Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 85: Ma vương bệ hạ và nhật kí – Ma Vương bệ hạ và quà tặng

Editor: nammoi

Phần một

Không thể ngờ được Esther lại viết nhật ký?[nammoi][diendanlequydon]

Dù sao vẫn có cảm giác thật vi diệu… Ừ, rốt cuộc từ lúc nào, hình tượng của anh ấy trong lòng cô đã trở thành thế này? Chậc chậc, ẩn dưới vẻ ngoài băng sơn của một nam bảo mẫu, anh ấy cầm bút kiểu gì đây? Khụ, không đúng!

Cô đóng quyển nhật ký trong tay lại, nguy hiểm thật, thiếu chút xíu nữa là đã vô thức mở ra xem rồi. Hơn nữa thật ra, cô rất rất muốn xem, nhưng mà chuyện này hình như không tốt lắm. Nếu như là nhật ký của một người hoàn toàn xa lạ, như vậy để tìm được manh mối, cô đã mở ra nhìn lén, nhưng nhật kí của Esther… Mạc Vong thở dài, xem ra đạo đức của cô cũng không đoan chánh như thế, trong rất nhiều trường hợp cô phán đoán theo cảm giác.

Mặc dù nếu hỏi anh ấy “Được xem hay không”, tám phần sẽ nhận được câu trả lời “Đó là vinh hạnh của thần”, chỉ là bây giờ thật sự vẫn là bỏ đi.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế nội tâm ma quỷ của mình, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt quyển nhật kí về chỗ cũ, đang chuẩn bị hạ tấm gỗ xuống thì sau lưng truyền đến tiếng nói: “Ngươi làm gì ở đây?”

“!!!” Cô hốt hoảng, đầu lại một lần nữa đụng phải tấm ván gỗ kêu “Đông” một tiếng, cũng may có kinh nghiệm lần trước, cô nhanh chóng bịt miệng, lần này cô không hề phát ra âm thanh gì, chỉ là cả người giống như một quả cầu mặc quần áo vừa bước ra khỏi tủ quần áo.

Thanh niên: “…” ==

Mạc Vong: “…” TAT

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Amya đỡ trán, hắn nghe nói người này đang quét dọn phòng của anh mình, cơ bản cũng hiểu ý của Cáp Lệ, nhưng lại nghĩ đến chân tay vụng về của người này nhân tiện đến nhìn qua một chút, ai biết dự cảm thành sự thật, cô thật sự làm cho tủ quần áo của Esther thành một mớ hỗn độn, hắn nên đuổi cô ra khỏi nhà hay là dứt khoát chặt đứt cánh tay đây?

TAT

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô, hắn cảm thấy nên cho cô một cơ hội giải thích.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Vong im lặng ra dấu.

Amya: “…” Thật là hoàn toàn không cần nghe cái lí do ngu xuẩn đó.

“Chuyện mờ ám?”

Sắc mặt Amya khẽ biến, tự mình đến bên tủ quần áo, vén quần áo còn trong tủ ra, quả nhiên thấy được vật mờ ám trong đó.

Cùng lúc đó, cuối cùng Mạc Vong thoát ra được từ đống quần áo, cô đứng lên ôm lấy quần áo trên đất, nhìn người thanh niên trước mặt mình, có một loại suy nghĩ muốn đạp một cước_ tỉnh táo, tỉnh táo, xúc động là ma quỷ!

Ngón tay thon dài của hắn cẩm quyển nhật ký lên, xông lên nắm lấy cằm cô: “Đã xem trộm chưa?”

Mạc Vong vô cùng nghiêm túc giơ tay lên thề --- ---

Bởi vì Ma thần đại nhân là thần linh tồn tại chân thật trong thế giới này, cho nên lấy danh nghĩa Ma thần mà thề là lời thề cực kì đáng tin, dĩ nhiên, thật sự cô vốn không có làm chuyện gì xấu, không hề có chút chột dạ nào, không giống như người chuẩn bị xem trộm.

“Là bởi vì bị ta phát hiện nên thôi đúng không?”

“…” Cô cũng không phải hắn ta.

Amya cầm quyển nhật kí trong tay, đi vài bước rồi trực tiếp nằm trên giường mềm mại: “Đi pha trà.” Hiện tại hắn đã không có tâm tư suy nghĩ những việc khác.

Cô để quần áo đang ôm trong lòng sang một bên, xoay người đi ra ngoài_ bây giờ mặc dù việc giặt quần áo và dọn dẹp những thứ linh tinh không phải nhiệm vụ của cô nhưng xem ý Cáp Lệ, việc dọn dẹp toàn bộ căn phòng này đoán chắc một mình cô phải làm xong. Ai ai, sau khi Esther giặt đồ dùm cô nhiều như thế, cuối cùng cô phải “trả nợ” rồi sao? Ừ, nghĩ vậy thì thấy thoải mái hơn rồi.

Bởi vì có chút nguyên nhân, khi cô về tới, không thể ngờ Amya đã xem xong khoảng một nửa. Cô âm thầm cảm khái: Người này thật là một người nhanh nhẹn!

“Tại sao lâu như vậy?”

“Có người làm khó dễ ngươi?”

Cô liên tục xua tay.

“Hả? Thật?”

Gật gật đầu.

“A, ta bắt đầu hoài nghi độ tin cậy của lời thề trước đó của ngươi rồi.”

Mạc Vong: “…” Rốt cuộc người này có nói đạo lý không?

“Ừ, ngươi không có xem trộm.”

“…” Vậy giọng điệu tùy tiện đó là loại náo loạn nào đây?

Thấy hắn ta hình như không có chuyện gì phân phó, Mạc Vong cũng quay người, bắt đầu dọn dẹp căn phòng.

Qua một canh giờ, đột nhiên Amya gọi cô ______

“Phàm Tái Nhĩ.”

Cô quay người về.

“Suy nghĩ của ngươi đối với Ma Vương là gì?”

“…” Hả? Chẳng lẽ người này? Không, không phải, nhưng rốt cuộc lời của hắn ta có ý gì?

“Cũng hơn 30 năm rồi, đất nước của chúng ta chưa từng xuất hiện Ma Vương, ngươi cảm thấy Ma Vương có cần thiết tồn tại không?”

“…” Cô không biết nên trả lời thế nào mới đúng, chẳng lẽ nói “Thật ngại quá ta chính là Ma Vương” sao?

“Sợ?”

“…” Cô chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Bởi vì những gì ta nói?”

Lại gật đầu.

“Là vậy sao? Sau khi nghe bàn luận của mọi người, phần lớn đều có phản ứng như thế.” Anh cười nhạo thành tiếng, gõ vào quyển nhật kí trong tay: “Nếu như là anh trai ta, chỉ sợ đã lên tiếng trách mắng rồi. Dù sao, trong trái tim anh ấy, Ma Vương quan trọng hơn rất nhiều so với ta, với gia tộc này, không hổ là người được xếp thứ nhất Thủ Hộ Giả _ con chó trung thành của Ma vương.” 

“…” Này, này, giọng điệu ước ao ganh tị này là sao? Chẳng lẽ thật ra hắn ta rất thích Esther, chuyện này không thể nào… 

Mạc Vong không nghĩ rằng hình như chính mình vừa mở ra cánh cửa vào thế giới mới, chuyện này cũng thật không ổn… Có kiểu thích người khác như vậy sao? Bị  hắn ta thích thật đáng thương. Cô lặng lẽ thắp nhang vì Esther, ừ, bị thừa ra một người em có tính huynh khống, lên đường bình an!

“Vẻ mặt muốn cười kia của ngươi là sao?”

“Đến đây.”

“Ba, hai…”

Trong lòng cô thầm mắng: “Hitler! Benito Mussolini!” Nước mắt rơi đầy mặt mà vẫn phải bước qua.

“Vẫn vì lời nói lúc trước mà sợ sao?”[nammoi][diendanlequydon]

“Nhưng trước giờ lá gan của người cũng rất lớn mà.” Có lúc anh cảm thấy cô ấy thật giống mình, cũng không tồn tại cái gọi là “tín ngưỡng”, chỉ là một người thường. Amya tiện tay ném quyển nhật ký sang một bên, hứng thú hỏi: “Hồi nhỏ có nghe qua truyền thuyết về Ma vương bệ hạ chưa?”

Thật ra cô cũng không biết rõ những chuyện này lắm.

“Quê ngươi ở nước lân cận đúng không? Ta nghe nói cách chỗ này rất xa, rất ít sách vở, hơn nữa người dân chỉ có thể học hỏi kiến thức qua lời kể của những người ngâm thơ du mục, ngươi có từng nghe kể Ma Vương là người thế nào không?” Tính ra, hơn 30 năm... Cô còn chưa ra đời nữa đó.

Mạc Vong lại rơi nước mắt, cô biết mới là lạ đó. Nhưng mà những lúc như thế này cũng chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng đến mức tối đa thôi, dù sao người này cực kì không thích Ma Vương, phá hoại hình tượng là được rồi đúng không?

Chân mày của cô nhíu lại.

“Phốc... Khụ! Tiếp tục....”

“...” Nhìn đi, người này đúng là thích này, có điều bôi xấu hình tượng của bản thân cảm giác thật đúng là hỏng bét.

“Cái gì gọi là lỗ tai gây họa.”

Im lặng đưa lỗ tai ra.

“Thật xấu xí.”

“...” Hắn ta cho rằng có lỗ tai thế này là lỗi của mình sao?

Qua một lúc nói chuyện phiếm, rốt cuộc người nào đó hài lòng nằm ngủ trên giường, cô thở dài, rốt cuộc loại cảm giác như đang dỗ dành đứa bé như thế này là sao? Hơn nữa thái độ kì thị Ma Vương của người này cũng quá ngây thơ, giống như “Ngươi đoạt anh trai của ta cho nên ta với người không đội trời chung”. Khụ, ảo giác, nhất định là ảo giác?

Bên ngoài ánh nắng vừa đủ, cô quyết định đi giặt quần áo, vừa ra đến cửa cô chợt dừng lại, để quần áo xuống, nhẹ nhàng đi tới cạnh giường, cúi người lấy chăn đắp cho người nằm trên giường___ mặc dù nghe nói người ngốc không bị cảm lạnh nhưng vẫn nên quay lại làm chuyện tốt đi.

Mà cô tự nhiên không chú ý đến, đúng lúc mình cố gắng đến gần, lòng bàn tay người trên giường đột nhiên nắm chặt, đến khi cô đắp chăn xong chớp mắt người đó nhẹ thở ra.

Nếu cô để ý, nhất định sẽ không nhẹ nhàng vỗ trán hắn trước khi đi, tỏ vẻ “Trả thù”.

Mà Amya: “….”

_____ Anh trai.

Amya chậm rãi vươn tay sờ trán, cô ấy hành động giống anh trai như đúc.

Là trùng hợp sao?

Hay là điềm báo trước?

Cùng lúc đó, trong lối đi nhỏ không một bóng người, cô đột nhiên ngơ ngẩn, quần áo đang nắm chặt trong tay rơi xuống đất nhưng cô không phát hiện ra.

Bởi vì cô tinh ý phát hiện ra, lúc giúp Amya đắp chăn thì nhật kí mở đúng tờ cuối cùng, cô vô tình nhìn thấy những dòng cuối trang, nội dung đại khái kể chuyện anh ấy muốn đi miếu thần đáp lại lời kêu gọi của Ma Vương, nhưng ngày ghi phía trên…

Esther sống cùng cô chỉ khoảng ba tháng thôi mà.

Tại sao lại gần ba năm?

Rốt cuộc đây là…?

Trong lòng Mạc Vong dâng lên một loại suy đoán “đáng sợ”, nhưng nếu thật đúng như vậy thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao đến tận bây giờ cũng không có ai đến tìm cô rồi.

Hai thế giới, thời gian trôi qua không giống nhau?

Chuyện đến nước này, dù có chậm lụt thế nào đi nữa cô cũng phát hiện ra chân tướng.

Cũng may nhờ cô hơi chậm, nếu như trong phòng có biểu hiện khác thường, sợ rằng nguy hiểm cũng theo đến.

Phần hai

Sau đó chừng mười ngày.

Chớp mắt cô đến thế giới này cũng khoảng hơn năm mươi ngày rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh làm cho người ta hoàn toàn không có cảm giác chân thật, mà chuyện cô lo lắng chính là… những thứ đã học được ở trường cô sắp quên sạch rồi. Chuyện này!!! Chuyện này giống như nghỉ hè thả ga đúng không, sau này về học tập lại vẫn được chứ? Hơn nữa nghĩ đến chuyện học bổ túc, ngay cả tài liệu tham khảo cũng không có, thật là vô cùng cực khổ.

Mà dưới tình huống này, Mạc Vong nhận được kì nghỉ phép đầu tiên sau khi chính thức nhận “công việc”.

Nữ hầu một tháng nghỉ một lần, một lần nghỉ hai ngày, bởi vì mọi người vào cùng đợt nên không thể nghỉ phép cùng một lúc, cho nên phải dùng cách nghỉ “luân phiên”, hôm nay vừa vặn là ca nghỉ của cô và Heidy.

Cởi quần áo giúp việc ra mặc đồ hàng ngày vào, Mạc Vong nhìn mình trong gương cũng có chút không quen.

“Không mặc quần áo nữ hầu có chút không quen.” Heidy thay quần áo xong giống như có thần giao cách cảm, cảm thán nói.

"Đúng vậy." Mary đến tham gia náo nhiệt cũng nhẹ gật đầu: "Lần trước tớ trở về cũng có cảm giác như vậy."

Mặc dù cô đã chuyển khỏi phòng ba người, nhưng tình cảm với hai người "Bạn cùng phòng" cũng không tệ lắm. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô ở "Ký túc xá", mặc dù thời gian không lâu nhưng lúc nhớ lại cũng vô cùng trân quý.

"Phàm Tái Nhĩ, đồ của cậu đã thu dọn xong rồi sao?"

Gật đầu.

"Trước tiên có muốn đi mua ít thứ mang về không?"

Lần nữa gật đầu.

"Ừm, có muốn mua một cái váy mới hay không?"

Trên người Mạc Vong vẫn còn mặc cái váy dài trắng mà bác Tạp Toa đã đưa cho cô, không nghi ngờ chút nào, cảm giác lúc ban đầu của cô vô cùng chính xác, mặc dù chất liệu vải của bộ quần áo này không tệ, nhưng kiểu dáng đã sớm lỗi thời, hơn nữa tuổi cô không lớn, phong cách non nớt, thật ra mặc vào cũng không được coi là thích hợp, ngược lại càng có vẻ lớn tuổi. Amya là một ông chủ hào phóng, đương nhiên là cô có tiền mua váy, nhưng mà…

Cô mỉm cười, lắc đầu.[nammoi][diendanlequydon]

Cô vĩnh viễn nhớ đến lúc bác Tạp Toa đại mụ mở ngăn tủ cao nhất, lấy nó ra đưa cho cô.

Đối với bác Tạp Toa mà nói, bộ quần áo này là một vật rất trân quý, đối với cô mà nói, nó cũng giống như vậy.

"Ừ, vậy thì quên đi, bộ quần áo này cũng thật đẹp mắt."

"Đúng vậy."

Không thể nghi ngờ gì, Heidy và Mary là những người bạn vô cùng biết quan tâm, cô có thể thành công chịu đựng qua khoảng thời gian này, cũng đều nhờ có các cô làm bạn.

Không bao lâu sau, hai người cùng nhau đến báo với nữ quản gia, rồi sau đó nắm tay nhau rời khỏi trang viên, dưới sự hướng dẫn của “thổ địa” Heidy, Mạc Vong đã lựa chọn không ít quà tặng cho một nhà bốn người của chú Jess, khiêng bao lớn bao nhỏ "áo gấm về nhà".

"Phàm Tái Nhĩ, cậu thật khỏe."

Mỉm cười.

"Nếu như không có cậu, chắc chắn tớ sẽ không mua nhiều đồ như vậy."

"…" Đôi tay của cô xách đầy đồ không thể làm cử chỉ, chỉ có sử dụng ánh mắt tố cáo —— đây đều là lỗi của tớ sao?

"Dĩ nhiên!"

"…" Ánh mắt công kích —— thật là đau khổ, thật là quá đau khổ mà… TAT

"Ha ha, ngoan nào, ngoan nào!" Tay không xách đồ của Heidy sờ đầu cô.

Mạc Vong có chút buồn bực, vì sao tất cả mọi người thích sờ đầu của cô vậy? Không khoa học mà. Này! Khoan đã, cô đã đoán ra manh mối vì sao cô lớn lên không cao rồi? Không trách được tên Thạch Vịnh Triết kia cao hơn cô…

Không lâu sau.

"Đến nhà tớ rồi, tớ cũng không mời cậuvào nhà ngồi, nhất định cậu cũng rất sốt ruột muốn trở về đúng không?"

Cô gãi gãi gương mặt, cười.

"Nhưng mà nhà chúng ta cách nhau không xa, lần sau mời lúc mời cậu đên làm khách nhất định phải đồng ý đó, tớ đảm bảo người nhà của tớ nhất định rất thích cậu.”

Gật đầu.

Sau khi tạm biệt Heidy, tay Mạc Vong xách đầy đồ, trở lại cửa hàng của chú Jess, mặc dù chỉ rời khỏi ba mươi ngày, nhưng lúc này thật sự lại có cảm giác giống như đã qua rất lâu rồi. Ừ, nói như thế nào nhỉ? Tràn đầy hương vị hoài niệm.

Mặc dù thế giới này không phải là cố hương của cô nhưng nếu như nhất định phải tìm một “ngôi nhà” ở chỗ này thì nơi đó chắc phải là nơi này!

Bác Tạp Toa vừa nhìn thấy cô, nước mắt đã rơi như nước lũ, chú Jess vừa cười vừa đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò, Lohr bưng lên một cái mâm rất giống những con bạch tuộc đen bị đóng băng thành một khối… Ô oa! Vẫn còn cử động! Ai muốn ăn bánh bao với cái này chứ? Này! Andy? Vẫn xa cách với nàng như cũ.

Tất cả mọi người đều giống trước đây.

Cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngay sau đó, cô mang quà tặng đã tỉ mỉ chuẩn bị ra.

"Thuốc lá này…" Chú Jess ngửi say mê: "Mùi thật thơm…”

Vợ của chú lại có sáng ý: "Giữ lại, đến tết hãy lấy ra."

Jess: "…" Không thể như vậy được. Này!

"Mẹ, Phàm Tái Nhĩ mua cho quần áo đẹp cho mẹ nè, không phải mẹ nên đi thử xem hay sao?" Lohr vô cùng sáng suốt giải vây giúp ba mình.

"Vậy làm sao được…"

"Nhanh đi, nhanh đi." Lohr vừa đẩy mình mẹ vừa nghiêng đầu, trừng mắt nhìn ba mình.

Mạc Vong nhìn chăm chú ông chú ôm bao thuốc lá nhanh chóng chạy mất, ôm bụng bật cười. Ngay sau đó, cô cầm vài cuốn sách đi tới trước mặt Andy. Cô nhớ cậu vẫn luôn muốn học chữ viết, đáng tiếc không có thời gian cũng không có ai dạy, ở thế giới này kiến thức rất đáng tiền, phần lớn sách đều được chuẩn bị cho những người có thể hiểu được ma pháp, mà người bình thường sẽ rất ít mua, dĩ nhiên, cho dù có mua cũng chưa chắc đã đọc hiểu, bởi vì người biết chữ rất ít. Mà giá một bộ sách cũng đắt vô cùng, đây là một quận xa xôi cũng là nguyên nhân ít người biết sách.

Thế giới này cũng có cách ghép vần, hình như Andy đã học cái này với người kia, trong lúc vô tình cô đã từng thấy cậu cầm nhánh cây len lén luyện tập trên mặt đất, lúc ấy còn tưởng rằng là vẽ xấu, sau khi học chữ viết rồi mới phát hiện là cái này.

Sách trong tay cô là một quyển 《 tự điển 》 và một quyển dạy học nhập môn, chỉ có hai quyển sách này đã tốn hết hai phần ba số tiền của cô. Phải biết rằng đấy là do ông chủ rất rộng rãi, tháng này cô được nhận gần gấp bốn tiền lương, ngoài ra còn dược ông chủ tặng thêm một ít giấy viết, cũng may là có quà tặng, nếu chỉ một mình cô cũng không đủ mua quà cho Lohr.

"…" Andy rất muốn duy trì nét mặt “không thèm để ý” nhưng thứ đối phương đưa ra lại đâm vào chỗ mềm mại nhất trên người cậu, lúc này người cậu giống như bị mèo cào, không biết nên làm gì cho phải.

Nhận? Cứ có cảm giác đối phương lập tức sẽ cười nhạo mình.

Mà không nhận… Khát vọng trong lòng làm cậu không cách nào đưa ra lựa chọn như vậy.

Cũng may Mạc Vong chưa từng có tật xấu giày vò người khác, chỉ hơi mỉm cười, nhét đồ vào trong tay của cậu, trừng mắt dấu một cái.

Người này rất giống A Triết, có những lúc da mặt thật mỏng.

"… #¥"

"Ta nói, cám ơn ngươi!" Sauk hi nói xong câu này, Tiểu Chính Thái đỏ mặt, ôm đồ chạy mất.

Mạc Vong: "......" Thật đúng là giống như đúc, nhưng mà người này thật sự không có quan hệ thân thích với Thạch Vịnh Triết sao…? Khụ, hình như rất không có khả năng!

"Phàm Tái Nhĩ, cám ơn ngươi."

Đầu vai bị vỗ, cô mỉm cười quay đầu lại, ra dấu "Không cần khách khí”.

"Đúng rồi, quà tặng của ta đâu? Không phải là ngươi quên mất đấy chứ?"

Cô vỗ đầu một cái, làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

"A, ta thật quá thất vọng…" Lohr cũng làm ra vẻ mặt thất vọng.

Hai người nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Ngay sau đó, cô đưa một cái đồng hồ quả lắc nhỏ nhưng rất tinh xảo cho Lohr, cô nhớ rõ, mỗi lần đối phương giao thức ăn bới vì không nắm bắt được chính xác thời gian mà cảm thấy cực kỳ phiền não, mà đồng hồ treo trong cửa hàng lại quá lớn, không thể nào mang theo bên người.

Hơn nữa đồng hồ bỏ túi lại mắt hơn đồng hồ bình thường rất nhiều, bị vợ chồng chú Jess coi là “đồ dùng không nhất định phải có", vẫn chưa từng có suy nghĩ muốn mua.

"Oa, cái này thật là tốt." Lohr cười nhận lấy đồng hồ, cẩn thận từng li từng tí mở ra, đối chiếu thời gian với đồng hồ treo trên tường: "Thời gian cũng đã được chỉnh tốt rồi?"

Gật đầu.

"Cám ơn ngươi, Phàm Tái Nhĩ, ta sẽ trận trọng thật tốt."

"…" Ngón cái.

"Lại nói, ta cũng có món quà muốn tặng cho ngươi."

"Nhưng sau khi nhìn thấy quà tặng của ngươi, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là không nên đưa ra.”

"Chắc chắn ngươi sẽ không cười nhạo ta?"

"Cũng được." Lohr cười, đưa tay vào tí, một lát sau, móc ra một sợi ruy băng màu trắng, phía trên còn trang trí một vài bông hoa nhỏ màu đỏ. Hắn đưa tới trước mặt cô: "Cho ngươi."

Cô không nhận lấy sợi ruy băng, chỉ ra dấu.

Nếu nói "Đắt", đương nhiên là nói tương đối mà thôi. Những ngày làm việc tại gia tộc lâu đời nhất Ma giới, ánh mắt của cô đã được mở rộng. Dựa vào tính chất, giá tiền của sợi ruy băng này đắt hơn rất nhiều so với sợi ruy băng bằng sợi đay bình thường, hơn nữa thợ làm rat ay nghề không tệ, còn có tráng trí. Tất nhiên những thứ như thế này không phải là cô không mua nổi. Chỉ là, đối với tiền tiêu vặt mà chú Jess cho Lohr, để mua được sợi ruy băng này hắn chắc phải "Tân tân khổ khổ nghiêm chỉnh cả một năm, vừa cảm giác trở lại trước giải phóng".

"So với đồng hồ quả lắc của ngươi thì cũng không thấm vào đâu."

"Lần trước ngươi đi xin việc cũng không tìm thấy sợi ruy băng thích hợp, cho nên ta chỉ muốn, nhất định phải giúp ngươi mua một cái. Hơn nữa, mua cũng mua rồi, không thể trả về, ta và Andy không cần, tuổi mẹ như vậy… Ngươi không cầm sẽ lãng phí."

Nói đến thế này rồi, Mạc Vong không nhận thì ngược lại sẽ có lỗi lớn.

Vì vậy, cô vô cùng cẩn thận nhận lấy, mỉm cười, khoa tay múa chân nói ——

"Ừ!"

Nhưng mà cô không có nghĩ tới chỉ ngày hôm sau, cô đã vi phạm cam đoan của mình