Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 4: Dục hoả phượng hoàng

Dịch: Trần Anh Nhi

Trọng Quỳ lặng lẽ trở về Trọng phủ, quay lại phòng của mình, vẫn chưa có ai phát hiện ra nàng vừa mới ra ngoài. Trước đây Trọng Quỳ vốn luôn lười nhác, rất mê ngủ, đám Thanh Đồng cũng đã quen với việc nàng “ở lì” trong phòng.

Nàng cũng lười tiếp xúc với bọn họ, sau khi rửa mặt sạch sẽ và thay một bộ đồ khác, Trọng Quỳ ngồi trên bàn, bắt đầu nghiên cứu những bí pháp hôm nay mua được.

Luyện dược sư, hay triệu hồi sư và âm dương sư đều có một điểm chung, đó là đòi hỏi phải có huyết thống truyền thừa mới làm được.

Nếu như dòng tộc không phải có gốc gác là luyện dược sư, triệu hoán sư hay âm dương sư thì trong huyết mạch cũng phải phát sinh dị biến mới trở thành những vị cường giả với nghề cao quý như vậy được.

Hẳn là huyết thống của Trọng Quỳ không có dị biến gì, cũng không có thiên phú được di truyền từ dòng tộc.

Mà phù chú sư và khôi lỗi sư lại còn sử dụng những thuật pháp cao siêu hơn, hiếm có thư tịch để lại trên đại lục.

Còn võ đạo thì lại khá giống cách tu luyện của nàng trong kiếp trước, nếu không phải cơ thể này còn quá non yếu thì hôm nay trong tửu lầu nàng đã có thể một quyền đánh bay Tiêu Sơ Lâu rồi.

Nhưng mà chẳng lẽ mình chỉ có thể làm một võ đạo sư thôi ư? Những nghề cao quý hơn mình lại không thể với đến sao?

Hiện tại là loạn thế, chỉ có những nhân tài có thực lực mới được tôn trọng tại nơi này. Không có thực lực thì cũng giống như Trọng gia mà thôi, mang tiếng là thương nhân giàu nứt đố đổ vách nhưng vẫn cứ là tầng lớp trong ba hạng từ dưới đếm lên.

Không được, không cần biết là phải giở trò gì, nàng phải mạnh hơn nữa!

Trọng Quỳ nghiên cứu quyển bí kíp tu luyện của luyện dược sư, thử ngưng tụ linh lực trong thân thể nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Chẳng lẽ nàng thật sự vô dụng đến vậy, chỉ có thể tu luyện võ đạo thôi sao?

Ông trời, người sẽ không đùa ta chứ!

“Tiểu chủ nhân, ngài dậy rồi sao?”

Ngoài cửa, tiếng Thanh Đồng vang lên, Trọng Quỳ cất giọng đáp lời, ngay lập tức Thanh Đồng vội vàng đẩy cửa đi vào trong phòng.

Nhìn sắc mặt của Thanh Đồng, Trọng Quỳ hiểu rằng đã có chuyện gì xảy ra.

“Tiểu chủ nhân, Hàm Đan đã thoát khỏi vây khốn của giặc rồi, Triệu quốc đã chiến thắng rồi!” Thanh Đồng vui mừng khôn xiết, nói: “Chúng ta có thể quay lại Hàm Đan rồi!”

Việc Hàm Đan bị bao vây... Mấy ngày hôm nay Trọng Quỳ cũng nghe được ít nhiều từ đám hạ nhân trong phủ.

Trên Cửu Châu đại lục bây giờ cùng tồn tại song song bảy quốc gia, trong đó binh lực của Tần quốc là mạnh nhất. Bốn năm trước, Công Tôn thượng tướng quân của Tần quốc suất binh, thống lĩnh đại quân tấn công khiến Triệu quốc thảm bại, hơn bốn mươi vạn người thiệt mạng.

Sau đó, Tần vương lại phát binh một lần nữa, điều động quân binh bao vây thủ đô Hàm Đan của Triệu quốc, lúc này người dân Hàm Đan mới bắt đầu thấy tình hình không ổn.

Mà Trọng Phong sớm nắm bắt được tin này, trước khi đại chiến xảy ra thì đã di tản cả gia đình đến toà biệt việt này ở thành An Bình để lánh nạn.

Hàm Đan bị vây khốn ba năm ròng rã, gần như Triệu quốc chỉ thiếu chút nữa đã mất thủ đô của mình, sao lại thắng được?

“May mắn là có Sở quốc và Nguỵ quốc điều binh hỗ trợ nên chúng ta mới thể đánh tan Tần quân, thật là tốt quá!” Thanh Đồng hào hứng vô cùng.

Hàm Đan không bị quân địch vây hãm nữa, vậy là họ có thể quay lại Hàm Đan rồi, không chừng Ly công tử cũng sẽ quay lại phủ.

“Bây giờ Tần quốc đang là nước mạnh nhất sao?” Trọng Quỳ ngẩng đầu đặt câu hỏi.

“Hừ, Tần quốc là cái nước súc sinh giết người như ngoé, cái tên Công Tôn Khởi kia vừa ra trận đã tàn sát bốn mươi vạn con dân Triệu quốc chúng ta.” Thanh Đồng uất hận nói.

Trọng Quỳ liếc nhìn nàng, Thanh Đồng cũng là một con dân Triệu quốc, đương nhiên hận Công Tôn Khởi đến thấu xương.

Nhưng mà nghe đồn rằng, kẻ tên Công Tôn Khởi kia trời sinh có sát phạt chi khí, khi sinh ra đã mang huyết thống của phù chú sư kiêm triệu hồi sư, là thiên tài nổi tiếng nhất Cửu Châu đại lục.

Mỗi lần hắn xuất chiến là mỗi lần có chim phượng lông đỏ như máu bay lượn trên không trung, chỉ một bên cánh là đã có thể che khuất được bầu trời, biến trên trời lẫn dưới đất thành một màu đỏ ối.

Hắn cứ xuất đầu lộ diện là trăm trận trăm thắng. Trong thất quốc, cái tên Công Tôn Khởi vang lên ở đâu, người ở đó đều phải run cầm cập sợ hãi.

Hắn là Sát thần Công Tôn Khởi!

Phù chú sư kiêm triệu hồi sư, chậc chậc, Trọng Quỳ thầm hâm mộ trong lòng.

“Tiểu chủ nhân, khi đại nhân rời đi đã để lại một cái túi gấm cho chúng ta, nói rằng sau khi trận chiến ở Hàm Đan kết thúc thì mở ra.” Thanh Đồng chợt nói, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Trọng Quỳ.

Còn có chuyện này sao? Nàng không biết gì cả.

Thanh Đồng bước về phía tủ, cẩn thận moi một cái hộp gấm từ bên trong ra. Nàng ta mở hộp ra, lấy một cái túi gấm màu đỏ đặt bên trong đưa cho Trọng Quỳ.

Trọng Quỳ mở túi gấm, lấy mảnh vải nho nhỏ cất bên trong ra, ở bên trên có viết vài chữ:

“Nói Vu Ly dẫn hộ vệ trong phủ đưa con về Hàm Đan.”

Trọng Quỳ nhíu mày, chẳng lẽ Trọng Phong đã đoán được rằng Triệu quốc sẽ thắng Tần quốc nên đã lo liệu ổn thoả từ trước rồi sao?

Nhưng mà sao ông có thể đoán ra được? Chiến sự nào phải chuyện đùa.

“Tốt quá!” Thanh Đồng đọc được chữ ghi trên miếng vải, hoan hô một tiếng, nhưng rồi lại nhớ ra rằng Trọng Quỳ không thích Ly công tử, đành thu lại nụ cười.

“Ý của nô tỳ là... có thể quay về Hàm Đan, đây tuyệt đối là chuyện tốt.”

“Đúng thế, không cần có Vu Ly hộ tống chúng ta vẫn có thể quay lại Hàm Đan được.” Trọng phủ nhiều người như thế, không có tên Vu Ly kia thì đã sao?

“Tiểu chủ nhân, tuyệt đối không thể làm vậy.” Thanh Đồng vội vã can ngăn, lần này không phải do nàng thiên vị Ly công tử hay gì, “Trọng phủ chúng ta tuy giàu có nhưng vẫn chỉ là tầng lớp thương nhân địa vị hèn mọn mà thôi, số hộ vệ cũng không quá nhiều, đường đi đến Hàm Đan lại xa xôi cách trở vô cùng, thêm vào việc đám đạo tặc nhất định sẽ nhăm nhe tài sản của chúng ta. Nếu không có người có thực lực và địa vị toạ trấn, chỉ sợ chúng ta không thể về Hàm Đan được.”

Trọng Quỳ lười biếng tựa đầu vào gối, trên gương mặt xinh xắn vẽ một nụ cười mỉa mai.

“Nói vậy thì chúng ta phải tôn kính Vu Ly thành thần sao?”

“Tiểu chủ nhân, nô tỳ biết ngài không thích Ly công tử, nhưng việc này vô cùng quan trọng, ngài không thể tuỳ hứng như vậy được.” Thanh Đồng sốt sắng khuyên can, chỉ sợ nàng sẽ tuỳ hứng nghịch ngợm.

“Yên tâm đi, ta biết phải làm gì.” Trọng Quỳ đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc.

Địa vị của luyện dược sư ở thời đại này còn cao hơn cả tầng lớp vương công quý tộc, mà bá tánh thì kính trọng họ vô cùng, sùng bái như thần, ai dám làm bậy với luyện dược sư chứ?

Trọng Phong đúng là vô cùng khôn khéo, trước khi rời đi còn để Vu Ly ở lại.

Thật ra Thanh Đồng nói không sai, giờ phút này chỉ có mình Vu Ly có thể bảo vệ bọn họ.

“Tiểu chủ nhân, nô tỳ cảm thấy ngài rất khác trước đây.” Mắt Thanh Đồng đỏ hoe.

“Vậy ư?” Trọng Quỳ thản nhiên cười, linh hồn cũng là của kẻ khác rồi, sao có thể giống cho được?

Đứa bé ngu ngốc trước kia đã đi vào dĩ vãng rồi.

“Nếu đại nhân ở đây, ngài hẳn sẽ vui mừng vô cùng.” Thanh Đồng hít mũi mấy cái, nàng nhìn Trọng Quỳ lớn lên từng ngày, từ khi còn bé tí tới bây giờ. Thấy Trọng Quỳ luôn ngây dại trì độn, trong lòng Thanh Đồng vẫn luôn thương xót cho tiểu chủ nhân của mình.

Nhưng mà dạo gần đây, tiểu chủ nhân giống như đã biến thành một người khác hẳn vậy, không đần độn như trước nữa.

“Cha ư?” Trọng Quỳ không có chút ấn tượng nào với cha của mình kiếp này.

“Đại nhân tuy rời đi đã lâu nhưng luôn lo liệu chu toàn cho tiểu chủ nhân, có thể thấy được đại nhân thương yêu ngài biết chừng nào.” Thanh Đồng cảm khái.

Trọng Quỳ gật đầu đồng tình, nói không sai, Trọng Phong đúng là yêu thương con gái mình vô cùng.

Liệu rằng khi hắn biết đứa con gái mình yêu thương che chở đã qua đời thì sẽ đau lòng đến độ nào đây?

“Cho người đi tìm Vu Ly công tử về đi.”

Thanh Đồng vui vẻ “vâng” một tiếng, sau đó chạy ra ngoài sai bảo hạ nhân.

Trọng Quỳ duỗi lưng, đứng lên, nổi hứng đi dạo trong viện.

Tuyết đã không còn rơi nữa, xuân cũng tới rồi, có lẽ đến đầu xuân họ sẽ khởi hành trở về Hàm Đan.

Đang suy nghĩ linh tinh, tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài chợt truyền vào nơi nàng đang đứng.

“Muốn mời Vu Ly trở về, ta không đồng ý.”

Trọng Quỳ nghe thấy tiếng ồn ào, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phong Mạch đang bước đến. Hắn vẫn mặc một bộ y phục sặc sỡ như mọi khi, đúng chất chim công xoè đuôi.

Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện vẻ phẫn nộ, đi đến trước mặt nàng.

“Ngươi đã đồng ý ta với ta là không bao giờ để hắn quay lại nữa.”

Gương mặt của hắn vốn luôn có vẻ bất cần đời, phong lưu phóng khoáng, vậy mà giờ lại mang vẻ uỷ khuất vì bị lừa gạt.

Trọng Quỳ lúc này đang đứng dưới một gốc cây bên trên phủ kín tuyết, nàng tiện chân đá vào thân cây một cái.

Rào rào, tuyết đọng trên tán lá ầm ầm rụng xuống đầu Phong Mạch.

Trọng Quỳ bật cười khúc khích, vỗ tay mấy cái: “Thật là vui quá đi!”

Phong Mạch đơ ra, lòng lạnh lẽo như đống băng tuyết trên người lúc này, không biết vì sao, hắn còn thoáng thấy đau lòng.

Sao lại thế, vì hắn để ý tiểu nha đầu này sao?

Không có chuyện đó, chẳng qua là vì hắn quá tức giận mà thôi!

“Chính ngươi đã nói sao còn không giữ lời?” Phong Mạch nghiến răng.

“Ta nói cái gì cơ? Sao ta không nhớ gì hết nhỉ?” Trọng Quỳ nghiêng nghiêng đầu, chọc tức con chim công trước mặt.

Mà nghĩ lại thì trước đây Trọng Quỳ yêu mến Phong Mạch này như thế, không loại trừ khả năng hứa hẹn mấy câu linh tinh vớ vẩn.

Trong ký ức bắt đầu hiện ra hình ảnh nàng và hắn trò chuyện thân tình thắm thiết khiến Trọng Quỳ chợt có ham muốn giết người.

“Ngươi...” Phong Mạch tức đến không nói thành lời, cuối cùng đành nhẹ giọng, “Tiểu chủ nhân quên rồi sao? Tên Vu Ly vô cùng đáng ghét, luôn khiến ngươi tức giận.”

“Nhưng hắn là luyện dược sư.” Trọng Quỳ cười tủm tỉm đáp.

“Tại sao ngươi cũng có suy nghĩ hệt như đám người thấp kém kia vậy?” Phong Mạch rít lên, càu nhàu, “Luyện dược sư thôi chứ có gì mà giỏi đâu chứ.”

“Thế thì ngươi làm luyện dược sư cho ta xem nào.” Trọng Quỳ thản nhiên đáp, “Phong Mạch, chủ nhân của Trọng phủ là ta, khi nào mà đến lượt ngươi có ý kiến rồi?”

“Ngươi nhất định sẽ phải hối hận vì đã mời hắn về!” Dáng vẻ ôn hoà của Phong Mạch quay ngoắt sang vẻ hung tợn, “Ta ít ra còn có chút thật lòng với ngươi, mà tình cảm hắn dành cho ngươi tất cả đều là giả dối mà thôi!”

Dứt người, hắn còn tức tối lèm bèm thêm mấy câu nữa rồi mới rời đi.

Trọng Quỳ vẫn đúng ở chỗ cũ, nhếch môi cười lạnh.

Ngươi hay là Vu Ly, hay bất cứ một kẻ nào khác nữa, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng tín nhiệm kẻ đó sao?

Ngẩng đầu, Trọng Quỳ trông thấy xa xa nơi đống núi giả có một thiếu niên đang khoanh tay đứng tựa người vào đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Lại là Tiêu Sơ Lâu! Cái tên này xuất hiện ở đây từ lúc nào?

Nghĩ đến sáng nay còn chặn kiếm của đến hắn tê rần cả tay, Trọng Quỳ không khỏi khó chịu.

Tiêu Sơ Lâu liếc nhìn nàng một cái rồi đột nhiên rảo bước lại gần, nắm lấy Thuỷ Hàn kiếm trong tay.

Trọng Quỳ thấy hắn bước tới, cũng không lui về sau mà thản nhiên đứng đó, đối diện với ánh nhìn sắc lẹm của Tiêu Sơ Lâu.

Trong nháy mắt, Trọng Quỳ chợt thấy chột dạ, lỡ đâu hắn nhận ra thì sao, biết đâu đống nhọ nồi sáng nay nàng bôi hơi ít?

Không thể có chuyện đó được! Sau khi quay về, nàng còn không nhận ra mình trong gương cơ mà!

“Trọng Quỳ.” Lần đầu tiên Tiêu Sơ Lâu gọi tên nàng, “Ngươi biết vì sao ta ghét ngươi đến vậy không?”

Trọng Quỳ nhẹ nhõm thở hắt ra, may là hắn không nhận ra.

“Ta sao biết được?”

“Vì ngươi giống hệt Trọng Phong, luôn tự cho là mình đúng.” Tiêu Sơ Lâu siết chặt Thuỷ Hàn kiếm trong tay.

Trọng Quỳ không hề nghi ngờ việc hắn có thể rút kiếm chém văng đầu nàng ngay bây giờ.

“Ngươi tốt nhất là đừng trêu ta, đừng nghĩ rằng ta không dám giết ngươi.” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng buông lời uy hiếp, sát khí trong mắt dường như đã ngưng tụ thành một con dao nhăm nhe đâm về phía nàng.

Trọng Quỳ nheo mắt, lại có chuyện gì nữa đây?

Chỉ vì nàng muốn mời Vu Ly về mà không chỉ Phong Mạch lên cơn mà ngay cả Tiêu Sơ Lâu đầu cũng chập mạch rồi sao?

“Ngươi tốt nhất cũng đừng trêu ta.” Tính Trọng Quỳ cũng không hiền tới vậy, còn có thể để Tiêu Sơ Lâu mũi hếch tận trời sao?

Nàng đẩy Tiêu Sơ Lâu sang một bên, rời đi.

Tiêu Sơ Lâu ngây ra trong thoáng chốc rồi mới hoàn hồn, trong lòng nộ khí còn cao hơn nữa, một nha đầu ngu ngốc mà thôi, sao hắn còn phải bận tâm chứ?

Đêm khuya im ắng.

Sau khi Thanh Đồng hầu hạ nàng đi ngủ thì ngay lập tức đi ra ngoài, đóng cửa phòng thật chặt.

Nằm trên giường, Trọng Quỳ mở bừng mắt, bật dậy, đi đến bên cửa sổ.

Đêm nay nàng luôn có dự cảm xấu, chỉ sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.

Bao năm vào sinh ra tử đã rèn luyện tính cảnh giác cho Trọng Quỳ, nàng siết chặt lấy ám khí ở trong tay.

Không gian chung quanh càng im ắng bao nhiêu, sự bất an lại tăng thêm bấy nhiêu.

Cuối cùng thì trên mái nhà phát ra một tiếng “cạch” rất nhỏ, nhưng Trọng Quỳ vẫn nghe thấy nó rất rõ.

Đèn trong phòng đã tắt vì cạn dầu, cả phòng một mảnh tối om, Trọng Quỳ im lặng trốn tận tít sâu bên trong giường.

Chốc sau, một bóng đen từ trên trần nhà rơi xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp đất, dần dà từng bước tiến lại gần giường nàng.

Ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ rọi vào lưỡi kiếm sắc bén của kẻ đột nhập lén lút này.

Là thích khách!

Nàng chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, vậy mà cũng có người ác độc đến độ nửa đêm lọ mọ đi ám sát nàng sao?

Là Tiêu Sơ Lâu ư? Lúc chiều hai người vừa mới cãi nhau thật, nhưng đây chắc chắn không thể là hắn. Đúng là Tiêu Sơ Lâu tính lãnh khốc máu lạnh nhưng lại không phải hạng người âm hiểm đê tiện chuyên đi ám sát kẻ khác.

Kẻ đột nhập bước gần về phía giường của Trọng Quỳ, xốc rèm lên, không hề do dự thọc kiếm thật mạnh về phía chăn đang hơi nhô lên

Trọng Quỳ kinh ngạc trợn mắt, nếu không phải nàng có dự cảm xấu mà biết đường trốn trước thì với cách ra tay tàn độc như vậy, nàng chắc chắn sẽ lại biến thành một oan hồn.

Tên thích khách đó còn đâm thêm vài nhát nữa, nhưng lại thấy có gì đó kỳ quái, hắn lật chăn ra, ánh trăng rọi lên cái gối thêu hoa, bên trong không hề có ai cả.

Trọng Quỳ đang trốn trong bóng đêm, siết chặt ám khí trong lòng bàn tay, chờ đợi thời cơ ra tay.

Vụt...

Chợt một tia sáng lạnh lẽo từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, tên thích khách kia dù thân thủ không tệ thì vẫn bị nó đánh trúng vai, máu me đầm đìa.

Trọng Quỳ nheo mắt, có người tới giúp nàng sao? Nghĩ vậy, nàng thu ám khí lại.

Tia sáng kia vừa bắn vào trong, một gã thiếu niên cao gầy, khoác một chiếc áo xanh trên người xông vào trong phòng bằng đường cửa sổ, hắn vội vã xốc rèm lên, ngay khi thấy thanh kiếm sắc bén kia cắm sâu vào trong đống chăn, hắn lập tức hít một hơi thật sâu.

Tuy trăng không quá sáng, nhưng vẻ mặt nôn nóng sốt sắng của hắn lại hiện lên vô cùng rõ ràng.

Sau khi phát hiện xung quanh không có vệt máu nào, hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh thì thấy Trọng Quỳ đang trốn trong góc giường.

Trong nháy mắt, tảng đá nặng ngàn cân trong lòng hắn đã vỡ tan, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

“Ngươi còn rúc trong đó làm gì? Chạy nhanh lên!” Thiếu niên lạnh lùng quát, quay trở về dáng vẻ ghét bỏ uất hận Trọng Quỳ như mọi ngày.

“Cẩn thận!” Trọng Quỳ nhác thấy tên thích khách kia tuy đã bị thương nhưng vẫn ra tay đánh lén, kinh hoảng hét lớn.

Tiêu Sơ Lâu nào phải tay mơ? Thuỷ Hàn kiếm trong tay hắn vung lên, tên thích khách kia kêu thất thanh một tiếng rồi ngã bịch xuống đất.

Nhưng mà trên nóc nhà, lại thêm bảy tám tên thích khách áo đen liên tiếp nhảy xuống phòng Trọng Quỳ, chúng đều là những tên sát thủ được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp.

Bọn chúng cùng nhau xông lên đánh úp, Tiêu Sơ Lâu vẫn vững vàng ứng chiến, từ trong bóng tối, tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu “leng keng” nhức óc bên tai.

Hắn vừa nghênh chiến thích khách, vừa mắng Trọng Quỳ: “Con nhóc ngu ngốc này, còn chưa chạy đi?”

Trọng Quỳ cũng không dám câu giờ, mấy tên này Tiêu Sơ Lâu vẫn tự mình xử lý được tốt, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi chứ không cần nàng thò tay vào trợ giúp.

Trọng Quỳ nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng, nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến nàng không khỏi hoảng sợ.

Toàn bộ những hộ vệ của Trọng phủ hay những tỳ nữ gác đêm đều đã chết sạch, xác nằm ngổn ngang trong viện. Khi họ chết, một tiếng động cũng không phát ra, nàng vậy mà không cảm nhận được chút dấu hiệu nào!

“Giết nó!”

Mười mấy tên thích khách lại xuất hiện, thấy Trọng Quỳ là ngay lập tức bao vây xung quanh nàng.

Trọng Quỳ lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, những tên này nàng dùng một ngón búng cũng chết. Nàng chạy vào trong rừng, đám thích khách thấy vậy thì đuổi theo ngay lập tức.

Trong rừng rậm, Trọng Quỳ bắt đầu phản kích, giết ngược từng tên, từng tên thích khách một.

Không gian lặng thinh không một tiếng động, chỉ có mùi máu tanh tưởi gay mũi bốc lên.

Những tán lá rậm rạp đè lên nhau, tạo thành lớp màng cản ánh trăng ở bên ngoài, xung quanh im ắng đến đáng sợ, chỉ có bóng người nhỏ nhắn dịch chuyển qua những bụi cây hệt như một bóng ma.

Vô số tiếng gào thét thảm thiết đua nhau vang lên, những tên thích khách còn sót lại khiếp sợ nhìn nhau, họ còn chưa kịp thấy địch ở hướng nào mà đồng đội của họ đã chết sạch rồi.

“Ai?”

Một tên duy nhất còn sót lại gào lên, bóng đen chết chóc đang thừa cơ vây chặt lấy họ, có thể không sợ được sao?

Nhưng hắn dứt lời chưa được bao lâu, một bóng người thấp bé đột nhiên dừng chân trước mặt hắn.

Khoảng cách gần như thế, một kiếm đã đủ để hắn vong mạng, nhưng gã thích khách này lại run sợ đến độ ngã bịch một cái, ngồi bẹp dí trên mặt đất, người run bần bật.

Tấm màng ngăn cách bằng lá cây kín như bưng cuối cùng cũng có một lỗ thủng nho nhỏ, chiếu lên bóng người thấp bé kia, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó là một nụ cười hờ hững.

“Trước khi chết, để ta cho ngươi nhìn kỹ xem kẻ giết mình là ai, xuống địa ngục đừng quên nói cho đồng đội của mình biết.”

“Không thể nào, không thể nào! Ngươi... ngươi là.... a!!!”

Gã thích khách rống một tiến thảm thiết, nhưng chưa kịp dứt lời thì cổ họng của hắn đã bị chém rời, người đổ rạp trên mặt đất máu me be bét.

“Tự mình đi tìm cái chết.”

Trọng Quỳ vứt thanh kiếm nàng lấy từ trên người một tên thích khách khác xuống đất, ung dung ngồi thụp xuống, túm bừa góc áo của một cái xác để lau sạch vết máu trên tay mình.

Nhưng ngay lúc này, trong cánh rừng u ám tĩnh mịch lại vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, hệt như tiếng gầm của một loài cự thú viễn cổ.

Mặt đất không ngừng rung chuyển, thứ sinh vật kia vậy mà có thể chấn động cả đất trời chỉ bằng một tiếng kêu!

Trọng Quỳ đứng bật dậy, xoay người về hướng vừa phát ra tiếng ồn kinh thiên động địa ấy.

Ánh sáng đỏ như máu bao trùm hơn một nửa bầu trời đen như mực, giống như xa xa trong rừng, toàn bộ sinh vật đều đang bốc cháy!

Ầm ầm ầm...

Dưới chân mặt đất đang run lên bần bật, Trọng Quỳ phải bám vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.

Một luồng khí nóng cháy người ập vào mặt nàng.

Góc rừng đỏ lòm đó cách xa nàng đến vậy, thế mà Trọng Quỳ vẫn không tài nào mở được mắt của mình ra dưới chấn động của nó. Trực giác cảnh báo cho nàng rằng đằng xa kia vô cùng, vô cùng nguy hiểm, nhưng nó không ngăn được sự hiếu kỳ dâng lên trong tâm trí Trọng Quỳ.

Quy mô khủng bố như thế, chắc chắn ở nơi đó phải có đại cao thủ!

Hơn nữa kẻ đó còn không thể là võ đạo sư, nhất định phải là triệu hồi sư hoặc âm dương sư!

Trong sóng nhiệt bỏng rát, người Trọng Quỳ dường như cũng đang bị thiêu rụi, nàng ngay lập tức chạy về hướng ánh sáng đỏ rực kia đang toả ra.

Nàng nhảy lên, chân đạp lên mặt đất, thoắt cái đã đi được hơn trăm mét về phía trước.

Nhưng ánh sáng đỏ kia không tồn tại được bao lâu thì cứ mờ dần rồi biến mất.

Trọng Quỳ đứng trên một cành cây cao vút, nhìn về mảnh rừng đã biến trở lại thành một màu âm u như bình thường, vô cùng khó hiểu.

Nhanh thế đã hết rồi ư?

Nhưng trong rừng lúc này vẫn có một thứ uy áp khổng lồ còn dư lại, chim rừng hoảng sợ bay khắp tán loạn trời, hẳn sẽ không dám quay lại trong một thời gian dài nữa.

Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Trọng Quỳ cắn môi, vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải xem xem là có cái gì mới được!

Khi đã đến rất gần, Trọng Quỳ vội vàng nín thở, không dám phát ra lấy một tiếng động nào.

Đây hẳn là nơi luồng sáng đỏ kia phát ra, cây cỏ bốn phía đều đã bị một ngọn lửa tàn nhẫn thiêu rụi, biến thành một đống xác đen sì cháy khô. Thảm cỏ lúc trước còn phủ đầy tuyết bây giờ đã bị cháy đến độ nứt toác.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống, trên mặt đất cháy sém lúc này vẫn còn những đợt khói trắng hờ hững bồng bềnh.

Cái thảm cảnh này giống như có một tên từ kiếp trước của nàng xách theo bom nguyên tử đến đây rồi quẳng xuống vậy, cháy rụi đến độ không còn một ngọn cỏ nào.

Phải là một vị cao thủ vô cùng mạnh mới có thể để lại hậu quả thảm khốc đến vậy.

Xung quanh vẫn là một mảnh tĩnh mịch, Trọng Quỳ sau khi không thấy một ai xuất hiện mới làm liều, cẩn thận bước thêm vài bước về phía trước.

Nàng cực kỳ cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng mãi đến khi đã đi đến trung tâm của nơi này, Trọng Quỳ vẫn không thể nhìn thấy một bóng người nào khác.

Hẳn là người đã đi rồi.

“Chậm mất rồi... “ Trọng Quỳ thất vọng thốt lên.

Nàng đang định rời khỏi đây thì trong bụi rậm, một tiếng “xào xạc” phát ra.

Trọng Quỳ vội vàng chạy đến, chỉ thấy ở nơi đó vẫn còn vài đốm lửa còn dư lại!

Hơn nữa, đốm lửa kia vẫn đang động đậy.

Không dám tới quá gần, Trọng Quỳ quan sát kỹ, ngay khi thấy ngọn lửa đó phát ra từ một người chứ không phải còn vương lại trên cây cỏ mới giật mình kinh hoảng.

Đó là một người đàn ông đứng tuổi có vóc người cao lớn, cường tráng dị thường, phải cao hơn ít nhất một cái đầu so với đàn ông bình thường, y phục của hẳn đã bị thiêu hơn nửa, những áo giáp bạc mặc ngoài lại không có hề gì.

Kỳ quái là ngọn lửa quái gở kia không phải đang thiêu ở ngoài da thịt của hắn, mà là thiêu ở bên trong... bên trong người hắn!

Bên dưới lớp da của hắn là những mảng đỏ lúc ẩn lúc hiện, cảnh tượng quái dị này khiến Trọng Quỳ đứng đực ra một chỗ.

Thế mà hắn... vẫn còn sống thì phải...

Kẻ đó cũng thấy nàng, dù lớp da bên ngoài của hắn vẫn còn đang bỏng rát vì ngọn lửa, nhưng đôi mắt cũng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhanh chóng dò xét khắp người Trọng Quỳ khiến nàng vô cùng khẩn trương.

Bằng vào mắt nhìn của nàng, kẻ này chắc chắn là cao thủ ở trong cao thủ, ít nhất là với thực lực hiện giờ của nàng, chọc vào hắn chính là đi tự sát.

“Này bé con...” Hắn khó khăn nói từng chữ một, trong lòng không khỏi thất vọng.

Hắn còn rằng kẻ có gan xông vào đây hẳn cũng phải có bản lĩnh gì, dù có gửi gắm tin tưởng vào nhầm người thì hắn vẫn sẽ không phải tiếc nuối.

Ai ngờ người đến đây lại chỉ là một đứa bé... xem ra nó có lẽ là lạc đường nên mới đánh liều đi vào đến tận nơi này.

Trọng Quỳ không tới quá gần hắn mà khoanh tay trước ngực, đứng ngoài quan sát.

Người này đúng là cao thủ thật, nhưng xem ra không sống được quá lâu nữa.

“Ngươi sắp chết rồi, tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nơi này vừa biến động kịch liệt như vậy, kẻ gây ra hẳn phải mạnh hơn người.” Trọng Quỳ nhìn ngọn lửa đang âm ỉ cháy dần cháy mòn bên dưới da hắn, cảm giác đầu mình tê rần.

Quá kinh khủng.

“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh miệt đáp lại, “Trên đời này ngoại trừ chính ta có thể tự kết liễu mạng của mình ra thì không một kẻ nào đủ mạnh để giết ta.”

Trọng Quỳ nhướn mày, khẩu khí thật cao ngạo!

Nhưng người này mạnh như vậy, có cao ngạo một chút cũng chẳng có gì kỳ quái. Nàng cũng từng là cường giả nên đương nhiên hiểu tâm tính của hắn, hắn cuồng vọng như vậy, nàng cũng không lấy làm lạ.

“Ngươi thương nặng như thế, nếu cảm thấy quá đau đớn, ta có thể chấm dứt nó giúp ngươi.” Trọng Quỳ hờ hững nói, giống như đang đánh đồng việc kết thúc một mạng người là chuyện vô cùng bình thường.

Hắn nghe vậy, thoáng ngạc nhiên, đưa mắt quan sát nàng thêm một lần nữa, đánh giá lại đứa bé này trong lòng.

Xung quanh vẫn còn uy áp linh thú để lại, hơn nữa còn có sát khí trên người hắn phát ra, những kẻ tầm thường chắc chắn không dám lại gần.

Nhưng con bé này... hẳn là không phải đi bừa vào đây rồi!

Đôi mắt ảm đạm dường như lại bừng sáng một lần nữa.

“Ngươi không sợ ta ư?” Hắn hỏi Trọng Quỳ.

Trọng Quỳ cười khẽ một tiếng, bình thản đáp: “Ngươi sắp chết rồi, ta còn sợ ngươi làm gì?”

“Hahaha!” Hắn bật cười sang khoải, “Hay lắm, hay lắm! Đúng là trời còn chưa ruồng bỏ ta! Bé con, mau lại đây!”

“Sao ta phải nghe lời ngươi?” Trọng Quỳ vẫn đứng im, không hề di chuyển.

Đùa sao, xem nàng như một đứa nhãi ranh ba tuổi bảo gì làm đó sao?

“Nhìn ngươi cũng chỉ là một võ đạo sư, thực lực còn chưa phải Thiên giai.” Bị hắn vạch trần, Trọng Quỳ bĩu môi, đúng là cao thủ có khác, có thể thấy rõ thực lực của nàng.

“Thế thì sao?” Trọng Quỳ vẫn nở nụ cười, “Ngươi bây giờ đâu làm gì được ta.”

“Thế nếu ta có thể cho ngươi cơ hội có được linh mạch thì ngươi thấy thế nào?” Trong giọng hắn phát ra khí phách cường giả vô cùng mạnh mẽ.

Điệu cười trên mặt Trọng Quỳ dần tắt, gương mặt nàng dần nghiêm túc trở lại.

Linh mạch... đây là thứ mà tất cả mọi người trên đại lục đều tha thiết ước mơ, chỉ cần có linh mạch là họ đã có cơ sở để tu luyện những nghề nghiệp cao quý hơn.

Triệu hồi sư, phù chú sư, âm dương sư... đúng là cần phải có huyết thống truyền thừa lại mới làm được, nhưng còn một ngoại lệ - huyết thống biến dị.

Nói trắng ra thì huyết thống sinh ra biến dị cũng tức có linh mạch.

Linh mạch là căn cơ của mọi cao thủ, có thể thay đổi linh mạch, nhưng phải mất đi toàn bộ thực lực, thậm chí xác suất chỉ là 1% về độ thành công.

Bằng thực lực hiện tại của Trọng Quỳ, sức cuốn hút của linh mạch thật sự quá lớn!

Nàng nhìn chăm chú kẻ trước mặt, hẳn là nếu không có ngọn lửa đang âm thầm thiêu đốt da thịt của hắn kia thì đây chắc chắc là một nam nhân vô cùng khí phách và tuấn mỹ.

“Ngươi muốn trao đổi linh mạch của mình với ta?”

“Ngươi không muốn ư?”

“Sao lại không muốn, chỉ là ta muốn biết lý do.”

Hắn thoáng im lặng trong đôi chốc, cuối cùng chậm rãi đáp.

“Hahaha...” Hắn cười nhạt, “Sinh mệnh của con người thay đổi khôn lường, sống hay chết, buồn hay vui cũng đều như nhau, cũng kéo dài được trăm năm mà thôi, cớ sao còn phải tranh đấu, rồi phân loạn, rồi mưu mô nhiều đến vậy...”

Hắn càng nói, trong giọng càng nhuốm màu bi thương, Trọng Quỳ đứng bên chỉ im lặng lắng nghe.

Kẻ bị lửa thiêu đốt từ bên trong cơ thể này lại nói tiếp:”Thật ra vì không ai thoả mãn với những gì mình có, những thứ mình đạt được sao lại có thể mất đi? Rõ ràng một đời vinh quang đến vậy, cuối cùng vẫn chẳng thể theo cùng xuống mồ... Thật không thể cam lòng được.”

“Vậy sao không cố sống tiếp?” Trọng Quỳ đột ngột đặt câu hỏi, tuổi hắn hẳn vẫn còn trẻ.

“Hahaha, bé con, ngươi vẫn còn quá bé.” Hắn cười cười, đưa ra câu trả lời, “Chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả, ta chỉ là vẫn còn một vài tâm nguyện không thể từ bỏ được.”

“Thế nếu ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi thì ngươi sẽ tặng linh mạch cho ta?” Trọng Quỳ hỏi lại hắn.

“Rất thông minh.”

“Thế ngươi nói đi, tâm nguyện của ngươi là gì?”

“Đầu tiên, giúp ta giết một người. Thứ hai là giúp ta tìm một vật.” Kẻ này không phải người thích vòng vo, nói thẳng ra ngay lập tức.

Đơn giản vậy sao, Trọng Quỳ gật đầu đồng ý: “Giết người rất đơn giản, kể cả đi ám sát Tần vương thì ta cũng giúp ngươi, vậy ngươi muốn tìm vật gì?”

“Hahaha, thật là một đứa bé ngạo mạn!” Hắn cười tán thưởng, dự cảm trong lòng nói cho hắn biết, hắn không gửi gắm nhầm người rồi.

“Ta muốn ngươi tìm Vạn Thú Vô Cương, sau đó trao tận tay cho Thiên Tử.”

“Vạn Thú Vô Cương?” Trọng Quỳ nhíu mày, đó là cái gì, nàng chưa từng nghe qua, “Đó là thứ gì?”

“Ta cũng chưa từng nhìn thấy.” Hắn lắc đầu, “Ta chỉ biết rằng, Vạn Thú Vô Cương từng là căn cơ để Hạ Vương Vũ lập nên vương triều của mình, theo dòng lịch sử họ đều coi đây là quốc mạch, nhưng đến triều Chu thì Vạn Thú Vô Cương đã biến mất nên mới thành ra thiên hạ mới gặp đại loạn, chư hầu lần lượt tạo phản. Bây giờ tình hình triều Chu vô cùng cấp bách, chỉ tìm lại Vạn Thú Vô Cương mới ngăn được cơn thuỷ triều này.”

Trong Quỳ suy ngẫm trong lòng, sự suy vong của một triều đại không phải điều bình thường sao, làm gì có chuyện thiên thu ngàn đời chứ Vương triều Chu suy thoái hẳn phải do thiên tử thất đức trong khi chư hầu dần đủ mạnh đến độ có thể lấn áp thiên tử chứ có liên quan gì với Vạn Thú Vô Cương?

“Ta phải tìm Vạn Thú Vô Cương ở đâu?” Tuy nghĩ thế trong đầu, Trọng Quỳ vẫn không đành lòng nói ra.

Kẻ này cũng chẳng sống được bao lâu nữa...

“Khi cửu phượng triều hoàng[1], Vạn Thú Vô Cương sẽ xuất thế.” Hắn bí ẩn giải thích, “Người nắm trong tay Vạn Thú Vô Cương chắc chắn sẽ bình định loạn thế.”

“Cửu phượng triều hoàng là gì?” Trọng Quỳ càng nghe lại càng thấy khó hiểu.

“Cả đời của ta cũng đã cố tìm đáp án cho câu hỏi này.” Hắn thở dài ảo não.

“Bé con, ta biết tâm nguyện này của ta rất khó để thực hiện, nếu ngươi không làm được ta cũng không trách móc gì cả.”

“Ta chỉ có thể nói rằng mình nhất định sẽ tận lực cố gắng.” Trọng Quỳ khẳng định, “Nhưng tâm nguyện đầu tiên của ngươi không làm khó được ta.”

Hắn cười lớn, trong khoang miệng cũng có thể thấy được ngọn lửa đang tàn phá. Trọng Quỳ căng thẳng vô cùng, thời gian của hắn còn lại rất ít thôi.

“Ngươi nói đi, ngươi muốn ta giết ai?” Trọng Quỳ đặt câu hỏi, nàng chưa từng định làm người lương thiện, đôi khi để đạt được mục đích của mình, ngươi sẽ phải không từ thủ đoạn mới thành được.

Hắn hít một hơi thật sâu, phun ra một cái tên.

“Trọng Phong!”

Trọng Quỳ nghệt ra, nhìn hắn, sau đó lắc đầu.

“Không được, ta không đồng ý.”

Nàng đứng bật dậy, giao dịch chấm dứt tại đây, nàng không cần linh mạch gì nữa.

Đúng là nàng không từ thủ đoạn để đạt được mong muốn thật, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như giết cha nàng tuyệt đối không làm!

“Bé con, thời gian của ta không còn nhiều nữa, khi ngươi nhận được linh mạch của ta rồi thì nhất định phải giúp ta.” Hắn gào lớn.

“Ta không cần linh mạch của ngươi, ta không thể giết Trọng Phong.”

Mặc xác lý do của hắn là gì, kể cả Trọng Phong có là tên sát nhân điên cuồng tội ác tày trời, nàng cũng không bao giờ sa đoạ đến mức giết chính cha mình.

Đó là người cha đã sinh ra nàng, nuôi nàng lớn lên, mảu mủ tình thâm. Nếu nàng giết cha thì thiên địa bất dung, nàng nào còn mặt mũi mà sống trên đời nữa.

Trọng Phong có độc ác đến đâu thì cũng đã có trời xử trí, nàng không bao giờ, không bao giờ giết cha!

“Chuyện này không phải do ngươi quyết định nữa rồi.” Hắn run rẩy nói, nhấc tay lên, một ngọn lửa từ trong tay hắn bắn ra, như một sợi dây thừng kéo nàng trở về.

“Ngươi muốn chết sao!” Trọng Quỳ giận dữ bắn hai viên kim châu trong người ra, một viên đánh trúng tay hắn, viên còn lại đập thẳng vào một bên mắt của hắn.

“A!” Hắn buông tay, gào thét đau đớn, nhưng cuối cùng lại lấy hết sức bình sinh xông lên, đè Trọng Quỳ xuống đất.

Ngọn lửa bùng cháy trong người hắn chỉ mới tiếp xúc với Trọng Quỳ đã khiến nàng sợ hãi.

“Ngươi cút ra!”

Tiếc rằng nàng dùng toàn lực cũng không đạp được người đàn ông này ra ngoài.

Ngón tay bị lửa thiêu đốt của hắn ấn lên trán của nàng, giọng lạc đi vì đau đớn.

“Đời này ta đã làm biết bao chuyện ác tày trời, đến địa ngục cũng không dung chứa, dù hồn phi phách tán cũng không thể chuộc lại lỗi lầm, bốn mươi vạn oan hồn chết thảm kia ngày ngày đêm đêm khóc gào bên tai ta... Nghiệp chướng của ta đã quá nặng nề rồi!”

Trọng Quỳ vốn định đẩy hắn ra, nhưng khi nghe được hắn nói vậy bên tai, nàng lại kinh ngạc ngẩn ra.

”Ngươi... ngươi là thượng tướng quân của Tần quốc - Công Tôn Khởi?!l

Ôi trời, hoá ra hắn là tên Công Tôn Khởi đã tàn sát hơn bốn mươi vạn con dân của Triệu quốc!

Hắn là sát thần! Là tuyệt thế thiên tài có huyết thống triệu hồi sư kiêm phù chú sư, nhưng tại sao hắn lại ở đây?

Trọng Quỳ nhớ tới cảnh tượng khu rừng bị ánh sáng kỳ dị kí nhuộm đỏ như máu, đó chắc chắn là do con phượng hoàng luôn theo Công Tôn Khởi trên mọi mặt trận, có khả năng nhuộm cả bầu trời thành một màu máu tươi!

Công Tôn Khởi sao lại ở nơi này? Và vì sao hắn lại bị thương nặng đến vậy?

“Ngươi đã biết ta là ai, vậy hẳn cũng biết năng lực của ta rồi. Linh mạch của Công Tôn Khởi ta có thể biến ngươi thành người mạnh nhất đại lục này! Hãy nhận lấy nó đi!”

“Không, ta không cần linh mạch của ngươi!” Dù có cơ hội trở thành thần nhưng cái giá là phải giết cha, nàng cũng không cần! “Ta không bao giờ giết... “

Hai chữ “cha ta” còn chưa nói ra, một thứ lực lượng nóng hừng hực đột nhiên xông vào trong đầu Trọng Quỳ.

Nàng chưa kịp phản ứng lại thì thứ năng lượng kia dường như đã đánh loạn tâm trí của nàng, cơn đau đớn thấu xương bắt đầu từ trong óc, sau đó truyền xuống tứ chi.

Rát quá! Đau quá!

Trọng Quỳ mở bừng hai mắt, nhìn Công Tôn Khởi.

Nàng thấy trong đôi mắt của hắn, đôi mắt đang bị ngọn lửa kia thiêu rụi kia vậy mà có vô số những giọt nước long lanh trong suốt không ngừng tuôn ra.

Đó là tội nghiệt của hắn sao, vì đã tàn diệt hơn bốn mươi vạn người...

Cảm giác đau đớn ngày càng dồn dập hơn, chạm tới mức mà Trọng Quỳ không thể chịu đựng được nữa!

Trước mắt nàng là một mảnh đen kịt, ý thức trống rỗng.

Ầm ầm... ầm ầm...

Trọng Quỳ bị tiếng ngọn lửa nóng rực kia thiêu đốt đánh thức, cảm giác đau đớn quét qua đỉnh đầu không khỏi khiến nàng ôm chặt đầu mình.

Nhưng dường như bên cạnh nàng có một thứ gì đó đang bốc cháy, nóng vô cùng, thậm chí còn muốn thiêu cháy luôn cả nàng!

Cảm giác sợ hãi khiến Trọng Quỳ mặc kệ cơn đau đang dày vò trên đỉnh đầu, vội vàng bò dậy nhìn về thứ đang bốc cháy, đó là Công Tôn Khởi.

Cả người hắn đang bị liệt hoả bao bọc.

Kẻ xứng danh là Sát thần của thời đại này như hắn, cứ vậy mà lặng lẽ rời bỏ cuộc đời trong ánh lửa hừng hực bỏng cháy.

Nhân vật truyền kỳ của đại lục Cửu Châu, cứ vậy mà ngã xuống trước mặt nàng.

Trong lòng Trọng Quỳ chợt dâng lên cảm xúc đau buồn thống thiết.

Nhưng sau đó, nàng phát hiện ra một điểm bất thường. Công Tôn Khởi đã chết, ngọn lửa kia thiêu xác hắn thành tro, nhưng những mảnh tro tàn kia thi nhau bay lên, sáng rực.

Trong đống tro tàn đỏ như máu đó, Trọng Quỳ cảm giác được nguy hiểm.

Đó không phải ngọn lửa tầm thường, nàng đứng bật dậy, lui về sau ngay lập tức

Sau đó, nàng thấy một thứ gì đó động đậy trong đống tro đỏ rực kia. Khi lửa đã đốt sạch đống tro tàn, đột nhiên nó cháy bùng lên lần nữa.

Đống lửa đỏ rực kia là một con chim khổng lồ lông đỏ như máu giang rộng đôi cánh của mình, từ trong ngọn lửa bay ra, trong nháy mắt sải cánh của nó đã che khuất hơn nửa bầu trời!

Đây là phượng hoàng dục hoả trùng sinh trong truyền thuyết! Đó là phượng hoàng.

Từng chiếc lông vũ trên đôi cánh kia rũ xuống, mang theo ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ thiêu đốt trời đất.

Khi con phượng hoàng đó bay lên, xung quanh nổi lên gió lốc kịch liệt, đánh tan tác mọi thứ nó đi qua. Trọng Quỳ mới tỉnh lại, đã vô cùng suy yếu còn bị ngọn gió này hất văng ra ngoài, va vào vô số cành cây và đá tảng dọc đường, văng xa đến hơn một trăm mét mới gục xuống mặt đất.

Ào ào ào...

Tiếng gió điên cuồng gào thét bên tai nàng, bốn phía dường như đang bắt đầu bốc cháy!

Phượng hoàng xoay vòng trên không trung, hót vang một tiếng rung động cả trời đất.

Trọng Quỳ lần đầu trông thấy một con cự thú chân thực đến vậy, lòng khiếp sợ vô cùng nhưng tâm trí vẫn vô cùng tỉnh táo, nàng biết mình không phải đối thủ của con phượng hoàng này!

Mặc kệ thân thể hiện tại đang đau đớn tới độ nào, Trọng Quỳ lồm cồm bò dậy, lảo đạo chạy trốn trong rừng sâu.

Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời Trọng Quỳ phải chạy trốn chật vật tới vậy.

Nhưng nàng dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể vượt qua được tốc độ mà nhiệt độ xung quanh tăng lên, từ nóng rực đến độ bỏng rát da thịt.

Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, Trọng Quỳ không dám lơ đễnh dù chỉ một giây, vì nàng có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng cháy từ phía sau ngày càng gần mình.

Con phượng hoàng kia đã phát hiện ra nàng, còn đang đuổi theo ngay sau.

Trọng Quỳ nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cũng như tiếng tim mình đang đập liên hồi, khi càng gần với cái chết nàng lại càng bình tĩnh hơn.

Cùng lắm là chết, còn có kết cục nào tệ hơn sao?

Vừa nghĩ vậy, Trọng Quỳ nhận ra vầng trăng trên bầu trời đột nhiên biến mất.

Ngọn lửa điên cuồng kia vụt qua đỉnh đầu nàng, đôi cánh và cái đuôi khổng lồ của con phượng hoàng rũ xuống, bất cứ nơi nào nó chạm vào đều bốc lên ngọn lửa hừng hực, hoá ra là thân mình to lớn của nó đã che đi ánh trăng.

Thứ gì cũng bị thiêu rụi, duy chỉ có xung quanh nơi Trọng Quỳ đang đứng là không hề hấn gì.

Nàng bị nhốt trong bão lửa, không thể tiếp tục chạy trốn được nữa, đành phải thở dồn dập từng hơi, ngẩng đầu nhìn con phượng hoàng khổng lồ trước mắt.

Lông nó là một màu đỏ tươi như máu, vẻ ngoài của nó lộng lẫy đến mức không tưởng, tư thái vô cùng cao ngạo như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, từ trên cao nhìn xuống Trọng Quỳ.

Đôi mắt của nó là màu xanh băng, cũng là nơi duy nhất khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trên toàn thân lửa cháy của con cự thú này.

Trọng Quỳ liếm đôi môi khô khốc của mình, ngẩng đầu nhìn nó. Dù cho gương mặt nàng đầy vẻ chật vật mệt mỏi, trên người ướt sũng nước bùn và những vết xước do bị cành cây quất trúng, nhưng lòng nàng lại không hề run sợ.

Trong cơn gió lốc điên cuồng giữa bão lửa, mái tóc của nàng và y phục tốc lên, thi nhau nhảy múa.

Bé gái mới chín tuổi bị vây hãm bởi ngọn lửa cùng với hình thể to lớn của phượng hoàng hệt như một hạt muối so sánh với biển khơi.

Phượng hoàng lạnh lùng nhìn nàng, ngạo mạn mở miệng.

“Ngươi là khế ước giả mới của ta sao?”

Thanh âm mang theo khí điệu mạnh mẽ, khiến núi sông thất sắc. Trọng Quỳ chớp mắt, bên tai ù ù, còn cho rằng mình nghe nhầm.

Cái gì, nói gì? Khế ước giả mới, là nàng sao?

“Ý ngươi là gì?”

Phượng hoàng cao ngạo đáp lời: “Ta là triệu hồi thú của ngươi.”

[1]: “cửu phượng triều hoàng” ý chỉ chín người đàn ông cùng hầu phục một người phụ nữ, “phượng” là chỉ chim phượng hoàng giống đực, “hoàng” là chỉ chim phượng hoàng giống cái, đây là câu nói ẩn dụ.