Thư Phiến Hữu cảm giác mình giống như làm một giấc mộng dài thật dài, trong mộng từng gương mặt quen thuộc khi ẩn khi hiện ở trước mặt anh, Tuyết Nghê, tiểu Tả, Nhiễm Nhiễm, Phi Phi, Lucus, dì nhỏ, chồng dì nhỏ, Ba Văn, Tom... Còn có một cô bé chừng một hai tuổi.
Kỳ quái nhất là cô bé kia gọi anh là cha, dáng dấp kia, ánh mắt kia, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, mỗi một dạng đều quen thuộc như vậy, nhưng mình rõ ràng không có con gái, chẳng lẽ trong hai năm này xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?
Từ từ mở hai mắt ra, nóc nhà quen thuộc, rèm cửa sổ, đèn treo, đồ gia đình, thì ra mình chỉ ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, tất cả còn như lúc ban đầu.
Nhìn từng người thân quen thuộc ở bên cạnh, khóe môi tái nhợt của Thư Phiến Hữu nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Đúng, anh vẫn còn sống, còn sống, có cái gì tốt đẹp hơn điều này sao?
Còn sống, thì còn có hy vọng.
Còn sống, chính là hạnh phúc.
“Đại ca, hoan nghênh anh trở lại.” Giọng Thư Yến Tả hơi nghẹn ngào, ánh mắt ấm áp giống như ánh mặt trời giữa trưa ngày đông, ấm áp chiếu vào trong lòng người ta.
Hốc mắt Thư Phiến Hữu ướt át, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều dâng lên trong lòng, trong hai năm qua tiểu Tả từng nói với anh rất nhiều rất nhiều lời nhẹ nhàng, tất cả hình như trở lại khi còn bé, hai anh em tâm tình không ngăn cách.
Thật tốt.
Cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
“Đại ca, anh còn không tỉnh, em sẽ khuyên chị Tuyết Nghê lập gia đình.” Thư Tử Nhiễm lau nước mắt nơi khóe mắt, nói đùa. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Anh...” Bởi vì do ngủ hai năm, cổ họng của anh vừa khô vừa rát, giờ phút này giọng nói còn khàn đục hơn vịt đực.
Chử Tuyết Nghê rất thân thiết đưa một ly nước ấm tới, lại đỡ anh ngồi dậy.
“Tuyết... Nghê...” Thư Phiến Hữu cầm thật chặt tay người phụ nữ bên cạnh, trong lòng xúc động thật lâu, Thư Phiến Hữu anh có tài có đức gì mà gặp được người phụ nữ tốt như Tuyết Nghê, đối xử tốt với anh không cần báo đáp, tốt đến không chú ý đến tất cả, tốt đến vứt bỏ tất cả của mình mà toàn tâm toàn ý yêu anh.
Phần yêu này, vô tư đến khiến cho anh đau lòng.
Anh có thể tưởng tượng được trong hai năm qua một mình Tuyết Nghê phải gánh bao nhiêu áp lực, nhận chịu bao nhiêu lời đồn đại, nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước mà ở bên cạnh anh chăm sóc anh.
“Về sau, đến lượt anh chăm sóc em...” Ngàn vạn lời chỉ vẻn vẹn hóa thành trong tám chữ này.
Ngày tháng sau này, anh sẽ dốc hết đời sau yêu Tuyết Nghê, bảo vệ cô, bao dung cô, yêu thương cô, không để cho cô chịu chút uất ức nào.
Chử Tuyết Nghê nhất thời lệ nóng lưng tròng, cầm tay người đàn ông yêu mến dán lên gương mặt mình, nhiệt độ truyền đến trong lòng bàn tay ấy sao mà chân thật, để cho cô vui vẻ đến không nhịn được mà run rẩy.
Có lẽ ông trời nghe được lời khẩn cầu của cô; có lẽ ông trời thương cô góa bụa con thơ; có lẽ ông trời không tuyệt đường người, tất cả đều bắt đầu theo phương hướng tốt.
“Đứa bé, tỉnh lại là tốt rồi.” Ninh Như Chân đã ươn ướt hốc mắt.
Chị, chị thấy được không? Tiểu Phiến Hữu là kỳ tích của nhà chúng ta, nó tỉnh rồi.
Mọi người đây một câu kia một câu nói lời chúc phúc, đều cảm thấy vui vẻ từ trong đáy lòng vì Phiến Hữu thức tỉnh.
“Hữu, em đây không phải nằm mơ chứ...” Chử Tuyết Nghê nắm thật chặt tay Thư Phiến Hữu.
Đúng lúc ấy, một cô bé đáng yêu mặc váy công chúa màu hồng từ ngoài cửa chạy vào, “Mẹ, cha tỉnh thật chưa?”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trên giường mở mắt, vội xấu hổ trốn vào trong ngực mẹ.
Ánh mắt Thư Phiến Hữu vẫn dừng trên người cô bé, thì ra không phải là mình nằm mơ, là thật!
Nhìn tuổi cô bé chừng hai tuổi, đó chính là chuyện lúc anh phẫu thuật rồi, nhưng thời điểm đó không phải Tuyết Nghê đã đến bệnh viện phá thai sao? Làm sao lại...
“Tinh Tinh, gọi cha, không phải con vẫn muốn nói chuyện với cha sao?” Chử Tuyết Nghê dịu dàng nói với con gái.
Thư Tinh Sở vẫn còn hơi khiếp sợ, dù sao bé vẫn không thể lập tức thích ứng với sự thật cha tỉnh lại.
“Hữu, con bé là con gái của cậu, Thư Tinh Sở.” Tom vỗ vỗ bả vai bạn tốt đi ra cửa, về phần chuyện đã xảy ra cứ để cho Tuyết Nghê nói cho cậu ấy biết đi.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời ánh nắng tươi sáng, hôm nay thật sự là một ngày đẹp.
Những người khác cũng rất tự giác lặng lẽ rời khỏi phòng, để không gian lại cho một nhà ba người đã lâu không gặp. dfienddn lieqiudoon
“Cha thật sự là cha con sao?” Giọng tiểu Tinh Tinh.
“Đúng vậy.” Giọng Thư Phiến Hữu khàn khàn.
“Cha, về sau cha không bao giờ rời khỏi Tinh Tinh và mẹ được không?”
...
Giọng một hỏi một đáp của một nhà ba người truyền ra xa xa, trên đầu quả tim của mỗi người đều chảy qua một dòng nước ấm.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hoắc Nhĩ Phi và Thư Yến Tả nắm tay ra ngoài sân cỏ, đã nhìn thấy hai bảo bối của mình lảo đảo chạy như bay tới.
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Hoắc Nhĩ Phi vội khom lưng mỗi tay ôm một, hôn hai cái “Chụt” lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của long phượng thai, phồng mặt lên khiển trách, “Lần sau không cho chạy nhanh như vậy, sẽ ngã nhào.”
“Mẹ, cha chị Tinh Tinh tỉnh chưa?” Giọng Bảo Bảo mềm dẻo như tiếng chim hoàng oanh, giọng nói thanh thúy dễ nghe.
“Bảo Bảo không ngoan rồi, mẹ dạy con như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
“Phải gọi là bác cả.” Tiểu Bối ở bên cạnh bi bô giành đáp.
Bảo Bảo cực kỳ bất mãn trừng mắt liếc nhìn em trai rắm thúi.
“Mẹ, bác cả thật sự tỉnh rồi hả?” Thư Nhĩ Hách ở bên cạnh vui mừng hỏi, bởi vì bé phải chăm sóc em trai em gái nên chưa đi vào phòng, cho nên chưa nhìn thấy bác cả tỉnh lại.
“Ừ.” Thư Yến Tả sờ đầu con trai.
“Cha, cha nói bác cả còn nhận ra Hách nhi không?” Thư Nhĩ Hách ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Đứa nhỏ ngốc, sao bác cả con lại quên được Hách nhi khéo léo hiểu chuyện chứ.”
“Cha, tiểu Bối cũng rất ngoan.” Thư Tiểu Bối vội vàng cọ đến bên cạnh chân cha, cười đến ngọt ngán.
“Các con đều là bảo bối của cha và mẹ, đều là bé ngoan.” Thư Yến Tả cảm thấy kể từ sau khi có Bảo Bảo và tiểu Bối, tình thương người cha của mình càng ngày càng nhiều, khí thế ác ma khi trước đã từ từ tiêu tán.
“Anh trai, anh xem trên trời rất nhiều diều, Bảo Bảo cũng muốn chơi.” Thư Cách Gia chạy ra khỏi ngực mẹ, chui vào trong ngực anh trai làm nũng.
Thư Nhĩ Hách luôn có cầu xin tất đáp ứng đối với yêu cầu của em gái, mỗi tay dắt một người, đi chơi diều.
Bảo Bảo vừa đi vừa nhe răng nhếch miệng với tiểu Bối, “Tiểu Bối rắm thúi, em cũng chơi diều sao.”
“Thông minh như em đây, vừa học đã biết.” Tiểu Bối tỏ vẻ nói, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
“Hừ... Em là tiểu Bối ngốc!” Bảo Bảo cố ý hung dữ hừ nói.