Trung thu đối với mấy người gốc ở Trường Sa mà nói là một ngày cần phải dùng tâm tư để chuẩn bị cho tốt.
Lúc đó, cơ hồi mỗi gia đình đều tự chuẩn bị bánh trung thu, đêm trung thu đem bánh mình đã chuẩn bị cùng với nho, lê, … bày ra dưới ánh trăng, cả nhà quây quần ngồi vây quanh nhau, như vậy năm tới gia đình có thể đoàn tụ, người tròn như trăng.
Lúc Ngô Lão Cẩu năm sáu tuổi thích nhất là nhìn thấy mẹ cẩn thận tỉ mỉ đem ba cân đường đỏ, lấy thêm ba cần vừng dầu đã chuẩn bị ra, sau đó bỏ bột mì vào, rồi bỏ dầu nóng, rãi đường, khuấy đều, bỏ vào khuôn, áp hoa văn, chấm một chấm đỏ, mỗi một quá trình đều làm vô cùng cẩn thận, giống như không phải đang làm bánh trung thu, mà mà đang đánh bóng một món minh khí quý giá.
Bất quá lúc bánh trung thu nướng chín rồi, hai người anh trai của y thường bắt nạt mấy người thấp bé hơn, đem mâm bánh để lên đầu rồi bắt y nhón chân lên lấy, lấy tay bắt được mới có thể ăn.
Mỗi lần như vậy y đều tin lời ca ca nói, nhón chân lên sờ sờ mâm bánh, không ngờ anh trai thấy y nhón chân sắp tới thì cố ý nâng mâm bánh lên cao hơn một chút, vì thế y làm sao cũng không lấy được mâm bánh toả mùi thơm nồng nặc.
Cuối cùng y ngẩng cổ, xoay người giả bộ rời đi, oán hận uy hiếp nói: “Em không chơi, hai anh khi dễ em, em đi méc mẹ.”
Lúc này hai người anh mới cười ha ha giữ y lại, để mâm bánh xuống, đưa một cái bánh đến trước mặt y, sau đó xoa xoa đầu y, nói: “Nè, cho em hết.”
Sau đó y híp mắt cười ôm mâm bánh vào trong lòng ngực như một món bảo bối, tuy là mỗi năm ăn một cái là ngán đến mức không dám ăn cái thứ hai, nhưng cái cảm giác ngọt ngào này cũng không hề tiêu tan theo năm tháng.
Bởi vậy, Ngô Lão Cẩu cảm thấy cái bánh trung thu ngon nhất trên đời này chính là cái bánh trung thu nhân đậu mà mẹ ruột tự tay làm.
Ngô Lão Cẩu chưa bao giờ tự làm bánh trung thu, hơn nữa từ khi một mình đi vào Trường Sa, cũng không ăn bánh trung thu nữa, mỗi lần cầm tới nó, trong lòng đều phát hoảng, vì thể cuối cùng không đưa vào miệng được.
Vì thế, lúc nhà nhà hộ hộ hoà thuận vui vẻ làm bánh trung thu, Ngô gia lại luôn lạnh lạnh yên yên. Nhưng dù sao cũng không thể thiếu màn thăm hỏi, vì thế Ngô gia cũng được không ít người tặng cho những cái bánh trung thu đủ kiểu dáng đủ mùi vị, kỳ thật Ngô Lão Cẩu đều ngấm ngầm đưa cho mấy con chó trong viện ăn hết.
Năm ngoái hộp bánh trung thu đầu tiên đến nhà là của Giải Cửu, Ngô Lão Cẩu liền đưa đến mũi một con chó, ai ngờ con chó ngửi xong liền quay đầu đi thẳng không thèm liếm một cái, Ngô Lão Cẩu ngồi tai chỗ cười ha hả, nói quả nhiên đồ Tiểu Cửu làm chó cũng không thèm ăn.
Không biết sao những lời này lại truyền ra ngoài thành, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong giờ trà chiều.
Có kinh nghiệm từ năm trước của Giải Cửu, trung thu năm nay lúc mọi người tặng bánh trung thu, đều để hạ nhân mang sang.
Lúc Giải Cửu phái người mang bánh đến Ngô gia, còn nói thêm là, Ngũ gia để ý giùm, bánh trung thu này gọi là “Chó phớt lờ”.
Ngô Lão Cẩu tiếp nhận hộp bánh Hằng Nga bôn nguyệt, ngượng ngùng cười cười, nói: “Thay ta tạ ơn Cửu gia.”
Người nọ vẫn chưa rời đi, sau đó lại nói: “Cửu gia còn nói, bánh trung thu năm nay là tính luôn phần Nhị gia tặng chung, Chó phớt lờ, hai phần.”
Người nọ lại nói: “Giữa đường gặp được Bát gia, ngài ấy nhờ tiểu nhân nói tết trung thu năm nay bỗng nhiên trứng gà tăng giá, cho nên năm nay nhập vào quý khí của Cửu gia tặng chung, Chó phớt lờ, ba phần.”
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy bàn tay bưng hộp bánh trung thu mỏi nhừ, vì thế thuận tay đặt hộp lên bàn, quay đầu nói: “Còn ai nữa?”
Người nọ nhấp nhấp miệng, nói: “Hoắc cô nương không ra khỏi nhà, nhưng nha đầu bên cạnh nàng có đưa một tờ giấy cho tôi, nói năm nay sẽ không tặng bánh trung thu, sau này tự có món đồ khác sang biếu. Hôm nay không thấy Lục gia, nhưng nhìn thấy Tứ gia uống rượu, thấy tôi đang đi về phía nhà ngài, vì thế đưa cái bánh đã cắn một nửa cho tôi, nói........ nói........ ‘Suýt chút nữa đã quên hôm nay là trung thu, ta không có cái bánh nào khác, cái này tặng cho chó nhà Ngũ gia...... ”
Người nọ cẩn thận giương mắt nhìn sắc mặt Ngô Lão Cẩu, thấy sắc mặt y không giận dữ, mới tiếp tục nói: “Nhà Tam gia vừa sinh một tiểu thiếu gia, trong nhà cũng không có ai làm bánh trung thu. Bất quá, cả ngày nay không nhìn thấy Phật Gia, nghe nói là còn đang ở Bắc Bình chưa về.”
Ngô Lão Cẩu thấy thần sắc người nọ muốn nói lại thôi, bỗng nhiên cười nói: “Bát gia còn gì muốn nói sao?”
Người nọ sửng sốt, quả nhiên gật gật đầu, nói: “Bát gia dặn tiểu nhân, nói đã đánh cược năm nay nhất định sẽ khiến Ngũ gia ăn bánh trung thu.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy nhướng mi, nói: “Cái gì?”
“Ngài ấy nói, nếu ngài ăn cái bánh trung thu thứ nhất rồi, nhất định sẽ ăn đến khi nào hết hộp Chó phớt lờ này mới thôi.” Người nọ nói: “Nếu không ăn, vậy thì ngài ấy sẽ ăn hộp Chó phớt lờ này.”
Ngô Lão Cẩu nghe đến đây lại hứng trí, cười nói: “Lão Bát muốn hãm hại ta, bất quá lần này như thế nào cũng không để hắn thắng.”