Edit: Diệp
Beta: Phong Nguyệt
- ----------------------------
Tiêu Tiêu tính toán thì hay lắm.
Nhưng chưa làm được một nửa đã chết giữa đường.
Cảm xúc của Lư Nguyệt Tình quá nhiều, dì Vương hoàn toàn không tìm được lúc thích hợp để chen vào nói vài lời an ủi, đứng ở bên cạnh một lúc, chỉ có thể đi ra để Tiêu Tiêu và em trai ngủ cùng nhau.
Thế là, Tiêu Hoàng Thượng đang tốn tâm tư nhón chân nhỏ tuyển chọn hậu phi trong một dàn kem ly.
Cả người lẫn tang vật bị bắt ngay tại trận.
Tiêu Tiêu bị xách lên tầng: ╥﹏╥...
Cứ nghĩ rằng đau thương lớn nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi, không ngờ tới giờ cơm sáng ngày hôm sau, Tiêu Tiêu nhận được trừng phạt là hủy bỏ bánh mì mứt trái cây để cảnh cáo, ngay lập tức cả người tựa như mất linh hồn, ngồi phịch trên ghế.
Dì Vương vừa tức vừa buồn cười, gõ gõ đầu cô bé nói: "Ngày mai dì sẽ tìm người hàn cho cửa tủ lạnh hai cái móc, lấy khóa khóa lại."
Tuy nói như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ không có tinh thần của Tiêu Tiêu, vẫn không nhịn được, rót cho cô bé một ly nước chanh.
"Cảm ơn dì Vương, yêu dì moah ~"
Màn kịch nhỏ diễn ra trong một giây, cơ thể nho nhỏ bật dậy từ trên ghế tựa, ôm cái ly "Tấn tấn tấn" một trận, không hề có nửa phần dáng vẻ hồn phi phách lạc vừa rồi.
Dì Vương: "......"
Chủ quan!
Trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Lư Nguyệt Tình đi xuống, đôi mắt bà sưng vù, trong mắt có tơ máu, không biết tối hôm qua sau khi khóc xong có ngủ hay không.
Có điều nhìn qua trạng thái tinh thần không tệ, sau khi ngồi xuống mỉm cười chào buổi sáng với mọi người, thậm chí phá lệ ăn một cái trứng chiên có lượng calo cao.
Bầu không khí ấm áp hài hoà trên bàn cơm vẫn luôn liên tục cho đến khi Cố Cảnh Dương xuống lầu.
Thoạt nhìn ông hoàn toàn không còn sót lại dấu hiệu say rượu, mặc một chiếc áo sơmi màu đen, áo khoác tây trang phủ lên cánh tay trái, chậm rãi ung dung cài nút tay áo.
Dì Vương vội vàng đứng lên: "Ông chủ, đến dùng bữa sáng đi."
"Ừ, cảm ơn." Cố Cảnh Dương nhìn về phía Vương dì, gật đầu, lúc dời tầm mắt đi, lướt qua nhìn sang Tiêu Tiêu.
Cha Cố nhướng mày chờ con gái chủ động chào hỏi, vài giây sau mới phát hiện dường như cô gái nhỏ không phải đang nhìn ông.
Cố Cảnh Dương theo ánh mắt cô dời xuống, cái tay đang cài nút tay áo cứng đờ, lập tức mặt đen một nửa.
Hiển nhiên, ông và Tiêu Tiêu đều nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt "Long trọng" giữa hai cha con.
"Ba ba, chào buổi sáng." Tiêu Tiêu đạt được mục đích, đôi mắt cong lên thật lớn, che dấu xấu xa bên trong.
Cố Cảnh Dương: "......!Chào buổi sáng."
Cha Cố đen mặt bỏ nút tay áo vào túi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, về sau quyết không cài nút tay áo khi đang xuống cầu thang.
Toàn bộ người một nhà ngồi xuống, Cố Cảnh Dương uống một ngụm cà phê, nhìn về phía bà vợ bên cạnh: "Ngày hôm qua anh uống hơi nhiều, làm phiền em và dì Vương rồi."
Tay cắt bánh mì của Lư Nguyệt Tình dừng lại, khóe miệng cong lên, cười đến đắng chát: "Không có việc gì."
Đối phương vốn là như vậy, khách sáo xa cách, giống như trong nhà dù là bà hay là dì cũng không có gì khác biệt.
Không, cũng không giống, ít nhất làm vợ ông, bà cũng không có vinh hạnh đặc biệt là nói chuyện phiếm ở trong WeChat với ông.
Lư Nguyệt Tình tự giễu lắc đầu, cúi đầu ăn xong lát bánh mì.
Trên bàn cơm khôi phục yên tĩnh lần nữa, lông mày Cố Cảnh Dương nhướng lên.
Ngoại trừ đi công tác, bình thường ông đều sẽ ăn bữa sáng ở nhà, lần nào Lư Nguyệt Tình cũng ở bên cạnh nói một vài chuyện buồn cười, hoặc là hỏi một vài chuyện râu ria.
Ngày thường cứ cảm thấy hơi ồn ào, hôm nay bất ngờ trở nên yên tĩnh, ông lại không quen lắm.
Thời gian bữa sáng kết thúc ở trong loại không khí ngột ngạt này, Cố Cảnh Dương lại liếc mắt nhìn cô vợ cực trầm mặc một cái, ho nhẹ một tiếng, nhìn Danh Sâm ngồi trên ghế trẻ con, nói với dì Vương:
"Có vẻ Danh Sâm đã tốt hơn rất nhiều nhỉ, có thể xuống tầng ăn cơm cùng cả nhà rồi."
Dì Vương mồm miệng nhanh nhảu, vội nói: "Phải, nhờ có Tiêu Tiêu thường xuyên ở cạnh em trai."
Cầu xin ngài nhanh chóng đổi người khác để nói chuyện đi!
Với tư cách là một tổng tài bá đạo trang bức, khi Cố Cảnh Dương thực hiện loại trò chuyện việc nhà này, trong lòng cũng hơi ngượng ngùng, chỉ là không biểu hiện ra trên mặt.
Ông tặng cho cô con gái một ánh mắt khen ngợi: "Tiêu Tiêu là chị gái, phải biết chăm sóc em trai, điểm này con làm rất tuyệt."
Đáng tiếc ba chỉ từng gặp mặt qua một lần, không hề hiểu rõ con gái của mình, Tiêu Tiêu cũng sẽ không chơi loại trò chơi khách sáo qua lại lặp đi lặp lại này với ông.
>/>
Cô bé nhàm chán đung đưa chân, xoa cằm nhỏ nói: "Ba muốn nói chuyện với mẹ thì nói thẳng đi, đừng có vòng vo khắp cả nhà nữa, mặc dù ba nói không mệt, nhưng con và em trai, cả dì Vương cũng không muốn nghe đâu."
"......" Cố Cảnh Dương nghẹn họng, bị con gái vạch trần suy nghĩ, xấu hổ buồn bực như phun trào ra ngoài.
Bệnh tổng tài bá đạo lại xuất hiện, ông im lặng cầm âu phục trên sô pha, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, Cố Cảnh Dương dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lư Nguyệt Tình: "Gần đây mẹ bị đau đầu, cuối tuần chúng ta về nhà cũ thăm bà ấy, thuận tiện đưa Danh Tiêu, Danh Sâm đi gặp anh trai và ông bà nội."
Lúc này sắc mặt cha Cố đã trở lại bình thường, khôi phục lãnh đạm như ngày thường, nói chuyện như ra lệnh cho cấp dưới.
Lư Nguyệt Tình đã sớm thành thói quen, bỗng nhiên hôm nay cảm thấy không nhịn được.
Hai hình ảnh trò chuyện với con gái và giao diện trò chuyện sáng lên ngày hôm qua khi bà cầm khăn ướt trở lại không ngừng thoáng hiện trong đầu, khiến đầu óc bà choáng váng muốn ngất đi, không nhịn được châm chọc:
"Bảo mẹ anh uống nhiều nước sôi đi, 100 độ, cái loại có thể triệt lông heo ấy."
"......" Cố Cảnh Dương: "???"
Lông mày sắc bén của cha Cố nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Lư Nguyệt Tình giống như đang nhìn một con heo điên bị bỏng, đang điên cuồng thét chói tai, làm loạn vô cớ.
Lư Nguyệt Tình lập tức sợ hãi, quả nhiên, bà bị đối phương ảnh hưởng thời gian dài, còn chưa đủ để che lại mấy câu vừa nói cùng với ghen tuông đột nhiên toát ra.
Cổ họng bà nghẹn lại, mặt co lại làm trò trẻ con cũng không phải, duỗi cũng không dám, duy trì một cái tư thế giằng co, rất giống một con rùa đen sợ hãi duỗi cái cổ từ trong mai ra.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên vỗ đùi một cái: "Tiêu Tiêu quen biết bác sĩ có thể giới thiệu cho bà nội nè."
Cô giương khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía cha: "Ba ba, cái dì tên là điên nha kia trả lời WeChat của ba chưa? Hiệu quả trị liệu thế nào?"
"......" Cố Cảnh Dương: "???"
Cha Cố nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn nhạy bén bắt được chữ "WeChat".
Lấy di động ra, thấy được lịch sử trò chuyện gần nhất là cùng Tiết Lam Nhã, ấn vào đó.
【 Tiết Lam Nhã 】: Cảnh Dương, về đến nhà chưa?
【 Tiết Lam Nhã 】: Thời gian em ở nước ngoài quá dài, đã lâu không uống nhiều như vậy, đầu đau quá nha ~
【 Tôi 】: Uống nhiều nước sôi một trăm độ.
【 mỉm cười 】
Ông cầm điện thoại ánh mắt lạnh lùng nhìn Lư Nguyệt Tình: "Em tự ý mở điện thoại của tôi?"
Lông mày anh tuấn nhíu chặt lại, đây là biểu hiện lúc ông cực kỳ không vui, ngay cả Lư Nguyệt Tình là người bên gối cũng có chút sợ hãi.
"Không phải mẹ đâu." Tiêu Tiêu là một đứa con ngoan biết ai làm người đấy chịu, ưỡn ngực bước đến: "Tiêu Tiêu đưa điện thoại cho ba ba, tự ba mở khóa nhận diện gương mặt, bảo Tiêu Tiêu trả lời."
Sao có thể?
Trong lòng Cố Cảnh Dương cười lạnh một tiếng, loại tin nhắn rác rưởi này đến cả để ý ông cũng không thèm.
Cha Cố nhận định đây là Tiêu Tiêu tìm lý do thoái thác vì mình gây sự nghịch ngợm, cúi đầu nghiêm khắc nói: "Chưa được người khác đồng ý, không được tùy ý đụng vào đồ của người ta.
Tuổi còn nhỏ, không phải là cớ để con tùy ý làm bậy, điểm này ta hy vọng con có thể nhớ kỹ."
"Ha." Tiêu Tiêu nghiêng mắt nhỏ: "Phòng khách có cameras, có thể lấy để kiểm tra bất cứ lúc nào.
Lớn tuổi rồi, không phải lý do để ba mở miệng nói lời ngốc nghếch này, điểm này hy vọng ba hiểu."
Tiêu Tiêu nói xong thăm dò, chớp đôi mắt to chân thành hỏi: "Có cần Tiêu Tiêu đưa ba ba đi xem hiện trường vả mặt không?"
Cố Cảnh Dương: "......"
Không xem là không thể, cho dù Cố Cảnh Dương không truy cứu, Tiêu Tiêu cũng quyết không cho phép mình có vết nhơ tên trên bảng vàng danh dự "Làm chuyện xấu không để lại tên", lưu lại vinh quang không thuộc về cô.
Sau khi xác nhận camera giám sát, Cố Cảnh Dương trịnh trọng xin lỗi với con gái.
"Như vậy thì vấn đề xuất hiện." Tiêu Tiêu chấp nhận lời xin lỗi, lại khoanh tay nhỏ, liếc mắt nhìn ba: "Vì sao nửa đêm cái dì tên điên nha kia lại gửi WeChat cho ba, nói mình đau đầu vậy?"
Cố Cảnh Dương luôn không để ý tới những vấn đề nhàm chán đó, nhưng mà dư quang quét đến khuôn mặt hơi có vẻ thất vọng thờ ơ hơn so với ngày thường của vợ, trong lòng ông không thoải mái, rũ mắt suy nghĩ một lát, châm chước nói:
"Đau đầu là triệu chứng tương đối điển hình của bệnh thần kinh, lúc nghiêm trọng có thể sẽ ảnh hưởng đến tình trạng thần kinh của phần tay."
"......" Tiêu Tiêu: "???"
Tổng giám đốc Cố tổng kết một câu: "Chắc là dì ấy đột nhiên phát bệnh, tay run gửi sai thôi.".