Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 102: Ma vương bệ hạ và bí mật

Editỏ: Nguyetvansuong

"Cái này là đủ rồi."

"Hả?" Cô gái bị nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng trong nháy mắt vô cùng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cô lại thấy đối phương nhìn không chớp mắt, ôn hòa nói,"Nếu như bệ hạ cho là có thể, vậy thần cũng không thành vấn đề."

"...... Mal Đức, cảm......"

"Bệ hạ, " chàng trai nhấc con thỏ đang bò lên ống quần mình lên bỏ vào trong lòng cô gái,"Lời giống vậy không cần nói lần thứ hai. Mặc dù lúc đầu là bởi vì muốn tiện lợi mới trở thành Thủ Hộ Giả, nhưng mà, màu sắc của nườài thật sự rất đẹp."

"Màu sắc?"

"Đôi mắt của thần nhìn thấu sự vật, " Đôi mắt gần như thuần sắc của Mal Đức ở dưới ánh đèn thoạt nhìn cũng không đáng sợ, lại thần bí khác thường,"Cũng có màu sắc." Không sai, hắn đang nhìn thấu thế giới, hoàn toàn khác biệt với thế giới mắt người bình thường thấy. Mà ở bên trong những màu sắc kia, nhiều nhất là đen, có lẽ là bởi vì thấy qua nhiều, hắn không cẩn thận sẽ lẫn lộn bọn họ và không để ý —— theo một ý nghĩa nào đó nói, không để ý tới người thật không phải là bởi vì hắn cao ngạo, mà bởi vì là quá hao tâm tốn sức. Mà đồng thời cũng có một phần nhỏ người, sắc màu xinh đẹp khác thường.

Ví dụ như Esther, màu xanh lam trong suốt lưu chuyển trong ánh sáng màu bạc; lại ví dụ như em trai của hắn Amya, tối tăm sâu thẳm lưu chuyển trong màu đỏ máu bất thường.

—— đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất hắn không thích.

Hắn ghét màu đen.

Bởi vì thấy quá nhiều.

So với cái này, các loại cây cối còn đáng yêu hơn, trong ngoài bọn nó như một biểu hiện màu sắc của bản thân, mà hắn cũng là học được “Các loại màu sắc” từ chúng nó.

"Ai? Có thật không? Vậy ta là màu gì?"

Mal Đức nghiêng đầu một chút, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: "Thần không biết."

"Hả?"

"Bởi vì thần chưa bao giờ thấy qua đóa hoa nào giống ngài, cho nên không có cách nào miêu tả loại màu sắc kỳ lạ này."

"......" Đây coi là gì Này! Cho nên nói, cô là hoa tuyệt thế sao? Thật sao?

"Cho dù là công hay là tư, chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, thần nhất định sẽ tuân theo."

"......" Nói như thế nào đây? Cô nghe nói như thế hẳn là nên vui mừng...... Chứ? Nhưng vì sao lại cảm thấy vi diệu như vậy đây?

Không, chỉ là, dù có thế nào, Mal Đức có thể đồng ý thật sự là quá tốt.

Việc này không nên chậm trễ, ngày hôm sau hai người thương lượng một chút xong, Lục Minh Duệ cứ như vậy len lén gõ cửa nhà cô gái.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Mạc Vong đã sớm thay đồ mặc ở nhà ra để ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa vừa nhìn, trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến: "Đàn anh, bộ đồ này của anh là sao vậy?" Áo gió dài, đeo kính, khẩu trang...... Đây là hắn chuẩn bị đi cướp ngân hàng sao?

Lục Minh Duệ đưa mắt nhìn chung quanh, một bộ dáng "Rất gian" nhỏ giọng nói: "Nghe nói em ở một mình, anh đây không phải sợ quang minh chính đại tới cửa sẽ ảnh hưởng không tốt sao?"

"...... Thứ cho em nói thẳng, anh làm như vậy ảnh hưởng càng không tốt!"

"Thật sao?" Kinh hãi.

"......" Cô gái nâng trán, "Được rồi, đừng vờ ngu xuẩn, mau vào!"

Sau khi người này tiến vào, Mạc Vong đang chuẩn bị đi pha trà, đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cô nghi ngờ lần nữa mở cửa, kinh ngạc phát hiện đứng ở bên ngoài lại là bà Lưu trưởng chung cư.

"Bà Lưu?"

"Tiểu Vong à, hôm nay con có thấy người khả nghi nào hay không?" Bà Lưu đi thẳng vào vấn đề.

"Khả nghi?" Này này, không phải đâu?

"Đúng." Lão nhân gật đầu, nhìn chung quanh xong, nhỏ giọng nói, "Hôm nay có hơn vài người trong chung cư nói với bà, thấy một người ăn mặc thần thần bí bí lượn lờ ở trước cửa chung cư chúng ta, nói không chừng là tên trộm nào đấy tới nghiên cứu địa hình!"

"...... Không, không thể nào?" Cô gái co rút khóe miệng.

"Bà cũng vậy hi vọng không thể, nhưng phòng ngừa chu đáo cũng không sao." Bà Lưu thở dài, rồi sau đó lại lên tinh thần, "Ngày trước một mình con ở nhà bà còn lo lắng, hiện tại có mấy anh họ ở cùng nhau thì bà an tâm rồi. Bà còn phải đi nhắc nhở những người khác, con nhớ ra gì đó hoặc là nhìn thấy cái gì, gọi điện thoại nói ngay với bà đấy."

Trong lòng cô gái ấm áp sảng khoái gật đầu một cái: "Vâng, được ạ."

Nhưng vừa đóng cửa một cái, cô mới nhớ tới, lại nói...... "Người khả nghi" trong miệng bà Lưu đó sẽ không phải là......

Mạc Vong yên lặng xoay người, nhìn về phía người nào đó đã sớm cởi một thân đồ hóa trang ra, như là rất quen thuộc ngồi trên ghế sa lon, im lặng nhìn trời.

Sau đó, qua Mal Đức chẩn đoán, bệnh trạng của Lục Minh Duệ và đàn anh Lâm không giống nhau, người sau là bởi vì sử dụng ma lực quá độ mà dẫn đến suy nhược, người trước căn bản không có ma lực, đương nhiên là không tồn tại tình huống như thế.

Mạc Vong sau khi nghe một loạt kết quả kiểm tra hơi chóng mặt, nhưng cuối cùng cũng thu được kết quả lạc quan...... Cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, chỉ là sợ rằng sẽ hao phí thời gian tương đối dài, dù vậy, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng mà...... Tóm lại là một tia hi vọng.

Để cho an toàn, Mal Đức và Lục Minh Duệ ký kết một khế ước ma pháp, yêu cầu Lục Minh Duệ không được phép tiết lộ những chuyệm "Tât cả sự vật có liên quan tới bệ hạ và Ma giới" dưới bất kỳ hình thức chủ động hay bị động cho người ngoài.

Người trước kiên trì, người sau cũng có ý kiến.

Cô gái cũng không có nói xen vào cái gì, cô rất rõ ràng, Mal Đức nói yêu cầu như thế đối với cô không có hại.

Thời gian điều trị xác định là vào tuần sau, đến lúc đó đàn anh Lục sẽ tự "Đưa người tới cửa", nhưng hôm nay, hình như hắn còn chưa tính rời đi, chỉ là đi tới đi lui ở trong phòng.

Mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt của hắn không có gì khac so với trước kia, nhưng Mạc Vong hiểu được cảm nhận trong nội tâm hắn, giống như lúc ban đầu cô phát hiện thân thể khỏe mạnh chuyển biến tốt vậy...... Cả trái tim giống như cũng nhẹ nhàng, có vui sướng, vừa bởi vì "Không chạm đất" mà sinh ra cảm giác hư ảo. Sợ rằng phải tốn rất nhiều thời gian, mới có thể kéo viên trôi lơ lửng ở giữa không trung kia xuống, khiến nó chân chân thật thật đứng trên mặt đất, ổn định lại.

Như vậy mới là "An tâm".

"A? Đàn em, em thật sự nuôi thỏ nha." Lục Minh Duệ đứng trước lồng thỏ, hứng thú dạt dào nhìn chăm chú vào hai con thỏ ở cùng một chỗ đạp chân.

Đối với loại chuyện bình thường như này, hắn là thật sự vô cùng có hứng thú.

Chỉ một "Bước ngoặt" thôi, không chỉ là số mạng hắn, mà giống như toàn bộ thế giới cũng xảy ra thay đổi.

Thế giới này là hoàn toàn mới, là mới vừa mở ra ở trước mặt hắn, tất cả sự vật đều là mới mẻ, làm sao hắn có thể không có hứng thú được?

"...... Cái gì gọi là thật sự nuôi thỏ hả?"

"Ưmh, có lẽ là bởi vì em rất thích hợp nuôi?"

Mạc Vong: "......" Ý của hắn là —— cô và thỏ là cùng tộc sao? Phải vậy không phải không?!

Chàng trai vươn tay muốn chọc chọc đầu thỏ đen, kết quả nó vậy mà lại há miệng cắn, sau khi phát hiện thất bại, trừng hắn không khách khí, động tác nhai cỏ trong miệng dùng sức hơn, giống như là đang cắn người.

Lục Minh Duệ: "...... Thật không hổ là thỏ mà em nuôi."

Mạc Vong: "......" Cô mới không có hung tàn như vậy!

"Lại nói, đàn em, vấn đề của anh em đã trả lời, em thật sự không có cái gì muốn hỏi anh sao?"

"Ách......" Cô gái nghiêng đầu một chút, sau khi suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hỏi một vấn đề đã nghi ngờ rất lâu, "Tại sao đàn anh Mục lại chán ghét A Triết như vậy?"

"Hả?" Chàng trai nhướn mày, có chút hả hê cười, "Là Tử Du ghét đàn em Thạch, không phải đàn em Thạch ghét Tử Du sao?"

"Em và tên ngu ngốc này là thanh mai trúc mã." Mạc Vong liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói, "Cậu ấy là hạng người gì em biết rõ nhất." Mặc dù thái độ đối với cô có chút không hiểu sao lại là các loại chọc phá, nhưng đối với người khác, tên ngu ngốc này vẫn là rất lễ phép, đơn giản mà nói, dù là trong lòng không ưng người kia, nhưng chỉ cần đối phương không chủ động thể hiện ác ý đối với cậu ấy, như vậy cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ừ, hắn thuộc về loại "Không chọc thì không động".

"Chậc chậc......" Đáng thương Tử Du nha...... Chỉ là, chàng trai bày ra một bộ mặt nghiêm túc, "Em muốn biết đáp án, anh rất rõ ràng. Nhưng em xác định tự mình nghe sao?"

"...... Có ý gì?"

"Bởi vì điều này có thể dính đến bí mật nhỏ của những người khác nha."

"......" Cô gái sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu, chưa được sự đồng ý đã...... Nếu vậy, quả thực quá thất lễ.

"Nói nghe một chút coi."

"......" X2.

Hai người đứng bên lồng thỏ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một trong những người mà bọn họ thảo luận trọng điểm đang đút tay vào túi quần, sắc mặt không tốt đứng ở sau lưng hai người.

"Bộ mặt thối kia của cậu là sao thế?" Mạc Vong đứng lên, "Người nghe lén người khác nói chuyện là cậu phải không?"

"Người nào, người nào nghe lén hả?"

"Cậu."

"Tôi chỉ là đến tìm cậu......"

"Sau đó nhân tiện nghe lén tôi nói chuyện sao?"

Thạch Vịnh Triết: "......" Vì sao bất luận nói như thế nào cũng có thể quay về vấn đề này?

Cô gái khẽ lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Chậc chậc, A Triết, cậu càng ngày càng bỉ ổi." Đầu tiên là theo dõi, bây giờ là nghe lén, sau có phải hay không ngay cả rình coi cũng...... Lại nói hắn sẽ không ngay cả cái này cũng đã làm chứ?

"Này!"

"Được rồi, được rồi, cùng lắm thì tôi không đề cập tới cái này nữa." Trong lúc nói chuyện, cô lặng lẽ cười trộm, khụ khụ, trêu chọc tiểu trúc mã nhà mình quả nhiên rất thú vị, "Lại nói, cậu và đàn anh Mục cũng náo loạn thành như vậy, vậy mà lại không biết là bởi vì sao?"

"...... Lý do của tôi rất đơn giản."

"Cái gì?"

"Nhìn anh ta không thuận mắt."

"Này!" Mặc dù im lặng, nhưng cô gái biết, lời nói của đối phương chỉ sợ là nói thật, nhưng mà, "Đàn anh Mục không phải cũng là lý do này chứ?" Rốt cuộc là hai người không có duyên phận cỡ nào chứ?

Thạch Vịnh Triết lại lắc đầu một cái: "Tôi cảm thấy còn phải có nguyên nhân khác." Lời lúc trước của cha, hiển nhiên là đã tiết lộ chút tin tức, thế nhưng cái người này lại tỏ ra huyền bí không chịu nói thật, hắn vốn là có lòng muốn tìm hiểu, lại bị một hành động ngu ngốc lỗ mãng dọa sợ đến "Gan mật đều vỡ", đương nhiên cũng không có tìm được cơ hội. Mắt thấy đã có cơ hội, hắn đương nhiên rất muốn biết rõ nguyên nhân.

"Cái đó đúng......"

"Việc này, nói ra thì rất dài dòng." Lục Minh Duệ cười một cái, rồi sau đó nhìn về phía cô gái, "Có thể pha cho anh ly trà không?"

"Được, em......"

"Nước lọc, thích uống hay không!" Tiểu trúc mã không biết lấy một cái ly ra từ nơi nào, nhét vào trong ngực người nào đó, lại hếch cằm, "Tự mình rót đi." Đối với cái tên rắn chuột một ổ* với Mục Tử Du này, tự nhiên cũng hắn không có hảo cảm gì, hơn nữa...... Lần đầu tiên gặp mặt thì đã may mắn như vậy, sao cái người ngu ngốc này lại không có phòng bị như vậy chứ, đường hoàng làm cho người ta tiến dần từng bước!

*Nguyên văn là “xà thử nhất oa”, câu này có nghĩa tương tự với cá mè một lứa, mình để nguyên để hợp với phần dưới.

"Cậu trừng tôi ghê vậy là muốn làm cái gì?"

"......" Cô cảm thấy thế nào? Nhìn chằm chằm......

"Cậu có muốn uống trà không? Tôi pha cho cậu."

"......" Kỹ năng "Lấy nửa lạng đẩy ngàn cân" của người này thật đúng là càng ngày càng thành thục nha! Nhưng mà, hắn cũng là càng ngày càng thuần thục bị cô lừa dối, than thở, "Tốt."

Cô gái đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt bừng tỉnh: "Tôi đột nhiên nhớ ra, trong nhà không có trà, có thể uống nước lọc không?" Cô thực sự nói thật, trà trước đây ba mẹ còn lại uống hết rồi, cô cũng chẳng muốn đi mua, đối với trà, thật ra thì cô gái tuổi này giống như cô thích uống nước lọc hoặc là các loại đồ uống ngọt hơn.

Thạch Vịnh Triết: "......"

Chàng trai buộc tóc cười "Khúc khích" một tiếng, thổi thổi nước sôi bên tay phải xong, tay trái nhét một cái ly duy nhất vào trong ngực đối phương: "Tự mình rót."

Thạch Vịnh Triết: "......"

Cái • tên • khốn • này!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Cô gái vf chàng trai đứng ở trước lồng thỏ vừa nói chuyện, một chàng trai khác tay đút túi quần, sắc mặt không tốt đứng ở sau lưng hai người......