Hoắc Nhĩ Phi đang mơ giấc mộng đẹp, trong mộng mẹ cho cô ăn sườn chua ngọt thích nhất, nhưng Đường Bảo kia cũng thích ăn, muốn giành ăn với cô, ăn được ngon lành thì bị gầm lên giận dữ dọa tỉnh.
Mở mắt thấy người đàn ông ác ma kia thì trong lòng hồi hộp, lập tức trợn tròn mắt, trở về vẻ mặt đề phòng của thú nhỏ.
“Nói, Đường Bảo là ai?” Thư Yến Tả cũng không kiên nhẫn như vậy, đôi tay bóp chặt cổ Hoắc Nhĩ Phi, hung tợn nói.
“Khụ... Khụ... Anh buông tôi ra.” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp không thở nổi, đôi tay dùng sức đẩy tay người đàn ông đang bóp cổ cô, nhưng sức anh quá lớn, hoàn toàn không lay chuyển được, sao anh biết Đường Bảo, hỏi Đường Bảo làm gì?
“Đường Bảo là ai?” Tiếp tục ép hỏi, ánh mắt hung dữ nhìn người phụ nữ phía dưới, anh cũng không biết mình làm sao, nghĩ đến người phụ nữ này bị người đàn ông khác nhúng chàm, anh vô cùng khó chịu! Rất muốn giết người đàn ông kia.
“Anh... Không buông tôi ra, sao... Nói thế nào! Đường Bảo... là con chó Phốc nhà tôi!” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp tắt thở.
“Chó Phốc? Một con chó?” Thư Yến Tả cũng rất kinh ngạc, tay bóp cổ cô cũng buông lỏng ra.
“Chó Phốc là chó cảnh, tôi đặt tên nó Đường Bảo, có vấn đề gì không?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy người đàn ông ác ma này rất kỳ quái.
Thư Yến Tả đột nhiên cảm thấy rất tức cười, anh thế này là sao rồi, sao lại đi so tài với một con chó!
Tròng mắt đen không hề chớp mà nhìn Hoắc Nhĩ Phi chằm chằm, mơ hồ lộ ra vẻ mê người, cúi người, cúi đầu, gặm cắn một trận ở cổ Hoắc Nhĩ Phi, tay càng không hề nhàn rỗi.
Hoắc Nhĩ Phi đấm loạn lên người anh, “Buông tôi ra, buông tôi ra, lưu manh! Lưu manh!”
“Vậy thì để tôi cho cô biết cái gì mới là lưu manh chân chính!” Thư Yến Tả gần như hung tợn nói, hai chân cố định hai bên Hoắc Nhĩ Phi, không để cho cô phản kháng, tay cũng không nhàn rỗi, kéo quần áo của cô, “Roẹt” một tiếng, váy ngủ bị anh xé nát ném trên đất.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên lạnh, kêu lên một tiếng, một quyền lập tức đi lên.
Thư Yến Tả một phát tóm được tay cô, “Cô cho rằng bị cô đánh một lần sẽ có lần thứ hai sao?” Nói xong cắn một cái die enda anle equu ydonn lên nụ hoa đứng thẳng của cô, bú, gặm cắn, gần như không chút lưu tình.
“Kiện tôi! Thật buồn cười! Cô có năng lực gì mà kiện tôi!” Thư nhị thiếu hung tợn nói, luật pháp có thể làm gì anh, người phụ nữ này quả thực quá ngây thơ rồi.
“Chờ ngày tôi có năng lực, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!” Hoắc Nhĩ Phi rất kiên định cứng rắn nói.
“Cô cho rằng sẽ có một ngày như vậy sao? Xem ra hai ngày nay cô không hề học được nghe lời, vẫn còn trong mộng đẹp!” Ánh mắt Thư nhị thiếu toát ra vẻ khát máu không kiềm chế được.
Anh một phát cởi quần áo cản trở trên người xuống, tóm chặt lấy người phụ nữ vẫn lộn xộn dưới người anh.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, liều mạng giãy dụa, lại không biết càng không ngừng uốn éo, càng kích thích thú tính của đàn ông.
“A! A!” Thứ kia chính là đồ của đàn ông sao? Sao lại lớn vậy, quá dọa người!
Thư Yến Tả hoàn toàn không để ý đến cô thét chói tai, chỉ cắm đầu cắm cổ gặm cắn bộ ngực ưỡn thẳng của cô, tay cũng không nhàn rỗi, công thành chiếm đất.
Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi đã nghĩ đến chết rồi, thật sự bị XXX rồi! Mặc dù tay cô bấu mạnh lên người đàn ông kia, nhưng anh giống như thờ ơ.