Cứu Rỗi

Chương 5

Editor: Mây
Hôm nay Vương Cung khó có thể nằm trên giường được nữa, lúc nghỉ trưa, tôi trả lại tiền cho Lý Tường rồi mua hai cái nệm ở cửa hàng bán chăn ga gối nệm, sau khi về nhà thì đặt ở nửa đầu giường, để em có thể dựa vào thoải mái hơn.

Vương Cung đúng là một cậu chàng ngốc nghếch, lúc tôi kê cái nệm lên, em nhìn tôi, lắp bắp hỏi: “Đệm cao như thế, sao anh ngủ được?”

Tôi giả vờ xấu xa, “Anh mà không ngủ được thì anh sẽ tìm em để giải tỏa ham muốn.”

Em cười cười, lơ đễnh quay đầu lại, “Em hiện tại như thế này, anh còn có thể xuống tay được, đúng là đói bụng ăn quàng.”

Tôi đi qua, nhẹ nhàng nâng cằm em lên, từng câu từng chữ mà nói với em: “Cho dù em có bị hủy dung, thì đối với em anh vẫn có thể cứng lên như thường. Chờ em khỏe lại, chúng ta chiến đấu 500 hiệp cho đã cái nư.”

Em vươn tay muốn thoát khỏi cái tay tôi đang để trên cằm em, chế giễu nói: “Vậy anh không đợi được rồi.”

Tôi muốn nổi giận, nhưng lại nhìn thấy ánh lệ trong mắt em, thứ chất lỏng hỏng bét lại chực trào ra khỏi hốc mắt tôi, tôi bèn vội vàng quay lại tiếp tục kê nệm và đổi chủ đề trò chuyện.

“Núi Ngư Đường cách đây hơi xa, em có thể đổi núi khác được không?”

“Không, em chỉ muốn leo núi Ngư Đường.”

“Tại sao?”

“Lúc em còn nhỏ được ba mẹ dẫn đến núi Ngư Đường, em leo được một nửa rồi cũng không đi tiếp, chỉ ngồi đó đợi lâu ơi là lâu. Lúc ba mẹ xuống núi đã kể cho em nghe rằng phong cảnh trên núi đẹp ơi là đẹp, gió rất to, lá cây lắc lư sẽ tạo ra âm thanh ngân vang, giống như có ai đang nói chuyện vậy. Còn có thể nhìn thấy một dòng sông uốn lượn và các dãy nhà san sát nối tiếp nhau, bầu trời bao la bát ngát bao trùm trên đỉnh đầu…”

“Cô chú cũng đủ ác đó, biết rõ là em không thể leo lên, còn miêu tả chi tiết cho em nghe nữa.”

“Cái sau là do em chém gió đó. Họ chỉ nói rằng phong cảnh trên núi đẹp ơi là đẹp thôi. Sau này em không bao giờ có cơ hội để leo núi Ngư Đường nữa. Em thật sự có thời gian thì dì chăm sóc em cũng không cho em đi.”

Những gì em nói có lẽ là trong thời gian em nằm viện, tôi hít mũi một cái, hỏi: “Em ở đây suốt, rồi cô chú có sốt ruột gì không?”

“Đừng lo. Họ không có ở trong nước, có trở về nước phải chăng cũng chỉ là để nhận xác em mà thôi. Anh trai em đã chăm sóc em vài tháng qua. Lần này em đã nói cho anh em, anh ấy biết mà.”

Tôi biết một chút về gia cảnh của Vương Cung. Lúc Vương Cung học sơ trung, mặt mày em càng ngày càng giống cấp trên của mẹ Vương Cung, ba Vương Cung bán tín bán nghi dẫn em đi làm xét nghiệm, còn cùng mẹ em ấy làm ầm ĩ một phen. Sau khi mẹ em xin lỗi và thừa nhận, làm hòa với ba em rồi cùng ra nước ngoài. Ba em từ đấy tỏ thái độ với em như một đứa con hoang, chỉ cung cấp tiền sinh hoạt và không chịu bất kỳ nghĩa vụ dưỡng dục nào, thậm chí không muốn gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Ngược lại, anh trai của Vương Cung luôn chăm sóc Vương Cung rất chu đáo, dù học cao trung em sống một mình cũng được anh trai chăm sóc.

“Vậy sao em không rủ anh em leo núi cùng?”

Cơ hồ khi tôi nói ra, tôi đã thấy hối hận rồi. Tôi sợ rằng Vương Cung tìm tôi chỉ là do nhất thời hồ đồ, tôi cũng sợ Vương Cung sẽ hiểu sai ý tôi mà mất bình tĩnh.

“Nơi đó là điểm cuối cùng, em chỉ muốn cùng anh đi mà thôi.”

Tôi cúi đầu buông một góc nệm xuống, vội vàng quay lưng đi ra ngoài. Chắc chắn là Vương Cung đang nhìn tôi, tôi chẳng dám quay đầu, sợ rằng em sẽ thấy được mặt mũi đầy nước mắt của tôi. Tôi nghiến răng, cố nén tiếng khóc nghẹn ngào và vẻ mặt vì khóc mà vặn vẹo xấu xí.

13.

Buổi chiều, tôi nhanh chóng vẽ xong bản mẫu, thấp giọng xin phép chủ nhiệm rồi nhanh chóng trở về phòng trọ.

Vương Cung đang ngồi bên cửa sổ, híp mắt ngủ gà ngủ gật dưới ánh mặt trời. Tôi nhẹ nhàng đánh thức em dậy, em mơ màng mở mắt nhìn tôi, lúc nhìn thấy đó là tôi, trên khuôn mặt em nở một nụ cười.

Em ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường mới mua để phòng hờ tôi đi làm muộn, “Anh về sớm vậy?”

“Ừ… mấy ngày tới anh không đi làm mà ở nhà với em, được không em?”

“Không được.”

Tôi nhíu mày, “Nhưng…”

Vương Cung nhìn tôi đăm đăm, “Anh đã xin nghỉ phép chưa?”

Tôi thành thật gật đầu, giống hệt như anh chồng đang báo cáo với vợ mình. Vương Cung cũng đột nhiên nhận ra điều này, nhìn tôi mà cười, nói: “Anh xin nghỉ mấy ngày?”

“Anh xin nghỉ ngày mai.”

Nét mặt Vương Cung nghiêm nghị, cứng rắn, “Lần sau không được thế nữa đó.”

“Anh biết rồi mà.”

Lúc Vương Cung đến đây đã nhấn mạnh với tôi rằng đừng xin nghỉ phép chỉ để chăm sóc em ấy, em ấy sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho tôi, mỗi lần tôi nói muốn nghỉ phép là em lại muốn bỏ đi. Tôi chỉ có thể kìm nén lại ý muốn của mình và cố gắng dậy sớm mỗi ngày, sau khi tan làm thì tôi cố gắng dành từng giây để ở bên cạnh em.

“Lâm Dịch ơi.”

“Ơi?”

“Nếu không thì ngày mai anh đưa em ra ngoài đi.”

Tôi gật đầu, “Được, em muốn làm gì? Anh sẽ đi thu xếp ngay.”

“Em muốn biết những năm qua anh đã trải qua như thế nào.” Vương Cung nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, cười khanh khách, “Em muốn một ngày bắt chước cuộc sống của anh thôi.”

Tôi khó xử, “Anh có thói quen sinh hoạt rất tệ, nếu không thì…”

“Một ngày thôi mà anh, không sao đâu. Em có quyền quyết định ngày mai mình sống như thế nào, em chỉ muốn anh giúp em.”

Vương Cung kiên quyết nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể theo ý em.

14.

Đêm đó, em dựa vào miếng nệm đã được kê cao trên giường vốn đã rất khó khăn. Vất vả lắm em mới nằm xuống được, đột nhiên em muốn đi nhà vệ sinh, tôi dìu em đi, em đẩy tôi ra để tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ.

Sau đó, tôi đối diện với cánh cửa kính có ánh sáng mờ ảo, hai tay nắm tóc, lặng lẽ ngồi xổm xuống, chôn đầu vào giữa hai đầu gối, nghe tiếng ho khan gần mười phút đồng hồ.

Khi em bước ra, tôi đã cân bằng được cảm xúc của mình và dìu em trở lại giường.

Hơi thở của em trở nên nặng nhọc.

Mấy ngày nay ở căn phòng trọ, cơ thể em suy nhược nhanh chóng. Trước đây còn có thể chạy từ bệnh viện đến phòng trọ, nhưng giờ đến cả đứng em cũng lắc lư, khàn giọng lãng tai và đủ thứ triệu chứng khác nhau trở nên rõ ràng hơn.

Em như ngọn đèn sắp cạn dầu rồi, thổi một hơi thôi cũng đủ để lung lay sinh mạng của em.

Khi em dựa vào nệm, tôi quỳ gối trên giường, vươn tay cầm lấy chăn, vén góc chăn lại cho em rồi mới tắt đèn, ngồi ở trên giường.

“Anh ngủ thế này được sao?” Em ấy hỏi tôi.

Tôi cầm lấy bàn tay em, đem bàn tay lạnh lẽo không có trọng lượng nâng niu trong lòng bàn tay mình, giống như nâng niu chiếc lông vũ, “Khi nào anh buồn ngủ thì sẽ ngủ, em ngủ trước đi.”

“Em cũng không ngủ được.”

Tôi với lấy cái gối em đang dựa, “Có cao quá không?”

Em lắc đầu, giọng nói như chết lặng, “Đau quá anh ơi.”

“Đau ở đâu hả em?”

“Bên trên xương quai xanh.”

“Đau ở trên xương quai xanh hả?”

Em lắc đầu không giải thích, “Em đi ngủ đây.”

Trong bóng tối, hơi thở em rất đều đặn, tôi lắng nghe tiếng hít thở của em trong màn đêm yên tĩnh, giống như cái đêm năm ấy mà chúng tôi triền miên.

Cái cảm tính ngày nấp đêm ra làm tôi chìm vào mơ ảo, khiến tôi sinh ra một ý nghĩ rằng Vương Cung không bị bệnh nặng như đã tưởng.

Tôi rón rén ngồi dậy, bàn tay tiến vào trong chăn, tôi mon men theo cơ thể em tiến lên đến vị trí xương quai xanh, nơi mà em nói là rất đau.

Ở đây, ngay dưới lớp da này của Vương Cung có một khối u bạch huyết[1] ác tính ẩn nấp, động tác của tôi rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mơn trớn làn da em một cánh thận rọng. Nó bị trũng xuống, nhô cao, rồi lại trũng xuống.

[1] U bạch huyết là dị tật của hệ thống bạch huyết, có thể gặp ở mọi lứa tuổi và mọi vị trí của cơ thể. Trong đó 90% xảy ra ở trẻ em dưới 2 tuổi và hay gặp ở vùng đầu, cổ.  U bạch huyết có thể bị từ khi còn bé (bẩm sinh) hoặc mắc phải (sau chấn thương…)

Tôi sờ qua sờ lại u bạch huyết ba lần trên xương quai xanh của em, tia hy vọng trong lòng triệt để bị đánh tan. Tôi thu tay về, đôi mắt ngấn lệ không còn nhìn thấy gì nữa.

Vào lúc này đây, tôi thực sự nhận ra được rằng tôi đã định sẵn là mất đi em rồi.

Sau khi trưởng thành, tôi đã học được cách khóc trong im lặng, tôi vừa lau nước mắt vừa hít mũi rất nhẹ. Đau đớn đã làm em đau khổ rất nhiều rồi, tôi không thể khiến em cảm thấy khó chịu nữa.

Trong nhất thời, tâm trạng không thể bình tĩnh lại được, tôi lau mạnh nước mắt trào ra, rồi nhẹ nhàng vén chăn bông lên, vừa nhìn em mà vừa lau nước mắt. Chắc là em đã ngủ say rồi, em từ từ trở mình, quay mặt về hướng bên kia.

Tôi không chớp mắt mà nhìn khuôn mặt em qua đôi mắt đầy lệ đã nhòe đi, quỳ gối trên giường, cúi người và hôn lên mặt em như một tín đồ cầu nguyện xin Chúa rũ lòng thương xót.

Tôi muốn rằng em ấy tiếp tục được sống, dù cho có lấy đi sinh mệnh không có chút giá trị này của tôi để đổi cho em mười năm, tôi cũng chịu.