Sau khi kết hôn, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ đến chỗ của Uông Kế Luân. Cố Ngạo gần đây không quá bận, phần lớn thời gian đều dùng để ở bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ.
“Vương tử điện hạ, có muốn một ly cà phê không?” Cố Ngạo mở cửa phòng hỏi.
“Có.” Mẫn Thiều Kỳ cười đáp lời, Cố Ngạo có lúc sẽ đùa cậu, sẽ gọi cậu như vậy, lúc đầu cậu còn rất ngại, nhưng hiện tại lại vui vẻ tiếp nhận.
“Muốn anh pha.” Mẫn Thiều Kỳ bổ sung.
“Được.” Cố Ngạo gật đầu, lại đi xuống tầng.
Mẫn Thiều Kỳ tạm thời tắt máy tính, cậu đã xử lý hơn nửa số ảnh chụp đồ ngọt lúc trước chụp, cũng đến lúc nghỉ ngơi một lát.
Từ lúc chuẩn bị hôn lễ đên bây giờ, mỗi ngày của Mẫn Thiều Kỳ đều trôi qua rất phong phú, rất vui vẻ. Hôn lễ của hai người không làm lớn, chỉ mời người nhà mình và bạn bè có quan hệ tốt mà thôi. Đường Việt và Trác Sâm cũng tới tham dự, đây đối Mẫn Thiều Kỳ là sự bất ngờ vui vẻ. Nghe nói Cố Diễm và Trác Sâm còn có mối làm ăn với nhau, nhưng cụ thể là gì cậu không biết, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người ngoại trừ hưởng tuần trăng mật ra thì ở trên đảo của Cố gia một tuần. Cuộc sống vô cùng thoải mái, có lẽ vì hoàn toàn thả lỏng nên linh cảm sáng tạo đồ ngọt cũng tới liên tục, cho nên nhân khoảng thời gian đó, cậu cũng là thử không ít sản phẩm mới, cũng chụp rất nhiều ảnh, mặc dù trông thì siêu đẹp, nhưng vị bình thường, nhưng dùng treo trên tường ảnh trong cửa hàng cũng được.
Không lâu sau, Cố Ngạo bê theo hai ly cà phê quay về, còn có một đĩa bim bim rau củ hôm nay họ mua ở siêu thị. Mẫn Thiều Kỳ đã ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ lười biếng phơi nắng, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, ấm lại không nóng, thích hợp để phơi nắng.
Đặt cà phê xuống, Cố Ngạo ngồi xuống đối diện Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Vừa rồi Lucas bảo rằng bột em nặn buổi sáng đã lên men hòm hòm rồi, nhờ anh nhắc em.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Đợi uống cà phê xong thì em làm.” Cậu làm lên men bột để làm bánh, nhưng hôm nay ông ngoại có việc ra ngoài, chập tối mới về, vậy nên cậu không vội làm để kịp trà chiều của ông.
“Anh giúp em.” Cố Ngạo nói.
Mẫn Thiều Kỳ bê ly cà phê lên, chớp mắt nhìn anh, đáp: “Được.”
Trước kia Cố Ngạo từng cùng cậu nặn bánh chẻo và hoành thánh, nhưng đúng như dự đoán Cố Ngạo gói cực xấu, còn lòi cả nhân. Nhưng đây là thành quả lao động của hai người, vừa làm vừa nói chuyện, thi thoảng thân mật một tí, cũng là một kiểu tình thú, vậy nên dù cho trông không đẹp cũng không sao cả.
Cố Ngạo chọn một miếng khoai tím đút cho Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Đánh nhiều kem chút, buổi tối chúng mình dùng.”
Mẫn Thiều Kỳ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ý của anh, cầm một miếng đậu bắp khô nhét vào miệng Cố Ngạo, nói: “Ai cần chứ!”
“Anh với em.” Cố Ngạo cắn đậu bắt khô tiếp tục mặt dày.
Mẫn Thiều Kỳ đỏ mặt căn bản không muốn để ý tới anh, Cố Ngạo cười ha ha, rồi sáp lại dỗ Mẫn Thiều Kỳ.
Uống cà phê xong, hai người xuống tầng làm bánh.
Trong phòng bếp nhỏ có hai người có, đứng kề vai, cùng nhau nặn bột, cùng nhau tạo hình, cùng nhau đặt khối bột đã được tạo hình lên mâm rồi cho vào lò nướng.
Sau đó, lúc Mẫn Thiều Kỳ cắt trái cây, Cố Ngạo đứng ở bên cạnh, dùng dĩa xiên phần thừa không được dùng đến, mỗi người một miếng chia nhau ăn. Đến khi bánh mỳ ra lò, lúc Mẫn Thiều Kỳ bắt đầu đánh kem, Cố Ngạo đang ôm cậu từ phía sau, cũng không nói nhiều, khiến cậu cứ nhớ về chuyện Cố Ngạo bảo đánh nhiều kem…
Lúc Uông Kế Luân về, liền thấy Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ đang ngọt ngào trong phòng bếp nhỏ phết kem cho bánh mỳ. Uông Kế Luân không quấy rầy họ, trước tiên về phòng thay quần áo.
Cố Ngạo vẫn tự mình biết mình, không làm nhiều bánh, nhưng rất sáng tạo mà nặn ra một chiếc bánh hình vương miện, chỉ có điều sau khi nướng ra, thật sự bị biến dạng.
Nhưng Cố Ngạo không từ bỏ, dùng chiếc vương miệng nướng ra trông rất thất bại kia phết kem lên, xếp hoa quả, rắc đường. Thành phẩm cuối cùng tuy không đẹp, nhưng có thể nhìn ra đó là một chiếc vương miện.
Cố Ngạo cười mang đồ mình vừa làm xong đến trước mặt Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Vương tử điện hạ đáng yêu của anh, tặng cho em.”
Mẫn Thiều Kỳ cười nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Cố Ngạo cười sáp lại nói: “Nếu vương tử nhỏ của anh đã không chịu đánh nhiều kem, tối nay mình dùng phần trên này cũng được.”
Mẫn Thiều Kỳ rất muốn vỗ cái bánh hình vương miệng trên tay này vào mặt Cố Ngạo – mặc dù cậu rất yêu Cố Ngạo, có lúc Cố Ngạo bắt đầu trò lưu manh, cậu cũng không chịu nổi.
Chiếc bánh vương miệng của Cố Ngạo tuy rằng thất bại, nhưng sau khi trở về thành phố N Mẫn Thiều Kỳ làm ra một chiếc bánh kem hình vương miệng. Không lớn lắm, một cái chỉ bằng nắm đấm, nhưng mỗi ngày chỉ có số lượng nhất định, tốc độ tiêu thụ rất rốt, chưa cần một buổi sáng đã bán hết.
Sau khi về, Cố Ngạo lại tăng thêm cho Mẫn Thiều Kỳ một hoạt động —— rèn luyện sức khỏe.
Anh cũng không yêu cầu Mẫn Thiều Kỳ luyện ra cơ bắp hoặc vóc dáng đẹp hơn, chỉ cần Mẫn Thiều Kỳ có thời gian thì đi chạy bộ, luyện tập dụng cụ, nâng cao tố chất thân thể là được rồi. Trước đây Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài cơ bản không phải là đi bộ thì là ngồi tàu điện ngầm hoặc xe bus, thi thoảng cũng sẽ bắt xe, nhưng tốt xấu gì cùng đi bộ vài bước. Nhưng giờ Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài không phải tự lái xe cũng là ngồi xe Cố Ngạo, rõ ràng rất ít đi bộ. Chất lượng của sống được nâng cao là một chuyện, tố chất thân thể không thể qua loa được, vậy nên để Mẫn Thiều Kỳ vẫn động thích hợp là điều cần thiết.
Mẫn Thiều Kỳ không phản đối, chỉ cần rảnh thì sẽ lái xe đến phòng gym. Phòng gym này khá cao cấp, cũng không tạp nham, phòng lớn người ít, hoàn cảnh ổn, dụng cụ mới, có thể nói rằng chẳng có gì để soi mói cả. Cố Ngạo nhìn một vòng cảm thấy hài lòng, liền làm thẻ cho mình và Mẫn Thiều Kỳ. Tuy chi phí cao, nhưng rất riêng tư, đây là điều quan trọng với Cố Ngạo.
Phòng tập này là do Ngu Tiêu đề cử, sau khi Cố Ngạo xem xong, Ngu Dịch, Giang Hằng, Hoắc Tinh, và Mạnh Chương đều làm thể hội viên, nhưng vì thời gian của mấy người không giống nhau, vậy nên số lần số lần gặp được ở đây ít lại càng ít.
Hôm nay, Mẫn Thiều Kỳ tan làm sớm, sau lái chiếc Audi Q7 của mình tới phòng gym. Chiếc xe này quà cưới ông ngoại Cố Ngạo tặng cậu, sau khi cậu về nước vẫn luôn lái nó, cũng rất thích. Trước phòng gym có rất nhiều xe xịn, vậy nên xe cậu ở đây cũng không quá chói mắt.
Sau khi vào cửa, Mẫn Thiều Kỳ quẹt thẻ đi vào trong tiếng chào hỏi của nhân viên, sau đó tới phòng thay đồ thay quần áo.
Tủ thay quần áo ở đây của mỗi hội viên là cố định, tự mình chọn vị trí, toàn bộ là khóa mật mã, mật mã do hội viên tự đặt, an toàn tiện lợi.
Phòng thay đồ có gian thay quần áo riêng, Mẫn Thiều Kỳ đi vào thay quần áo vận động xong, sau đó trở lại trước tủ thay đồ sắp xếp đồ đặc. Khăn mặt treo trên chổ, cột chặt dây giày thể thao. Ở đây cung cấp nước, vậy nên không cần tự mang. Đến khi chuẩn bị xong, Mẫn Thiều Kỳ vừa định đóng tủ thay đồ, đột nhiên bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Mẫn Thiều Kỳ hoảng sợ, nhưng bên tai vang lên tiếng Cố Ngạo khiến cậu bình tĩnh lại. Nhưng hơi bất mãn mà đập Cố Ngạo một nhát, nói: “Sợ chết em, không phải hôm nay anh không đến sao?”
Buổi tối Cố Ngạo có hẹn, Mẫn Thiều Kỳ không cần về nấu cơm cho anh, nên mới tới tập luyện một lúc.
“Bị hủy đôt xuất.” Cố Ngạo nói rồi buông Mẫn Thiều Kỳ ra, kéo ay cậu, sau đó đóng tủ thay đồ lại, nói: “Đi, chúng mình cùng nhau chạy bộ.”
“Anh tới lúc mấy giờ?” Mẫn Thiều Kỳ vừa cùng anh đi ra, vừa hỏi.
“Trước em một tiếng.” Nói rồi Cố Ngạo cầm tay Mẫn Thiều Kỳ luồn vào trong áo mình, để cậu cảm thụ cơ bụng đang nhô lên của mình, cười nói: “Thế nào? Hài lòng không?” Thông thường vừa luyện tập xong, cơ bắp sẽ vô cùng căng chắc.
Mẫn Thiều Kỳ vội rút tay ra. “Ban ngày ban mặt người ta nhìn cho.” Nơi đây tốt xấu gì cũng là chỗ công cộng.
Cố Ngạo không để ý lắm nói: “Thế thì sao? Chúng mình đăng ký kết hôn rồi mà.”
Mẫn Thiều Kỳ nghĩ cũng phải, liền chủ động nắm tay Cố Ngạo, nói: “Đi thôi.”
Cố Ngạo đi theo Mẫn Thiều Kỳ, cười hỏi: “Em vẫn chưa trả lời anh mà. Hài lòng không?
Mặt Mẫn Thiều Kỳ nóng lên, “Cũng… cũng được.”
“Chỉ cũng được thôi à?
“Rất được…”
“Thế có thưởng không?”
“Không có!”
“Kỳ Kỳ, em không thể keo kiệt thế được.”
“Bởi vì anh toàn được voi đòi tiên.”. Truyện Quan Trường
“…”
Chạy một tiếng, lại tập dụng cụ, Mẫn Thiều Kỳ mệt không muốn động đậy.
Phòng tắm ở đây là phòng đơn, đóng cửa lại, không ai nhìn thấy ai.
Cố Ngạo cùng Mẫn Thiều Kỳ vào một phòng tắm tắm gội, sau khi tắm xong, Cố Ngạo lại cẩn thận giúp Mẫn Thiều Kỳ lau khô, mặc quần áo. Tủ thay đồ của hai người ngay sát nhau, cũng tiện.
Từ lúc bắt đầu rèn luyện thân thể sẽ rất mệt, đúng như dự đoán, đợi đến khi Mẫn Thiều Kỳ quen được được một tuần sẽ tốt hơn nhiều. Cố Ngạo cũng không ép Mẫn Thiều Kỳ mai lại đến, dù sao Mẫn Thiều Kỳ cũng không cần giảm cân, trái lại phải tăng thể trọng.
Nhưng anh cảm thấy phòng tắm ở đây rất ổn, khá rộng, hai người đứng cũng vừa. Nước ấm có thể tự chỉnh, ôm Mẫn Thiều Kỳ cùng tắm, cảm giác vô cùng tuyệt.
Hôm nay Cố Ngạo bắt xe tới, vậy nên lúc về hai người có thể lái xe Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ mệt không muốn động đậy, lái xe đương nhiên thành Cố Ngạo. Lúc sắp đến nhà, Cố Ngạo đặt đồ ăn bên ngoài cho Mẫn Thiều Kỳ, như vậy buổi tối Mẫn Thiều Kỳ không cần nấu cơm.
Đỗ xe vào gara, sau khi Cố Ngạo xuống xe đi tới bên ghế phụ, cõng Mẫn Thiều Kỳ đang không muốn cử dodognj, sau đó khóa kỹ xe rồi đi lên tầng.
Mẫn Thiều Kỳ nói về phải xoa bóp thật kỹ, phải đi ngủ sớm các thứ các thứ. Cố Ngạo đáp từng câu từng câu một, nghĩ thầm, về sau đến lúc thể lực Mẫn Thiều Kỳ tăng lên, hai người trên giường chắc chắn sẽ càng sướng, nghĩ thôi đã thấy thích, vậy nên anh phải đốc thúc Mẫn Thiều Kỳ một chút.