Tháng mười một rất nhanh qua đi, tháng mười hai đã tới, đây cũng đã đầu đông.
Quần áo và tất của cô cũng đổi thành loại dày, đồng thời cũng đeo một cái khăn quàng cổ ô vuông màu đỏ đen giống như những học sinh khác, lúc đeo khăn quàng cô đột nhiên phát hiện ở đuôi khăn quàng có thêu chữ “MY”, cổ vội vàng mở nó ra, quả nhiên trong đó lại phát hiện một tờ giấy.
“Bệ hạ, hình như ngài rất thích việc Thạch phu nhân thêu chữ cho Dũng Giả đại nhân, mặc dù thần đã sang học tập bà nhưng trình độ vẫn chưa đến nơi đến chốn hi vọng ngài không chê. Với lại nếu ngài đã phải sử dụng khăn quàng cổ nghĩa là thời tiết đã chuyển lạnh, làm ơn chú ý sức khỏe, giữ ấm cơ thể. Bất luận thần ở đâu đi nữa cũng cầu nguyện cho ngài luôn vui vẻ và khỏe mạnh, mong ngài vĩnh viễn vui vẻ và khỏe mạnh.”
“Esther…” Mạc Vong đưa tay vuốt ve những chữ được thêu trên khăn, ngón tay chạm vào có thể cảm thấy rõ ràng đường vân nổi lên, những thứ này đều là… Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng thế này _____ một thanh niên sắc mặt nghiêm túc ngồi trên ghế đẩu, ánh đèn nhu hòa chiếu trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài cầm một cây kim thật nhỏ, có hành động tỉ mỉ giống như đang giải phẫu từ từ thêu chữ…
“Ha ha!” Chẳng qua chỉ mới là tưởng tượng mà cô đã vô thức bật cười, Esther và kim may gì chứ, một chút cũng không hài hòa có được không? Nhưng mà… Mặc dù như vậy nhưng anh ấy còn…
Cô nhếch miệng, cẩn thận từng li từng tí quấn khăn vào cổ còn tỉ mỉ sửa sang lại một lần.
“Ngu ngốc, đến giờ rồi!” Trên ban công truyền xuống tiếng la như vậy.
“Biết rồi, cậu mới là đại ngốc!” Cô quay đầu hét lên, mấy phút sau hăm hở cầm cặp sách chạy ra khỏi phòng ngủ.
Không có bất cứ ai có thể ngăn cản thời gian trôi.
Cũng không có bất kỳ ai có thể ngăn cản sự thay đổi của cuộc sống.
Nhưng mà…
Cũng giống như vậy, nếu như thật sự nhớ một người nào đó cũng không có bất kì ai có thể ngăn cản.
Ví dụ như…
Nằm yên tĩnh bên trong ngăn tủ kia có một tờ giấy, chen lẫn trong đó là một tờ giấy mới được cô viết xong.
“Esther, sáng hôm nay đúng là nhiệt độ giảm xuống thấp, cho nên ta đã choàng khăn quàng cổ, đột nhiên phát hiện chữ ngươi thiêu cuối khăn, ta vô cùng vui vẻ nhưng mà thật sự ngươi không bị kim đâm vào tay sao? Thành thật mà nói nếu có biết ta cũng không cười ngươi. Với lại… Cảm ơn ngươi. Cũng giống như lời ngươi nói, bất luận ta ở đâu cũng sẽ cầu nguyện cho ngươi khỏe mạnh và vui vẻ, mong ngươi vĩnh viễn mạnh khỏe và vui vẻ… Ừ, còn có, sớm trở về nha, hi vọng cuối năm nay có thể đón giao thừa với ngươi.”
Nếu như cẩn thận xem lại, tất cả những tờ giấy mà Esther viết đều có kẹp một tờ giấy do cô viết.
Mặc dù biết rõ đối phương không thể nhìn thấy nhưng cô vẫn chăm chú viết thư hồi âm cho anh.
Đối với sự nỗ lực của anh, cô vĩnh viễn cũng không có cách nào đáp trả hết được, nhưng mà ít nhất trước hết cứ làm hết khả năng của mình. Sau đó, trong cuộc sống sẽ phát hiện ra những vui niềm vui nho nhỏ giống như thế này rồi… Đợi anh ấy trở về.
___ Eshter, anh nhất định sẽ trở về, đúng không?
Mà cô không biết rằng, sau khi tất cả mọi người rời đi, một trận gió thoảng qua căn phòng, người biến mất một tháng nay cứ xuất hiện ở trong phòng như vậy, cúi người xuống, cẩn thận mở ngăn kéo ra, cầm tờ giấy chăm chú đọc.
Một lúc lâu sau, anh áp tờ giấy vào tim, thở dài: “Bệ hạ à…”
___ bất kỳ tâm nguyện nào cũng phải hoàn thành vì ngài.
___ cho dù ở bất cứ đâu, dù không thể nói rõ ràng, còn đêm giao thừa, thần đều bên cạnh ngài cùng nhau đếm ngược.
Gần như là cùng lúc, cô gái đang cùng trúc mã chạy ra khỏi tiểu khu đột nhiên dừng bước, hình như cảm giác được gì đó quay đầu nhìn phòng ngủ của mình.
___ Cảm giác này…
“Cậu ở đây ngẩn người cái gì vậy? Không đi ngay là không bắt kịp xe đó.”
“Sao? A a a… Chạy mau lên!!!”
“…” Cậu nghĩ là lỗi của ai?
Lúc vừa đến trường, Mạc Vong đã nghe được một tin.
“Tiệc nướng?”
“Đúng vậy.” Tô Đồ Đồ liên tục gật đầu: “Trước đó do trời mưa nên không thể thực hiện. Cho nên mọi người quyết định cuối tuần này cùng đi, dĩ nhiên là đã xem dự báo thời tiết trước rồi, dự báo nói chắc chắn sẽ không mưa.”
“…Vậy sao?” Mạc Vong suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ, được, dù sao chủ nhật tớ cũng không có việc gì.”
“Nếu tiểu tỷ tỷ quyết định như vậy thì tớ cũng tham gia.” Ở phía sau Thain đứng lên giơ tay.
Tô Đồ Đồ khinh bỉ nhìn hắn: “Nghe lén con gái nói chuyện thật sự rất xấu?"
“Tớ không nghe lén, là nghe quang minh chính đại.” Thain cười.
“…” Cô gái tóc ngắn quay mặt đi không nói: “Đàn ông vô sỉ đứng lên càng đáng sợ.”
“Đúng rồi, Mạc Vong.” Đột nhiên bên cạnh có một nữ sinh gọi cô.
“Sao? Chuyện gì?” Trải qua mấy tháng tiếp xúc, Mạc Vong giao tiếp với các bạn cùng lớp cũng khá ổn, mặc dù không thể cùng mỗi người đạt tới tiêu chuẩn “bạn bè” nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn với bất kì ai.
“Mời anh họ của bạn đi cùng chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, mời Cách lão sư đi cùng luôn.”
“…”
Không thể không nói, Hán ngữ thật đúng là uyên thâm, cẩn thận tra cứu, cô kinh ngạc phát hiện, thật sự có họ “Cách”, nhân tiện nhắc tới, sau khi Esther rời đi không lâu, rốt cuộc Greens cũng thành công thoát khỏi chức vụ “công nhân dọn vệ sinh”, nhận chức vụ giáo viên thể dục tạm thời. So với thầy giáo tiền nhiệm, anh ấy hơi được hoan nghênh hơn, có lẽ bởi vì không có nhiều thủ đoạn giày vò người như vậy thôi.
Dĩ nhiên, trải qua lần dạy dỗ trong sự kiện đá ác mộng, hiện tại Greens vẫn là thân sĩ như cũ nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định với con gái, nói đơn giản… Sợ là trong lòng có bóng ma rồi.
Mà không biết vì sao, bất giác tin tức thầy giáo Cách và Mạc Vong là anh em họ lan truyền ra ngoài, bởi vì người trong cuộc cũng không phủ nhận. Cho nên mặc dù mọi người vẫn còn chút nghi ngờ nhưng cũng không tìm được chứng cứ để phản bác nên đành chấp nhận sự thật. Cùng nhờ chuyện này mà “nhân duyên bạn gái” của Mạc Vong càng tốt hơn, cô cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Mặc dù biết chỉ cần cô mờ miệng Greens nhất định sẽ đồng ý nhưng cô cũng không muốn miễn cưỡng anh ấy, cho nên chỉ gật đầu nói: “Để tớ hỏi anh ấy một chút…” Hãy để cho chính anh ấy quyết định.
“Thật tốt quá!”
Nhưng ngay lúc này lại có người nói: “Quan hệ của cậu với Mục sư huynh và Lục sư huynh cũng khá tốt, mời bọn họ luôn được không?”
“…” Chuyện này…
“Mời họ làm gì?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến những lời này làm Mạc Vong hết hồn, cô vội vã quay đầu, phát hiện hai người kia đang đứng bên ngoài, thiệt đúng là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Chỉ là lỗ tai cũng thính quá chứ?
Cô hướng ra cửa sổ, nói lại chuyện này một lần.
“A? Thịt nướng sao?” Lục Minh Duệ sờ cằm, vô cùng sảng khoái đồng ý: “Có thể!” Nói xong quay đầu: “Tử Du, cậu thì sao?”
“…” Trầm mặc một lúc, thiếu niên tuấn tú khẽ lắc đầu: “Không, hôm đó tớ có chuyện.”
“Vậy sao? Như vậy thật đáng tiếc, nhưng không sao, tớ sẽ mang về cho cậu.”
“…”
Mạc Vong đỡ trán: “Lục sư huynh, chờ huynh mang về thì đồ ăn đã lạnh ngắt làm sao có thể ăn?”
“Nói cũng phải.” Lục Minh Duệ làm như mới nhớ tới, liên tục gật đầu: “Cũng là sư muội cẩn thận.”
“…” Đây là thường thức được chứ?
Ước hẹn xong, hai người lần lượt rời đi, mặc dù có một vài người bạn cũng lớp hơi tiếc vì có một người không tham gia được nhưng không phải vẫn còn có thầy giáo Cách hay sao? Chân muỗi dù nhỏ nhưng vẫn có thịt mà!
Có lẽ bởi vì có ngày chủ nhật làm động lực, ngày nào lớp học cũng vô cùng kích động, dĩ nhiên trong lớp của thầy giáo dạy chính trị ai cũng cúi đầu làm người, ai biết lúc nào tâm tình thầy không tốt lại ra đại chiêu.
Bữa trưa qua đi.
Mạc Vong vẫn tự động tìm việc tốt để làm như cũ, mặc dù hình như lúc Esther rời đi cũng mang theo Thủy Tinh Cầu. Bây giờ dù nàng làm nhiều chuyện tốt cũng không biết giá trị ma lực của mình tăng lên bao nhiêu nhưng mà cô đã có thói quen cũng không dễ dàng sửa lại, huống chi có thể giúp đỡ mọi người cô cũng rất vui vẻ.
Giúp căn tin bốc dỡ một xe hàng, cô nhân tiện đi qua khu rừng nhỏ lượm ve chai, hồi trước cảm thấy đây là chuyện mệt nhọc, bây giờ lại làm thật dễ dàng, đáng tiếc không có ai đi sau cô vừa vỗ tay vừa mặt than nói “cố gắng lên”. Mặc dù lúc đó hơi xấu hổ nhưng bây giờ… Ừ, còn hơi nhơ nhớ đấy.
Mà hiển nhiên là tiểu trúc mã biết tiểu thanh mai đang làm những gì nên đến giúp một tay lại bị cô từ chối. Bởi vì nếu không phải cô tự mình làm, giá trị ma lực cũng không thể tăng lên, cho nên cậu chỉ có thể làm công tác hậu cần, ví dụ như mang cho cô ít thức ăn cô thích, hay là mua nước chờ cô về lớp uống ___ rất có cảm giác hiền lương thục đức.
Rất nhanh mọi thứ đã được làm xong, mắt thấy sắp đến thời gian vào học, cô ra bồn nước công cộng rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị về nghỉ ngơi, thời tiết càng lúc càng lạnh, buổi trưa cũng càng ngày càng dễ mệt mỏi, cũng may trong lớp đông người nên khá ấm áp, chỉ ngủ một lát cũng không sợ bị cảm lạnh.
Mạc Vong vừa vặn vòi nước vào vừa lấy khăn ra lau tay, đột nhiên nghe sau lưng cách đó không xa có tiếng bước chân, cô theo bản năng nghiêng đầu, kinh ngạc phát hiện người tới là người quen.
“Mục sư huynh?”
“… Ừ, là ta.”
“Ặc…” Mạc Vong nhìn xung quanh, cũng không có ai khác, lại nhìn vào mắt Mục Tử Du, nói có chút không xác định: “Ngươi… Chẳng lẽ…”
“Là tới tìm muội.” Để không làm lỡ thời gian, Mục Tử Du cho cô gái một câu trả lời khẳng định.
“A, sư huynh có chuyện gì sao?” Cô nghi ngờ hỏi lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “A, chẳng lẽ cuối tuần này sư huynh rảnh sao?”
“Không.”
“… Vậy?”
“Huynh muốn hỏi muội, tuần này muội có rảnh ngày nào khồn?”
“Hả?” Cô sửng sốt rồi sau đó hồ đồ gật đầu: “Dạ, có.”
“Như vậy, có thể cho huynh hẹn muội ngày hôm đó không?”
“Sao?” Cô lại sửng sốt, một lát sau, gật đầu lần nữa: “Có thể.” Mục sư huynh là người tốt, huynh ấy từng giúp mình, lại nói yêu cầu của huynh ấy cũng không quá đáng, đồng ý cũng không sao.
“Tốt.” Mục Tử Du mỉm cười ôn hòa: “Đến lúc đó huynh sẽ gọi điện.”
“… Được.” Mạc Vong mờ mịt gật đầu.
Trên thực tế, cho đến lúc Mục sư huynh đi mất, cô cũng không hiểu rốt cuộc huynh ấy có ý gì…
Vì vậy cô lựa chọn hỏi thẳng.
“Lục sư huynh!” Cô nhìn về góc tường cách đó không xa: “Mục sư huynh có ý gì? Huynh có biết không?”
Lục Minh Duệ: “…” Yên lặng nhảy ra từ góc tường: “Sư muội thật đúng là làm cho người khác cảm thấy không thành công.”
“… Vậy thì thật xin lỗi.” Mạc Vong đỡ trán: “Chỉ là sư huynh có tư cách nói lời thoại này sao?” Nói cho cùng, huynh ấy luôn trốn ở những chỗ kỳ quái rồi sau đó lấy phương thức kỳ quái xuất hiện? Cứ thích dọa người như vậy sao?
Khi đang nói chuyện, Lục Minh Duệ đã chạy đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nhảy lên, đặt mông ngồi ở chỗ khô ráo, cười hì hì: “Thật sự muội không hiểu ý của Tử Du sao? Hay là đang nói giỡn với huynh.”
“Sao?” Cô nghiêng đầu nhìn.
“… Được rồi, huynh hiểu.” Theo một nghĩa nào đó mà nói, ngây ngô đến mức này thật làm cho người ta khổ cực mà, vị Thạch sư đệ kia cũng thế, Tử Du cũng thế, chỉ là như vậy lại càng thêm thú vị. Lục Minh Duệ càng hài lòng khiến nụ cười càng sâu hơn: “Sư muội, muội nghĩ xem, một nam một nữ, cuối tuần đi dạo phố, ăn cơm thậm chí đi xem phim, bình thường chúng ta gọi những việc làm này là gì?”
“Ưm…” Mạc Vong gãi gãi mặt, nàng nhớ hình như trong sách có nói qua, đúng rồi lúc ấy hình như đối phương tổng kết là ___ “tình cảm khuê mật?”. Cô hoàn toàn quên mất lúc ấy người bạn nhỏ nói “một nữ một nữ”
“Khụ… Ha ha ha…” May là Lục Minh Duệ đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng vẫn kinh ngạc vì câu trả lời này, nên nói thật không hổ danh là sư muội sao? Thật đúng là “Lời nói không làm chết người thì không ngừng”. Nếu để cho Tử Du biết được sư muội cho là hắn muốn làm bạn thân thì sẽ lộ ra biểu cảm thế nào? Này! Không được, cuối tuần đi theo dõi là chuyện lớn bắt buộc phải làm!
“Này!” Mạc Vong bất mãn, đầu đầy hắc tuyến, rốt cuộc cô nói cái gì để sư huynh phản ứng mạnh mẽ như vậy? Căn cứ vào nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, cô vươn tay, vỗ lưng sư huynh: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Không có, không có việc gì…” Lục Minh Duệ ho một lúc mới dần dần thở lại như bình thường, sau đó cảm khái từ tận đáy lòng: “Sư muội, huynh bắt đầu nghi ngờ thứ bảy tham gia tiệc nướng với các ngươi có phải là một quyết định đúng đắn hay không?”
“Hả?”
“Có phải muội muốn nhẹ nhàng làm huynh nghẹn chết hay không?”
“… Tạm biệt.”
“Ai, đứng nóng giận mà.” Lục Minh Duệ cười híp mắt nói: “Không phải muội muốn biết Tử Du hẹn muội làm gì sao?”
Cô cau mũi: “Dù sao đến lúc đó nhất định sư huynh sẽ nói cho muội biết.”
“…” Cô vẫn đi thật hả.
Lục Minh Duệ thở dài, hắn bị người ta ghét như vậy sao? Hơn nữa… Hắn khẳng định, bạn tốt của mình sẽ không nói rõ, từ trước đến giờ hắn đều là điển hình của “không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện”. Tính cách quyết định ___ “Thật rat a đang muốn theo đuổi muội!” Lời như thế hắn tuyệt đối không thể nào nói ra.