Có một đám người đang vây quanh trước cửa nhà Trương gia đứng đầu Cửu Môn.
Giữa đám người là một đứa bé.
Đứa bé bất quá cũng chỉ năm sáu tuổi, tóc ngắn đen, hai tròng mắt lạnh lẽo, đôi môi hơi nhếch, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn nhưng chỉ thấy biểu tình đạm mạc, không có sự ngây thơ khờ dại đúng với tuổi của nó. Hơn nữa, quần áo bên ngoài cũng khác với mọi người chung quanh, bộ đồ đứa nhỏ này mặc phía trước có thêu hai con gà màu vàng, nón màu xanh, giống như đến từ thời đại khác.
Nhưng không ai biết nó xuất hiện trước cửa nhà Trương gia từ khi nào.
Lúc hạ nhân Trương gia phát hiện ra, hỏi nó tên gì, nó lắc lắc đầu, chỉ nói muốn tìm ông cố nội. Nhưng hỏi nó ông cố nội nó tên gì, nó cũng chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Như vậy, mọi người đều không biết nó muốn tìm ai, cũng không biết vì sao nó đơn độc xuất hiện trước cửa nhà Trương gia.
Không biết có phải vì khí lực của thằng nhóc này quá mạnh, cho nên quần chúng vây xem ngày càng nhiều, cho đến khi kinh động chính chủ Trương gia.
Vì thế, cuối cùng đứa nhỏ được mang đến phòng nghị sự của Cửu Môn trong nội đường Trương gia.
Trương Khải Sơn nhấp một ngụm trà, nhìn đứa nhỏ bình tĩnh trước mắt, hắn bỗng cảm thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngũ đáng yêu hơn.
“Ngươi tên gì?” Ngữ khi thản nhiên nhưng vẫn có khí thế bức người. Chẳng qua, biểu tình trên mặt đứa nhỏ cũng không có biến hoá gì lớn.
“...... ”
“Cha mẹ ngươi là ai?”
“...... ”
“?”
“...... Tôi muốn gặp ông cố nội.”
“Ông cố nội của người là ai?”
“......”
Trương Khải sơn híp mắt, đứa nhỏ này xem ra không chỉ có mặt than, còn rõ ràng có khuynh hướng tự kỉ.
Nhưng thật ra rất có huyết thống của Trương gia.
Lúc Trương Đại Phật Gia đưa ra kết luận này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên bên tai: “Đại ca ca, xem diều mà đệ mua.”
Sau đó là một đứa nhỏ mặc áo khoác ngắn màu xanh tươi cười chạy từ ngoài cửa vào.
Hai đứa nhỏ cao gần bằng nhau nhìn nhau vài giây, sau đó có hai thanh âm đồng thời vang lên.
Thanh âm bình tĩnh: “Ông cố nội.”
Thanh âm trong sáng: “Cậu là ai?”
Nhìn thấy hai đứa nhỏ loi nhoi trước mắt, Trương Khải sơn bỗng cảm thấy có chút nhức đầu, một đứa nhỏ năm tuổi gọi một đứa nhỏ năm tuổi là ông cố nội, loại chuyện này mà nói ra ngoài thì chỉ sợ chức Cửu Môn Đề Đốc này của hắn cũng khỏi làm nữa.
Ở một không gian khác.
Hàng Châu.
Tiếng la của ông chủ Ngô vang lên trong tiệm đồ cổ.
“Tiểu Ca, vừa rồi Tiểu Tà còn đang xem mấy cái bình hoa cổ, sao bỗng nhiên vèo một cái đã không thấy tăm hơi!!!”