Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 22: 22 Đường Trạch 1


Mục Như Hàn Giang đứng trên đỉnh núi băng, nhìn gia viên mới của mình.Ở đây chẳng có gì hết, ngoại trừ màu trắng vô biên.

Núi băng nối tiếp như sống lưng rồng bạc, ánh mặt trời lấp lánh trên mặt tuyết, lóa tới mức gần như cậu không mở nổi mắt.Mấy tháng trước, cậu còn đứng ở vị trí cao trong Thiên Khải thành rộng lớn, nhìn xuống đường phố và dòng người như trăm sông giao hội, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mọi thứ trong quá khứ, đều chỉ là một giấc mơ.Chỉ trong một đêm, cậu từ con cưng nhà tướng yên vàng đai ngọc biến thành tù tội lưu đày, theo cả tộc đi bộ vượt qua nơi rừng thiêng nước độc xa xôi, đói khổ lạnh lẽo, y phục trên người từ một bộ áo gấm mới tinh biến thành đồ của ăn mày, Mục Như Hàn Giang trước đây chưa bao giờ biết, con người lại quý trọng một bộ y phục tới vậy — khi ngươi chỉ có nó có thể che thân.Vùng đất Thương Châu cực lạnh, từ Trung Châu ở Đông Lục đến Thương Châu ở Bắc Lục là quãng đường ba ngàn dặm.

Vượt eo biển Thiên Thác, bờ bắc eo biển đã bị đóng băng, họ phải bỏ thuyền đi bộ trên băng.

Hài của rất nhiều người sớm đã mòn rách, băng cứa vào chân bị thương, đông lại, lại bị cứa, trên đường lưu lại vết chân đỏ thẫm.

Đường muội tám tuổi của cậu làm rớt hài, chân trần bị dính chặt trên mặt băng, không rút ra được, bị quân áp giải cứng rắn lôi ra, da cả bàn chân dính lại trên băng, muội ấy kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, đến tối thì mất, trước khi mất còn hốt hoảng khóc lóc kêu: “Hài… Giúp con nhặt chiếc hài nhung nhỏ của con với…”Tới đất lưu vong Thương Châu, người cả tộc đã chết phân nửa, còn lại cũng hấp hối, nhưng vẫn phải ngày ngày đi khai phá đất lạnh cứng vạn năm, vì các đời hoàng đế Đoan triều muốn mở một con đường ở băng nguyên Thương Châu cực lạnh, sau đó dựng một tòa thành, làm biểu tượng cho sự thống trị của Đại Đoan triều đối với băng nguyên cách đế đô vạn dặm này.Tòa thành tượng trưng này hiện tại mới chỉ có nửa mặt tường thành đứng trong gió tuyết, đây là thành quả đại diện cho sinh mệnh người lưu vong và dân phu dâng ra trong hơn một trăm năm qua.

Bốn phía trên băng nguyên có thể thấy được thi cốt bị đông cứng dưới băng, có những người chết không nhắm mắt, sự tuyệt vọng trong mắt vĩnh viễn đọng lại nơi đó, làm ai vừa nhìn cũng như bị nhũ băng xuyên thấu toàn thân.Không dựng được tòa thành này, người lưu vong sẽ vĩnh viễn không được xá tội.Trên băng nguyên, còn có một số hình dáng khổng lồ khác bị đóng băng, nhìn từ xa chúng như những cột băng giữa gió tuyết, đội trời đạp đất.

Nhưng chúng cũng từng sống.


Mục Như Hàn Giang biết, đó là chủng tộc đáng sợ nhất trên băng nguyên, chủ nhân thực sự của toàn Thương Châu này — Khoa Phụ tộc.Bọn họ tự xưng là đời sau của Khoa Phụ khổng lồ đuổi mặt trời trong truyền thuyết thượng cổ, nên mọi người cũng dùng tên của người khổng lồ thượng cổ để gọi họ, hoặc gọi là “Khoa dân”.

Bọn họ mới là nguyên nhân thực sự khiến thành trì ở đây không cách nào dựng được.Đoan đế quốc muốn chinh phục Khoa Phụ tộc, chân chính thống trị Thương Châu, việc xây dựng và phá hủy tòa thành trên băng này trở thành một loại chiến tranh.

Đại Đoan triều không ngừng tống người lưu vong và dân phu đến đây, dùng thi cốt của họ lấp đầy vào lòng hư vinh của đế quốc, chứng minh Nhân tộc đã tới được đây, đồng thời tuyệt đối không cho phép lùi bước.Vậy nên Thương Châu là một châu tuyệt vọng, một châu tận cùng.

Khoảnh khắc đạp chân lên mặt băng Thương Châu, toàn bộ hi vọng sẽ không còn.

Ngươi đã bị tuyên án tử hình....Người khổng lồ Đường Trạch vừa mở mắt, liền thấy ánh mặt trời chiếu vào vòm băng cực lớn.Hắn thích cảm giác chói mắt này, cung điện băng dưới ánh dương luôn luôn ấm áp đến thế, huy hoàng đến thế, mỗi một góc cạnh đều như hột xoàn lóe sáng rực rỡ.Hắn giãn gân cốt một chút, phát hiện vòm băng tựa hồ lại thấp xuống một ít, là do hơi nước ngưng tụ thành tầng băng mới trên mái vòm, hay mình lại cao lên nhỉ? Hắn tin vào điều sau hơn.Vùng đất băng thập phần an tĩnh, các tộc nhân lặng lẽ đi lại, thỉnh thoảng dùng giọng trầm thấp nói chuyện với nhau.

Trước khi hồ lớn đóng băng vào mùa thu, họ đã đi săn hươu móng guốc lớn và trâu ngựa di cư từ phương Bắc đầy đủ, có thể nướng thịt đông lạnh, uống rượu mạnh còn đốt người hơn lửa, an tâm thanh thản vượt qua mùa đông dài trong cung điện băng.Lịch sử của người khổng lồ vẫn từ tốn là vậy, từ khi tổ tiên trong truyền thuyết từ cực Bắc không có chút ánh sáng đuổi theo mặt trời tới vùng đất này, đã qua hai, ba ngàn năm, nhưng lối sống của Khoa Phụ tộc vẫn giống như thời thượng cổ, thong thả mà đơn thuần, cũng như ngôn ngữ và âm nhạc của họ, chỉ có ít ỏi mấy mươi âm tiết.

Bọn họ gõ vào đá băng, đánh vào trống da, phát ra tiếng ngâm xướng dài từ lồ ng ngực, cứ như vậy mà qua một ngày, một tháng, một năm.Khoa Phụ tộc là vương giả ở băng nguyên, không có bất kì loại dã thú nào có thể chống lại sức mạnh của những người khổng lồ, các bộ lạc phân tán khắp nơi trên lục địa trắng này, khoảng cách giữa các nơi là núi lớn sông băng, chỉ trong kì đi săn mới tụ tập, hợp tác với nhau.Đường Trạch cũng không biết trên băng nguyên mấy ngàn dặm ngang dọc này tổng cộng có bao nhiêu bộ lạc, có lẽ là một nghìn, có lẽ là năm nghìn.


Nhưng trong Khoa Phụ tộc lại có truyền thuyết về Khoa Phụ vương, đó là người to lớn nhất trong những người khổng lồ.

Không cần chiến tranh và huyết thống, người Khoa Phụ tộc đều không hẹn mà cùng tôn sùng phép tắc ấy, tin tưởng thần Bàn Cổ sẽ tuyển chọn giúp họ, để vương giả chân chính có khoảng cách gần nhất với bầu trời.

Nhưng Đường Trạch chưa từng gặp qua người đó.

Nghe nói Khoa Phụ vương ở trong núi tuyết hùng vĩ nhất phương Bắc, không dễ tới được cung điện của người.Gần trăm năm trở lại, từ phía Nam có một vài tin tức truyền đến làm người ta bất an, quấy rối cuộc sống thanh thản của những người khổng lồ.

Đó là về một tòa thành đúc từ băng, người xây thành lại không phải Khoa Phụ tộc.Nghe nói chủng tộc đó tự xưng là Nhân tộc chân chính, nhưng trong mắt người Khoa Phụ tộc, họ chỉ là một đám người nhỏ bé, cao chưa tới hông người khổng lồ bình thường, một con hươu móng guốc lớn đã đủ để dọa họ chạy tan tác.

Nhưng những người nhỏ bé này lại chế tạo thuyền lớn, từ lục địa phía Nam xuyên qua eo biển đầy băng trôi, tới được đây, bắt đầu đúc thành băng.Những người khổng lồ luôn không quan tâm thế giới bên ngoài băng nguyên trông như thế nào, nhưng mấy người thuộc Nhân tộc tựa hồ luôn hi vọng có thể xây thành của họ tới bất kì nơi nào họ đặt chân đến.

Khoa Phụ tộc bắt đầu nhớ về chiến tranh với Nhân tộc trong truyền thuyết từ ngàn năm trước, nhưng dù trải qua bao nhiêu cuộc chiến thảm liệt, băng nguyên vẫn là sở hữu của người khổng lồ.


Thi cốt Nhân tộc lưu lại bị vùi thật sâu dưới băng, đến nay còn có thể lộ ra khi tuyết lở ở dãy núi phía Đông.Lịch sử của người khổng lồ khá mơ hồ, họ luôn dễ dàng quên đi quá khứ lại lười biếng nghĩ cho tương lai.

Họ biến sử ký thành thơ ca, lại biến thơ ca thành ngâm xướng không có văn tự, truyền lại lâu đời, họ biến tất cả những cực khổ và huy hoàng trong quá khứ thành hò hét đơn giản.

Khi họ muốn kể về cố sự của một anh hùng cổ đại, họ sẽ đứng lên vỗ mạnh cổ họng cho thông suốt, sau đó hét lớn một tiếng: “Hây — da!” Mọi người sẽ nghe được tất cả từ tiếng trống và tiếng hò hét làm chấn động núi sông này, không cần kể lể hay chuẩn bị thừa thãi, sau đó mọi người đều đổ rượu mạnh vào bụng, khi rượu và máu hòa vào một chỗ, họ sẽ lâm vào điên cuồng, thấy được linh hồn của tổ tiên nhảy múa cùng họ trong ánh lửa.Bởi vậy người Khoa Phụ tộc luôn quên mất họ đã từng có bao nhiêu đời vương giả, từng trải qua bao nhiêu vương triều, vì mấy thứ đó không hề quan trọng.

Họ cho rằng linh hồn của anh hùng sẽ vĩnh viễn không rời đi, mà tập trung trong cơ thể dũng sĩ mới sinh, tổ tiên của họ biến thành hài tử của họ, lịch sử của họ cũng chính là tương lai của họ, như sông lớn trải qua thời gian dài đóng băng, nhưng hàng năm vẫn có thời khắc chồm lên giận dữ....Khoa Phụ tộc là một chủng tộc kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không thừa nhận rằng họ có kẻ địch.

Nhưng hàng năm ở băng thành phía nam, đều sẽ có bóng dáng đội thuyền xuất hiện, đưa càng nhiều Nhân tộc tới nơi lạnh vô cùng này.Có một số bộ lạc Khoa Phụ tới gần băng thành liền cảm thấy phẫn nộ, Nhân tộc được đưa tới trong mỗi thuyền còn nhiều hơn một thế hệ hài tử sinh ra trong các bộ của họ, liền phát động tập kích vào băng thành.

Sự thực chứng minh Nhân tộc không chịu nổi một kích, họ kinh hoảng trốn tránh, đào các động băng sâu mà chật chội làm chỗ tránh nạn.

Khoa Phụ tộc chẳng thèm đào mấy động băng này lên, dưới ánh nhìn chăm chăm mà kinh hoàng của Nhân tộc, họ đập bể băng thành vừa đúc được phân nửa kia, sau đó nghênh ngang bỏ đi.Nhưng Nhân tộc lại không biết khó mà rời đi như người khổng lồ nghĩ, tuy vì không chịu được cái rét và thiếu thốn đồ ăn, mỗi lần tới băng nguyên được vài tháng sẽ chết phân nửa số người, nhưng trên băng thành tàn tạ, vẫn có thể thấy bóng dáng người đang xây dựng.Những người khổng lồ không sao lí giải được hành vi của những người bé nhỏ này, vì sao họ phải tới đây? Vì sao đối mặt với đói rét và cái chết cũng không chịu rời đi? Nhưng những người khổng lồ không muốn nói chuyện với chủng tộc khác, họ chỉ lần lượt đi phá huỷ băng thành, biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Còn Nhân tộc cứ khi họ tới thì trốn vào động băng, khi họ rời đi lại bắt đầu yên lặng tu bổ phế tích băng thành.Vì vậy tòa thành băng này trở thành cảnh trí lạ lùng, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành mà cũng khó bị hủy hết, trở thành cuộc đấu sức mạnh và kiên trì giữa hai chủng tộc.


Bao nhiêu năm qua, số người thuộc Nhân tộc chết tại băng thành có lẽ đã lên đến mấy vạn, nhưng thuyền cứ nửa năm một lần vẫn không ngừng đưa người tới, lại chưa bao giờ đưa thi cốt quay về.Ở băng thành, muốn tìm được chỗ mai táng người chết cực kì khó, đất đông cứng không gì sánh được lại còn ở sâu dưới tầng băng.

Bởi vậy những người thủ hộ băng thành đúc người chết vào một khối băng thật lớn, biến họ thành một bộ phận của băng thành, khi bức tường băng chồng lên ngày càng cao, người Nhân tộc cũng trở nên ngày càng tuyệt vọng và cuồng bạo, mỗi lần Khoa Phụ tộc tới phá huỷ băng thành, đều sẽ có Nhân tộc cảm thấy sống không bằng chết, đứng trên tường băng liều mạng chống lại.

Biết rõ vô dụng nhưng cố chấp bắ n ra từng mũi tên, đến khi bị đập mạnh vào mặt băng, máu thịt và nắm xương tàn sẽ nhanh chóng đông lạnh thành một bộ phận của tường băng, vĩnh viễn lưu lại đó.Về sau, có vài bộ lạc Khoa Phụ đối mặt với cái chết của người tộc mình, cũng bắt đầu phẫn nộ, cho rằng nếu băng thành bị hủy, sẽ vĩnh viễn tiêu diệt Nhân tộc tại đó.Vì vậy chiến tranh trở nên ngày càng tàn khốc đẫm máu.

Đường Trạch khi còn niên thiếu đã từng tham dự một lần xuất kích như thế, đó là liên hợp của năm bộ tộc Khoa Phụ phía Nam, tổng cộng có sáu mươi người khổng lồ xuất chinh, mục đích của họ là gi3t chết toàn bộ Nhân tộc mình tìm được.Bên ngoài băng thành họ nhanh chóng đạt được thắng lợi, các dũng sĩ khổng lồ đi đầu điên cuồng san bằng tất cả, khi bọn Đường Trạch vào băng thành, chỉ thấy từng vết máu chói mắt trên mặt băng trắng toát.

Sau đó họ đào mở băng động, lôi các nữ tử và tiểu hài tử Nhân tộc trốn bên trong ra.

Đường Trạch kiểm tra toàn bộ động băng, thấy một nữ hài mới năm, sáu tuổi kinh hoàng trốn vào một hốc nhỏ, ánh mắt của nữ hài làm hắn không thể tưởng tượng được dáng vẻ bé khi chết đi.

Hắn thở dài một hơi, đứng dậy, dùng một khối băng nhẹ nhàng che động băng lại.“Sao họ lại mang cả nữ tử và tiểu hài tử tới đây?” Đường Trạch hỏi.“Không biết, nhưng chúng ta không thể để chúng sống, nếu ngươi lưu một Nhân tộc lại băng nguyên này, chúng sẽ đưa tới một nghìn người, một vạn người nữa.”Những người khổng lồ phá một lỗ trên sông băng, đẩy Nhân tộc xuống đó, nhìn họ biến mất dưới nước đá, Đường Trạch thập phần hối hận vì đã tham dự lần xuất chinh này.Trên đường trở về, Đường Trạch cứ nghĩ mãi, tiểu nữ hài kia đã không còn phụ mẫu, bé sẽ sống tiếp thế nào? Nhưng hắn lại nghĩ, có lẽ hắn không cần lo xa tới vậy, có lẽ tiểu nữ hài ấy căn bản không có sức đẩy được khối băng chắn miệng động ra, vừa đến tối, gió tuyết và khí lạnh sẽ làm khối băng đó và cả ngọn núi kết thành một thể kiên cố, không còn ai biết trong núi vẫn chôn giấu một linh hồn bất lực.Một ngày, ngoài khơi lại xuất hiện bóng dáng cánh buồm giương cao, lại một đám người bị tống đến vùng đất này.

Mà Đường Trạch lúc này đã hai mươi mốt tuổi..