Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 2: Ngốc nữ chín tuổi

Dịch: Trần Anh Nhi

***

“Tiểu chủ nhân ưa thích Mạch công tử, nhưng y phong lưu đã thành tính, quen thói khắp nơi trêu hoa ghẹo cỏ, chưa chắc đã thật lòng với ngài. Mà Ly công tử là người đại nhân tin tưởng, trước khi ra đi đã đặc biệt để hắn ở lại chăm lo cho ngài, vậy mà ngài lại vì Mạch công tử mà đuổi hắn đi...“ Thiếu nữ vừa nói, trong mắt bắt đầu hoe đỏ.

Trọng Quỳ chớp chớp đôi mắt, thấy trán hơi đau nhức, nàng bèn đưa tay lên xoa xoa.

Khoan? Cái tay của trẻ con này, là của nàng ư?

Chỉ trong nháy mắt, một suy nghĩ nảy sinh trong đầu nàng - nàng đã chết, nhưng linh hồn lại đi đến một thế giới khác!

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không tài nào lý giải được, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc những chuyện đó không có khả năng xảy ra!

Nghĩ vậy, Trọng Quỳ dần bình tĩnh trở lại.

Sống lại một lần nữa, tức là vận mệnh của nàng còn chưa thể chấm dứt.

Thiếu nữ bắt đầu lải nhải kể lể bên tai nàng: “Hiện nay Hàm Đan đang bị quân địch vây khốn như hổ sói đói mồi, thành An Bình của chúng ta cũng không hề yên ổn, khoảng thời gian này nếu không có Ly công tử lo chu toàn mọi thứ thì làm sao chúng ta có thể sống an ổn qua ngày như vậy được?”

“Không phải Thanh Đồng cảm thấy Mạch công tử không tốt, mà là với tình huống hiện tại thì chỉ có Ly công tử mới có thể đảm bảo an toàn cho tiểu chủ nhân, sao ngài lại luôn khinh miệt hắn cơ chứ... A, nô tỳ thật ngu ngốc quá đi, lại đang nói linh cái gì thế này? Ngài mới có chín tuổi, từ nhỏ lại ngốc nghếch, sao có thể thấu hiểu sự đời được?”

Nàng vừa nói, vừa cúi đầu, im lặng bật khóc.

Trọng Quỳ đảo đảo tròng mắt, chín tuổi? Ngu ngốc?... Đời trước kiêu ngạo đã quen, bây giờ thật khó có thể tiếp nhận thân phận như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Đã từng sống một cuộc đời xuất chúng giờ lại phải bắt đầu lại từ một đứa bé chín tuổi, ai sẽ vui cho nổi?

Trọng Quỳ nhìn thiếu nữ tên là Thanh Đồng này, trông thấy ánh mắt chất chứa sự bất đắc dĩ, vẻ đau xót ấy, cũng như việc thể hiện ra với nàng đều là những cử chỉ đầy sự chân thành, hẳn đây là người thân cận của nàng.

Thế thì tới đâu hay tới đó, bằng vào thủ đoạn của nàng, một đứa trẻ chín tuổi ngu ngốc thì có làm sao? Nàng vẫn có thể hô được mưa tới, gọi được gió về.

“Đau đầu.” Trọng Quỳ lên tiếng, giọng khản đặc, tiếng nói trẻ thơ vừa nhỏ vừa yếu đuối, chút khí thế quèn cũng không có.

“Đều do tên Mạch công tử kia gây ra!” Thanh Đồng nghe vậy, tức giận nghiến chặt răng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tức giận cũng như sự bất bình, “Bên ngoài trời tuyết rơi lớn như thế, nhất quyết đòi dẫn tiểu chủ nhân ra ngoài chơi, mà ngài từ trước đến nay vốn luôn ốm yếu, sao mà chịu cho được? Bây giờ hẳn là cảm lạnh rồi.”

Bằng vào sự tinh tường của Trọng Quỳ, không khó để suy đoán sự bất bình của Thanh Đồng nguyên do là vì đâu.

Vừa rồi nàng ta luôn lải nhải về Ly công tử, hoá ra là vì chuyện này nên thân chủ mới mắng mỏ hắn rồi đuổi hắn đi.

Thật đúng là một tiểu nha đầu ngốc nghếch dại dột, Mạch công tử kia, nghe chừng cũng không phải thể loại tốt đẹp gì cho cam.

Thanh Đông phân phó tỳ nữ bưng thuốc tới, vẫn còn nóng hôi hổi, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước.

“Ly công tử trước khi đi, tự mình chuẩn bị dược liệu trị cảm lạnh để chúng ta sắc thuốc, đợi đến khi tiểu chủ nhân dậy thì cho ngài uống.” Thanh Đồng múc từng thìa nhỏ, thổi phù phù cho nguội rồi mới bón cho nàng uống.

Lại nói tốt cho Ly công tử gì đó kia, rõ ràng không hề được sự yêu thích tiểu chủ nhân mà Ly công tử kia còn được lòng người đến vậy, ắt không phải người tầm thường.

Có lẽ là trông thấy vẻ mặt Trọng Quỳ cũng không có vẻ gì là khó chịu, Thanh Đồng tranh thủ nói: “Tiểu chủ nhân, những lời ngài nói lúc đó đều là bộc phát lúc tức giận, bây giờ chúng ta sai người tìm Ly công tử về có được không?”

“Sao phải làm vậy?” Trọng Quỳ không mấy bận tâm, nàng với Ly công tử rồi Mạch công tử gì đó đó, ai cũng không quen thân gì cả.

Nhưng mà câu tiếp theo Thanh Đồng nói suýt chút nữa đã khiến nàng sặc thuốc mà chết!

Thanh Đồng mỉm cười nói: “Ly công tử là phu quân của ngài, cũng không thể để hắn cứ lang thang ở bên ngoài được đúng không?”

Trọng Quỳ thoáng sửng sốt, nếu không có tinh thần thép rèn luyện từ kiếp trước, e rằng nàng đã sớm kêu trời kêu đất rồi.

Phu quân!

Nàng mới chín tuổi! Sao mà đã có phu quân rồi?

Nhưng... đây cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ mà thôi, phía sau còn một bất ngờ lớn hơn nhiều.

Thanh Đồng thở dài, cất giọng nói.

“Tuy Mạch công tử và Tiêu công tử cũng là phu quân của ngài, nhưng Thanh Đồng lại cho rằng chỉ có Ly công tử xuất trần tuyệt thế như vậy mới xứng đôi với tiểu chủ nhân.”

Sắc mặt của Trọng Quỳ cũng không bình tĩnh tiếp được nữa, sau khi miễn cưỡng uống một ngụm thuốc, nàng mới lên tiếng hỏi, miệng cứng ngắc: “Ba vị phu quân?”

Ôi trời, đây rốt cục là cái thời đại nào! Mau mau cho ta quay về!

Thanh Đồng cười “xuỳ“ một tiếng: “Hiện tại thì đúng là thế.”

Lại còn hiện tại... tức là sau này còn có thể có thêm nữa ư?

A... chín tuổi đã có ba người, thế mấy năm nữa thì chưa phải cái hậu cung sao?

Trọng Quỳ phải chịu kinh hãi không nhỏ, dù cho thời đại trước nàng sinh sống cũng đã khá cởi mở, nam hoan nữ ái, một vợ nhiều chồng hay một chồng cũng không phải vấn đề quá to tát.

Nhưng mà cái vấn đề này lại xảy ra trên chính mình, nàng cũng không thể đối mặt với nó dễ dàng như vậy được.

Thanh Đồng thấy ấn đường của nàng nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng thoáng sầu khổ, tiểu chủ nhân không nhắc đến việc tìm Ly công tử trở về, hẳn không bao giờ muốn tìm Ly công tử về nữa.

Tiểu chủ nhân sao lại ghét Ly công tử như thế? Ly công tử được đại nhân tuyển chọn vô cùng kỹ càng, không chỉ là luyện dược sư trứ danh mà còn có học vấn uyên thâm, tinh thông quảng đại người người tôn kính.

Có lẽ do tiểu chủ nhân tuổi vẫn còn nhỏ nên thích nghe những lời đường mật nịnh nọt của Mạch công tử...

“Tiểu chủ nhân không vui sao? Hay là Thanh Đồng gọi Mạch công tử đến tấu nhạc cho tiểu chủ nhân, có được không?” Thanh Đồng cũng không dám đề cập đến Ly công tử nữa, sợ sẽ khiến nàng mất hứng.

Trọng Quỳ lắc lắc đầu, nàng còn chưa muốn thấy những vị “phu quân” đó của mình, đặc biệt là cái vị được ưa thích nhất trong lời đồn đại.

Thanh Đồng có chút ngạc nhiên, ánh mắt tinh tế quan sát Trọng Quỳ, sao hôm nay lại cảm giác tiểu chủ nhân có gì đó khang khác mọi ngày nhỉ?

Nhưng mà lại không thể nói ra rốt cục là khác ở điểm nào.

Chỉ là nàng cảm thấy tiểu chủ nhân khi tỉnh lại, ánh mắt cũng không mang vẻ thơ dại như thường ngày, mà đôi mắt hôm nay... tinh tường sáng sủa một cách lạ kỳ, thậm chí còn mang theo ánh nhìn sắc bén nhìn thấu lòng người!

Ảo giác ư? Hẳn là nàng nhìn nhầm rồi...

“Mặc quần áo vào cho ta.” Thân mình của Trọng Quỳ chui ra ra khỏi trong chăn, nàng thầm than trong lòng, thật là mũm mĩm.

Thanh Đồng không dám chậm trễ, ngay lập tức lấy bộ đồ mới may ra, mặc vào lần lượt từng lớp áo cho nàng.

Trọng Quỳ nhìn đống vải vóc rắc rối kia, may là có người mặc giúp, chứ nàng đến mặc thế nào cũng không biết.

Đây chắc chắn là một gia đình vô cùng, vô cùng giàu có, mọi đồ vật hay cách bài trí trong phòng đều mang theo sự xa hoa, trên kệ gỗ hồng sắc còn trưng bày đủ loại kỳ trân dị bảo.

Sự giàu có phơi bày một cách đầy trắng trợn như vậy, hẳn là giàu từ trong trứng, không thì cũng phải có quyền cao chức trọng.

“Nàng hẳn đã tỉnh táo rồi, chỉ nhiễm lạnh một chút, dù sao cũng không chết được.” Tiếng cười khẽ từ ngoài cửa mang theo vài phần nhạo báng vang lên.

Giọng nói này vô cùng êm tai, giống như tiếng nhạc cụ hoà tấu một điệu nhạc hoa lệ khiến bất cứ ai nghe thấy cũng đắm chìm trong nó.

Nhưng ngay khi thanh âm này vang lên, Thanh Đồng liền nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận, tuy giận dữ song không dám nói gì.

Sau đó, không có lấy một tiếng gõ cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Trọng Quỳ im lặng ngồi bên mép giường, hai chân ngắn ngủn bắt đầu đong đưa, không ai trông thấy một tia sắc bén thoáng hiện khi mi mắt cụp xuống.

Vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, thế mà đã có người không kiên nhẫn được mà tự đi tìm cái chết rồi!

Trông thấy hai gã thiếu niên một trước một sau nối đuôi nhau vòng qua tấm bình phong đi vào, Trọng Quỳ liếc mắt, không khỏi khen ngợi trong lòng.

Vẻ ngoài không tồi!

Gã thiếu niên đi trước da trắng nõn, đường nét xinh đẹp sắc sảo, hai hàng lông mi dài rậm rạp, đôi mắt đào hoa luôn luôn liếc mắt đưa tình khiến người lỡ ta dễ dàng chết chìm trong bể tình chỉ bằng một cái nhìn, đôi môi mang sắc hồng còn hơn cả cánh hoa đào tháng ba, hắn thậm chí còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần.

Người đó mặc một bộ trường bào trên có thắt một cái đai lưng to bản màu sắc sặc sỡ chi chít hoa văn, vạt áo của hắn hơi rộng mở, lộ ra khoảng ngực trắng trẻo, toát lên khí chất mị hoặc ái muội, giống như một con chim công đang xoè đuôi vậy.

Mà thiếu niên còn lại gương mặt lộ rõ vẻ góc cạnh, trong đôi mắt nâu nhạt là ánh nhìn sắc bén hệt như một đầu nhọn của thanh bảo kiếm, nhưng không vì thế mà sự tuấn mỹ của hắn hao hụt đi dù chỉ một phân, lại thêm bộ trường bào màu lam nhạt càng tôn lên thân mình cao thẳng mảnh khảnh của hắn.

Hắn khoanh tay trước ngực, đứng gọn một bên, thần sắc lạnh nhạt vô cùng, dường như chẳng có chút hứng thú liếc nhìn Trọng Quỳ dù chỉ một lần.

Hai người với hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau xuất hiện, cái bức tranh này cũng không phải quái dị một cách đơn thuần nữa rồi.

“Bé ngoan, có ổn không?” Thiếu niên chim công kia vừa thấy nàng liền nở nụ cười ngọt hơn mật, hai mắt chăm chú nhìn nhìn Trọng Quỳ, hệt như trong ánh mắt của hắn nàng chính là cả thế giới.

Cao thủ tình trường.

Trọng Quỳ nhận định, trông thấy hắn không coi ai ra gì mà đi về phía nàng, ngay lập tức kết luận hắn chính là Mạch công tử - người được “nàng” yêu thích nhất.

“Không được.” Ngay trước khi hắn duỗi tay, định bế nàng lên, Trọng Quỳ đột nhiên lười biếng cất giọng: “Ngươi quỳ xuống trước đã.”

Phong Mạch thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn về gương mặt phúng phính của nàng, biết rõ rằng từ trước đến nay nàng luôn luôn ngờ nghệch đần độn, cũng không suy nghĩ quá nhiều, theo như ý Trọng Quỳ mà quỳ xuống bên chân nàng.

“Bé ngoan, thấy vui không?” Bên môi hắn vẫn luôn là ý cười đầy vẻ cưng chiều.

Trọng Quỳ nghiêng nghiêng đầu một chút rồi lắc đầu: “Không vui.”

“Ồ? Vậy làm thế nào thì bé ngoan của ta mới thấy vui đây?” Phong Mạch dịu dàng hỏi, đôi mắt đào hoa của hắn chứa chan ánh sáng nhu hoà, bất cứ ai trông thấy đều sẽ phải rung động.

Một thiếu niên mới mười hai, mười ba tuổi đầu mà đã biết chiều theo lòng người như vậy, lớn lên sẽ thành thế nào?

Trọng Quỳ hừ lạnh một tiếng trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu lộ biểu tình gì nói: “Ngươi đứng lên.”

Phong Mạch nở nụ cười, nha đầu ngốc này đúng là thích hắn muốn chết, không thể để hắn quỳ lâu được.

Hắn vừa đứng lên vừa suy nghĩ đôi câu để an ủi Trọng Quỳ, dù sao tiểu tử Vu Ly kia cũng đã bị sút ra khỏi đây, Trọng phủ này từ nay về sau chỉ có thể do hắn điều khiển mà thôi.

Dỗ ngọt nàng ta trước, sau này nắm quyền rồi tính sau.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng thẳng dậy đã nghe thấy Trọng Quỳ lười biếng nói tiếp.

“Ra ngoài quỳ đi.”

Dứt lời, dáng vẻ cưng chiều trên mặt Phong Mạch hoá đá!

Nha đầu ngu ngốc này vừa nói cái gì? Hẳn là hắn không nghe nhầm đúng không? Bảo hắn... ra ngoài quỳ ư?

Thiếu niên lạnh nhạt ôm tay từ đầu đến giờ trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Trọng Quỳ, đôi mắt đen nhánh của hắn cũng dần nheo lại.

Thanh Đồng thoáng ngẩn người, sau đó trong lòng vui mừng khôn xiết, thấy hả dạ vô cùng!

Tiểu chủ nhân đột nhiên thông suốt rồi, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt thật của tên Phong Mạch dối trá hiểm độc kia!

“Mạch công tử, ngươi còn ngây ra làm cái gì? Không nghe thấy tiểu chủ nhân nói gì hay sao?” Thanh Đồng kiềm chế sự vui sướng trong lòng, lạnh lùng nói với Phong Mạch.

“Bé ngoan...” Phong Mạch đương nhiên không cam chịu ra ngoài, nha đầu ngốc nghếch này không phải mọi ngày luôn hận không được chui vào người hắn, tại sao bây giờ lại...

“Ngươi gọi ta là cái gì?”

Trọng Quỳ ngây thơ ngẩng đầu, trong đôi mắt là vẻ ngây thơ thanh thuần, hai mắt chớp chớp, giống như chuyện gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu.

Con nhóc ngu ngốc, còn chưa đủ lông đủ cánh mà dám làm càn với ta, bây giờ để ngươi chơi trên cơ một lần! Sau ta sẽ từ từ xử lý ngươi!

Bờ môi hồng nhạt của Phong Mạch thoáng chốc tái nhợt, ánh nhìn đầy chiều chuộng của hắn cũng bay đi như tro tàn.

“Vâng thưa tiểu chủ nhân.” Hắn lạnh lùng rít một tiếng qua kẽ răng, vung tay áo, xoay người đi ra ngoài sân rồi quỳ xuống!

Trọng Quỳ còn chẳng có hứng thú liếc nhìn hắn lấy một lần, ngoài kia băng tuyết đã phủ kín mặt đất, mà lúc này tuyết còn rơi rất dày, có lẽ chẳng cần đến một nén nhang y đã biến thành một con chim công đông lạnh rồi.

Nhưng mà trong căn phòng này vẫn còn một kẻ nữa... Trọng Quỳ chậm rãi đưa mắt nhìn gã thiếu niên lạnh nhạt kia.

Hắn vẫn luôn im lặng, hiện tại trên mặt vẫn là một tầng băng lạnh lẽo, đôi mắt cũng đang quan sát đánh giá nàng, ngay khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, hắn hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình với Trọng Quỳ.

Trọng Quỳ sửng sốt, trên người thiếu niên này mang theo sát khí vô cùng rõ ràng, tuy không nhằm thẳng vào nàng nhưng những lưỡi dao sắc bén của hắn vẫn luôn chĩa ra mọi hướng như một con nhím.

Kẻ này chắc chắn là cao thủ.

Hẳn đây cũng là một trong số những “phu quân” của nàng, chỉ là tại sao hắn lại căm ghét nàng đến vậy nhỉ?

Khi Trọng Quỳ hoàn hồn, Tiêu Sơ Lâu cũng đã đi ra ngoài.

“Tiêu công tử trước đến nay vẫn vậy, không có chút lễ nghĩa nào.” Thanh Đồng thấy người đã khuất bóng mới dám bất mãn càu nhàu.

“Hắn ghét ta.” Trọng Quỳ khẽ nói.

Thanh Đồng bật cười: “Ai bảo tiểu chủ nhân chưa bao giờ để ý đến hắn cơ?”

Có thật không? Vì không được ưa thích nên mới ghét nàng ư? Không, làm gì có chuyện lý do lại đơn giản như vậy.

Từ ánh mắt của hắn, Trọng Quỳ có thể nhận ra một nỗi căm thù rất sâu.

Mắt nhìn người của nàng cực kỳ tốt, không có chuyện nhìn nhầm.

Tuyết lớn bay tán loạn, chỉ trong chớp mắt đã thấy trên đầu cũng như trên người Phong Mạch là một tầng tuyết dày.

Nhưng mà băng tuyết dường như càng phụ hoạ cho vẻ băng cơ ngọc cốt, đẹp như từ trong tranh bước ra của hắn.

Nhóm tỳ nữ gia đinh đi qua đều tò mò đứng lại quan sát.

Chuyện gì đây? Mặt trời hôm nay đổi sang mọc từ hướng Tây à? Mạch công tử được tiểu chủ nhân yêu thích nhất thế mà lại quỳ trên tuyết!

Tiểu chủ nhân còn vì hắn mà đuổi Ly công tử đi, sao lại có thể để hắn quỳ nhỉ?

Cơ mà... dù quỳ như thế, Mạch công tử vẫn cứ tuấn mỹ động lòng người...

Chốc sau, Tiêu Sơ Lâu bước tới, Phong Mạch vốn đang ôm một bụng bực tức vì bị người ta soi mói, trông thấy hắn thì quay đầu sang hướng khác.

“Nếu nha đầu ngu ngốc kia bảo ngươi gọi ta thì ngươi quay lại nói với nàng ta rằng, ta cố tình quỳ tiếp.”

Tiêu Sơ Lâu liếc nhìn hắn một cái rồi hờ hững nói: “Nàng chưa nói gì cả.”

Phong Mạch kinh ngạc nhìn Tiêu Sơ Lâu, sao lại có chuyện đó? Nha đầu đần độn kia có thể bỏ mặc hắn quỳ mãi như vậy sao?!

Lần đầu trông thấy dáng vẻ Phong Mạch nhục nhã như vậy, gương mặt lạnh lùng của Tiêu Sơ Lâu cũng hiện vẻ hài hước.

Con bé kia... hình như không giống mọi ngày.

“Ngươi cười gì!” Phong Mạch tức đến đầu bốc khói, lườm Tiêu Sơ Lâu rồi hít một hơi thật sâu, thở hắt ra mấy cái, người hắn lạnh đến độ run cầm cập, đôi môi hồng nhạt bây giờ đã biến thành màu của tuyết, “Tiểu Lâu, ngươi nói xem, nàng... nàng ta rốt cục bị sao thế?”

“Ta sao biết được?” Tiêu Sơ Lâu lạnh nhạt đáp, “Ngươi không phải là người hiểu nàng ta nhất sao?”

Phong Mạch im bặt không trả lời, đúng thế, hắn là người hiểu Trọng Quỳ nhất, nhưng mà cũng chính vì thế nên hắn mới thấy mọi chuyện kỳ quặc.

Con bé ngu ngốc luôn luôn làm theo ý hắn, sao đột nhiên hôm nay lại dở chứng?

Phong Mạch cúi đầu suy tư nửa ngày, cứ nhíu mày rồi lại giãn ra, cuối cùng cũng rặn ra được một cái ý tưởng cho vấn đề này, hai mắt sáng rỡ: “Ngươi nói xem, có phải nàng ta làm thế vì muốn diễn vở lạt mềm buộc chặt với ta không?”

Tiêu Sơ Lâu:...

“Nếu nàng ta thông minh được như thế thì làm gì có chuyện vừa mắt ngươi.” Dứt lời, Tiêu Sơ Lâu phẩy tay áo bỏ đi mất.

Phong Mạch lại đơ ra một lúc mới tiêu hoá được ý tứ của Tiêu Sơ Lâu, tức xì khói!

Thông minh là không xem trọng hắn ư? Hắn cũng là mỹ nam đẹp điên đảo chúng sinh đấy chứ... hắt xìiiiiii!!!!

Những ngày sau đó, Trọng Quỳ thông qua việc đọc tài liệu và nghe chuyện từ tỳ nữ thì cũng biết được đại khái thông tin về thời đại này cũng như về thân phận của chính mình.

Đây là Cửu Châu đại lục, sau khi Đại Chu vương thất suy thoái thì thiên tử đã bị coi như vô hình, loạn chư hầu tranh bá kéo dài đến cả trăm năm, vào thời điểm hỗn loạn nhất có đến mấy nước chục nước chư hầu thi nhau đấu đá. Tới hiện tại thì cục diện thất quốc cùng tồn tại cũng đã xuất hiện, giờ cũng là lúc kinh tế lẫn văn hoá đều đạt tới mức cực thịnh, tuy nhiên, mà tình hình khói lửa vẫn triền miên không dứt.

Chạy đua với loạn thế là trăm gia tộc cùng nhau chạy đua với thời cuộc, vô số nghề nghiệp cũng từ đó mà hình thành và phát triển.

Dễ thấy nhất có võ đạo sư, họ chuyên nghiên cứu các chiến lược binh pháp cũng như cách sử dụng vũ khí và rèn luyện thân thể, hằng năm Học Cung của các quốc gia đều tổ chức thi đấu văn võ, những người thắng cuộc có thể thuận lợi bước vào con được quan lộc.

Cấp bậc võ đạo thì đại khái chia làm hai giai là Thiên và Địa, trong mỗi giai lại chia ra thành cửu tinh.

Còn lại có triệu hoán sư và phù chú sư lấy tư tưởng Đạo gia làm trung tâm mà phát triển, đặt y thuật làm nòng cốt có luyện dược sư, đây cũng là nghề nghiệp cao quý nhất, người thường khó có thể theo được.

Mà khắc nghiệt hơn nữa có âm dương sư và ảo thuật sư, trọng tâm tu luyện là Âm dương gia tư tưởng, là hai nghề nghiệp trong truyền thuyết.

Còn một nghề nghiệp nữa, lấy chủ là cơ quan thuật, cũng chính là khôi lỗi sư, tự cổ chí kim tới nay chỉ có duy nhất một khôi lỗi sư.

Tên của nàng ở đây vẫn là Trọng Quỳ, là con gái độc nhất của đại thương nhân Trọng Phong giàu nứt đố đổ vách, gia sản của Trọng phủ có thể sánh ngang với một quốc gia.

Trọng gia gốc gác là học giả ở Vệ quốc, nhưng tổ tiên Trọng Gia thiên phú vô cùng xuất sắc nên đã mang cả nhà rời khỏi Vệ quốc rồi định cư ở Triệu quốc, hiện giờ đã là một gia tộc nổi danh trong bảy quốc gia.

Trọng Quỳ từ khi còn nằm trong bụng mẹ đã mang bệnh tật, thể chất yếu nhược, gió thổi nhẹ qua cũng sinh bệnh, may là vàng bạc của Trọng gia chất thành núi, từ nhỏ nàng đã phục dụng không ít bổ dược, lại được chăm sóc vô cùng cẩn thận nên mới lớn được đến chừng này tuổi.

Trọng Phong yêu thương, coi trọng đứa con gái này còn hơn mạng mình, cũng chẳng để tâm việc tâm trí nàng trì độn từ nhỏ mà luôn yêu chiều bảo vệ, không cho ai đụng vào nàng dù chỉ một ngón tay.

Nhưng mà mấy năm trước, có một vị âm dương sư thần bí đã tiên đoán rằng Trọng Quỳ sống không quá tuổi mười lăm, mà nếu muốn thay đổi số kiếp thì cần vận dụng một loại thuật pháp đặc biệt. Khi nghe đến thuật pháp này lần đầu, Trọng Quỳ chẳng biết mình nên khóc hay nên cười mới phải.

Thuật pháp này có tên là “âm dương hoà hợp chi thuật”, nói trắng ra thì là làm chuyện nam nữ giao hợp thể xác, hấp thụ dương khí tinh thuần từ nam giới để giữ mạng.

Mà không phải nhặt bừa một tên nam nhân là được, kẻ này còn phải là người có “phượng linh”.

Phượng vì hùng, hoàng vì thư, người có được “phượng linh” trong truyền thuyết đều có khí vận đế vương, nhất định thống trị thiên hạ.

Tung hoành loạn thế, thất quốc xưng hùng, nhất thống Cửu Châu!

Trọng Phong tin lời âm dương sư kia vô cùng, vì vậy dùng mọi biện pháp, nhờ cậy đủ vị tài sĩ của thất quốc, tất cả những người có khả năng có “phượng linh” đều đem tuyển làm phu quân cho Trọng Quỳ.

Phượng linh rốt cục là cái quỷ gì, đến âm dương sư kia cũng tắc tịt, nhưng mà người có được “phượng linh” cũng chính có khí vận đế vương, tương lai chắc chắn sẽ là vị vua thống nhất loạn thế.

Trọng Phong tìm vị đế vương tương lai cho con gái mình để lấy khí thuần dương của hắn, há chẳng phải muốn nàng làm vương hậu sao?

Nực cười, Trọng gia cứ việc “phú khả địch quốc[1]”, nhưng trong thời đại này, theo thứ tự từ cao xuống thấp chính là sĩ nông công thương, dù có là đại phú thương uy dang hiển hách trong truyền thuyết thì cũng không có cửa bước vào xã hội thượng lưu, càng không nhắc đến chuyện làm vương hậu gì đó.

Nghĩ đến đây, Trọng Quỷ thở dài ảo não, mười lăm tuổi, chỉ có thể sống đến mười lăm tuổi ư? Nàng giờ chín tuổi, còn vỏn vẹn sáu năm...

Không, vận mệnh là do ta quyết định chứ không phải do ông trời, vì thế quyết không chỉ làm một người phàm tục tầm thường, phó mặc cuộc đời cho vận mệnh quyết định.

Màn đêm ngày càng đậm sắc, rất nhanh đã bao trùm kín cả Trọng phủ bao la rộng lớn, những cái đèn lồng nhỏ treo khắp hành lang tản mác những tia sáng le lói trong bóng đêm vô tận, tiếng bước chân của những gã hộ vệ túc trực bên ngoài cứ vang lên đều đều, đều đều.

Sau khi người được gọi là Ly công tử bị nàng đuổi đi, thủ vệ trong Trọng phủ lập tức tăng mạnh về số lượng. Vị Ly công tử kia là một luyện dược sư vô cùng có danh tiếng, khi hắn còn trong phủ, kẻ nào cũng kiêng kỵ, không dám tới càn quấy lộng hành.

Hiện tại trong Trọng phủ chỉ còn mình nàng ở lại, một khi tin tức hắn rời khỏi phủ truyền ra bên ngoài, e rằng...

Không thể ngờ rằng Trọng Quỳ nàng rồi cũng có ngày được người khác bảo vệ cẩn mật đến vậy, năm đó nàng một thân một mình xông pha vào cục tình báo của biết bao nhiêu quốc gia, này mới bõ bèn gì?

Vấn đề là thân hình của một đứa nhóc chín tuổi đầu đúng là bị hạn chế đủ đường, từ hôm nay trở đi nàng phải gấp rút rèn luyện thân thể mới được.

“Tiểu chủ nhân, đồ vật ngài phân phó, nô tỳ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.” Thanh Đồng sau khi gõ gõ lên cửa vài tiếng mới bước vào phòng, đặt khay bưng đồ trong tay xuống trước mặt nàng.

Trọng Quỳ vô cùng phấn khích xốc tấm lụa phủ kín cái khay lên, ngay lập tức bị ánh sáng màu vàng kim chói loá đến độ muốn mù con mắt rọi vào mặt.

Từng viên, từng viên kim châu toà ánh sáng vàng tực rỡ óng ánh lăn còng cọc trong khay.

“Đây là...” Không phải nàng nói là chỉ cần vài viên đá nhỏ thôi sao, vì lý gì mà bây giờ lại đầy một khay kim châu như vậy?

Mà sao bên cạnh còn đặt một cái cung... à không, cái ná mới đúng.

“Tiểu chủ nhân hẳn lại có hứng thú đi bắn chim, cái ná này trước kia Mạch công tử đưa cho ngài, cũng là cái ngài thích nhất đó.” Thanh Đồng không thấy có chuyện gì bất hợp lý ở đây cả, tiểu chủ nhân của nàng ấy à, vẫn còn rất ham chơi.

Bắn chim... Khoé miệng Trọng Quỳ bắt đầu kéo xuống, kể cả nàng muốn đi bắn chim thì cái việc dùng kim châu lắp vào ná mà nhắm chim này...

Cách thức tiêu tiền như rác của Trọng gia đúng là khiến người ta líu lưỡi.

“Ngươi đi ra ngoài đi.”

Sau khi đuổi được Thanh Đồng ra ngoài, Trọng Quỳ bắt lấy mấy viên kim châu vào trong lòng bàn tay, ước lượng khối lượng vài lần, những viên kim châu này đều đúc thành viên đặc ruột, trọng lượng cũng vừa đẹp. Làm ám khí là quá hợp lý rồi!

Tiếp đó, Trọng Quỳ bắt đầu im lặng rèn luyện lực cổ tay và kỹ xảo sử dụng ám khí trong phòng, nàng cũng luyện một số chiêu thức quyền pháp hay thân pháp nhanh nhạy, tất cả đều là những huấn luyện cơ bản nhất của kiếp trước.

Thân hình chín tuổi bé nhỏ trong bóng đêm thoắt ẩn thoắt hiện như một tia chớp.

Toàn bộ chuỗi động tác trong chương trình huấn luyện đã được Trọng Quỳ chỉnh sửa lại, xét trên chiều cao và lực đánh, ít nhất hiện tại nàng cũng được khoảng 1% trình độ của kiếp trước.

Một tháng sau...

Sáng sớm, Thanh Đồng tới hầu hạ Trọng Quỳ, nhưng vừa trông thấy tiểu chủ nhân của mình, nàng đã kinh ngạc bật thốt đầy lo lắng.

“A! Tiểu chủ nhân sao lại gầy đi rồi?”

Gầy đi sao? Vậy là tốt rồi, đó cũng chính là mục đích của Trọng Quỳ.

Thanh Đồng lại hoàn toàn khác, nàng ta giống như một con kiến bò trên chảo nóng vậy, lẩm bẩm lầu bầu không ngừng: “Không ổn, tiểu chủ nhân yếu đuối như thế, bây giờ lại gầy ngư vậy sao mà được? Phải ngay lập tức phân phó phòng bếp sắc nhiều thuốc bổ hơn thôi!”

Lại còn thuốc bồ, cơ thể này yếu ớt bệnh tật như vậy, thuốc bổ này đến dược tốt kia cũng không kéo dài được quá mười lăm năm hít thở không khí.

Nhưng Trọng Quỳ lười phải giải thích lằng nhằng với Thanh Đồng, binh tới thì tướng chặn, mà nước đến thì đắp đê, thuốc bổ nào có để làm gì? Toàn đổ đi cho chó hết!

“Bên ngoài ồn quá.” Trọng Quỳ biếng nhác nói, từ khi rời giường, nàng đã nghe thấy ngoài kia ồn ào hơn mọi ngày.

“Hôm nay phủ chúng ta có khách quý lặn lội đường xa mà đến, có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.” Thanh Đồng cười cười, giải thích.

“Khách quý là ai?”

“Tiểu chủ nhân, đó là Diệp phu nhân thuộc họ đằng ngoại, có dẫn theo tiểu thư Diệp gia đến Triệu quốc, hai năm trước họ đã đến đây một lần, lúc ấy ngày rất thích chơi đùa với Lan San tiểu thư.”

Hoá ra là bà con đằng ngoại, nhưng mà bây giờ tới đây hẳn không phải chỉ để làm khách đâu nhỉ?

Hai người đang trò chuyện dở thì nhóm tỳ nữ tiến vào thông báo: “Tiểu chủ nhân, Diệp phu nhân đã đến, nói rằng rất nhớ tiểu chủ nhân, vô cùng mong ngóng được gặp ngài.”

Sao lại nôn nóng muốn gặp nàng đến vậy? Diệp phu nhân - dì của hàng và biểu tỷ rốt cục như nào phải gặp một lần mới rõ được.

“Đi thôi nào.” Trọng Quỳ từ trên giường trượt xuống, sau đó bước ra ngoài.

Thang Đồng vội vã mang theo một chiếc áo lông chồn tuyết màu trắng đuổi ngay sau.

Trọng phủ rộng mênh mông, khí thế bất phàm, tuyệt đối không phải nơi mà những đình đài lầu các tầm thường phương Nam có thể đem ra so sánh được.

Tuyết lúc này đã ngừng, quả đúng là thời điểm lạnh nhất trong năm có khác, tỳ nữ gia đinh của Trọng phủ đều mặc đồ bông dày cộp, dù chỉ là hạ nhân nhưng cách ăn mặc cũng đẹp đẽ cao sang hơn những gia đình khác rất nhiều.

Đoàn người của Diệp phu nhân mang theo rất nhiều đồ đạc, ước chừng phải tới hai mươi mấy chiếc xe ngựa, tất cả còn đang chất thành đống ở tiền viện, chưa có người kịp đi thu dọn.

Trọng Quỳ nheo nheo mắt, quả nhiên đến đây không chỉ đơn giản là để làm khách mà còn muốn nhờ cậy Trọng phủ.

“Mẹ ơi, Trọng phủ quả thật khí phách vô cùng, con rất thích nơi này.”

Chưa kịp đi đến sảnh ngoài, thanh âm trong trẻo thuần khiết của trẻ con đã vang lên, mang theo sự vui vẻ và lòng hâm mộ đối với kiến trúc của Trọng phủ.

Trọng Quý thoáng dừng lại cước bộ, không tiếp tục tiến về phía trước, mà Thanh Đồng theo sau cũng dừng lại, không phát ra tiếng động nào.

“Từ nay về sau đây sẽ là nhà của con, chúng ta sẽ định cư ở nơi này.” Một giọng nói hiền dịu uyển chuyển đáp lại lời của cô bé kia.

Cô bé ngây thơ hỏi mẹ: “Thật sao mẹ? Chú sẽ đồng ý sao?”

“Đương nhiên, mẹ đã có cách.”

“Thích quá đi!” Bé gái hạnh phúc vô biên, “Ly công tử cũng ở đây, con có thể ở gần hắn rồi! Mẹ, hắn còn là luyện dược sư đó!”

Nghe đến đây, Thanh Đồng thoáng nhíu mày lại, Diệp phu nhân và biểu tiểu thư muốn cắm rễ ở đây lâu dài thì thôi đi, sao lại còn nhắc đến Ly công tử làm gì?

Thật đúng là không biết lễ tiết mà!

Thanh Đồng lặng lẽ nhìn thoáng qua Trọng Quỳ, thấy sắc mặt tiểu chủ nhân không có gì bất thường, trong lòng lặng lẽ thở dài ngao ngán, quả nhiên tiểu chủ nhân vẫn cứ mặc kệ Ly công tử.

Trọng Quỳ chậm rãi bước về phía sảnh ngoài, ánh mắt vô cùng bình thản, xem như không trông thấy những kẻ múa rối kia, xoay người ngồi xuống vị trí chủ vị.

Một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp đứng lên, uyển chuyển bước đến trước mặt nàng, cười dịu dàng: “Hai năm không gặp, Quỳ nhi đã lớn vậy rồi, Lan San, mau tới đây xem muội muội cùa con này.”

Dứt lời, bà quay về phía cô bé mười hai, mười ba tuổi còn đang e lệ ngượng ngùng đứng sau, nàng búi tóc hình con bướm vô cùng tinh xảo, trên cắm châu hoa, người mặc áo ngắn màu vàng nhạt phối với váy dài màu phấn lục, đường nét trên gương mặt nhác giống với vị phu nhân kia, hẳn là sau này khi lớn lên cũng sẽ là một đại mỹ nhân.

Vừa trông thấy Trọng Quỳ, nàng đã thân thiết kéo kéo tay: “Muội muội...”

Trọng Quỳ ghét nhất là bị người khác đụng vào người, vì thế nàng không hề khách khi, lạnh lùng gạt cái tay đang bám lên tay mình ra.

Diệp Lan San không nghĩ rằng Trọng Quỳ sẽ phản ứng như vậy, dù sao từ xưa đến nay ai cũng biết nàng ta là một đứa ngốc luôn khiến người ta phải lo lắng.

Trong đôi mắt Diệp Lan San thoáng xuất hiện vẻ phẫn nộ, nhưng cũng không hề bộc phát ngay lập tức. Nàng ta len lén về phía cửa rồi mới giả vờ lui về sau một bước rồi ngã bịch xuống đất, tiếng khóc đinh tai vang lên chấn động cả sảnh.

Trọng Quỳ sớm đã thấy Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu từ cửa, trong mắt dần lạnh lẽo.

Đúng là một nha đầu khó lường, tí tuổi đầu đã biết làm trò diễn kịch trước mặt nam nhân.

“Lan San, mau mau đứng lên.” Diệp phu nhân đương nhiên hiểu tâm tư của con gái, liếc nhìn Trọng Quỳ, nha đầu này bị sao vậy? Mới hai năm không gặp mà như một người khác hẳn.

Diệp Lan San khóc nức nở đứng dậy, vô cùng uỷ khuất cắn môi dưới, thanh âm yếu đuối đáng thương vang lên: “Ta đã lâu không gặp muội muội nên nhớ muội muội vô cùng, ai ngờ muội lại ghét ta như thế.”

“Muội muội sao lại ghét con được, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi.” Diệp phu nhân nhẹ nhàng vỗ vai con gái, sau đó nhìn về phía Trọng Quỳ, “Quỳ nhi, lần này đến đây dì mang quà cho con.”

Lúc này, Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu cũng đã đến trước mặt họ, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng của Phong Mạch lẫn đôi mắt đào hoa bắn điện tứ tung của hắn khiến ngay cả Diệp phu nhân cũng phải giật mình.

Mà Diệp Lan San ít tuổi đời hơn lại đang ngơ ngác nhìn hắn.

“Tiểu chủ nhân sao lại cáu kỉnh, đối đãi khách quý như thế đây?” Phong Mạch vừa nói, vừa nhìn trước mặt Diệp Lan San, lại vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Trọng Quỳ.

Nha đầu kia, mặt hờ hững như vậy là có ý gì?

Phong Mạch trong lòng như bị mèo cào, đột nhiên phải bó tay với Trọng Quỳ, nhìn cũng không thấu nàng nữa.

“Biểu tiểu như còn nhớ ta là ai không?” Phong Mạch hờn dỗi mà kéo tay Diệp Lan San xoa nhẹ, “Có đau không?”

Diệp Lan San cả mặt đỏ bừng, e lệ cúi đầu: “Cảm ơn Mạch ca ca, Lan San không đau.”

Trọng Quỳ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đầy mỉa mai quan sát họ, nhưng vừa liếc nhìn lên lại bắt gặp một đôi mắt lạnh lẽo khác đang ghim chặt vào nàng.

Tiêu Sơ Lâu khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén giống như muốn tóm lấy linh hồn không thuộc về thế giới này của Trọng Quỳ!

A, ta mà phải sợ ngươi sao?

Trọng Quỳ lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó quay đi hướng khác.

Tiêu Sơ Lâu chợt đơ ra, lại nhìn gương mặt Trọng Quỳ lần nữa, không có gì khác lạ cả!

Chẳng lẽ nhìn nhầm sao? Ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn đó... Lại nhìn gương mặt của Trọng Quỳ, Tiêu Sơ Lâu bắt đầu nghi kỵ chính thị lực của mình.

“Ồn ào quá.” Trọng Quỳ ngáp một cái rồi lười nhác nhấc mắt trông về phía vị phu nhân xinh đẹp kia: “Dì tới làm khách thì để ta an bài cho dì ở lại phòng cho khách nhân nhé, nhanh, không được để khách phải đợi.”

Thanh Đồng vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, nô tỳ sẽ phân phó người sắp xếp ngay.”

Gương mặt mỹ lệ của Diệp phu nhân cứng lại trong chốc lát, nhưng sự đanh đá chua ngoa đều gói ghém lại, nhét sâu vào trong đáy lòng, không hề phát ra ngoài, mà Diệp Lan San lại không kiên nhẫn được như mẹ, bất bình nói: “Muội muội, chúng ta có phải tới đây làm khách đâu mà là tới ở đây đấy chứ.”

“Nếu thế thì cứ tạm thời ở đây đi, nhờ người tìm một khu gia cư tốt chút.” Trọng Quỳ giả vờ đần độn không hiểu ý của họ.

“Chúng ta...” Diệp Lan San nói không nên lời, sao lại phải làm thế? Trọng phủ lớn như thế, thừa sức để hai mẹ con nàng ở lại trong phủ cơ mà!

Diệp phu nhân cản con gái lại, gương mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm hiền dịu: “Quỳ nhi, lần này tới đây dì mang quà cho con.”

Dứt lời, bà ta vỗ vỗ tay, để hạ nhân của mình mang theo đem lễ vật trình lên.

Có đến mười mấy khay, bên trong đều là những món đồ chơi độc lạ cũng như quần áo đẹp đẽ và trang sức, tuy trông đẹp thật nhưng thực chất đều là những món rẻ tiền.

Diệp phu nhân vô cùng tự tin với những vật mình đã chọn, tiểu nha đầu Trọng Quỳ này rất ham vui, vẫn còn trẻ con, lại không quá sáng dạ, tặng nàng vài món đồ mới lạ mua vui là hẳn sẽ vui thích vô cùng.