Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 24


Dạ, rõ.” Quản gia thở dài đi ra ngoài, thiếu niên này tới không đúng lúc rồi…

Bất quá một lát sau, ông liền trở lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Vương gia, hắn… Không đi. Hắn nói không gặp được ngài hắn sẽ không đi đâu cả.” Hiện tại hắn đang huyên náo ở ngoài cửa sắp đánh nhau tới nơi rồi! Thiếu niên kia rất quật cường, võ công lại tốt, vài thị vệ cỏn còn đều không thể đuổi đi được. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì trong chốc lát sẽ thành sự việc khó lòng có thể cứu vãn được.

“Đồ vô dụng.” Không khỏi thấp giọng mắng hộ vệ ngoài cửa, chỉ có một người đơn giản thế thôi mà cũng không giải quyết được chẳng lẽ muốn hắn tự mình đi sao?

“Đuổi hắn đi, đừng để cho ta phải nhìn thấy hắn lần nữa! Ta muốn hắn trong vòng một canh giờ…”

“Khải Nghệ!” Tiếng quát to đầy tức giận cùng kiêu ngạo vang vọng khắp vương phủ, lộ ra là người tới đang vô cùng phẫn nộ cùng nóng vội, “Khải Nghệ, ngươi ra đây cho ta! Ra đây!”

“Thật to gan, dám gọi thẳng tục danh của Vương gia! Cút! Nếu không phải qua canh giờ nữa là tới thời khắc đăng cơ, thì không phải là không thể đem ngươi đi trị tội được! Lập tức cút cho ta!” Thị vệ vây lên thô lỗ vây chặt Vũ Hạo.

“Tất cả tránh ra cho ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí!” Đáng chết! Hắn không thể đối phó với nhiều người một lúc như thế này được! Hắn không thể không khiến cho Khải Nghệ phải đi ra! Tướng quân vì hắn giờ phút này đang phải chịu hành hình trên sa trường, mà người nam nhân này! Người nam nhân này nhưng lại hoàn toàn không biết một tý gì…Vẫn cứ yên ổn ở tại nơi này, chờ đợi giang sơn tới tận tay! Đồ nam nhân đáng chết!

“Khải Nghệ, ngươi là tên hỗn đản là con chuột chết nhát! Ngươi ra đây cho ta!” Hắn bất cứ giá nào cũng đều là to, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn nhất định phải ép Khải Nghệ ra cho bằng được! Cho dù phải hi sinh tính mạng này hắn cũng không từ.

“Mau cút đi!”

“Đừng đụng vào ta! Khải Nghệ, cuối cùng hạng người như ngươi cũng chịu ra rồi sao!”

“Ngươi có biết không tướng quân y…”

“Ngươi ầm ỉ đủ chưa đó?” Thanh âm lạnh như băng không nhanh không chậm mà truyền tới, bọn thị vệ nghe tiếng lập tức nhường đường, nam nhân mà hắn vừa oán giận vừa kỳ vọng, giờ phút này đang đứng trước mặt hắn, khinh thường mà nhìn hắn bằng nửa con mắt.

“Ta…” Vũ Hạo nắm chặt tay, cả đời này hắn oán hận nhất chính là nam nhân này đay, nếu không hắn, tướng quân như thế nào lại có thể rơi vào thảm trạng như ngày hôm nay! Thế nhưng, ngoại trừ hắn ra, Vũ Hạo thực sự không thể nghĩ ra được người nào khác có bản lĩnh để cứu được Tinh Diệm cả.

“Ta… Van cầu ngươi, mau đi cứu tướng quân. Ngay lập tức!” Hắn cắn răng ném bỏ tự tôn mà cầu xin, “Tướng quân y sẽ…”

“Y? Là cái tên Tinh Diệm kia phải không?” Sự khúm núm của hắn chỉ đổi lấy được sự lạnh lùng vô tình của nam nhân trước mắt, dường như ngày đó hắn đã nói ra điều gì đáng cười lắm vậy.

“Đem tên cố tình gây sự này đuổi đi cho ta!”

Dạ rõ!”

“Khải Nghệ… Ngươi!” Vũ hạo nhất thời tức giận đến không thể nói lên lời, “Ngươi vẫn còn là người sao? ! Ngươi có biết hay không lúc trước tướng quân là như thế nào…”

“Ta không có hứng thú muốn biết, nếu biết thức thời thì nhanh chóng cút đi cho ta, đỡ hơn là ở chỗ này chuốc lấy nhục.”

“Ngươi… Ngươi nhất định phải nghe ta nói đã!” Vũ hạo giãy dụa thoát khỏi sự kìm kẹp của thị vệ, khàn khàn cổ họng quát, “Ngươi có biết hay không tướng quân là vì cứu ngươi mới…”

“Cứu ta? Ha ha…” Khải Nghệ không khỏi bật cười, rồi sau đó không nhịn được mà chuyển thành cười lớn tiếng, bất quá tươi cười như vậy nhưng lại không có chút vui vẻ gì trong mắt, trong con ngươi đen thẩm chỉ có tàn nhẫn cùng trào phúng, hoàn toàn chỉ có hàn ý lạnh như băng.

“Y vì cứu ta mà hi sinh không nhỏ nha.” Tiếng cười ngừng lại, khóe môi chỉ còn lại nụ cười lạnh, “Y hiện giờ chắc đang ở pháp trường cải trang thành bộ dạng nửa sống nửa chết để chờ ta tự chui đầu vào lưới đi? Y cũng không tránh khỏi việc tự cho mình là đúng hay sao? Không biết tự lượng sức mình, chẳng qua chỉ là một tên nô lệ của ta mà thôi, vui đùa một chút thôi, y thật sự đã nghĩ tới chuyện…”

“Câm mồm!” Hắn không thể tin được người nam nhân này lại có thể coi như không có việc gì mà nói ra những lời vô sỉ như vậy được!

“Tướng quân thật sự là vì muốn cứu ngươi mới phải dùng tới hạ sách đó. Ngươi nhất định phải tin ta, van cầu ngươi! Ta dùng tánh mạng đảm bảo, van cầu ngươi, nếu còn chậm chạp nữa sẽ không còn kịp nữa đâu!” Gương mặt đều là nước mắt, hắn vẫn không chút từ bỏ nào mà khuyên bảo, hy vọng có thể lấy được chút cảm tình từ tên nam nhân chết dịch này, cho dù là thương hại cũng tốt.

“Ta không có nói sai! Van cầu ngươi tin tưởng ta!” Cố bỏ hết tôn nghiêm, cố không để ý vì náo nhiệt mà mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh, hắn không hề do dự trước mặt bao nhiêu người mà quỳ xuống đất.

“Vương gia, này…” Ngay cả quản gia cũng không thể chịu được, một nam hài quật cường như vậy lại có thể sẵn sàng quỳ dưới đất, người có nhân tính nhìn thấy cảnh này đều sẽ chấn động đi, thế nhưng ——

“Đem kẻ điên này đuổi đi cho ta.” Mệnh lệnh lạnh lùng không ẩn chứa bất kỳ sự thương cảm nào truyền đến, “Sống chết của y không liên quan gì tới ta. Cho dù, lời ngươi nói là sự thật, cũng là do y gieo gió gặt bão mà thôi.” Mà hắn, là người mà vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ai dám lừa dối hắn! Hắn chỉ hận chính mình không thể tự tay kết liễu y mà thôi!

“Ngươi!” Nhanh cắn chặt răng trừng mắt tức giận nhìn người đứng trước mắt, hắn còn tưởng rằng, Khải Nghệ vẫn còn có lưu lại chút tính người, hắn còn tưởng rằng, nam nhân này ít nhiều gì cũng sẽ vì tướng quân, nhưng hắn lầm rồi, hắn lầm rồi! Người nam nhân này, căn bản là không có tâm!

Ngươi sẽ hối hận! Khải Nghệ, ngươi nhất định sẽ hối hận đó!” Bị thị vệ cao lớn mạnh mẽ kéo đi, hắn chảy nước mắt mà la to, “Khải Nghệ, ngươi tên hỗn đản này, ngươi nhất định sẽ hối hận đó!” Hắn không xứng với Tinh Diệm, tướng quân, ngươi thấy rồi đó? Y lấy tính mệnh mình để cứu tên nam nhân này, căn bản là không đáng mà! Ngươi không nên cứu hắn mà! Không nên yêu thương hắn! Hắn căn bản không đáng, không đáng…

Đau đầu xoa nhẹ thái dương, Khải Nghệ xoay người đi về phía thư phòng: “Ai cũng không được tới, để cho ta yên lặng một chút.”

Dạ rõ.” Lão quản gia chứng kiến tất cả mọi chuyện như muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng đành ngậm miệng lại. Đúng vậy, nên suy nghĩ cho thật kỹ, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi chẳng lẽ lại không có chút cảm tình gì hay sao? Cứ suy nghĩ cho thật kỹ vào đi, đáp án ở ngay trước mắt mà thôi, chỉ hy vọng, sau khi thông suốt, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn…



Chết tiệt! Ở ngay thời khắc này tên tiểu tử khốn khiếp kia lại tới quấy rối tâm tư của hắn! Ông trời là cố ý muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn hay sao?

Còn có một canh giờ nữa thôi là đại lễ đăng cơ bắt đầu rồi, trong lúc này hắn tuyệt đối không được phép rời khỏi hoàng cung một bước! Vừa rồi, hắn tựa như đã kích động quá mức, nhắm mắt lại, muốn bình ổn dao động trong lòng, nhưng tiếng gào khàn cổ họng của Vũ Hạo lúc bị kéo đi vẫn vang vọng quanh quẩn ở bên tai hắn:

Ngươi sẽ phải hối hận ! Ngươi nhất định sẽ hối hận đó…

Ngươi có biết hay không tướng quân là vì muốn cứu ngươi nên mới phải dùng tới hạ sách này…

Nếu còn chậm chạp nữa thì sẽ không còn kịp đâu…

Là thế này phải không?

Hung hăng lắc đầu, hắn đang suy nghĩ gì cơ chứ? Thế nhưng lại không nhịn được mà dại dột đi tin tương những lời đó, hắn bị lừa một lần còn chưa đủ hay sao? Thật sự là ngu xuẩn mà, đã không còn chút quan hệ gì với y nữa rồi, tất cả đều là do y tự làm tự chịu mà thôi.!

Cho dù… Y thực sự đúng như những lời mà tiểu tử kia đã nói, là vì cứu hắn, cũng là do y cam tâm tình nguyệt, không liên quan gì tới hắn cả…

Chính ngọ, những bông tuyết li ti bay trong gió, lẻ loi làm sao, khiến cho không trung vô cùng trống trải mỹ lệ.

Trên điện Kim Loan, văn võ bá quan đang yên tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của thiên tử. Nhưng mà, bên dưới các vị đại thần đã sớm ngấm ngầm phân chia ra làm hai phe phái, đại bộ phận mọi người đều hướng về Khải Nghệ, dù sao, cũng là vương gia lãnh huyết cơ trí, nắm hết binh quyền, như thế nào cũng mạnh hoàng tử tao nhã nhu nhược, mặc dù có hoàng hậu ở phía sau chống lưng cho, nhưng lực lượng của nữ nhân thì làm thể nào cũng không thể mạnh hơn nam nhân được, huống chi, người mà ả phải đối đầu lại là nam nhân cường thế như thế này.

Thế nhưng, vẫn có một số người không sợ cường quyền vẫn muốn bảo vệ huyết thống thuần chủng của hoàng gia, giờ phút này đang định làm đến bước cuối cùng.

.

.

.