Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 16: C16 Mọi người đều nói vương gia phải chết

Rừng thông xanh. Cách Đào Hoa Ổ Bảo năm dặm.

Đội ky binh dẫn đầu bởi Nhị thánh sứ Đồng Nhan đã dừng lại ở đây.

Bọn họ buộc ngựa vào cây thông, lấy lương khô trên người ra bắt đầu ăn, chờ trời tối.

Bởi vì màn đêm mới là thiên hạ của những sát thủ.

Bởi vì trăng mờ gió lớn mới là thời điểm thích hợp để giết người.

Tại thời điểm này.

“Vù..”

Một hắc y nhân lao vào rừng rậm, quỳ một gối xuống: “Nhị thánh sứ, Cửu Hoàng tử và đám người của phủ Tư Mã đều đang ở trong Đào Hoa Ổ Bảo, phòng thủ lỏng lẻo, bên trong thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết. Có thể là đám thương binh này không chịu được lạnh, vết thương phát tác.”

Nhị thánh sứ Đồng Nhan gật đầu: “Tiếp tục thăm dò!”

“Vâng!”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, không cần phải chạy về báo cáo tình hình nữa, chỉ cần ở bên ngoài Đào Hoa Ổ Bảo, chờ ta dẫn người đến!”

“Vâng!”

Hắc y nhân đứng dậy, biến mất trong biển tuyết rộng lớn.

Tốc độ rất nhanh, không phải người bình thường.

“Khu khụ khụ..”

Nhị thánh sứ Đồng Nhan ho khan vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của đám häc y nhân: “Mọi người, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chính là gi ết chết Cửu Hoàng tử!”

“Không, hiện tại nên gọi hẳn ta là Hoang Châu Vương!”

“Tuy rằng các người là sát thủ đồng bài do ta dạy dỗ, nhưng vẫn thừa sức đối với với đám thương binh ở Ổ Bảo và tên Vương gia phế vật trói gà không chặt kia!”

“Chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, giáo chủ sẽ ban thưởng cho các ngươi vô số vàng bạc châu báu, ban thưởng vô số mỹ nữ cho các ngươi hưởng dụng, cũng sẽ sắp xếp cho các ngươi đến núi Hải Ngoại Tiên hưởng phúc, tránh bị triều đình Đại Hạ đuổi giết!”


Nói đến đây.

Trong mắt Nhị thánh sứ Đồng Nhan xuất hiện hàm sức không thể hiểu được: “Nhưng mà, chỉ cần chúng ta ra tay đủ sạch sẽ, sẽ không ai có thể điều tra ra là chúng ta làm!”

“Các ngươi không cần phải ra biển ẩn núp!” “Ha ha ha...”

Đám häc y nhân nở nụ cười nham hiểm: “Các huynh đệ đã giết vô số người. Tuy răng không có thân thủ như sát thủ ngân bài hay sát thủ kim bài, nhưng giết một đám thương binh và một tên Vương gia vô dụng vẫn dễ như bóp ch ết một đàn kiến”

“Nhị thánh sứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ lấy được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụi”

“Đúng!”

Đám sát thủ nghe thấy phần thưởng, trong lòng trở nên hưng phấn: “Đối phương là kẻ yếu đuối bệnh tật, chúng ta cố ý giết người bị động, không chuẩn bị phòng bị, chắc chắn có thể thành công!”

Nhị thánh sứ Đồng Nhan cau mày, ưỡn lòng ngực phập. phồng, trầm giọng nói: “Câm miệng hết đi!”

“Có biết tại sao các ngươi vẫn không thể trở thành sát thủ ngân bài không?”

Đám sát thủ lập tức im lặng, sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coil

Nhị thánh sứ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: “Là bởi vì trong lòng các ngươi quá nóng nảy, hoàn thành nhiệm vụ sát thủ đơn giản không thành vấn đề, nhưng khi gặp phải ám sát yêu cầu trình độ cao, khả năng thất bại của các ngươi rất lớn!"

“Cho nên, các ngươi không thể nhận được nhiệm vụ ám sát ngân bài!”

“Lần này ám sát Hoang Thân Vương phế vật vốn là nhiệm vụ ngân bài, cần những sát thủ ngân bài trở lên mới có thể hoàn thành.”

“Nhưng mà, bởi vì Đại thánh sứ thay đổi kế hoạch ám sát, những sát thủ ngân bài và sát thủ kim bài không đến kịp, mới triệu tập các ngươi ở gần đó đến, chiếm được phần lợi ích này!"

“Thật ra các ngươi nói không sai, từ nhỏ Hoang Thân Vương này đã bị nhốt trong cung học tập, tay trói gà không chặt, lại vây quanh bởi một đám binh lính bị thương tàn phế, muốn giết hắn ta rất dễ dàng!”

“Nhưng các ngươi đừng quên... trong đội ngũ của tên Hoang Thân Vương này còn có hộ vệ của phủ Tư Mã, thân thủ mỗi người đều không tệ, cho nên, không thể khinh địch!”

Vẻ mặt đám sát thủ trở nên nghiêm túc: “Tuân lệnh!”

Sắc mặt của Nhị thánh sứ Đồng Nhan dịu đi rất nhiều: “Nhưng mà, ta tin tưởng vào thực lực của các ngươi. Cho dù hộ vệ của phủ Tư Mã ra tay, bọn họ cũng không phải đối thủ của chúng tai”

“Đương nhiên!”


Vẻ mặt đám sát thủ lại trở nên phấn chấn.

Nhị thánh sứ Đồng Nhan lắc đầu, không giáo huấn nữa: “Một lát nữa, các ngươi xông vào Đào Hoa Ổ Bảo giết Hoang

Thân Vương, ta sẽ ngăn cản hộ vệ của phủ Tư Mã”

“Nếu bọn họ không ra tay, ta sẽ tạm tha mạng cho bọn họ!”

“Nếu bọn họ dám phá hỏng nhiệm vụ của chúng ta... Cho. dù Tư Mã Lan là người được Đông Cung chỉ định mang về, cũng sẽ gi ết chết không thai”

“Hành động lần này phải được thực hiện nhanh chóng.”

“Giờ tý đêm nay ra tay!”

“Vâng!”

Đám sát thủ vui vẻ nhận lệnh.

Giờ tý, được dùng để chỉ một khoảng thời gian trong mười hai giờ trong ngày ở Đại Hạ, nếu đổi sang giờ Trung Quốc thì sẽ từ 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng hôm sau.

Lúc này là thời gian bình thường để con người đi ngủ, con người rất mệt mỏi.

Nhị thánh sứ Đồng Nhan tuy có bộ ng ực lớn nhưng đầu óc. cũng rất linh hoạt.

Phía bên kia.

Điện tiền tư thị vệ phụng lệnh hoàng đế giao ấn, vương bào, nghỉ giá cho Hạ Thiên cũng đang đuổi đến, chỉ còn cách Đào Hoa Ổ Bảo mười dặm.

Người dẫn đầu là Điện tiền tư Phó Đô chỉ huy sứ Hoa Vô Gian, đồng thời cũng là phó thống lĩnh của Điện tiền tư. Là một nam tử trung niên có ngoại hình thô kệch, nhưng trong lòng lắm suy nghĩ.

Điện tiền tư được thành lập để bảo vệ hoàng đế Đại Hạ, là cấm quân trong cấm quân, chỉ hành động theo mệnh lệnh của Hoàng đế.

Hoa Vô Gian cũng có thể coi là tâm phúc của hoàng đết

Bỗng nhiên.


Hoa Vô Gian xua tay: “Dừng lại!”

Trong lúc nhất thời.

Toàn bộ đoàn quân danh dự dừng lại!

“Lại xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói sắc bén của một thái giám đang thúc ngựa về. phía trước vang lên, trên khuôn mặt trằng bệch lộ ra vẻ tức giận: “Hoa Phó thống lĩnh, dựa theo tin tức, tối nay Hoang Thân Vương sẽ cắm trại ở Đào Hoa Ổ Bảo, chúng ta nhanh đuổi theo, đưa những thứ do Thánh Thượng ban thưởng đến, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chúng ta không cần phải khổ sở trong băng tuyết này nữa, có thể về nhà ngủ sớm!”

“Ngươi lại dừng lại làm gì?” “Ha ha ha...”

Hoa Vô Gian cười một cách bí hiểm: “Cao công công, ta đói bụng, muốn ở đây nấu cơm, sau khi ăn xong lại chạy đến Đào Hoa Ổ Bảo hoàn thành nhiệm vụ được không?”

“Không được!”

Cuối cùng Cao công công cũng không kiềm chế cơn giận trong lòng được nữa: “Hoa phó thống lĩnh, từ lúc xuất phát đến giờ ngươi cứ dây dưa mãi, không phải muốn đại tiện thì là đói bụng muốn ăn cơm!”

“Rời Đế Đô mới vài dặm đường ngắn ngủi, ngươi đã ăn ba lần rồi... ba lần!”

“Cho dù là con ngỗng ngu ngốc ăn xong rồi ¡ cũng không bằng dạ dày này của ngươi!”

Sắc mặt Hoa Vô Gian tối sầm: “Cao công công, mong ngươi có thể tôn trọng thống lĩnh một chút?”

Cao công công đành phải kìm nén cơn tức giận, thấp giọng hỏi: “Hoa phó thống lĩnh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Hoa Vô Gian nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đào Hoa Ổ Bảo: “Có người không muốn nhìn thấy Hoang Thân Vương nhận được những thứ này, cho nên bảo ta đi chậm một chút!”

“Đêm nay rất có thể Hoang Thân Vương sẽ bị sơn phỉ gi ết chết ở Đào Hoa Ổ Bảo!”

“Nghi giá do thánh tượng ban tặng cũng sẽ bị bọn sơn phỉ cướp đi, biến mất không dấu vết!”

“Cao công công, những thứ trong nghỉ giá đều là đồ tốt, chia ngươi năm phần, thế nào?”

Cao công công kinh hãi, liếc nhìn đám Điện tiền thị vệ đã rút kiếm trong tay ở phía sau, đổ mồ hôi lạnh nói: “Không, ta

chỉ lấy ba phần, hai phần chia cho các huynh đệ Điện tiền tư.”

Lúc này Hoa Vô Gian mới xua tay nói: “Coi như ngươi thức thời!"

“Nếu không, ngươi sẽ chết cùng một chỗ với tên Thân vương phế vật kia trong đêm nay... bị sơn phỉ gi ết chết!”


Cao công công rụt cổ lại: “Từ nay trở đi ta sẽ nghe lời ngươi."

Lúc này Hoa Vô Gian mới hài lòng nói: “Cao công công, chúng ta cắm trại ở đây, sáng sớm ngày mai đi nhặt xác

Hoang Thân Vương là được!”

“Ngươi thật sự chắc chắn... Hoang Thân Vương sẽ chết sao?”

“Hắn chắc chắn phải chết!”

Cao công công nhìn chằm chằm Hoa Vô Gian: “Rốt cuộc. ngươi là người của ai?”

“Ha ha ha...” Hoa Vô Gian cười lạnh: “Nếu đoán đúng, ngươi sẽ chết!” “Ngươi có muốn đoán hay không?”

Cao công công che kín miệng lại!

Giờ tý.

Không có tuyết.

Gió thổi qua rừng cây nhưng không còn tiếng xào xạc như trước.

Ánh trăng đã lâu không xuất hiện, thỉnh thoảng thoát khỏi đám mây đen, treo lơ lửng trên bầu trời quan sát nhân gian.

Cho nên, vùng tuyết phủ bên cạnh Ổ Đào Hoa lúc sáng lúc tối.

Trong ánh sáng lập lòe, Nhị thánh sứ Đồng Nhan dẫn theo sát thủ häc y lao nhanh trong tuyết.

Bởi vì sợ tạo ra tiếng động mà toàn bộ ngựa của bọn họ đều bị buộc ở trong rừng thông.

Lúc này. Đào Hoa Ổ Bảo chìm trong yên tĩnh.

Trên tường thành Ô Bảo thậm chí còn không có một người lính tuần tra nào!

Dường như tất cả mọi người đều đã ngủ say! Cách Đào Hoa Ổ Bảo năm trăm mét.

Nhị thánh sứ Đồng Nhan vung bàn tay thon dài như ngọc lên: “Lên!”

“Âm thầm tiếp cận, leo lên tường thành, mở cửa thành, dẫn đội vào Ổ Bảo!”

“Vâng!”

Hai bóng đen lao về phía tường thành Ổ Bảo...