Cuồng Long Trở Về

Chương 34: Không mua được thì cướp

Trương Minh Kiệt lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Lý Bân. Khi nghe thấy tiếng cuộc gọi được kết nối, Trương Minh Kiệt vui mừng nói: “Trưởng phòng Lý, hôm nay thực sự cảm ơn ông, cảm ơn ông đã giúp tôi”.

“Trương Minh Kiệt, cái đồ khốn nạn cậu! Mẹ kiếp, tôi mắt mù mới tin cậu. Nếu cậu có ý kiến với tôi thì cậu cứ nói thẳng, cố ý gạt tôi à? Cậu nhớ lấy cho tôi, chuyện này chưa xong đâu”.

Lý Bân vừa bắt máy đã mắng một trận, giọng nói đây vẻ oán trách.

“Trưởng phòng Lý, alo, alo...", Trương Minh Kiệt ngơ. ngác, thấy đối phương đã cúp máy, sắc mặt hắn trở nên khó coi, hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó.

“Minh Kiệt, sao thế?”, Tân Mạn Tuyết ngờ vực nói.

“Không biết, nhưng chắc đã xảy ra chuyện rồi”, Trương Minh Kiệt nhíu mày nói: “Anh gọi hỏi bạn ở bên Phòng Nhân sự trước xem sao”.

Nói rồi hắn lại gọi điện cho ai đó. Nửa phút sau, hắn nhìn Tân Mạn Tuyết, hoảng sợ nói: “Mạn Tuyết, trưởng phòng Lý bị sếp Tống sa thải, Tân Thế Vỹ vào Phòng Tiếp thị chúng ta”.

“Gì cơ?”

Tân Mạn Tuyết khó tin nói: “Sao có thể chứ? Rốt cuộc chuyện là sao?”

Trương Minh Kiệt lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, nhưng bạn anh nói hình như trong lúc phỏng vấn, trưởng phòng Lý đã gây khó dễ cho hắn, vừa lúc bị sếp Tống bắt gặp được, trước đó sếp Tống đã bất mãn với ông ta từ lâu nên nhân lúc này đuổi ông ta đi luôn”.

“Vậy, vậy trưởng phòng Lý sẽ không có ác cảm với anh đâu nhỉ? Em nhớ trước đây anh từng nói với em hình như ông ấy quen với vài tên xã hội đen, liệu chúng có đến gây rắc rối cho anh không?”

'Tần Mạn Tuyết đột nhiên lo lắng. Trương Minh Kiệt nói: “Chắc không đến nỗi đâu, đây chỉ có thể nói là ông †a xui xẻo. Hơn nữa, sếp Tống đã bất mãn với ông ta từ lâu rồi, sa thải ông ta chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

“Vậy thì tốt”.

Tân Mạn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở dài: “Haizz, em còn tưởng mình sẽ không làm việc cùng bộ phận với Tần Thế Vỹ, không ngờ... anh ta may mắn đến thế”.

“Mạn Tuyết, nếu em đã không muốn làm chung bộ phận với hẳn thì em yên tâm, anh nhất định sẽ không để. hắn ở lại bộ phận của chúng ta lâu đâu. Đến lúc đó, anh có thể dùng bất kỳ cách nào để có thể chuyển hắn đến bộ phận bảo vệ”.

Trương Minh Kiệt tự tin nói, Tân Mạn Tuyết khẽ nói: “Minh Kiệt, anh tốt với em quá”.

“Em là bạn gái của anh, hơn nữa chúng ta sắp đính hôn rồi, lúc đó em sẽ là vợ sắp cưới của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây?”

Trương Minh Kiệt cười nói: “À phải ši nay có hai đồng nghiệp trong công ty mời anh đi hát ở câu lạc bộ Ủy Long, em đi với anh nhé?”

“Câu lạc bộ? Vậy chắc em phải đi với anh, nếu không không chừng anh lại bị họ làm hư mất”.

'Tần Mạn Tuyết lập tức đồng ý, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Đàn ông bình thường đến câu lạc bộ chơi sao có thể dẫn theo người phụ nữ của mình? Trương Minh Kiệt chủ động nói trước chứng tỏ trong lòng anh ấy chỉ có mình thôi.

Có điều, cô ta lại không biết... đây không phải lần đầu tiên Trương Minh Kiệt đến câu lạc bộ Uy Long, lần này vừa lúc đối phương cũng dẫn theo bạn gái nên bảo hắn cũng dẫn theo.

.. Nửa tiếng sau, ở lối vào tập đoàn dược phẩm Vạn Thái, Trần Văn Bân đã đợi ở tầng dưới một lúc lâu, sau đó bước vào một chiếc Mercedes-Benz S400, Tân Thế Vỹ ngồi ở ghế sau cùng: “Anh Trần, anh nghe ngóng được loại dược liệu nào thế?”

Sau khi đợi chiếc xe khởi động, Tần Thế Vỹ vội hỏi. “San hô Thiền Linh”, Trần Văn Bân nói.

“Ở đâu?”, mắt Tân Thế Vỹ sáng lên, trong sáu loại dược liệu mà anh nhờ mấy người Chu Dần tìm giúp thì có ba loại dùng để giải độc Tiểu Thảo, một loại đã tìm được, San hô Thiền Linh cũng là một trong số đó.

“Ở trong tay một người tên là Diệp Quân Dân”, Trần Văn Bân nói: “Cậu Tần, cậu từng nghe nói đến Diệp Quân Dân chưa?”

“Diệp Quân Dân?”

Tân Thế Vỹ lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này, nhưng nếu san hô Thiền Linh ở trong tay anh ta, cho dù thế nào tôi cũng phải lấy được”.

Trần Văn Bân lại cười khổ: “E là không dễ thế đâu”.

Tần Thế Vỹ nói: “Ông nói cho tôi nghe trước xem, Diệp Quân Dân này là ai?”

Trần Văn Bân nói: “Cậu Tân, cậu chưa nghe đến Diệp Quân Dân thì chắc cũng từng nghe nói đến Diệp Từ nhỉ? Diệp Quân Dân chính là em trai ruột của Diệp Từ”.

“Diệp Từ..”

'Tần Thế Vỹ gật đầu, trong thế giới ngầm của thành phố Giang Hải có bốn thế lực lớn, Diệp Từ này là người phụ trách một trong những thế lực đó, nghe nói còn là một phụ nữ.

“Ông vẫn nên nói tôi nghe về Diệp Quân Dân trước”, Tần Thế Vỹ nói.

“Năm nay Diệp Quân Dân hai mươi mốt tuổi, là sinh

viên năm ba chuyên ngành khảo cổ học Đại học thành phố Giang Hải, vì điều kiện gia đình khá tốt nên cậu ta đã †hu thập được rất nhiều bảo vật quý hiếm. Cậu ta mua lai san hô Thiền Linh này với giá một triệu tệ ở buổi đấu giá ngầm của thành phố Giang Hải vào ba ngày trước”.

Trần Văn Bân nói.

“Nếu tôi đồng ý trả giá gấp đôi, anh ta có bán không?”, Tân Thế Vỹ hỏi.

Trần Văn Bân cười khổ: “Diệp Quân Dần có thể không quan tâm đ ến tiền”.

“Mười triệu tệ thì sao?” Tân Thế Vỹ lại nói.

“Ờ..”, Trần Văn Bân sửng sốt. Tần Thế Vỹ nói: “Anh Trần, san hô Thiền Linh này rất quan trọng với tôi, tôi phải có được nó. Nếu anh ta vẫn không đồng ý bán với giá mười triệu tệ, tôi có thể đưa ra giá cao hơn. Nếu anh †a vẫn không muốn bán... vậy tôi chỉ có thể cướp”.