“Thẩm Thiên Huy, tên nhóc này lợi hại không? Nếu không thì anh đừng lo cho chúng tôi, cứ đánh bại nó trước đi đã.” Huyền Kỳ bất chấp nói.
Kết giới sau khi chặn được một lần tấn công của Mão Tinh, trông Thẩm Thiên Huy hơi đuối sức: “Cũng tương đương tôi, cũng không hề yếu chút nào. Nếu tôi bỏ mặc hai người, e rằng nó sẽ giương đông kích tây, hoặc là hiện giờ nó chỉ đang che giấu thực lực, nếu đến lúc đó nó bỗng nhiên mạnh lên, tôi sợ là không cứu kịp.”
Lúc chúng tôi nói chuyện, Mão Tinh đã xông đến mấy lượt, sức mạnh cũng càng lúc càng lớn, mỗi lần đụng một cái, đều như trời đất sụp đổ, trên trần nhà cũng rơi xuống không ít khói bụi.
“Chắc không sập nhà đâu nhỉ.” Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn quanh.
“Tạm thời không biết được.” Thẩm Thiên Huy nói “Thân thể của nó bị giam cầm ở nơi khác, một khi nơi này sập nó cũng không xong đâu.”
Mão Tinh phát hiện mình không thể nào phá vỡ kết giới, liền dừng tay, bay lơ lửng trong phòng, buồn bực nhìn chúng tôi, hoàn toàn mất hết dáng vẻ trẻ con khi nãy: “Được rồi, tôi ở đây chờ mấy người, xem anh chống đỡ được bao lâu.”
Thấy nó như thế, trong lòng tôi vô cùng gấp gáp, bây giờ chúng tôi đang ở trong vị trí vô cùng bị động. Nếu đã vào đây, muốn đi ra sẽ rất khó khăn, dù lúc này Thẩm Thiên Huy còn sức lực, nhưng giữ một lúc nữa, e rằng cũng sẽ kiệt sức, cứ kéo dài cũng không phải cách.
Đang suy nghĩ, tôi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng vàng kim, nhìn kĩ lại, hóa ra là Phật châu ngọc trên tay Huyền Kỳ, tôi chợt nghĩ ra một ý.
“Anh có loại phù chú nào không cần đọc chú ngữ vẫn có thể dùng không?” Tôi biết sau khi Thẩm Thiên Huy có được giao châu thì từng thí nghiệm loại phù chú như thế.
Lúc ấy anh ta có nói cho tôi biết về thuộc tính của phù vàchú. Cùng hình thái, cần dùng chân khí của bản thân để kích hoạt, anh ta làm ra loại phù chú này bằng cách dùng chân khí kích hoạt trước đó rồi phong vào bên trong phù, chỉ cần ở nơi yêu khí hơi mạnh một chút, phong ấn có thể mở ra như nắp lon nước ngọt vậy, vô cùng dễ dàng. Chỉ là, nếu như không có người tiếp thêm chân khí để duy trì, nó sẽ mất tác dụng ngay.
Thẩm Thiên Huy dường như hiểu ý của tôi: “Có mang, nhưng chưa bao giờ dùng thử, không biết có tác dụng không, hơn nữa thời gian cũng quá gấp.
“Thử một chút đi, còn tốt hơn là ngồi chờ. Cho tôi một lá bùa Bất Động Kim Cương chú đi.” Tôi lấy thủy chủ từ bên hông ra, phát hiện giờ đây, khi Tham Lang không còn bên trong nữa nhưng răng Thiên Cẩu vẫn hơi ửng đỏ.”
“Bất Động Kim Cương chú?” Thẩm Thiên Huy lắc đầu liên tục “Không được không được, uy lực của nó quá lớn so với cô.”
Bất Động Kim Cương Minh Vương là thân phẫn nộ được hóa ra từ Đại Nhật Như Lai – vị Phật cao nhất trong Mật Tông của Phật giáo. Tay phải ông cầm bảo kiếm, tay trái ông cầm một sợi thừng dài, vẻ mặt thường giận dữ vô cùng đang sợ, tượng trưng cho lí tính. Sở dĩ ông có hình tượng như vậy, theo truyền thuyết là vì ông đã nuốt chửng những kẻ ngoan cố, không chịu quay đầu, dọa lùi cả ma chướng, đồng thời, dù gặp bất kì khó khăn nào cũng có thể tự đẩy lùi chướng ngại vật, không hề bị dao động.
Pháp thuật dùng pháp danh của ông tất nhiên thuộc hệ hỏa, khá ác liệt, dũng manh, một khi thi triển sẽ đốt cháy kết giới, chỉ cần có thứ nào dám lại gần đều sẽ bị nổ tung, nếu người phù quá yếu thì rất dễ bị thương.
“Nói chuyện cho đã đi, một chút nữa không còn cơ hội đâu.” Mão Tinh ngồi ngoài kết giới trợn cặp mắt to kì dị kia, nhếch môi cười lạnh, sau đó từ từ ngồi xuống mặt đất.
“Nhanh lên đi, ở đâu? Lấy ra đi.” Nhìn tình hình trước mắt, thật sự không thể không làm.
“Cô định làm gì?” Thẩm Thiên Huy vẫn không chịu.
“Đặt Phật châu ngọc và chủy thủ chung một chỗ, hẳn là sẽ có tác dụng.” Nếu không nói rõ ràng, anh ta sẽ không đồng ý.
Thẩm Thiên Huy quay đầu lại, không dám khẳng định: “Ý cô là…”
Tôi gật đầu, cố hạ giọng nói: “Đúng vậy, cho nên, tốt nhát là anh nghĩ ra cách để Mão Tinh nổi điên, yêu khí càng mạnh, khi nó xông lại đây, anh rút kết giới đi, chúng ta đúng lúc có thể dùng phù này, không phải anh nói linh khí, chân khiếu đều có thể tu vậy à? Có hai thứ linh khí này, chắc có thể kéo dài được một lúc.
“Thế nhưng quá mạo hiểm rồi.” Thẩm Thiên Huy vẫn do dự “Nếu phù chú vô dụng thì sao? Nếu chủy thủ và Phật châu ngọc không đủ linh khí để duy trì pháp luật.
“Anh muốn liều mạng hay là đợi đến lúc sức lực hao hết rồi đưa tay chịu trói?” Mấy chuyện “nếu như” này tôi đều đã nghĩ hết.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ vài giây, cắn răng nói: “Được rồi, trong túi quần bên trái của một tôi có một tờ.”
Nói rồi anh ta hơi nghiêng người về bên trái, cất cao giọng nói: “Mấy người xem thằng nhóc này có phải bị ngốc không. Ông già KFC, hừm, nghĩ một chút là đoán ra ngay, định chê cười bọn tôi, còn định đi công viên giải trí à”
“Đúng vậy.” Huyền Kỳ cũng phối hợp lớn tiếng nói: “Đi công viên giải trí chỉ là do tôi thuận miệng nói thôi, không ngờ nó lại cho là thật, lại còn vắt hết óc suy nghĩ ra mấy thứ này, thật không biết điều. Anh không thấy dáng vẻ của nó đâu, mắt đảo quanh, vô cùng hao tâm tốn sức.”
“Tôi không nói, không vạch trần nó chỉ là muốn xem coi nó có cách gì.” Huyền Kỳ cười hì hì, vẻ mặt gian ác.
Thừa dịp hai người họ thu hút sự chú ý của Mão Tinh, tôi vội cầm lấy tờ giấy vàng nhăn nhúm trong túi quần Thẩm Thiên Huy.
Mão Tinh sau khi nghe câu đầu tiên thì sắc mặt đã biến đổi, càng về sau càng không giữ được bình tĩnh, chợt đứng lên, nắm chặt quả đấm, ánh mắt vô cùng hung ác.
“Lại còn nói khoác là mình lợi hại ra sao, bây giờ nhìn lại, ngay cả anh cũng đánh không lại, thật vô dụng.”
“Ai nói tôi đánh không lại?” Mão Tinh không nhịn được nữa bắt đầu rống to.
Tôi và Huyền Kỳ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ, bất kì yêu quái dọa người hay mấy đứa nhóc nho nhỏ, chỉ mới nói ba xạo mấy câu đã khiến chúng dậm chân rồi.
“Vậy thì qua đây.” Thẩm Thiên Huy vừa nói chuyện, thân thể hơi phát run.
Tôi vội lui về sau, nắm chặt lá bùa và chủy thủ, đưa lên trước ngực, Huyền Kỳ cũng đến gần, tay trái nắm cổ tay tôi, Phật châu ngọc cảm ứng được chủy thủ, ánh sáng vàng kim càng lớn, màu của răng Thiên Cẩu càng tươi hơn.
Mão Tinh trừng mắt, đi một bước dài, nhưng ngay sau đó thấy chúng tôi thì thân hình cứng đờ.
“Tôi không thèm đánh với mấy người.” Nó lui về chỗ cũ “Tôi đợi ở đây.”
Lẽ nào nó biết chúng tôi muốn làm gì?
“Xem kìa, quả nhiên là sợ.” Thẩm Thiên Huy cười ha ha.
Huyền Kỳ cũng cười to: “Đúng vậy, không dám thì nói không dám đi, chỉ là một đứa nhóc, sức lực không đủ, bọn tôi hiểu mà.”
“Nhất định là đánh thua rồi nên mới bị giam thân thể, đáng thương thật.” Tôi cũng gia nhập với bọn họ.
Mão Tinh cắn răng, trán nổi gân xanh, đồng thời, tôi có thể cảm thấy cả phòng chợt trở nên lạnh lẽo vô cùng, bây giờ rõ ràng là đầu giờ chiều mùa thua mà cứ như đang là trời mưa mùa đông vậy. Ánh nến xanh cũng lay động dữ dội, cứ như bị gió lớn thổi qua, gần như bị dập tắt.
Mão Tinh rốt cuộc rống to một tiếng đứng phắt dậy, mắt như sắp rách ra.
“Chuẩn bị xong.”
Tôi chỉ kịp nghe ba chữ kia, một luồng không khí thổi thẳng vào mặt, tôi theo bản năng nhắm mắt, tay cực nóng, chủy thủ nóng như bỏng cả tay tôi, sau đó, trước mắt trở nên sáng ngời, nhiệt độ bị đẩy lên cao, nóng không chịu nổi.
“Thanh Loan, có nặng lắm không?” Cổ tay tôi bị nhéo khẽ hai cái.
Tôi khẽ lắc đầu, mở mắt ra, dây thừng như ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, xoay chung quanh chúng tôi, ngọn lửa không lớn chỉ lẳng lặng thiêu đốt, răng Thiên Cẩu trên chủy thủ như sắp rỉ máu, nắm trong tay vô cùng nặng, Phật châu ngọc tỏa ánh sáng vàng chói mắt, tay Huyền Kỳ cũng nặng trịch.
“Sao lại nặng như vậy?” Huyền Kỳ kinh ngạc thở khẽ.
“Tập trung vào, nghĩ sao cho ngọn lửa tiếp tục đốt cháy.” Trong không gian nhỏ hẹp, Thẩm Thiên Huy đang đánh nhau với Mão Tinh.
Tôi cố sức làm theo, phát hiện lúc làm thế có thể giúp cho chủy thủ bớt nặng.
Dưới ánh lửa, mọi thứ đều được chiếu sáng rõ ràng, nhìn xung quanh, hóa ra gian phòng này không có cửa, chỉ có một cánh cửa sổ đang đóng kín, trên mặt kính bám đầy tro bụi, hoàn toàn không thấy cảnh vật bên ngoài.
Từ lúc bắt đầu, Thẩm Thiên Huy đã cố ý dồn Mão Tinh về phía chúng tôi, nhưng Mão Tinh dường như rất kiêng kị ngọn lửa này, chạy rất xa, động tác nhanh nhẹn không ngừng né tránh, nhưng không chịu thua. Thế nhưng, một không gian khép kín như thế, đi tới đi lui, cuối cùng nó vẫn bị dồn về phía chúng tôi.
Bên tai chợt nghe một tiếng vang nhỏ, lưng Mão Tinh bốc khói xanh, nó kêu thảm, thân thể nhỏ bé chui qua khỏi tay Thẩm Thiên Huy, chạy đến góc tường, thở phì phò.
Thẩm Thiên Huy trông cũng không khác hơn, anh ta về lại bên cạnh chúng tôi, đầu đầy mồ hôi: “Thật gian xảo, suýt nữa là giết được nó rồi.”
Mão Tinh đứng đó, dần khôi phục lại như bình thường, miệng bặm lại, một lúc sau thì khóc nức nở: “Đau chết tôi, mấy người bắt nạt tôi, đồ xấu xa, toàn là đồ xấu xa!”
Tiếng gì vừa phát ra vậy? Tôi sửng sốt, chủy thủ như nặng ngàn cân, khiến tay tôi bị chùng xuống.
Huyền Kỳ bên cạnh “ui” một tiếng, cũng bị giống tôi.
“Chị ơi, em không để ý đến bọn họ nữa, oa…” Mão Tinh khóc lớn, dần biến mất vào vách tường.
Ngọn lửa quay xung quanh nó, sau khi nó biến mất, dần nhỏ đi rồi tắt hẳn.
Lúc này, cây nến trong phòng cũng bị dập tắt, sự yên tĩnh lại được phục hồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía ban nãy mình đi vào, nhưng thấy ở nơi đó, vốn là cánh cửa chợt xuất hiện một hành lang, vừa dài vừa tối đen, kéo thật sâu thật dài.