Cửu Châu Đại Lục

Chương 38: Các đệ tử thể hiện tài năng

Cậu Thanh niên mang một cây vàng này tên là Tiến Minh còn có biệt danh Tia Chớp Vàng. Cậu ta là một trong những người Túy Tửu lưu ý sở hữu nhiều pháp thuật cấp cao, tu vi là trúc cơ trungkỳ, có tốcđộ cực nhanh, khi duy chuyển sẽ nhìn thấy một tia chớp màu vàng.

Tiến Minh đút tay vào túi ung dung nói:“ đánh đánh đấm đấm chi cho mệt, chỉ cần lấy đầu tên thủ lĩnh là xong thôi mà”

nói đến đây cậu biến mất, chỉ lâu lâu người ta thấy một tia chớp màu vàng lóe lên nhưng không biết là cái gì, cuộc chiến lại lộn xộn nên không ai để ý lắm. tuy nhiên càng gần Đại Trí những đệ tử bị chói mắt, lấy tay che mắt lại nói:“ chói quá”

xẹt...xẹt...xẹt

hàng loạt những đệ tử này gục xuống, họ văng khỏi kết giới. Đại Trí thấy tia chớp vàng càng đến gần mình thì nói:

“ Ê, Tiến Minh chói quá đấy”

Lúc này tia vàng xông thẳng đến Đại Trí, thì một tia sáng màu xanh dương xông thẳng đến tia vàng, hai tia chạm nhau gây ra một tiếng nổ đẩy một làn sóng xung kích ra hai bên.

hai ánh sáng vàng xanh đan xen phát sáng cực mạnh làm mọi người ở xa cũng phải quay mặt qua nhìn, kinh ngạc. nhóm đệ tử phe Liễu Hà thốt lên:

“ Hắn đỡ được đòn đánh của tia chớp vàng Tiến Minh kìa.”

“xung quanh hắn là ngọn lửa màu xanh dương, ồ ta biết hắn rồi hắn là quái vật bất tử Lưu Quang Dư, không ngờ hắn đã đột phá lên trúc cơ trung kỳ từ lúc nào.”

Quang Dư cười nói với Tiến Minh:“ đối thủ của ngươi là ta!”

Tiến Minh khoanh tay lại kiêu ngạo nói” ghê quá cơ, mới lên trung kỳ đã không xem ai ra gì rồi sao”

trên khán đài các chấp sự nhìn thấy cuộc chiến thì cười khổ nói:

“Từ lúc nào mà các đệ tử toàn trúc cơ, xem ra chấp sự chúng ta còn chưa chắc đánh lại tụi nhỏ, đúng là chúng ta đã già rồi”

“ngọn lửa màu xanh bảo vệ, xem ra Quang Dư đã luyện được huyền giai cao cấp hệ hỏa Lửa Phượng Hoàng, người luyện được thuật này thì một khi bị thương thì sẽ được ngọn lửa trị lành vết thương nhanh chóng, đây là một thuật rất khó luyện, không ngờ các đệ tử lại có người thiên tư tốt như vậy”

Lúc này bên dưới Quang Dư thi triển pháp thuật khiến toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi một con phượng hoàng lửa màu xanh, cậu tung một cú sút của phượng hoàng về Tiến Minh.

Tiến Minh dùng tay bao bọc bởi loại tiên khí màu vàng đỡ cú sút của quang dư, hai ánh sáng tan biến, Tiến Minh nói: “ Ôi đau lắm cơ”

Quang Dư hét với Tiến Minh:“ Ta rất ghét giọng điệu đó của ngươi, xem đây”

Quang Dư lại tung một sút cực mạnh nữa lên Tiến Minh, Tiến Minh trúng phải cú sút văng xa xa rớt xuống đất lủng một lỗ to. Tiến Minh từ cái lỗ tới một nhóm phe đồng minh gần đó, một tay vẫn đút túi, miệng ung dung nói:“ta biết ngươi không dễ dàng để ta lấy cái đầudễ dàng thế mà”

nói xong cậu hướng về một đội ở xa nói:“ đội linh thú chuẩn bị nghiền nát tên nào bay lượn trên không trung”

ở xa một nhóm giải phóng một lượng lớn linh thú từ túi thú vật mình ra, rất nhiều linh thú to nhỏ khác nhau thay nhau lao ra trong đó có hơn chục con to cao đến mười mấy mét, hình thù bọn chúng đủ kiểu quái dị khác nhau.

các con thú lao ra đánh những người đang dùng pháp bảo bay lượn phe Đại Trí rơi rụng khá lớn. Lúc này Phát Đạt hóa thân toàn thân một lớp như kim cương cậu cắt một tản băng lớn to bằng năm tòa nhà khiên lên. cậu ném mạnh về các con thú trên không trung. Các con thú phần lớn bị va phải tản băng rơi xuống một mảng lớn. Tản băng bay thẳng đến tên Vô Tình đang canh lá cờ.

Vô tình đứng dậy móng tay mọc dài ra, cậu phóng lên tản băng cào hai cái, sau đó tung một đấm mùi máu huyết nồng nặc.

xet...xẹt......Bùng.....

tảng băng vỡ tung thành nhiều mảnh nhỏ hơn rơi xuống như mưa. phía dưới các đệ tử hai phe và đánh nhau vừa né tránh mảnh của tản băng rơi xuống. tuy nhiên vẫn có số ít bị mảnh băng rơi trúng người và bị thương, có người bị loại luôn. tuy nhiên chỉ là số ít không ảnh hưởng đến đại cục. đã hai tiếng từ khi cuộc chiến diễn ra, hai bên đang giao tranh khốc liệt, những đệ tử ẩn tàng đều tung hết khả năng của mình nhằm đoạt được vị trí cao nhất.

lúc này một cục máu lớn do Vô Tình xuất ra phóng đến Đại Trí, Đại Trí tay cầm trường đao vận khí chưởng cục máu tan đi phần lớn, các máu huyết văng tung tóe khắp nơi nồng nặc mùi tanh ói. Lúc này cây trường đao của Đại Trí bị dính máu một cục to. cậu to liền thổi một cái, từ miệng cậu phóng ra một luồn kình phong thổi bay sạch sẽ máu huyết dính trên thanh trường đao.

Đại Trí cười hướng Vô Tình nói: “thằng nhãi ranh kia, thay vì phun máu lung tung sao không đi mà hiến máu nhân đạo đi.”

Vô tình không tức giận mà cười đáp:“ không phải ngươi muốn ta truyền máu cho ngươi chứ Đại Trí?!”

Đại Trí nhìn cậu ta chứ không thèm nói nữa. Mặt trời đã lên hơi cao, chiếu những tia nắng xuyên qua kết giới xuống cuộc chiến khốc liệt của những đệ tử Yêu Thú Sơn. Lúc này ở một nơi hơi xa có một căn phòng, trong căn phòng có hai người ngủ rất là say. Người ngủ trong phòng ngoài bọn Tửu ra còn ai vào đây nữa. lúc này một người dáng hơi già, chính là Tịnh Lâm mở cửa phòng ra thì thấy hai người ngủ quá chi là ngon, lão tức giận nói:

“ ta cứ thắc mắc sao không thấy hắn đâu, thì ra hắn đang ở đây ngủ ngon lành”, lão liền tung một đấm cái giường nát bét. Tửu và Tam lục đục tỉnh dậy, vừa nhìn thấy sư phụ mình thì Tửu bỗng nhớ đến cái gì đó hô lên:

“ thôi chết cuộc thi, ta ngủ quên mất!”

Thập Tam cũng hốt hoảng không biết nên làm thế nào thì Tịnh Lâm mỗi tay xách một người rồi đạp lên pháp bảo phóng đến cuộc thi. Lúc này Tửu lo chuẩn bị mọi thứ, trên đường đi cậu được sư phụ cung cấp khá nhiều thông tin quan trọng.