Đây là lần đầu Năm Cũng Nguyệt uống say đến thế, cơ thể nàng không thể nào tuân theo chỉ thị của não bộ nữa. Mấy người hầu dìu nàng đến cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nàng bần thần, đứng im bất động. Tân phòng xa hoa, lộng lẫy một mức đỏ chói, một nam tử đang yên tĩnh ngồi trên giường, khăn hỷ che kín khuôn mặt. Đầu óc trì độn của nàng lúc này mới nhận ra: hôm nay là hôn lễ của nàng, còn kia chính là phu quân của nàng a.
Nam Cung Nguyệt lảo đảo tiến lại gần nam tử, một phút loạng choạng khiến nàng không để ý đến cái chân ghế phía trước. Thế là thảm cảnh xảy đến, nàng vấp chân ghế và ngã trong tư thế …úp mặt vào sông quê.
Nghe thấy tiếng “rầm “ vang dội, mấy nha hoàn bên ngoài bán tính bán nghi, nhưng vì không có sự cho phép của nữ đế nên không dám hành động lỗ mãng, quấy rầy tân phòng.
Họ chỉ biết dỏng tai mà nghe ngóng, trong lòng mỗi người trí tưởng tượng đều bay cao bay xa, nhưng chung quy đều không được..trong sáng.
Còn tác giả của tiếng động kia thì vẫn chưa đứng dậy được, nàng đau quá a! Nhưng vẫn không dám kêu lên, mặc trong lòng đang mắng chửi cái ghế không có mắt một nghìn lần.
Còn phía Bạch Kinh Vũ, sau tiếng động đó cũng rất tò mò, mãi không thấy nữ đế có hành động khác, còn tưởng nàng ngã hỏng luôn rồi. Chàng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:
- Nữ hoàng bệ hạ, nàng không sao chứ?
- Không sao cái đầu chàng đấy, mau qua đây đỡ ta dậy!
Bạch Kinh Vũ với cùng kinh ngạc, không ngờ một nữ hoàng của một nước lại nói ra lời như vậy. Chàng còn tưởng nàng sẽ cố ra vẻ không sao, cao cao tại thượng. Ngược lại, nàng thừa nhận sự việc đáng xấu hổ kia còn nhờ chàng giúp?
Trong lúc Bạch Kinh Vũ mải suy nghĩ thì Nam Cũng Nguyệt đã đứng lên, tiến đến ngồi cạnh chàng. Nàng nàng theo một mùi rượu khá nồng, như khiến người khác ngửi thôi cũng say được vậy.
- Nàng uống rượu, uống rất nhiều? Bạch Kinh Vũ khẽ hỏi.
- Đúng vậy, ta uống hơi nhiều rồi!
Nói xong, Nam Cung Nguyệt không dùng gậy hỷ mà trực tiếp dùng tay vén khăn trùm đầu của chàng.
Nàng cười:
- Không ngờ đời ta lại lấy được một mĩ nam tuyệt sắc như chàng, làm vợ. Ta nói thật, chàng quả thật rất đẹp nha.
Nói xong nàng nhẹ nhàng chạm vào má Bạch Kinh Vũ, cười đến ngốc nghếch.
Bạch Kinh Vũ vốn không quên tiếp xúc gần với nữ nhân, chàng gỡ tay con ma rượu trước mặt ra.
- Nàng cũng rất xinh đẹp!
Nghe được câu trên, Nam Cung Nguyệt cười càng rạng rỡ. Lúc này, nàng mới hỏi:
- Chàng có bị thương lúc ban sáng không? Đồ ăn ta chuẩn bị hợp khẩu vị chàng chứ?
-Đa tạ nữ đế quan tâm. Ta ổn, đồ ăn cũng rất ngon.
- Bạch Kinh Vũ, từ hôm nay chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo với ta như vậy. Dù chàng với ta không có tình yêu nam nữ, ta vẫn sẽ coi chàng như người thân. Chàng cứ gọi tên ta là được, không cần phải lễ nghi rườm rà.
Có lẽ rượu vào nên nàng có gì nói vậy, không bị ngại ngùng.
-Ta gọi chàng là Tiểu Vũ nhé, chàng có thể gọi ta là Tiểu Nguyệt! Hôm nay ta và chàng đều mệt mỏi, chàng tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi!
Bạch Kinh Vũ cảm thấy nữ đế là nàng không giống với dân gian đồn đại, ngược lại còn rất dễ gần.
Nam Cung Nguyệt kêu người chuẩn bị nước ấm, Bane thân cũng tìm một gian phòng khác tắm sạch mùi rượu trên người.
Có lẽ vì khá mệt mỏi, nàng dựa vào thùng tắm, roof mơ màng ngủ thiếp đi.