâu sắc cảm nhận rồi, nguyên chủ đúng là nam si đến vứt bỏ cả tính mạng a. Không phải nói quá chứ trong mắt lão bá tánh, nếu có một nghìn cái khuyết điểm trên trần đời thì nàng cũng chiếm mất..chín trăm cái. Không phải xuất thân cao quý và dung mạo tuyệt sắc thì chắc chẳng ai muốn tiếp xúc với nàng cả, vì nàng có khả năng làm người chán ghét một cách tự nhiên a. Cái lớp da ngoài xinh dẹp cũng không thể gỡ lại nội tâm xấu xí của nàng trong mắt mọi người được.
Nam Cung Nguyệt chắc đã quá tự tin vào sức hút của bản thân, bởi hoàng cung thì rục rịch tuyển tú, còn nam nhân thiên hạ hối hả kiếm cớ cự tuyệt. Chỉ sau một đêm mà kinh thành đám công tử như mắc bệnh hết vậy. Kẻ ngày thường khỏe mạnh như trâu giờ bệnh liệt giường, chân tay bủn rủn. Kẻ thì vẫn tinh thần vui vẻ chợt mắc...tâm bệnh? Con mẹ nó quá huyền huyễn đi.
“Hôm qua, vị Lã công tử ngày ngày tự xưng đệ nhất mĩ nam kinh thành bị ngã gẫy chân đấy”. Một cung nữ nhỏ giọng.
“ Trùng hợp ghê. Thiếu tướng quân nhà Tiêu gia quân sáng nay người chợt nổi đầy ban đỏ, nguy cơ mắc bệnh truyền nhiễm rồi”. Một người khác mặt mày bừng bừng hứng khởi kể lại.
“ Ta lại thấy mới có mấy ngày mà nửa non nam nhân kinh thành đổ bệnh, chắc là do nữ hoàng tuyển tú rồi. Nhưng nếu ta là nam tử, ta cũng không muốn vào cung. Nữ hoàng coi mạng người như cỏ rác, lại kiêu ngạo coi mình là trung tâm của vũ trụ? Ta khinh! Nếu không phải là trưởng nữ, ngôi vị này đâu đến lượt kẻ như nàng ta ngồi? Ta thấy nhị vương nữ mới xứng đáng.” Một nữ quan thẳng tính nói.
“ Ngươi không cần mạng nữa à? Tai vách mạch rừng, nếu để nữ đế biết, ngươi và người nhà chết không được yên thân đâu.”
“ Vương Tĩnh Nghi ta là trẻ mồ côi, giết một mạng quèn này là đủ rồi. Nhưng điều này ta vẫn phải nói, vì ta chướng mắt khó chịu lâu lắm rồi. Nếu không nói sớm muộn cũng sẽ nghẹn chết.”
Ba người còn lại ánh mắt đồng tình nhìn Vương Tĩnh Nghi.
Trở lại người vừa bị nói xấu Nam Cung Nguyệt, từ nãy đến giờ cứ hắt xì mãi không ngừng. Lăn lộn với đống tấu sớ tuyển phu khiến cả người nàng đều không thoải mái, tâm trạng có chút nóng nảy, ăn uống đều không ngon. Đến cả trong mơ, nàng vẫn bị ám ảnh. Nàng điên cuồng chạy trốn đống mĩ nam tử, sợ đến mồ hôi đầm đìa mà thức dậy. Nàng đâu biết thiên hạ ngoài kia, người đang sợ toát mồ hôi lại là mấy vị bị gọi tuyển tú kia, hằng ngày đều kêu gào khóc lóc, ôm đùi trưởng bối kiếm lí do để bị đánh trượt. Cảnh tượng kinh thành loạn, quá loạn a!
Mười mấy ngày danh sách tấu chương nườm nượp đi vào điện Tôn Hoàng, mấy vị nữ quan đều tự hỏi không biết số lượng nhân sự là bao nhiêu a?
Người biết rõ nhất không ai khác ngoài Nam Cung Nguyệt, mỗi ngày không hàng nghìn cũng phải vài trăm, tình trạng đã kéo dài được nửa tháng mà chưa có dấu hiệu ngừng lại. Số lượng nhân sự đến giờ khoảng...mười nghìn. Ôi mẹ ơi, thật quá dọa người mà. Một mình nàng ôm tất cả nam nhân của một quốc gia? Thế này ngân khố làm sao mà nuôi nổi hậu cung của nàng cơ chứ? Còn mấy cái khâu tuyển tú như trên ti vi nữa, nhiều thế này chọn đến bao giờ?
Hôm nay lại là một ngày thượng triều tồi tệ trong chuỗi ngày tồi tệ của nữ đế. Nàng không dâng lên nổi một tia tinh thần nào, đôi mắt vô thần, tai không nghe lọt một chữ. Miệng nàng chỉ trả lời ra đúng một câu khi gặp vấn đề: “Hỏi thừa tướng!” rồi lại tiếp tục xuất thần. Đến khi gần kết thúc buổi triều, nàng vô tình thốt ra một câu hỏi: “ Các vị ái khanh, rốt cuộc trẫm phải tuyển bao nhiêu vị mĩ nam trong lần này?”
Các vị đại thần đều lướt qua trong mắt một tia trào phúng, thì ra người thất thần như vậy là vì nghĩ đến mĩ nam. Đúng là gỗ mục không thể tạc tượng được mà. Giang sơn xã tắc thì không lo, chỉ lo mĩ nam, mĩ nam a.
Còn trong lòng Nam Cung Nguyệt, điều làm nàng đau đầu là số lượng quá nhiều, nếu để họ vào cung vừa tốn tiền của lại hủy hoại cuộc đời họ. Nhưng chẳng ai hiểu cho ý tốt của nàng, chỉ thầm mắng nàng vô sỉ. Nàng dự định chọn ra tầm mười hai người phù hợp, nếu cảm thấy ai thích hợp sẽ giữ lại, những người còn lại trong mười hai người nếu có mong muốn xuất cung, nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Thừa tướng cất lời đáp lại câu hỏi của nàng:
“ Bẩm bệ hạ, con số tuỳ ngài quyết định, nhưng ít nhất cũng phải là ba mươi sáu người ạ.”
Toang quá! Ít nhất là gấp ba lần con số nàng muốn. Nam Cung Nguyệt dựng thẳng người tuyên bố:
“ Tuyển tú năm nay sẽ do trẫm đích thân chủ trì, thi cái gì, chấm thế nào cũng do trẫm quyết định. Các khanh có kiến nghị gì không?”
“Chúng thần không dám ạ.”
Sao mà họ dám lắm miệng thêm chứ, nữ hoàng nàng tuyển, nàng lấy chứ đâu phải họ lấy đâu?