Mèo đen đã quá quen với cách đối xử chiều chuộng tận trời của Ansbach, trong chốc lát phải nhớ lại bộ mặt hung tàn của anh năm xưa khiến nó lúc về cứ ủ rũ, rúc miết trong lòng anh chả buồn động đậy.
Ansbach vừa chột dạ vừa lo lắng, vòng tay ôm mèo vô thức siết lại.
Mèo đen há miệng cắn cho anh một cái.
Ngón tay Ansbach khẽ nhúc nhích nhưng lại thôi, nhẹ giọng bảo: “Cắn từ từ, coi chừng đau răng.”
Mèo đen: “…” Tự dưng không nỡ cắn nữa.
Thấy nó không cắn nữa, Ansbach lôi mông nó đặt lên vai, hơi nghiêng đầu để lộ cổ và nói: “Hay là cắn ở đây đi?”
Mèo đen im lặng nhìn anh.
Ansbach nói: “Giải khát ấy mà.”
“…” Mèo đen dè dặt liếm mấy cái.
Mắt Ansbach hơi đỏ lên.
Mèo đen giật thót. Đừng nói hồi nãy là lạt mềm buộc chặt, cố ý thử nó nha? Nhưng nó cũng đâu có cắn câu, sao lại không vui thế kia.
Ansbach nghiêng đầu nhìn nó.
Mèo đen chớp mắt, lộ ra ánh nhìn hết sức đáng yêu và vô tội, sau đó kêu lên một tiếng đầy vẻ nịnh nọt.
Ansbach nâng mặt nó lên hạ xuống một nụ hôn chan chứa tình cảm.
Mèo đen: “…” Hú hồn, cứ tưởng bên kia cắn cổ còn bên này cắn mặt chứ.
“Tiếp đến tụi mình đi đâu đây?” Ansbach cố gắng khống chế cảm xúc mang mèo đen lên đường.
Mèo đen dùng đuôi quất nhẹ vào gáy anh ba lần.
Ansbach mỉm cười: “Em suy nghĩ cũng giống tôi.”
Núi Vụ Linh, vẫn là núi Vụ Linh.
Sau mấy ngày mưa rả rích, cả ngọn núi sáng sủa hẳn ra, phong cảnh không còn bị màn sương mù dày đặc bao phủ nữa. Ánh nắng chiếu lên đường núi khiến những bước chân dường như cũng ấm áp hẳn lên.
Ansbach không biết cảm giác ấm áp ấy đến từ đâu, từ dưới chân, hay bên cạnh, hay là trong lòng. Một lần nữa ôn lại chuyện cũ, những thước phim khiến anh lo bóng sợ gió luôn cũng thấy thấp thỏm chẳng biết từ lúc nào đã bị phá hỏng, hai người càng trở nên gần gũi với nhau hơn bao giờ hết.
Mèo đen cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Oán hận đã bị thời gian hơn một trăm năm mài mòn chẳng còn bao nhiêu, sự dịu dàng của Ansbach đã xóa nhòa vẻ mặt của anh mỗi khi phát cuồng, nếu khi xưa tình yêu của nó sinh ra từ bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào, thì hiện tại, tình yêu của nó lại là do kìm lòng không đậu, khó bề khống chế.
Người và mèo vui vẻ trở về bên ngoài nhà gỗ.
Ả thầy pháp đang ngẩn người bên song cửa sổ, nghe thấy có tiếng động liền quay đầu nhìn, sau đó…
Hai người một mèo đều ngẩn ra.
Ả thầy pháp nghĩ: Mèo tinh quả nhiên dẫn đồng bọn tới rồi! Lẽ nào muốn báo thù?
Ansbach và mèo đen lại nghĩ: Không ngờ trong tay ả vẫn còn một cây cộc gỗ!
Ả thầy pháp có ngốc đến đâu cũng vẫn nhận ra có hai ánh mắt cháy bỏng đang dán vào cọc gỗ, ả theo bản năng toan giấu nó đi nhưng nào ngờ Ansbach đã xông tới chụp lấy cộc gỗ.
“Không!!!” Thầy pháp gào lên thảm thiết. Ả đã phải sống ở nơi hoang vu như núi Vụ Linh mà còn ba ngày bị hai bận cướp, kẻ cướp lại chẳng phải con người!
Ansbach vô cảm nhấc chân lên đá.
Thầy pháp giận dữ túm lấy đuôi mèo.
Đây chẳng khác nào chạm tới giới hạn của Ansbach. Anh càng giận hơn ả, hung hãn nhe răng ra, cả gian nhà gỗ phút chốc sụp đổ tan nát!
…
Ả thầy pháp bị xà ngang rơi xuống đè bẹp dí dưới đất, chỉ chừa mỗi cái đầu.
Mèo đen chễm chệ ngồi trên vai Ansbach, trong tay anh là cộc gỗ, anh ung dung bước đến trước mặt thầy pháp và nhìn xuống ả bằng ánh mắt khinh bỉ. Yếu ớt như vậy mà dám thông đồng với Gordon hãm hại anh ư, đúng là tự tìm đường chết.
Thầy pháp nhìn mũi giày của anh, bất chợt phun ra hai ngụm máu tươi, không biết vì tức hay vì bị đè.
Ansbach hỏi: “Cộc gỗ lấy ở nơi nào?”
Thầy pháp nhìn anh đầy vẻ vô tội.
Ansbach nhướng mày.
Thầy pháp trả lời bằng tiếng Trung: “Có thể lôi cây xà ra hộ ta được không.” Ả còn giơ tay ra hiệu cho dễ hiểu.
Ansbach cúi xuống nâng xà lên từ từ.
Thầy pháp đang định bò ra thì chợt thấy lưng bị đè thêm lần nữa, xà ngang lại nặng nề giáng xuống, lần này Ansbach còn giẫm lên xà đạp thêm vài cú. Ả đau muốn xỉu.
Ansbach ngồi xổm xuống.
Thầy pháp cẩn thận đánh giá anh. Lại là một tên quái thai.
Ansbach và mèo đen tìm một căn nhà hoang trên núi Vụ Linh để nghiên cứu cộc gỗ. Theo bút ký của John White, cộc gỗ đáng lẽ phải được chôn ở những vị trí đặc biệt trên đất liền, gần như đinh gỗ đóng xuống để tránh cho các mảng châu lục bị tách khỏi nhau. Nhưng với tình hình đất liền bị chia năm xẻ bảy như hiện tại thì rõ ràng không phải chỉ có một cộc gỗ bị nhổ lên.
Vấn đề bây giờ là làm sau khi nhổ lên, làm sao để sử dụng cộc gỗ?
Ansbach nghĩ đủ mọi cách, còn dùng cả máu để thử nhưng cũng vô dụng. Trước đó trông dáng vẻ ngây ngô của thầy pháp khi nhìn cộc gỗ thì có lẽ ả cũng không biết cách sử dụng. Người duy nhất có khả năng biết chỉ còn mỗi Gordon.
Thời hạn ba tháng chỉ còn lạ chưa đầy một tháng, Ansbach cuối cùng cũng bắt đầu sốt ruột.
“Tìm Gordon.”
Mèo đen cảm thấy hy vọng quá đỗi mong manh. Trong ký ức của nó và Ansbach, từ sau lần Gordon lấy danh nghĩa giao dịch để trao phong ấn cho Ansbach, hắn ta gần như bốc hơi khỏi thế gian, mãi đến sau này mới xuất hiện trong căn nhà nhỏ ở Địa Trung Hải. Rất có thể hiện giờ hắn đang trốn ở nơi nào nó bí mật nghiên cứu, không dễ dàng để kẻ khác phát hiện.
Khi hai người rơi vào cảnh khốn khó, vận mệnh lại mang đến một tia hy mọng.
Ả thầy pháp đi qua đi lại trước cửa nhà hoang ba lần, cuối cùng cũng đánh bạo tiến vào.
Mèo đen ngạc nhiên nhìn ả. Không ngờ khả năng hồi phục của ả mạnh vậy, người bình thường bị thương gân cốt phải mấy tháng mới lành, mà còn sẽ khôn ra tránh đi nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không dâng mặt cho kẻ khác đánh tiếp, nào ngờ gan ả lại lớn đến thế.
Thật ra nào phải. Từ giây phút rời khỏi nhà, ả đã chuẩn bị sẵn tinh thần, sợ thì sợ thật nhưng không nỡ bỏ cộc gỗ nên đành cố lấy can đảm. Để thể hiện thành ý, trước hết ả lấy ra một giỏ điểm tâm, khách sáo nói: “Của ít lòng nhiều.”
Mèo đen liếc qua rồi hất bay. Hình ảnh ả chế thuốc đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho nó, mấy thứ thức ăn của ả đụng vào nó còn chả muốn nữa là.
Lần này ả thầy pháp dám chắc nó là yêu tinh, mèo thật làm gì đáng ghét như thế!
Ánh mắt ả vừa lóe lên ác ý thì Ansbach cũng nảy sinh sát ý, thế rồi ả lập tức xìu xuống. Ả cố nhịn xuống và lấy một xấp giấy ra.
Ansbach nhận lấy.
Trên tờ thứ nhất là một mặt cười toe toét.
Ansbach thẳng tay vo lại rồi ném đi.
Thầy pháp: “…”
Trên tờ thứ hai vẽ hình mặt trời, bên dưới là nơi đào hố.
Ansbach lật sang tờ thứ ba, trong cái hố xuất hiện một cộc gỗ.
Bắt đầu thú vị đây.
Ansbach giở đến tờ thứ tư, là cảnh ả thầy pháp mang cộc gỗ về nhà.
Trên tờ cuối cùng, ả vẽ hình hai người một mèo đứng cạnh miệng hố.
Ansbach nhướng mày: “Cô muốn dẫn bọn ta đến nơi phát hiện cộc gỗ?”
Không cần biết anh đang nói gì, ả vẫn cứ gật đầu.
Ansbach lại chẳng cần biết thái độ của ả là gì, anh hỏi tiếp: “Cô muốn gì?”
Cứ ông nói gà bà nói vịt mãi cũng chán, cuối cùng họ quay về kinh thành, tìm được một giáo sĩ truyền đạo đến từ châu Âu. Có người phiên dịch, rốt cuộc hai bên cũng hiểu được ý nhau.
Yêu cầu của thầy pháp rất đơn giản, ả muốn biết rốt cuộc cộc gỗ là thứ gì, có giá trị thế nào.
Thấy Ansbach cười lạnh, thầy pháp chỉ tay lên trời thề thốt: “Tôi tuyệt đối không nhòm ngó món đồ của các vị.” Hừ, cộc gỗ ban đầu vốn của bà nhé! “Nếu vi phạm lời thề, tôi tình nguyện chịu hình phạt sét đánh!”
Giáo sĩ phiên dịch: “Thần chứng kiến tất thảy mọi việc trên thế gian, tuyệt đối không khoan hồng cho lũ cướp.”
“…”
Ansbach lạnh lùng trừng mắt thầy pháp.
Ả thầy pháp ngơ ngẩn.
Sau đó giáo sĩ lại truyền đạt thêm cả buổi mới khiến Ansbach bắt đầu tin thầy pháp không cố ý giễu cợt anh – Dù có cũng không nói ra miệng, vấn đề là ở phần phiên dịch của giáo sĩ.
Bất luận thế nào, vì để có thể quay về tương lai, Ansbach miễn cưỡng đồng ý với thỉnh cầu của ả bằng thái độ bố thí.
Thầy pháp dẫn họ đến Vạn Lý Trường Thành, giáo sĩ bất đắc dĩ cũng bị mang theo – Trước khi ngủ rõ ràng mình còn nằm trên giường mà, tự dưng vừa tỉnh là tới Trường Thành rồi?!
Về việc này Ansbach và thầy pháp lại có chung quan điểm. Cả hai đều bảo do gã nửa đêm mộng du đến Trường Thành.
Giáo sĩ: “…” Lúc mộng du gã còn biết bay sao?
Nhưng dù thế nào thì giáo sĩ cũng chỉ biết chấp nhận số phận, cố gắng sắm trọn vai phiên dịch.
Suốt dọc đường đi, thầy pháp luôn mồm giới thiệu về Trường Thành, giọng điệu đầy niềm tự hào dân tộc.
Nét đẹp của Trường Thành không phải chỉ ở nét khí thế bàng bạc, mà còn bởi nó được xây quá hài hòa với phong cảnh tươi đẹp, đúng là minh chứng cho sự hợp tác hoàn hảo của con người và thiên nhiên.
Tuy không ừ hử gì nhưng trong lòng Ansbach cũng thầm thán phục vẻ đẹp của nó, tiếc rằng hiện tại có quá nhiều kỳ đà đứng đây, khó tránh cụt hứng hẳn đi, sau này nhất định phải cùng Oregon đến thăm lần nữa.
Anh cảm thán: “Đúng là nên phát triển đời sau ở Trung Quốc.”
Giáo sĩ tưởng anh đang muốn thu hút nhiều con chiên hơn nên phụ họa rất tích cực: “Chúng ta phải để ánh hào quang của Thần chiếu rọi đến khắp các ngõ ngách trên thế gian.”
Ansbach: “…” Giáo hội quả nhiên thích làm trái ý người khác.
Mục đích của thầy pháp là vùng Trường Thành ở Xương Bình.
Vừa vào đến Xương Bình, cộc gỗ bắt đầu không chịu nằm yêu, lúc ban đầu thì run lên không ngừng, sau đó bắt đầu đổi màu, càng lúc càng trắng, khi còn cách điểm đến chừng mấy chục mét, nó đột nhiên sáng bừng lên và hóa thành một luồng sáng bay mất.
Ansbach và thầy pháp vội vàng đuổi theo.
Trông hai người mới chớp mắt đã chẳng còn tăm hơi, giáo sĩ bị bỏ lại chỉ còn biết: “…”
Quả nhiên mộng du chỉ là một lời nói dối.
Cộc gỗ bay đến bên trên của một cái hố trông như giếng nước, không ngừng xoay vòng vòng, hào quang tỏa ra càng lúc càng sáng gần như khiến người ta không mở nổi mắt.
Ansbach đến gần cộc gỗ, đang định vươn tay bắt lấy thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Cuối cùng các người đã đến.”
Ansbach lùi lại hai bước đầy vẻ cảnh giác.
Cộc gỗ dần dần hóa thành một bóng người, chính là hình dáng của thiên sứ anh từng nhìn thấy trên bờ biển Địa Trung Hải.