Cuồng Long Xuất Thế

Chương 12: Tôi vô tội

Bị Lâm Thanh Nham hôn, Diệp Huyền không khỏi sửng sốt! 

“Đừng có đùa với lửa! “ 

Diệp Huyền cố hết sức ổn định tinh thần, chạy thật nhanh về hướng siêu xe! 

Nhưng Diệp Huyền mới lái xe chưa được trăm mét, Lâm Thanh Nham đã tháo dây an toàn một cách quyến rũ, vung đôi chân xinh đẹp và ôm lấy Diệp Huyền như một con gấu túi! 

“Lâm Thanh Nham, cô định làm gì?” 

“Đừng lột quần áo của tôi, đừng chạm vào cơ bụng tôi, nhột…” 

Diệp Huyền kêu thảm thiết! 

Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại phớt lờ, càng hôn mạnh lên môi Diệp Huyền, rất mạnh mẽ và khát vọng được Diệp Huyền âu yếm! 

Cô ấy thậm chí còn cởi váy của mình! 

Da thịt trắng nõn và nội y đột nhiên lộ ra trước mặt Diệp Huyền: “Diệp Huyền, nhìn tôi có đẹp không? Có muốn tôi không?” 

Vừa nói, Lâm Thanh Nham vừa li3m đôi môi đỏ mọng, giống như tiên nữ, nắm lấy tay Diệp Huyền, đặt lên người cô! 

“Chuyện này...” 

Nhìn Lâm Thanh Nham đang tràn ngập tình yêu, Diệp Huyền khó khăn nuốt khan: “Cô rất xinh đẹp, tôi rất muốn... Không, không thể nghĩ nữa...” 

Mặc dù thân thể Diệp Huyền nóng bừng bừng, nhưng hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo! 

Ngay lúc hắn muốn dùng y thuật để cưỡng ép hóa giải thuốc cho Lâm Thanh Nham thì có hai chiếc xe địa hình đã chặn đường tiến và lùi của Diệp Huyền! 

“Diệp Huyền, anh phải nói cho tôi biết Huyền Hạo là ai, nếu không tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên!” 

Sau khi nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết xuống xe, cô nhanh chóng đi đến bên cửa xe, nhìn thấy khung cảnh s@c tình trong xe, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: 

“Tôi... làm phiền rồi. Xin lỗi… xin cứ tiếp tục!” 

Diệp Huyền không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại xuất hiện vào lúc này, không khỏi biến đổi sắc mặt: “Đừng nghĩ lung tung, những gì cô thấy đều là giả... Đừng hiểu lầm...” 

“Ừm, anh không cần giải thích với tôi, tôi không thấy gì cả...” 

Khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết đỏ bừng xấu hổ. 

Hắn ta còn dám trợn mắt nói dối! 

Quần áo gần như lột s@ch hết rồi còn dám nói rằng đều là giả, đừng hiểu lầm? 

Nhưng mà… 

Tiêu Băng Tuyết, với tư cách là nữ chiến thần có kinh nghiệm bắt giữ phong phú, chuyện này khiến cô cảnh giác! 

“Người phụ nữ trong xe ý loạn tình m3, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập…” 

“Mẹ kiếp, không phải Diệp Huyên đã chuốc thuốc cô ấy chứ?” 

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Băng Tuyết lập tức lấy súng lục ra: “Diệp Huyền! Tôi nghi ngờ anh hạ thuốc cô gái này, lập tức xuống xe, tôi muốn bắt anh!” 

Cạch! 

Hai phụ tá xinh đẹp phía sau cũng nhanh chóng hành động, một người chặn cửa bên kia, ngăn cản Diệp Huyền chạy trốn! 

Người còn lại đã bật thiết bị camera trên cổ áo và quay chụp toàn bộ quá trình! 

“Đừng bắn tôi, cô thật sự hiểu lầm!” 

Diệp Huyền bất lực, chỉ có thể giơ hai tay lên! 

Tuy nhiên! 

Lúc này Lâm Thanh Nham đang trong trạng thái bị thuốc khống chế, cô vội vàng nắm lấy hai tay của Diệp Huyền đặt trở lại trên người mình, yêu cầu anh tiếp tục chạm vào cô! 

“Chuyện này...” 

Nhóm người Tiêu Băng Tuyết xấu hổ đỏ mặt, Diệp Huyền cười rất bất lực: “Tôi rất hợp tác, nhưng cô ấy không muốn hợp tác nha! Cô ấy bị bỏ thuốc!” 

Tiêu Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy trúng thuốc, anh là nghi phạm lớn nhất!” 

Bộp! 

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đánh Lâm Thanh Nham bất tỉnh, sau đó cởi áo khoác che cho cô ấy, để cô ấy không bị lộ! 

“Thông báo cho Chiến Bộ lập tức phái một nữ cảnh sát đến đồn cảnh sát giải độc! Loại thuốc k1ch thích này thật độc ác!” 

Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng khinh thường! 

“Diệp Huyền, không ngờ anh lại là loại người như vậy!” 

Xem ra Tiêu Băng Tuyết đã nhận định là Diệp Huyền hạ thuốc Lâm Thanh Nham rồi! 

“Haizz.” 

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười khổ, hiện tại hắn có nói gì thì Tiêu Băng Tuyết cũng tuyệt đối không tin! 

Đồn cảnh sát. 

“Tiêu Chiến thần, sao cô lại tới đây!” 

Cục trưởng bị triệu tập, vội vàng từ nhà chạy đến đồn cảnh sát chờ lệnh của Tiêu Băng Tuyết. 

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết nghiêm túc lạnh lùng: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ đích thân thẩm vấn Diệp Huyền!” 

“Tuân lệnh!” 

Cục trưởng không hỏi gì thêm, chỉ nhìn Diệp Huyền thật sâu rồi dẫn người ra khỏi phòng thẩm vấn. 

“Diệp Huyền!” 

“Tôi chán ghét nhất là lũ đàn ông đánh thuốc phụ nữ, anh đã vi phạm nghiêm trọng điểm mấu chốt của tôi! Cho dù anh dùng tới “đền bù” mà tôi đã hứa, tôi cũng sẽ không giúp anh giải quyết chuyện này!” 

“Nhưng khi anh ở trong tù tôi có thể nhờ người chăm sóc anh một chút, tránh cho anh bị người ta đánh chết!” 

“Trước đó, anh phải cho tôi biết hết thảy tin tức về Huyền Hạo!” 

Vừa nói, Tiêu Băng Tuyết trịch thượng nhìn Diệp Huyền: “Anh phải suy nghĩ cho kỹ, trong tù loại người gì cũng có, rất nguy hiểm!” 

Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Đó không phải là thuốc của tôi nên cô đừng có đe dọa tôi. Còn chuyện của Huyền Hạo, tôi sẽ không nói cho cô biết!” 

Diệp Huyền rất chán ghét người khác lên mặt với mình, càng chán ghét người dám uy hiếp hắn! 

“Diệp Huyền, anh đừng có không biết điều!” 

Vẻ mặt Tiêu Băng Tuyết và hai phụ tá đầy tức giận: “Vậy anh cứ chờ chịu khổ trong tù đi! Đây là anh tự tìm tới!” 

Tuy nhiên, khi họ vừa bước tới đại sảnh, Diệp Huyền cũng thoải mái bước ra khỏi phòng thẩm vấn! 

“Hả?” 

Nhìn thấy Diệp Huyền nghênh ngang đi ra, đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết lạnh đi! 

“A, lại gặp nhau rồi!” 

Hai mắt Diệp Huyền hơi nheo lại, trên mặt tràn đầy vẻ tà ác và khiêu khích! 

“Sao có thể như vậy!” 

Tiêu Băng Tuyết lập tức gọi cục trưởng! 

“Báo cáo!” 

Cục trưởng cục vội vàng giải thích: “Chúng tôi tìm thấy một lọ thuốc nhỏ trong túi của Lâm Thanh Nham. Chúng tôi lại tìm thấy dấu vân tay của Phan Quân Lang trên viên thuốc và lọ thuốc, nhưng không tìm thấy vân tay của Diệp Huyền!” 

“Vừa rồi Phan Quân Lang đã tự thú, thẳng thắn nói đó là thuốc của hắn! Chỉ là vô tình bị Lâm Thanh Nham lấy nhầm, lỡ uống trúng mà thôi.” 

“Mà Diệp Huyền là người chính nghĩa đã cứu Lâm Thanh Nham, nếu không Lâm Thanh Nham đã rơi vào tay Phan Quân Lang... Cô hiểu lầm Diệp Huyền rồi.” 

Nghe vậy, trên mặt Tiêu Băng Tuyết tràn đầy nghi hoặc: “Dẫn tôi đi gặp Phan Quân Lang!” 

Đến khi Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Phan Quân Lang thì mặt Phan Quân Lang đã sưng vù, hốc mắt cũng sưng tấy, hiển nhiên là bị đánh rất thảm! 

“Là Diệp Huyền đánh anh à?” 

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc! 

“Không phải...” 

Nghe thấy tên Diệp Huyền, toàn thân Phan Quân Lang run rẩy, vô cùng sợ hãi! 

Ra là ngay khi Diệp Huyền bị đưa vào đồn cảnh sát, phía trên liền nhận được tin tức! 

Mấy người có chiến lực kinh khủng lập tức tóm Phan Quân Lang, đánh gã một trận và yêu cầu gã đến đồn cảnh sát tự thú! 

Nếu không làm theo, gã sẽ chết rất thảm! 

Phan Quân Lang lập tức biết mình đã đá trúng tấm sắt, cũng đoán được Diệp Huyền có thân phận rất đáng sợ, vô cùng kinh hãi, lập tức đến đồn cảnh sát đầu thú. 

“Tôi trách oan Diệp Huyền?” 

Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn tràn đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng đoán được đằng sau chuyện này có cao thủ ra tay! 

Chỉ là...... 

Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, sao có thể có bối cảnh to lớn như vậy! 

Có vẻ cô suy nghĩ quá nhiều rồi! 

“Phan Quân Lang, tên khốn kiếp!” 

Lâm Thanh Nham tỉnh dậy sau khi được nữ quân y chữa trị, tức giận tát vào mặt Phan Quân Lang! 

“Ối!” 

Phan Quân Lang không ngừng kêu khổ, viên thuốc kia đúng là của gã, vốn dĩ nó là vũ khí chiến thắng mà gã chuẩn bị dùng để đưa Lâm Thanh Nham lên giường! 

Chỉ là kế hoạch của gã vô tình bị Diệp Huyền phá hỏng! 

“Đúng vậy, lũ khốn nạn phải bị đánh!”